Lăng Ngạo Thiên thảnh thơi ngồi trên đài quan sát, tay phải chống cằm, bình tĩnh cúi nhìn một vạn đệ tử Thiên Hạ Hội đấu với gần năm nghìn người giữ thành của Vô Song Thành. Tiếng hô giết vang rền, máu thịt bay tứ tung. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn, trong lòng chẳng hề gợn sóng.
Mặt trời chiếu rọi đài quan sát, phủ lên người hắn một vầng sáng hoàng kim. Hắn phất nhẹ tay áo, cái bóng đó dường như bao phủ cả tòa Vô Song Thành.
…
Bà lão nọ nghiêm mặt bay nhanh ra cổng thành. Tiếng hô chém hô giết rầm trời không ngừng k1ch thích tâm trí bà ta. Nhanh hơn nữa… phải nhanh nữa lên… Vô Song Thành… không thể để mất!
Cách đó xa xa, Ngũ Dạ đuổi theo bà ta với vẻ khó nhọc, trán vã mồ hôi.
Ngay khi bà lão sắp sửa đến cổng thành, nơi đang diễn ra trận chiến ác liệt, có hai mươi mốt người đột nhiên phá đất xông ra, bao vây bà ta. Một bóng người nhanh như gió cuốn tấn công bà.
Bà lão trả đòn, đánh cho bóng người đó lùi lại. Nhưng kẻ kia công lực không yếu, mượn lực nhảy lên, chẳng mảy may bị tổn hại. Bã lão lườm gã với ánh mắt hung tợn, nhưng rồi chợt nhận ra kẻ đó chính là… thành chủ Độc Cô Nhất Phương của Vô Song Thành!
“Ngươi…” Bà lão trợn tròn hai mắt, thảng thốt quát: “Ngươi lại dám ra tay với ta… Ngươi có biết ta là ai không?!”
Độc Cô Nhất Phương mặt mày sa sầm, chẳng nhìn thấu tâm tư. Lão cất giọng lãnh đạm: “Bản thành chủ sao có thể không biết? Người khôn không nói chuyện lập lờ, hôm nay bản thành chủ chỉ muốn có được… Khuynh, Thành, Chi, Luyến!”
Bà lão trợn tròn mắt, đồng tử mắt co lại, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Ngươi lại dám dòm ngó… Chẳng lẽ ngươi định… lấy oán báo ơn, làm ngơ lời dạy của tổ tiên?!”
Khóe mắt Độc Cô Nhất Phương hơi co lại, nhưng lão vung tay rất dứt khoát, quyết đoán hô: “Lên!”
Hai mươi mốt người kia mắt sáng như chớp, vô cùng hung dữ, hiển nhiên không phải hạng xoàng. Ai nấy đều cầm một thanh đao rất đặc biệt, thậm chí còn dài hơn cả thương, lưỡi đao đầy những răng cưa nhỏ. Họ chính là “Lang Đao”, lực lượng nòng cốt nhất của Vô Song Thành, chỉ nghe lệnh thành chủ.
Mệnh lệnh vừa dứt, hai mươi mốt người đồng loạt tiến lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, hình thành thế trận chặt chẽ, tấn công dồn dập như sóng xô về phía bà lão.
Bà lão phẫn nộ tột cùng, giơ trượng đánh tan từng đợt tiến công, nhưng… rốt cuộc vẫn nương tay. Là con cháu của Võ Thánh, mang trong mình trách nhiệm bảo vệ Vô Song Thành, bà ta làm sao có thể gây tổn hại đến Lang Đao, những người cũng bảo vệ Vô Song Thành như mình?
Độc Cô Nhất Phương nhìn bà ta phòng thủ trong bất đắc dĩ với bản mặt lạnh lùng, vô cảm. Lão cũng thật độc ác. Chính vì lão biết rõ trách nhiệm của bà ta, nên mới cố tình phái Lang Đao đến đối phó… Chỉ phòng thủ mà không tấn công, sớm muộn gì cũng kiệt sức chịu trói.
Bà lão cũng biết mình không thể tiếp tục như vậy. Mắt lóe lên tia sáng, cuối cùng bà ta cũng chớp thời cơ, dùng trượng đánh bay một người lao đến tấn công mình, không hề nương tay. Ngay khi kẻ đó bị đánh bay, đao trận của hai mươi mốt người lập tức bị phá, áp lực của bà lão tức thì giảm hẳn. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét chói tai, thảm thiết vọng tới, trên người bà lão có thêm hai vết đao.
“Bà ngoại!” Đây là… tiếng kêu của Ngũ Dạ… xem chừng ả ta đã…
Bà lão cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
“Biết điều thì giao Khuynh Thành Chi Luyến ra đây, để đỡ phải chịu khổ…” Độc Cô Nhất Phương bình thản nói.
“Độc Cô Nhất Phương! Đồ không biết điều!” Bà lão rít từng chữ qua kẽ răng: “Bọn ta vẫn luôn âm thầm bảo vệ Vô Song Thành, vậy mà nay ngươi lại vì Khuynh Thành Chi Luyến, lấy oán báo ơn! Cả đời này, ngươi là loại đê tiện, hạ lưu, vô liểm sỉ nhất trong những kẻ ta từng gặp! Ngươi không xứng làm thành chủ, càng là nỗi nhục cho thân phận con cháu gia tộc Độc Cô!”
Trong mắt Độc Cô Nhất Phương loáng qua tia sáng, nhưng thoáng cái đã chẳng thấy đâu. Lão khẽ lắc đầu: “Ngươi không hiểu… Ta vốn không định làm gì ngươi, chỉ cần giao ra Khuynh Thành Chi Luyến, mọi chuyện đều dễ bàn…”
Bà lão coi như không nghe thấy gì. Bây giờ hai mắt bà đã đỏ ngầu, long lên sòng sọc đầy căm hận; tay cầm trượng đầu rồng quét đám người vây quanh mình hết lần này đến lần khác; tay trái thò vào trong ngực áo, rút ra một chiếc găng tay bạc.
Tức thì, khí thế của cao thủ truyền kỳ khiến những người xung quanh không thở nổi. Bà lão gầm lên giận dữ: “Giết1” Các đao thủ bao vây bà lũ lượt bị đánh bay, chết ngay tức thì. Bà ta chẳng thèm nhìn đống tay chân đứt lìa và những vũng máu lênh láng, xông thẳng tới chỗ Độc Cô Nhất Phương, vỗ một chưởng vào đỉnh đầu lão, chỉ ước gì lấy mạng lão ngay lập tức!
Độc Cô Nhất Phương tái mặt, giơ tay đánh trả, nhưng chỉ mới chạm nhẹ đã bị thương đến hộc máu, mặt mày trắng nhợt. Sự chênh lệch cảnh giới lớn như một kênh đào khó lòng vượt qua. Sau khi đeo Vô Địch Bá Thủ, bà lão đã đạt cảnh giới cao thủ truyền kỳ, dù không có được sức mạnh nguyên bản, nhưng vẫn có thể áp chế hoàn toàn các cao thủ tuyệt thế, đương nhiên trong đó có Độc Cô Nhất Phương.
Bà lão giết đến hai mắt đỏ ngầu, không còn bận tâm được thứ gì khác, chỉ muốn xé xác tên tiểu nhân Độc Cô Nhất Phương.
Độc Cô Nhất Phương nở nụ cười cay đắng, tài không bằng người còn có thể làm gì đây, chỉ đành nhắm mắt chờ chết.
Đúng lúc bà lão định lấy mạng Độc Cô Nhất Phương, một luồng sức mạnh cực thịnh đột nhiên đánh bà ta văng ra xa cả chục thước. Bà lão nhìn kĩ, thấy người vừa xuất hiện mặc áo bào xám sậm màu thêu phượng hoàng đỏ rực như máu, chẳng biết đã đứng chắn trước Độc Cô Nhất Phương từ bao giờ. Người này còn đeo một chiếc mặt nạ, khiến người ta nhìn vào phải rùng mình, kính sợ.
Bà lão biết mình không phải đối thủ của người này, chỉ đứng nhìn thẳng mặt nhau thôi đã cảm thấy bức bối không thở nổi. Vậy nên bà ta lập tức tháo chạy bằng tốc độ nhanh nhất.
Người nọ cũng không đuổi theo, chỉ nhìn chằm chằm Độc Cô Nhất Phương.
Độc Cô Nhất Phương gần như không dám ngẩng đầu nhìn người đeo mặt nạ, mới đó mà trán đã ướt đẫm mồ hôi.
…
“Bộ Kinh Vân?” Giọng nói kiều mị lúc này lại tràn đầy sợ hãi, cô nàng có nốt ruồi son trên trán hốt hoảng bỏ cái tay đang đặt trên vai Nhiếp Phong xuống, run rẩy nói: “Ngươi… cứ đưa hắn đi đi. Chuyện không liên quan đến ta… đừng giết ta…”
Đoạn Lãng khinh bỉ liếc ả ta, rồi lại nhìn Minh Nguyệt trầm mặc đứng một bên với ánh mắt khó lường, sau đấy chạy đến chỗ Nhiếp Phong, lập tức cởi trói và giải huyệt cho cậu.
Mắt Nhiếp Phong ánh lên nét mừng rỡ, giọng nghe cũng hân hoan: “Vân sư huynh, huynh tới rồi…” Vừa được cởi trói, cậu lập tức đến bên Tiểu Nam và Tiểu Miêu, ôm tụi nhỏ vào lòng, tiếp đó quay sang nhìn Minh Nguyệt với ánh mắt phức tạp.
Đoạn Lãng bất mãn hừ một tiếng, cảm giác bực tức, bức bối tự dưng trào dâng trong lòng.
Bộ Kinh Vân lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt, lúc nhìn đến Vô Địch Bả Thủ trên tay phải nàng thì mắt chợt lóe qua tia sáng, tay nắm lấy chuôi kiếm Long Uyên.
Minh Nguyệt khẽ thở dài, mắt long lanh ánh nước, giọng đượm buồn: “Các ngươi đi đi. Ta không tán thành cách làm của bà ngoại, càng không phải đối thủ của các ngươi, cũng không có ý định ngăn cản… Nếu muốn đòi nợ, thì tới đi…”
Bộ Kinh Vân chẳng hề dao động, mắt hiện lên ý định giết chóc. Nhiếp Phong vội vàng hô lên: “Vân sư huynh, đừng chấp nhặt với họ… Sư phụ cũng đến rồi sao?”
Bộ Kinh Vân khựng lại, quay người đi thẳng ra ngoài hang động, chẳng buồn liếc nhìn thêm một lần.
Nhiếp Phong ôm Tiểu Nam và Tiểu Miêu cùng Đoạn Lãng ra ngoài, chần chừ một lúc rồi nói: “Ta muốn… đưa hai đứa trẻ này đi cùng, nhờ sư phụ phái người chăm sóc…”
Ánh mắt Bộ Kinh Vân trở nên lạnh lẽo tột cùng, nó mím chặt môi, không nói câu nào.
Đoạn Lãng ngỡ ngàng, ngây ra một lúc mới nói: “Phong… cách tốt nhất là tạm thời đưa chúng về thành, chờ cuộc chiến kết thúc rồi huynh muốn làm gì cũng được… Bên phía sư phụ chắc đang giao chiến với Vô Song Thành. Giờ mà đưa hai đứa bé qua đó… thì thành cái gì?”
Nhiếp Phong giật mình ngộ ra, cười buồn bã: “Tại ta không suy nghĩ thấu đáo… vậy để ta thu xếp ổn thỏa cho hai đứa bé này đã…”
Bộ Kinh Vân lạnh nhạt quét mắt nhìn hai người rồi đi thẳng.
Đoạn Lãng nói với vẻ hơi lúng túng: “Được rồi, để đệ đi cùng huynh, sau đấy hội hợp với sư phụ.”
…
Lúc trước, Bộ Kinh Vân nhận được tin tức từ gián điệp của Thiên Hạ Hội, biết rằng trên người Độc Cô Nhất Phương đã bị rắc phấn truy tìm tung tích, nên sau khi tách khỏi Nhiếp Phong và Đoạn Lãng, nó đi thẳng tới chỗ Độc Cô Nhất Phương. Nào ngờ, vòng vèo một hồi, nó chợt phát hiện chỗ đó chính là hang động nơi Nhiếp Phong bị bắt trói, trong lòng bỗng nhen lên một dự cảm khác thường.
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đưa Tiểu Nam với Tiểu Miêu đến quán trọ thuộc thế lực ngầm của Thiên Hạ Hội, rồi nhanh chóng ra ngoài thành gặp sư phụ. Nào ngờ, khí tức cao thủ đột nhiên ập tới khiến cả hai ngộp thở, sau đấy dưới chân nổi lên một cơn gió, tụi nó bị cuốn đi nơi nào đó trong trạng thái không hề đề phòng.
Đến khi Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cảnh giác mở to mắt ra nhìn, chúng nhận ra mình đã quay lại vách núi phía sau Vô Song Thành, thông với hang động mình bị bắt lúc trước. Kẻ đưa chúng đến đây là một người mặc áo xám sậm màu thêu phượng hoàng đỏ máu, đeo mặt nạ vàng kim. Bà lão, Minh Nguyệt, Độc Cô Nhất Phương cùng hai cô ả lẳng lơ Tứ Dạ, Ngũ Dạ cũng có mặt tại đây. Lạ ở chỗ Tứ Dạ đã chết, vùng bụng vùng ngực máu chảy ròng ròng, còn Ngũ Dạ lại đứng sau Độc Cô Nhất Phương.
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng vừa mới hoàn hồn đã nghe bà lão phẫn nộ quát: “Ngũ Dạ! Ngươi lại dám phản bội chúng ta, đầu quân cho thứ tiểu nhân đó!” Dứt lời, bà lão giơ trượng đầu rồng, đánh thẳng vào huyệt bách hội, khiến Ngũ Dạ chết ngay tại chỗ.
Thấy cảnh này, Độc Cô Nhất Phương vẫn chẳng nói gì. Người cuốn Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đến đây thì hừ một tiếng, vung tay áo một cái, lập tức tỏa ra uy thế như có thể thay đổi trời đất. Bà lão tái mặt, thầm nhủ số mình rốt cuộc chỉ đến đây thôi. Ai ngờ đúng lúc này, Minh Nguyệt lại lao ra chắn trước mặt bà, đỡ lấy uy lực của một cái phẩy tay áo đó!
Minh Nguyệt mặt cắt không còn giọt máu, đôi con ngươi tan rã, trơ ra nhìn về phía Nhiếp Phong, rồi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ tràn đầy sửng sốt, đau đớn của bà ngoại. Cuối cùng, đôi mắt long lanh như ánh trăng ấy khép lại, hàng mi dài vương lệ châu. Biết bao yêu hận tình thù tan đi theo gió mây, giai nhân dưới trăng nhan sắc khuynh thành đương tuổi xuân thì cũng chẳng còn nữa.
Nhiếp Phong thảng thốt, nhìn trân trân người đeo mặt nạ: “Ngươi…”
Người nọ cười khinh khỉnh: “Nhiếp Phong, nghe nói ngươi đã có được Khuynh Thành Chi Luyến? Còn không mau ngoan ngoãn giao ra đây. Nếu không, ngươi sẽ ngay lập tức cùng cô ta xuống điện Diêm Vương, làm một đôi uyên ương chung số phận.” Giọng nói vọng ra qua một lớp mặt nạ nghe có vẻ lạnh lùng, cứng nhắc lạ thường, khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Nhiếp Phong mặt mày tái nhợt, lẩm bẩm: “Lại là vì Khuynh Thành Chi Luyến…” Dứt lời, đôi mắt cậu kiên định lại, trở tay rút Tuyết Ẩm Đao đeo sau lưng, bổ thẳng vào người kia, thế đao nhanh như gió.
Người nọ cười khẩy, chỉ dùng một tiếng cười đó thôi đã quét sạch thế đao bao hàm cơn phẫn nộ của Nhiếp Phong.
Đoạn Lãng chợt có dự cảm chẳng lành, lập tức rút Hỏa Lân Kiếm, kề vai Nhiếp Phong, cùng cậu đương đầu.
Giờ phút này, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng nhìn nhau, dường như đạt được sự ăn ý nào đó chỉ trong khoảnh khắc. Một bên cầm đao một bên cầm kiếm đồng thời xuất chiêu, dùng ngay chiêu thức học được trên bức vách lúc trước, chiêu thức nghe đồn chỉ xuất hiện đúng một lần trong lịch sử: KHUYNH THÀNH CHI LUYẾN!
Đao kiếm kết hợp hài hòa, dường như sức mạnh nguyên bản của trời đất xung quanh đều hân hoan reo hò. Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cảm thấy nội lực trong cơ thể trôi đi với tốc độ cực nhanh, cuồn cuộn chảy vào đao kiếm, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Một cơn gió xoáy khổng lồ đen sì đột nhiên xuất hiện, lao thẳng tới chỗ người đeo mặt nạ. Nhưng dường như tốc độ như vậy vẫn chưa đủ nhanh. Người nọ cẩn trọng nhảy sang một bên. Gió xoáy đen sì vẫn tiếp tục lao về phía trước, thoắt cái đã đến tường thành của Vô Song Thành bên mé vách núi.
Uỳnh!
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT