Dịch: Mạc Nguyệt

“Sở Sở…” Kiếm Thần vội vàng đuổi theo. Người áo đen đằng trước cách cậu chừng một trăm mét, có thể thấy y đang vác trên vai một thiếu nữ mặc áo hồng nhạt, chính là Vu Sở Sở.

Hai bên một chạy một đuổi, cứ thế ra đến ngoại ô.

Đuổi theo mấy chục dặm đường, Kiếm Thần mới dừng lại. Người áo đen nọ đang đứng quay lưng về phía cậu, còn Sở Sở đã bất tỉnh, nằm cạnh chân y.

Kiếm Thần tập trung tinh thần, cất giọng nghiêm túc: “Xin hỏi các hạ cớ sao lại làm vậy? Dù thế nào cũng không nên liên lụy đến một thiếu nữ vô tội.”

“Hừ.” Người áo đen hừ lạnh, nói bằng giọng trào phúng: “Không hổ là đệ tử của hắn, đến giọng điệu cũng giống y như đúc.”

Kiếm Thần hơi sửng sốt, vội nói: “Thì ra các hạ là người quen cũ của sư phụ ta. Thế sao lại làm khó đám tiểu bối như chúng ta?”

“Ha ha ha…” Người áo đen từ từ quay người lại, nhìn ngoại hình trạc ngoại tứ tuần, trán cao mày rộng, mặt mày tuấn tú, nhưng đôi mắt ngập sát khí, môi nhếch lên cười hờ hững, trông rất quái quỷ. Bắt mắt nhất là vết sẹo đỏ sậm trên má trái y, nó khiến cả gương mặt trông tà khí gấp bội.

“Ta chỉ muốn ngươi đưa một bức chiến thư cho sư phụ ngươi thôi.” Người nọ từ tốn cất lời.

“Chiến thư?” Kiếm Thần nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Sư phụ ta rút khỏi giang hồ đã lâu, chẳng lẽ các hạ muốn dùng chúng ta để uy hiếp người?”

“Hừ, đón lấy!” Nói rồi người áo đen rút từ trong ngực ra một bức thư, ném thẳng vào Kiếm Thần.

Mặc dù không muốn nhận, nhưng vì Vu Sở Sở còn ở bên chân người đó nên Kiếm Thần chỉ đành vươn tay tiếp lấy.

Ngay khoảnh khắc tiếp xúc với chiến thư, Kiếm Thần chợt cảm nhận được một cơn ớn lạnh truyền tới từ bức thư, xộc thẳng vào lòng. Cậu không kìm được thấy choáng váng, chỉ trong chớp mắt, người áo đen đã đến ngay trước mặt, vỗ một chưởng l3n đỉnh đầu cậu.

Ánh mắt Kiếm Thần trở nên rệu rã rồi dần ngưng tụ lại. Người áo đen đã quay về vị trí cũ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Người nọ không nói nhiều, móc trong ngực ra một bình sứ trắng nhỏ, ném cho Kiếm Thần rồi lạnh nhạt nói: “Đi đi.”

Đôi mắt Kiếm Thần đầy vẻ mông lung, cậu cầm bình sứ và chiến thư, cứ thế mơ mơ màng màng quay người rời đi.



“Phá Quân, đã nhiều năm không gặp…” Vô Danh vẫn mặc quần áo vải thô, thần thái điềm nhiên như mọi khi. Kiếm Thần lẳng lặng đứng phía sau hắn, đôi mắt loáng qua vẻ mông lung khi nhìn thấy Phá Quân nhưng thoáng cái đã khôi phục như cũ.

“Anh Danh… Vô Danh… cuối cùng cũng gặp lại ngươi…” Phá Quân nhìn Vô Danh với ánh mắt phức tạp, giọng điệu nghe như đang thổn thức, cảm khái, còn pha chút hoài niệm đến chính bản thân y cũng khó phát hiện ra. Nhưng y nhanh chóng vứt hết những cảm xúc vô vị đó, cất giọng lạnh lùng: “Cuối cùng thì hôm nay ta cũng có thể rửa nhục, để ngươi hoàn toàn bại dưới tay ta!”

“Ân oán giữa ta và ngươi đã qua đi nhiều năm rồi, sao ngươi còn cố chấp như thế?” Vô Danh nhìn Phá Quân, hơi chau mày.

Thời niên thiếu, Vô Danh từng học nghệ ở Kiếm Tông, hồi ấy hắn tên là Anh Danh. Phá Quân là con trai của tông chủ Kiếm Tông, cũng là đại sư huynh của hắn. Phá Quân vốn là người có tố chất cao nhất trong Kiếm Tông, tông chủ cũng gửi gắm mọi kỳ vọng vào con trai mình. Nhưng tất cả đều thay đổi sau khi Anh Danh gia nhập Kiếm Tông.

Lẽ dĩ nhiên, Phá Quân vừa ghen tỵ, vừa hận Anh Danh, luôn luôn đối đầu, gây khó dễ cho hắn. Ngặt nỗi Anh Danh có tố chất quá tốt, chỉ học kiếm pháp bình thường của Kiếm Tông mà cũng có thể từ một suy ra ba, tự sáng tạo chiêu thức, đến Phá Quân được học kiếm pháp tuyệt đỉnh của kiếm tông cũng không phải đối thủ của hắn.

Phá Quân ngày càng bất mãn, nhưng tông chủ Kiếm Tông lại bắt đầu đắn đo. Đứa trẻ có tài năng thiên bẩm thế này trở thành đệ tử của mình đương nhiên là chuyện đáng mừng. Nhưng giữa con ruột và đệ tử có thể nâng tầm vị thế Kiếm Tông, tông chủ vẫn chọn con mình.

Vậy nên Anh Danh chỉ đành rời khỏi Kiếm Tông, nhưng lại đưa Tiểu Du, sư muội của hắn và Phá Quân, đi cùng. Phá Quân từng coi Tiểu Du như vợ tương lai của mình, nhưng quanh quẩn một hồi, cuối cùng nàng lại thành vợ Võ Lâm Thần Thoại.

Rõ ràng là Anh Danh bị ép rời khỏi Kiếm Tông, nhưng sau đấy lại thành Võ Lâm Thần Thoại danh chấn thiên hạ, hưởng trọn vinh quang. Còn Kiếm Tông trở thành quá khứ của Thần Thoại, thành vai diễn ngu xuẩn, chẳng có gì vẻ vang, có mắt như mù. Phá Quân những tưởng mình đã thắng, thực tế lại thua triệt để. Y không cam tâm, sao có thể cam tâm được!

Về sau có bao nhiêu sóng gió rồi cũng thành cát bụi lắng dần theo năm tháng, chìm trong dòng sông lịch sử. Người ta chỉ biết Phá Quân thua thảm dưới tay Anh Danh, vĩnh viễn mang một vết sẹo trên má trái; chỉ biết Anh Danh bị mười đại môn phái võ lâm bao vây, Kiếm Tông cũng chịu liên lụy, sụp đổ chỉ trong một đêm; chỉ biết Anh Danh một thân một kiếm đánh bại mười đại môn phái, nhưng lại mất đi người vợ Tiểu Du mình hết mực yêu thương; chỉ biết từ đó về sau, Phá Quân đi biệt tăm qua bên kia đại dương, còn Anh Danh trở thành Vô Danh.

“Cố chấp? Ta cố chấp?! Ha ha ha…” Phá Quân phá lên cười điên dại, cao giọng: “Ta chờ bao nhiêu năm nay chỉ để khiến ngươi thua dưới tay ta, thua triệt để. Ta cố chấp ư? Ta cứ cố chấp như thế đấy. Anh Danh, chẳng lẽ ngươi thành Vô Danh rồi thì đến chuyện ứng chiến cũng không dám nữa?”

Vô Danh thở dài khe khẽ, nói: “Ta đã đến đây thì đương nhiên không có gì không dám. Chẳng qua ta vẫn luôn niệm tình ngươi là đứa con duy nhất của sư phụ, ngươi cứ một mực dồn ép thế này cũng thật quá đáng.”

Phá Quân cười khẩy, lập tức rút bảo kiếm Tham Lang, tung chiêu Sát Phá Lang.

Vô Thần nghiêm mặt, khép ngón tay tạo thành kiếm xông lên ứng chiến.

Tức thì bóng kiếm giao thoa, Sát Phá Lang sát khí ngập trời, đường kiếm nào cũng nhắm vào chỗ hiểm. Vô Danh chỉ dùng kiếm pháp Mạc Danh đón đỡ, trong mười chiêu chỉ có hai chiêu tấn công, còn dư sức lực, nhưng không hề rơi xuống thế hạ phong.

Mắt Phá Quân lóe lên sắc lạnh, thế tấn công ngày càng hung mãnh. Nhìn Vô Danh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ung dung, y chỉ cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng, trầm giọng quát: “Sao ngươi không dốc toàn lực, không thèm để ta vào mắt à?”

Phá Quân gần như nghiến răng nghiến lợi, Vô Danh lại vẫn thong dong như thường, chiêu thức không hề bị loạn, dư sức ứng phó.

Một tiếng kiếm ngân như xông lên chín tầng mây, kiếm của Phá Quân càng ngày càng nhanh, chỉ thấy được tàn ảnh. Tuyệt kỹ Sát Phá Lang của y khác hẳn những kiếm pháp thông thường, hư hư thực thực, thật thật giả giả, chính là tuyệt chiêu y có được từ Tuyệt Vô Thần bên Đông Doanh.

Mắt Phá Quân đỏ ngầu, y đanh giọng quát: “Anh Danh, ngươi là cái đồ nhu nhược! Ngươi có biết vì sao Tiểu Du lại chết không?!”

Vô Danh giật mình, nhưng vẫn không lộ sơ hở, chỉ hỏi với chất giọng hơi run: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

Phá Quân cười lạnh lùng, “Ta biết Tiểu Du muốn rời khỏi ta nên đã bỏ thuốc nàng, khiến thân thể nàng ngày một yếu đi. Dù năm ấy nàng không chết trong tay những kẻ bao vây tấn công ngươi cũng không sống nổi vài năm!”

Nỗi đau khôn xiết loáng qua đáy mắt Vô Danh, hắn hơi mất bình tĩnh, “Ngươi… sao ngươi có thể… Tiểu Du cũng là sư muội của ngươi đấy!”

Chiêu thức tung ra ngày càng sắc bén, sát khí hãi hùng, Phá Quân nói bằng giọng trào phúng: “Ai bảo nàng… chọn ngươi! Ha ha ha… Anh Danh, đến chuyện ngươi bị bao vây cũng đều do ta đứng sau dàn dựng!”

Vô Danh thực sự đã bị chọc giận, trầm giọng quát: “Ngươi! Thì ra là ngươi hại ta… Kiếm Tông bị liên lụy mà ngươi cũng chẳng màng!” Lúc nói ra câu này, Vô Danh liên tục tăng công lực, bi thương căm hận trào dâng đến tột cụng, hắn xuất chiêu Bi Thống Mạc Danh để đấu với Sát Phá Lang.

Tơ máu hiện rõ trong mắt, Phá Quân đối đầu trực diện với lưới kiếm của Vô Danh, dùng hết sực lực của mình, trong lúc chịu khí thế và áp lực khủng khiếp vẫn không quên cười hả hê: “Kiếm Tông… thứ mà Võ Lâm Thần Thoại chẳng thèm… thì Phá Quân ta cũng sẽ không bận tâm!”

Rốt cuộc Vô Danh không muốn để ý tới những thứ khác nữa, đến sát ý đã nguôi ngoai từ hồi thoái ẩn giang hồ cũng bị Phá Quân khơi lên. Hắn dồn chân khí, lập tức kiếm ý ngút trời!

Thiên Kiếm Vô Danh với kiếm ý như muốn đảo lộn trời đất ập thẳng tới Phá Quân. Nếu trúng chiêu này e là Phá Quân khó thoát thảm cảnh thân một nơi đầu một nẻo. Nhưng y lại chỉ cười quái gở, nhìn bóng kiếm lao về phía mình với vẻ hứng thú.

Bóng kiếm thoáng hiện rồi bỗng biến tan trong chớp mắt. Chiêu này của Vô Danh mới vận dụng được một nửa đã đứt gánh. Lúc này, Vô Danh đang quỳ một gối dưới đất, mặt mày tái nhợt, gắng gượng chống nửa người, ánh mắt vừa thảng thốt vừa hốt hoảng.

“Anh Danh, cuối cùng ngươi cũng thua ta…” Phá Quân nhếch môi cười, đột nhiên nhìn về phía Kiếm Thần mặt mày đờ đẫn đứng một bên, nói với vẻ hài lòng: “Kiếm Thần, ngươi làm tốt lắm, tứ nay về sau cứ theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi!”

Vô Danh thẫn thờ quay đầu nhìn Kiếm Thần, nhớ ra sáng nay Kiếm Thần bưng cơm sáng lên cho mình trông có vẻ thất hồn lạc phách. Mùi vị cay đắng khó gọi tên bỗng xộc lên cuống họng, mắt khô khốc lạ thường, hắn mấp máy môi, nhưng lại phát hiện mình không thốt nên lời.

Phá Quân khoanh tay đứng nhìn, ung dung cất lời: “Không ngờ đúng không, đệ tử ngươi dốc lòng bồi dưỡng lại phản bội ngươi. Tang Nguyên Tán đã mai phục trong cơ thể, ngươi càng dùng nhiều nội lực thì sau cùng càng bị giam hãm.

Vô Danh không nhìn Kiếm Thần nữa, chỉ cúi đầu bình thản nói: “Dùng thủ đoạn bỉ ổi này để thắng ta chính là tâm nguyện hơn hai mươi năm qua của ngươi?”

Phá Quân bước đến trước mặt hắn, đẩy vai hắn để cả hai nhìn thẳng vào nhau, nói bằng giọng lạnh lùng đến rợn người: “Khiến ngươi bị người thân thiết nhất phản bội, đánh mất tất cả, thua triệt để trong tay ta chính là tâm nguyện hơn hai mươi năm qua của ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play