“Ta cảm nhận được có một thanh kiếm đáng sợ sắp sửa xuất hiện. Chuyến này nhất định phải đi!”
“Sư phụ, rốt cuộc thanh kiếm này đáng sợ thế nào?”
“Kiếm này có thể xưng là thanh kiếm tuyệt nhất thiên hạ. Chúng ta nhất định phải có được nó khi ‘kiếm tính’ chưa được xác định. Nếu để lọt vào tay kẻ có mưu đồ bất chính, e là gần mực thì đen…”
“Sư phụ ẩn cư đã lâu, e là không tiện lộ diện. Chi bằng chuyến này để Thần Nhi đi giúp.”
“Được.”
…
Còn vài hôm nữa mới đến ngày hẹn tổ thức Kiếm Tế. Bộ Kinh Vân đi thong thả, Bái Kiếm sơn trang không còn xa nữa nên nó không phải vội.
Mấy ngày nay, dọc đường đi, nó nghe người giang hồ đồn rằng Đoạn Lãng làm phản, rời khỏi Thiên Hạ Hội. Tất nhiên là nó không tin, nhưng nghe nhiều cũng thấy phiền lòng.
Đúng lúc này, phía trước có một đoàn đưa dâu hoành tráng đi tới.
Người gả con gái hôm nay chính là tổng tiêu đầu Phan Nhật Phi của tiêu cục Triều Dương. Đây cũng được xem là một tiêu cục có tiếng.
Giờ phút này, Phan Nhật Phi ngẩng đầu sải bước, dẫn đầu đoàn đưa dâu với gương mặt rạng rỡ vui sướng. Nào ngờ, một thiếu niên áo trắng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, vung đao chém bay hai người.
Trong đội đưa dâu lập tức có người hét lên: “Là Diệp Bình! Hắn đến cướp dâu kìa!”
Tức thì, Phan Nhật Phi quay đầu lại, quát: “Lên!”
Chỉ trong thoáng chốc, cả con đường loạn cả lên, ánh đao bóng kiếm đan xen, hai bên đánh nhau rất ác liệt. Bộ Kinh Vân trông thấy lại coi như không thấy gì. Đằng nào nó cũng không vội, cứ lẳng lặng đứng một bên chờ đường thông rồi lại đi.
Đang lúc đánh đến máu văng khắp nơi, tân nương ngồi trong kiệu hoa đột nhiên ló đầu ra, cuống cuồng gọi: “Diệp Bình!”
Diệp Bình lập tức đến trước kiệu, đáp lại: “Tử Cúc, đi theo ta!” Hắn một tay ôm tân nương ra ngoài, một tay cầm đao sắt, đánh càng thêm ác liệt, tức tốc ra khỏi vòng vây.
Phan Nhật Phi quát lên: “Súc sinh! Thả con gái ta ra!” Dứt lời, gã lao tới, đích thân đánh Diệp Bình.
Diệp Bình kéo Phan Tử Cúc tránh đi, mình thì trúng đòn nặng, hộc máu mồm. Hai người ôm nhau ngã xuống đất.
Phan Nhật Phi rút đao ra, định chém Diệp Bình. Lúc này hắn đã không còn cách nào đón đỡ, nhưng Phan Tử Cúc lại đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn, cầu xin với giọng thảm thiết: “Con xin cha! Con với Diệp Bình đồng sinh cộng tử, nếu cha giết chàng thì cũng đừng mong gả con cho thiếu chủ Ngạo Phong của Bái Kiếm sơn trang!”
Mắt Phan Nhật Phi long lên sòng sọc, gã quát: “Nghiệp chướng!” Ngay sau đó, gã chộp lấy Phan Tử Cúc ném sang một bên, vung đao chém Diệp Bình, không nể nang tình nghĩa gì hết.
Mặt Phan Tử Cúc trắng nhợt như tờ giấy, nàng gào lên: “Cha!” Tiếng kêu cào xé ruột gan như tiếng chim quyên than khóc.
“Beng!” một tiếng, thanh đao bị chặn giữa không trung. Ngẩng lên mới thấy một cánh tay trắng gầy khỏe khoắn cứ thế chặn lưỡi đao.
Phan Nhật Phi sửng sốt, lòng đầy giận dữ nhìn sang. Đó là một thanh niên mặc áo đen, vẻ ngoài tuấn tú phi phàm nhưng lại mang khí thế làm người ta rùng mình ớn lạnh. Cơn giận của gã như khựng lại, gã lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi là ai? Tại sao lại lo chuyện bao đồng?”
Thanh niên khẽ dồn lực lên ngón tay, mũi đao tức thì bị bẻ gãy. Trên con đường lặng phắc như tờ chỉ có tiếng nói lạnh nhạt: “Bộ Kinh Vân.”
Mặt Phan Nhật Phi hết xanh mét lại tái xám. Giọng điệu gã mềm mỏng hơn: “Thì ra là… công tử Bộ Kinh Vân của Thiên Hạ Hội…” Gã chần chừ một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Con gái ta đã được hứa gả cho thiếu chủ Ngạo Phong của Bái Kiếm sơn trang, mong công tử nể mặt, không can thiệp vào chuyện này. Chắc hẳn lệnh sư – bang chủ Hùng Bá cũng không muốn làm khó Bái Kiếm sơn trang.”
Gã vừa dứt lời, mọi người liền cảm thấy đang là ngày trời trong quang đãng bỗng như ngàn dặm kết băng.
Bái Kiếm sơn trang Ngạo gia cũng là danh gia vọng tộc có lịch sử mấy trăm năm. Dẫu sao thì Thiên Hạ Hội chỉ mới phất lên một thời gian ngắn, Lăng Ngạo Thiên sẽ không tự tiện gây hấn với các thế gia trăm năm, chỉ âm thầm dùng kế sách lôi kéo, lợi dụng quan hệ để họ không cản trở sự nghiệp của mình thôi. Chờ thiên hạ ổn định chừng mười năm rồi từ từ xử lý mấy thế gia đó sau cũng được.
Bấy lâu nay, Bái Kiếm sơn trang vẫn giữ vị thế trung lập, không thân cận với Vô Song Thành cũng chẳng đầu quân cho Thiên Hạ Hội. Tạm thời Lăng Ngạo Thiên không muốn động đến nó, rốt cuộc lại khiến nó ngày càng lớn mạnh. Thật ra vốn dĩ Bái Kiếm sơn trang đã dần xuống dốc, nhưng thiếu chủ Ngạo Phong lại là người có tố chất thiên bẩm, mấy năm gần đây trở thành thanh niên tuấn kiệt nổi tiếng trong giang hồ, bây giờ Bái Kiếm sơn trang lại tổ chức Kiếm Tế nên danh vọng càng lên cao.
Bộ Kinh Vân đã biết chuyện Bái Kiếm sơn trang, cũng đang trên đường đến dự Kiếm Tế, không muốn gây sự. Nếu sư phụ đã để mặc Bái Kiếm sơn trang tồn tại thì tức là tạm thời không cần loại bỏ họ, đương nhiên nó lại càng không muốn rước phiền phức vào người.
Nhưng nó là người ngoài lạnh trong nóng, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn người ta yêu nhau lại bị chia cách. Có lẽ vì nó đã nếm được mùi vị tình yêu nên cũng muốn người khác thành đôi. Thế nên nó vươn tay đỡ đao, chỉ định hòa giải một phen thôi. Ai ngờ Phan Nhật Phi lại không biết điều, cứ nhắm vào tử huyệt của nó. Câu đó cứ như đang nói đến sư phụ nó cũng phải nhường nhịn Bái Kiếm sơn trang. Mắt lóe lên ánh lạnh, nó ra tay gi3t ch3t mấy người trong đội ngũ đưa dâu đứng xung quanh, cất giọng lạnh như băng: “Cứ không nể mặt đấy thì sao?”
Phan Nhật Phi sửng sốt, dường như không ngờ Bộ Kinh Vân lại giết người chẳng nể nang gì như thế, vậy nên nói không lựa lời: “Ngươi… ngươi tưởng mình là ai? Người ta là thiếu chủ Bái Kiếm sơn trang, còn ngươi chỉ là con chó do Thiên Hạ Hội nuôi, ngươi cũng xứng nhúng tay vào chuyện này?!” Phan Nhật Phi chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện mình sắp thành bố vợ thiếu chủ Bái Kiếm sơn trang nên nhất thời kiêu ngạo đến mờ mắt. Cũng tại bình thường Lăng Ngạo Thiên tỏ ra quá gần gũi, ôn hòa, dù hắn nắm trong tay cả thiên hạ, khiến người người nể phục sùng bái, nhưng lại không khiến người ta e sợ. Nhất là cái loại có mắt không tròng, không coi ai ra gì này.
Câu nói của gã khiến Bộ Kinh Vân tức đến không thể kiềm chế. Nó tung quyền đánh thẳng vào đan điền của Phan Nhật Phi khiến gã suốt đời làm kẻ tàn phế, chờ gã hộc máu nằm rạp ra đất lại tiến tới giẫm lên cổ, gần như nghe được cả tiếng xương kêu răng rắc.
Phan Nhật Phi đau thấu tâm can, không thở nổi, bấy giờ mới nhận ra mình đã ăn nói lung tung với Bất Khốc Tử Thần, vội vàng khàn giọng cầu xin: “Tha mạng!”
Bộ Kinh Vân đang định xuống tay thì Phan Tử Cúc đột nhiên lao lên ôm chân nó, khóc lóc van xin: “Xin ngươi đừng giết cha ta! Muốn giết thì giết ta trước đi!”
Diệp Bình cũng lảo đảo chạy tới, quỳ xuống cầu khẩn: “Xin hãy tha mạng cho Phan tiêu đầu!”
Bộ Kinh Vân bỗng cảm thấy chuyện này thật hỗn loạn, chẳng thể nào hiểu nổi. Nó vốn muốn cứu hai người này, sao giờ lại thành kẻ ác thế này?
Nó kìm nén cơn tức trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Chừng nào gã chưa chết, hai ngươi sẽ không bao giờ được yên ổn. Chẳng lẽ các ngươi không muốn bên nhau mãi mãi?” Trong giọng nói có mấy phần trào phúng khó lòng phát hiện.
Diệp Bình vội đáp: “Tất nhiên là muốn!” Sau đấy hắn lại nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Nhưng nếu phải hy sinh tính mạng nhiều người như vậy để đổi lấy việc được bên nhau, chúng ta sẽ ôm hận cả đời!”
Bộ Kinh Vân nghe thế gương mặt càng như phủ thêm một tầng sương giá. Sao lúc nãy chém người không nói câu này, giờ lại làm như mình là sứ giả chính nghĩa còn Bộ Kinh Vân ta đây là ma đầu giết người không chớp mắt? Ai muốn giúp các người thành đôi? Chẳng qua gã nói không lựa lời sỉ nhục sư phụ ta nên mới phải chết thôi.
Phan Nhật Phi lại thực sự cho rằng Bộ Kinh Vân muốn giúp con gái mình nên duyên mới ra tay tàn nhẫn như vậy, thế là vội vàng nói với vẻ mặt áy náy: “Con gái ngoan, trước kia cha sai rồi, sau này sẽ không ngăn cản các con nữa.”
Diệp Bình với Phan Tử Cúc nhìn nhau mỉm cười. Sát khí của Bộ Kinh Vân lại càng tăng mạnh. Lòng người đúng là xấu xí tột cùng, ban đầu Phan Nhật Phi cậy mình có Bái Kiếm sơn trang chống lưng nên cắn bậy như chó dại, giờ thấy Bộ Kinh Vân định lấy mạng gã thật lại giả vờ hối cải. Còn Diệp Bình và Phan Tử Cúc, nó vốn thương cho mối tình của họ nên mới ra tay giúp đỡ, họ lại chỉ biết mắt đi mày lại, đã không cảm ơn một câu thì thôi, giờ còn làm như nó là kẻ ác, khiến người ta thấy ớn lạnh. Mà chẳng cần nghĩ cũng biết nếu sau này Bái Kiếm sơn trang đến gây sự với họ, chắc chắn họ sẽ lôi tên Bộ Kinh Vân ra làm bia đỡ.
Bộ Kinh Vân thầm cười khinh bỉ, nảy sinh ý định diệt khẩu. Mất công lo chuyện bao đồng lại còn đắc tội Bái Kiếm sơn trang, e là chẳng giúp ích gì cho việc lấy được tuyệt thế hảo kiếm, ngược lại gây thêm rắc rối và biến số khôn lường. Nếu sư phụ đã muốn nó lấy được tuyệt thế hảo kiếm thì đương nhiên nó sẽ dốc toàn lực. Chi bằng giết hết những người ở đây, Bái Kiếm sơn trang cũng sẽ không lần ra nguyên do.
Mấy năm nay Bộ Kinh Vân giết vô số người, với bá tánh bình dân còn rộng lượng đôi chút, chứ với người trong giang hồ chỉ phân chia địch ta. Tất cả những kẻ cản trở sư phụ, bất kính với sư phụ đều phải giết. Tên Phan Nhật Phi này ăn nói ngông cuồng đương nhiên đáng chết, đến Diệp Bình cũng giết không ít người lúc cướp dâu đấy thôi. Những kẻ hai tay nhuốm máu đều không còn đáng được thương xót.
Bộ Kinh Vân vốn muốn giúp đỡ lại bị cắn ngược, tất nhiên không cần nín nhịn làm gì cho khổ. Nó đang định giẫm chết Phan Nhật Phi thì bỗng cảm nhận được một luồng khí kình nhắm thẳng vào đầu gối. Nó thầm giật mình, chỉ đành thu chân về phòng thủ.
Nó lạnh lùng nhìn lên, nào ngờ lại thấy người đến là Vô Danh!
Bộ Kinh Vân sửng sốt. Kể ra thì từ lần trước đến học Ma Kha Vô Lượng tới nay, gần ba năm rồi nó không gặp Vô Danh. Nó biết sư phụ vẫn luôn giữ liên lạc với người này, nhưng lâu nay người này luôn có ấn tượng không tốt với nó, nó cũng thấy bất mãn, nên hiếm khi sư phụ nhắc đến người này với nó.
Vô Danh ở ẩn đã nhiều năm, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Mặc dù thấy hoài nghi nhưng Bộ Kinh Vân vẫn kính nể hắn vì đây là bạn của sư phụ mình, cũng là một cao thủ. Nó chắp tay hành lễ, gọi một tiếng “tiền bối”.
Vô Danh chau mày, “Chuyện này vốn đã được giải quyết, sao còn muốn tạo nhiều sát nghiệp như thế?”
Ánh mắt Bộ Kinh Vân trở nên lạnh lẽo, nó thản nhiên đáp: “Kẻ này sỉ nhục Thiên Hạ Hội, phải giết.”
Hạng như Phan Nhật Phi sao có thể không nhận ra cơ hội sống sót của mình nằm cả ở Vô Danh. Thế là gã vội vàng phân bua: “Tuyệt đối không có ý đó! Ta… tiểu nhân không hề có ý này. Tiền bối minh giám… xin tiền bối rủ lòng thương xót tiểu nhân trên có mẹ già dưới có con thơ, cứu giúp tiểu nhân…”
Vô Danh nghĩ một lúc rồi nói: “Những lời hắn nói lúc trước không hề có ý sỉ nhục Thiên Hạ Hội, mặc dù có quá lời với ngươi, nhưng cũng không nên lấy mạng người ta chỉ vì lý do này. Hơn nữa hắn đã xin lỗi rồi, chuyện này cho qua đi.”
Chẳng chờ Bộ Kinh Vân đáp lại, Phan Nhật Phi đã gào lên: “Bộ công tử… Bộ đại hiệp… tiểu nhân nhất thời lỡ lời, đại nhân rộng lượng xin đừng để bụng!”
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nói với bản mặt lạnh tanh: “Ai cần hắn xin lỗi. Ta chỉ cần cái mạng của hắn.”
Vô Danh cau mày, giọng nói hơi có vẻ giận dữ: “Ngươi hẹp hòi đến thế sao? Chỉ vì một câu ác ý mà đoạt mạng người khác. Nếu là sư phụ ngươi chắc chắn cũng sẽ không tán thành. Ta thấy ngươi rõ ràng là sát tâm khó nén!” Dứt lời, khí thế đã toát ra ít nhiều.
Bộ Kinh Vân siết chặt nắm đấm, nhưng không nói gì. Dù là kẻ buông lời độc địa hay chuyện liên quan đến Bái Kiếm sơn trang, diệt cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn là biện pháp tốt nhất. Tiếc là không thể nói ra lý do này. Có Vô Danh ở đây, chắc chắn nó không thể ra tay. Nó cân nhắc một phen, cuối cùng nhượng bộ: “Vậy thì bỏ qua đi.” Dứt lời nó quay người đi thẳng, không chần chừ gì nữa.
Vô Danh còn định nói gì đó, nhưng Bộ Kinh Vân đã đi xa rồi. Dù là người điềm nhiên đến mấy cũng không thể hoàn toàn không bận tâm đến thể diện, huống chi Vô Danh từng được thiên hạ tôn xưng là Võ Lâm Thần Thoại, cao ngạo hơn người. Giờ thấy Bộ Kinh Vân vô lễ như thế, chung quy hắn vẫn thấy vướng mắc trong lòng.
Chuyện đời cứ luôn nhiều biến số như vậy đấy. Liệu được bao nhiêu việc trong tầm kiểm soát của ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT