Từ lần đầu gặp nhau đến giờ đã mười năm có lẻ, nhưng Vô Danh vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn mặc quần áo thô đen sì, cằm lún phún râu, vẫn mang vẻ cao ngạo uy nghi và tang thương, chỉ có cảm giác quạnh quẽ trống vắng bủa vây quanh hắn đã tiêu tan bớt lúc nào không hay.
Vẻ ngoài của Lăng Ngạo Thiên lại trẻ ra vài tuổi, càng thêm oai phong tuấn tú. Những trải nghiệm khi quanh năm ở địa vị cao khiến khí chất của hắn càng thêm cao quý, thấp thoáng khí thế của quân vương làm chủ thiên hạ.
Lăng Ngạo Thiên thoáng thấy Vô Danh ngồi bên bàn đá nhìn về phía này cũng rảo bước đi tới, đôi mắt tràn ý cười. Thật ra hắn có ấn tượng khá tốt về Vô Danh, nhiều năm quen biết cũng đã coi đối phương là bạn. Hơn nữa, hai người không có xung đột về lợi ích, hắn còn mong mượn sức Vô Danh để hoàn thành vài nước cờ. Vậy nên hắn vẫn luôn nghiêm túc đầu tư cho mối quan hệ này.
Vô Danh vẫn ngồi bất động, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Vừa mới bình định thiên hạ, chắc hẳn bộn bề nhiều việc, sao lại đích thân đến đây giờ này?”
Lăng Ngạo Thiên rất tự nhiên ngồi trên ghế đôn đối diện Vô Danh, cầm bình rượu để trên bàn lên nhấp một ngụm, nheo mắt lại, cười bảo: “Rượu lâu năm ở chỗ ngươi vẫn cay như thế.” Sau đấy, hắn đổi sang giọng nghiêm túc: “Tất nhiên là có việc thương lượng.”
Vô Danh nhìn hắn với bản mặt vô cảm rồi lại nhìn một lượt ba người đằng sau hắn, lẳng lặng chờ câu tiếp theo.
Lăng Ngạo Thiên nghiêng người ra hiệu cho các đệ tử, mỉm cười giới thiệu: “Vân nhi thì ngươi đã gặp vài lần rồi. Đây là tam đệ tử Nhiếp Phong và tứ đệ tử Đoạn Lãng mà ta thường nói với ngươi. Thiết nghĩ cũng nên để ngươi gặp mặt mới phải.”
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng nghe thế tiến lên phía trước, Bộ Kinh Vân thì chỉ lẳng lặng đứng sau Lăng Ngạo Thiên, nhẹ gật đầu rồi thôi.
Vô Danh quan sát kĩ Nhiếp Phong và Đoạn Lãng một phen, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, giọng điệu lại vẫn bình thản như thường: “Đệ tử của ngươi đúng là tài năng ngút trời.” Nói rồi hắn nhìn về phía Nhiếp Phong, giọng điệu ôn hòa hơn đôi chút, “Quỷ Hổ từng kể với ta về ngươi, là một đứa trẻ ngoan.”
Vô Danh nhẹ gật đầu, nói: “Lúc đó ta đang ở dưới vách núi, nên hắn vẫn còn sống.”
Nhiếp Phong vô cùng phấn khởi: “Thế thì tốt quá rồi!”
Vô Danh dừng một lát rồi thở dài, bảo: “Lòng hắn đã chết, quãng đời còn lại đều dành ở trên núi tuyết. Thật ra với hắn, từ lâu rồi sống hay chết đã chẳng có gì khác nhau.”
Nhiếp Phong nghe vậy, nét mặt bỗng trở nên buồn bã.
Đoạn Lãng vỗ vai cậu, âm thầm an ủi.
Vô Danh quay sang nhìn Lăng Ngạo Thiên, từ tốn hỏi: “Có chuyện gì mà phải đích thân đến đây thương lượng với ta?”
Lăng Ngạo Thiên trầm ngâm một lát rồi nói với giọng nghiêm túc: “Hôm trước, trong lúc quyết chiến với Vô Song Thành, ta gặp một người… tự xưng là Đế Thích Thiên.” Dứt lời, hắn nhìn Vô Danh với ánh mắt đăm chiêu.
Vô Danh hơi chau mày: “Đế Thích Thiên? Ta chưa từng nghe đến người này.”
Lăng Ngạo Thiên dời mắt, giọng điệu nghe có vẻ nặng nề: “Người này là địch, không phải bạn. Hơn nữa… ta còn lâu mới là đối thủ của gã.”
Đồng tử mắt co lại, Vô Danh hỏi với vẻ kinh ngạc: “Có cao thủ bậc này sao… Nhưng người của Vô Song Thành… không đâu, làm sao Vô Song Thành có cao thủ bậc này được. Có liên can gì đến người Đông Doanh không?”
Lăng Ngạo Thiên khẽ lắc đầu, nói lấp lửng: “Ta còn chưa rõ gốc gác người này, nhưng dường như gã không muốn liều mạng với ta, nếu không ta đã chết ngay tại trận cũng không biết chừng.”
Bộ Kinh Vân đứng sau Lăng Ngạo Thiên nãy giờ chợt rùng mình tái mặt, sát khí không kiểm soát được tỏa ra ngoài.
Vô Danh liếc nó rồi quay sang hỏi với giọng nghiêm túc hơn: “Thế ngươi có tính toán gì chưa?”
Lăng Ngạo Thiên ngập ngừng một lúc rồi cười bất đắc dĩ: “Thực ra ta vốn định hỏi ngươi có biết người này không, rồi ta với ngươi liên thủ đối phó gã. Đáng tiếc đến nay lai lịch gã thế nào vẫn chưa làm rõ… Ngươi cũng biết đấy, đối với cao thủ bậc ấy, gã có muốn nắm trọn thiên hạ, người ta cũng khó bề phòng bị… Bây giờ thiên hạ vừa ổn định, lại có người Đông Doanh lăm le như hổ rình mồi, thực lòng ta không muốn chuốc thêm phiền phức vì người này. Nhưng mọi chuyện lại không do ta định đoạt…”
Vô Danh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Ngươi lo gã sẽ nhắm vào ngươi?”
Lăng Ngạo Thiên nhếch môi, giọng nói nghe có vẻ trào phúng: “Gã muốn đối phó với ta cũng đâu có dễ thế. Mặc dù nói thế này ngươi có thể không thích, nhưng ta đây mang đến phúc lợi cho trăm ngàn bách tính trong thiên hạ. Nếu gã dám đến xâm phạm, dù phải đánh đổi bằng tính mạng của cả ngàn người cũng có thể giữ gã lại.”
Vô Danh nhìn hắn đăm đăm, nói: “Ngươi đã là bá chủ thiên hạ, không muốn đích thân động tay động chân với kẻ khác cũng là chuyện thường tình.”
Lăng Ngạo Thiên nhẹ gật đầu, cười lạnh nhạt: “Tất nhiên là như vậy.” Nhưng rồi hắn chợt đổi giọng nghiêm túc: “Điều làm ta lo lắng nhất vẫn là các đệ tử của ta… Chúng nó quanh năm qua lại trong giang hồ, nếu có người âm thầm bày mưu giăng bẫy thì quả thực khó bề phòng bị.” Không chờ Vô Danh nói gì, hắn đã tiếp lời: “Ta cũng chẳng giấu ngươi, Phong nhi và Lãng nhi tình cờ có được tuyệt chiêu thiên cổ Khuynh Thành Chi Luyến. Ta đoán kẻ đó chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ chiêu này, dù không đến tìm ta cũng sẽ gây khó dễ cho hai đứa nó.”
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng nghe vậy không khỏi lo lắng. Chúng nó đã tận mắt chứng kiến năng lực của Đế Thích Thiên, một khi đụng mặt e là cơ hội để lại tin tức cũng chẳng có.
Bộ Kinh Vân thì ra vẻ trầm tư.
Vô Danh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta có một cách giúp được ngươi…” Dứt lời, hắn nhìn về phía Bộ Kinh Vân, rồi lại nhìn Nhiếp Phong, “Đệ tử của ngươi đều có tài năng ngút trời, nếu có thể tiến thêm một bước, kết hợp với nhau chưa chắc đã không đối phó được kẻ kia.”
Mắt Lăng Ngạo Thiên sáng bừng, nghe giọng có vẻ mong chờ, “Cách gì? Chúng nó đương nhiên là có tài năng ngút trời, chỉ tiếc tuổi còn nhỏ nên khó có thể chống lại cao thủ.”
Vô Danh bình thản nói: “Đó là một loại… pháp quyết vận công ta tình cờ có được hồi trẻ, tên là… Ma Kha Vô Lượng.”
…
Ma Kha Vô Lượng thực ra là một phương pháp vận dụng sức mạnh nguyên bản của tự nhiên, chỉ có tác dụng với những người dưới cảnh giới truyền kỳ. Một khi hiểu được cách dùng Ma Kha Vô Lượng, dù không có cầu nối với trời đất cũng có thể mượn sức mạnh nguyên bản để đấu với cao thủ truyền kỳ. Thực ra Ma Kha Vô Lượng mang lại cơ hội trải nghiệm sức mạnh nguyên bản cho các cao thủ tuyệt thế, nhưng không phải ai cũng luyện được.
Muốn học cái này, trước tiên phải có nhận thức sơ bộ về loại sức mạnh nguyên bản mình có thể có được trong tương lai. Nếu nguyên bản của mình là gì cũng không biết thì không thể vận dụng Ma Kha Vô Lượng. Tiếp theo đương nhiên là phải có tố chất cực cao mới lĩnh ngộ được nó, dù sao đọ được với cao thủ truyền kỳ khi chỉ mới ở cảnh giới tuyệt thế cũng đâu có dễ, đương nhiên phải đòi hỏi có tài năng thiên bẩm rồi. Cuối cùng, người đạt cảnh giới cao thủ tuyệt thế có tỷ lệ học được Ma Kha Vô Lượng cao hơn, nếu chưa đạt trình độ này thì gần như không có khả năng lĩnh ngộ, bởi dẫu sao cách biệt cũng quá lớn.
…
Sau cùng, Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong đều học được Ma Kha Vô Lượng, đúng như số phận đã sắp đặt.
Thực ra Lăng Ngạo Thiên rất muốn biết nếu bây giờ mình và Phong Vân kết hợp với nhau thì liệu có đối phó được Đế Thích Thiên không. Nhưng hắn không phải kiểu người manh động nên chỉ nghĩ vậy thôi. Ma Kha Vô Lượng không chỉ dùng để đối phó với Đế Thích Thiên. Dù không có lão, hắn cũng sẽ tìm lý do khác để lấy được pháp quyết này từ chỗ Vô Danh.
Đặc điểm lớn nhất của nhân vật chính là có thể vượt cấp khiêu chiến, đấu với những kẻ ở cảnh giới cao hơn mình. Nhưng theo lý giải về hệ thống võ học của Lăng Ngạo Thiên, đây thực sự là việc quá khó khăn. Dù có là nhân tài ngút trời cũng không thể lấy trình độ luyện tập trong mười năm để dễ dàng đánh bại người đã luyện võ mấy chục năm được, huống chi Đế Thích Thiên đã sống cả ngàn năm.
Tuy nhiên, Phong Vân chung quy vẫn là Phong Vân, những sóng gió số phận sắp đặt trong cuộc đời chúng đã bị Lăng Ngạo Thiên cản bớt kha khá, nhưng chuyện gì nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, người nên xuất hiện vẫn sẽ xuất hiện. Thế thì thực lực nên có được cũng phải có được mới đúng chứ.
Đoạn Lãng vẫn chưa đột phá cảnh giới tuyệt thế, không thể học được Ma Kha Vô Lượng, quả là có chút đáng tiếc. Nhưng bây giờ nó mới có mười bốn tuổi, tương lai còn nhiều cơ hội, nên nó nhanh chóng ném chút đáng tiếc đó ra khỏi đầu.
Thật ra nguyên nhân thực sự khiến Đoạn Lãng rầu rĩ là với lý do cùng luyện Ma Kha Vô Lượng, Bộ Kinh Vân quang minh chính đại phá đám thời gian ở chung giữa nó và Nhiếp Phong, mà Nhiếp Phong thì chẳng hay biết gì. Nó chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn.
Bốn thầy trò Lăng Ngạo Thiên ở lại chỗ Vô Danh hơn nửa tháng, Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong cùng luyện Ma Kha Vô Lượng, Lăng Ngạo Thiên và Vô Danh thì uống rượu, chơi cờ, chỉ có Đoạn Lãng thui thủi một mình.
Nhưng thực ra Bộ Kinh Vân chạy đi chạy lại hai đầu cũng rất vất vả. Ấn tượng của nó về Vô Danh gần như sụt giảm liên tục. Lăng Ngạo Thiên phải ngày đêm chú ý mọi bề, không để lộ sơ hở cũng rất nhọc lòng. Chỉ có Nhiếp Phong cảm thấy cuộc sống ngày ngày luyện công, thi thoảng chơi cùng Đoạn Lãng một lát thế này thật nhàn nhã, vừa bình yên vừa hạnh phúc.
…
“Làm phiền hơn nửa tháng nay, cũng đến lúc phải cáo từ rồi.” Lăng Ngạo Thiên cười nhẹ, nói.
Vô Danh gật đầu ngỏ ý.
Lăng Ngạo Thiên ngập ngừng một lúc rồi cười nói: “Nói mới nhớ, lâu rồi không gặp Tiểu Kiếm Thần. Bây giờ nó cũng có tiếng trong giang hồ lắm, xứng danh truyền nhân của Anh Hùng Kiếm đấy.”
Đáy mắt Vô Danh thoáng vẻ vui mừng, giọng điệu lại vẫn bình thản, “So với các đệ tử của ngươi, Kiếm Thần vẫn còn kém xa.”
“Ngươi cứ khiêm tốn quá. Lần sau cùng Kiếm Thần đến chơi thành Thiên Ấm đi, ta sẽ khoản đãi hết lòng.”
“Được.”
Bốn người rời đi. Thiên hạ dường như lại sang một trang mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT