Tầng thứ hai của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu là phòng ngủ của Hùng Bá. Hùng Bá đặt trong này một chiếc giường cực lớn. Lăng Ngạo Thiên cảm thấy rất hài lòng.

Hiện tại, trên chiếc giường gỗ đàn hương khắc rồng, bé con U Nhược đang ra sức bò. Nhưng bé con chợt nhận ra cái giường này lớn quá, có bò hướng nào thì với thể lực của bé bây giờ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ trèo giường chạy trốn vĩ đại. Thế là bé đành phải đối diện với sự thật bi thảm, gục đầu trên gối rầu rĩ thở phì phì.

Lăng Ngạo Thiên đang rất sung sướng. Hắn nghĩ cộng cả đời trước lẫn đời này cũng chưa có hôm nào cười nhiều như hôm nay. Hắn ngồi tựa lên thành giường, tiếp tục lặp lại động tác kéo U Nhược vất vả lắm mới bò được một đoạn về chỗ cũ, cứ thế suốt mấy canh giờ … Cho đến khi có người bước vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.

Người có ý thức tư hữu mãnh liệt như Hùng Bá chắc sẽ không cho phép người khác dễ dàng ra vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Lăng Ngạo Thiên đương nhiên cũng không để người lạ tùy tiện bước vào, nhưng không có chú ý nhiều như vậy, bảo người gác cửa dẫn cha con Tần Đức lên tầng hai.

___________________________________

Tần Sương không bao giờ quên lần đầu tiên gặp sư phụ.

Trong gian phòng rộng lớn, ngăn nắp và sáng sủa, vật dụng bày trí theo phong cách trang nghiêm túc mục, làm người ta bất giác sinh ra ý kính sợ, trên chiếc giường dài rộng mỗi chiều hai mét, nam tử trẻ tuổi khí chất tôn quý ngả người dựa trên chăn đệm, vẻ mặt như cười như không. Một đứa trẻ bụ bẫm mặc yếm đỏ buộc hai bím tóc tròn đang nằm trong lòng nam tử. Tần Sương bỗng cảm nhận được một bầu không khí ấm áp dạt dào. Tâm trạng hồi hộp bất an lúc trước nay bay đi đâu mất.

___________________________________

Tần Đức cung kính bẩm báo công việc hai ngày nay. Lăng Ngạo Thiên bình phẩm vài câu rồi bảo hắn đi làm việc tiếp. Mới là khởi đầu, có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Tần Sương có vẻ ngoài trông rất bình thường, lại cho người ta cảm giác trung thực chất phác, dễ buông lỏng cảnh giác. Lăng Ngạo Thiên hài lòng, thuận miệng kiểm tra vài câu rồi bảo Tần Sương ở lại chơi với U Nhược. Hắn sai hạ nhân sửa sang lại sân nhỏ bên cạnh Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, sau này Tần Sương sẽ ở đó.

Tần Sương có chút được ưu ái mà giật mình, nhưng không hề ra vẻ đắc ý, ngoan ngoãn trông nom U Nhược. Lăng Ngạo Thiên lại thêm thiện cảm với hắn. Tư chất luyện võ của Tần Sương tạm xem như là khá. Nhưng về các mặt khác, hắn có biểu hiện rất ổn. Lăng Ngạo Thiên quyết định để hắn làm đại đệ tử của mình.

___________________________________

Đệ tử các bang phái khác lục tục đến tổng đà tập hợp. Sân luyện võ của tổng đà được xây giữa sườn núi, chiếm một vùng đất đai rộng lớn, chứa được mấy vạn người. Lăng Ngạo Thiên bảo người ghi lại thông tin của đám đệ tử này, từ giờ trở đi họ sẽ là đệ tử ngoại môn của Thiên Hạ Hội. Tiếp đó lại chia tổ theo tuổi tác và năng lực, để bọn thuộc hạ có võ công khá tốt chỉ dạy võ thuật cơ bản.

Thiên Hạ Hội thu phục được một số môn phái, gia tộc. Võ công điển tịch của những môn phái, gia tộc này tất nhiên đã nộp hết lên cho Thiên Hạ Hội. Lăng Ngạo Thiên sắp xếp chọn lọc một hồi, tuyệt thế võ công như Phong Thần Thối, Bài Vân Chưởng, hay Thiên Sương Quyền đương nhiên là không có, nhưng hắn cũng khai quật được một số thứ hay ho.

Một bộ kiếm pháp Tùng Phong lấy tốc độ làm cốt lõi, phối hợp với bộ pháp Tùng Phong, xem như là công pháp thượng đẳng. Thu hoạch không tồi. Bản thân Hùng Bá không am hiểu binh khí, cũng chưa từng luyện kiếm pháp, nhưng có thể lấy nó làm tài liệu tham khảo, sau này lại truyền cho các đệ tử có tài năng, củng cố thực lực Thiên Hạ Hội.

Còn một bộ đao pháp Phá Thiên, nhưng hình như không trọn vẹn. Tuy vậy, bằng con mắt của Lăng Ngạo Thiên, có thể nhìn ra được bộ đao pháp này không hề tầm thường. Nếu có bản trọn vẹn chắc là không thua gì ba loại công pháp Phong – Vân – Sương. Bản thiếu sót này chỉ có mười một đao pháp, vậy mà chiêu chiêu ác liệt, xem như là công pháp thượng đẳng hàng đầu. Còn ba chiêu không trọn vẹn gọi là Phá Thiên Tam Thức, không hề đơn giản. Gia tộc sở hữu bộ đao pháp này chỉ coi đó là phần cơ bản không đáng quan tâm. Vốn Lăng Ngạo Thiên cũng không để ý, chỉ tiện tay lật ra xem. Nhưng đọc đến phần sau, hắn lại có cảm giác ba chiêu này mới là tinh tuý của bộ đao pháp, chiêu thức do tuyệt thế cao thủ khi tìm về cái căn bản cốt lõi mới ngộ ra. Lăng Ngạo Thiên cười híp mắt, cẩn thận bỏ bí tịch Phá Thiên Tam Thức vào trong ngực áo.

Ngoài ra còn có Lôi Hỏa Quyền, Nhị Thập Bát Lộ Đàm Bộ, Diễn Thực Thập Thất Kiếm cũng đạt tiêu chuẩn công pháp hàng đầu. Và hơn mười loại công pháp hạng hai cùng một số công pháp vụn vặt lẻ tẻ.

Lăng Ngạo Thiên cho xây một tòa lầu ba tầng đặt tên là Diễn Võ Đường, phái người canh phòng cẩn mật. Tầng một để hơn trăm bản công pháp nhỏ lẻ. Tầng hai để hơn mười loại công pháp hạng hai. Tầng ba để Lôi Hỏa Quyền, Nhị Thập Bát Lộ Đàm Bộ và Diễn Thực Thập Thất Kiếm. Đặt ra quy định, phàm là đệ tử ngoại môn đều phải học nội công cơ bản, khinh công cơ bản và kiếm pháp cơ bản, rồi chọn trong số các loại đao pháp, quyền pháp, thối pháp, … một bản phù hợp với mình; khi được lựa chọn, hoặc lập công, trở thành đệ tử nội môn, sẽ được vào tầng một Diễn Võ Đường để chọn học một bộ công pháp; sau này lập công tính gộp điểm vào, đủ điều kiện thì được lên tầng hai, thậm chí là tầng ba chọn công pháp.

Giữ khư khư cho mình thì không hay. Nhưng công pháp không thể rải khắp nơi như bán cải trắng được. Có cạnh tranh mới có động lực.

Thiên Hạ Hội muốn trở thành một thế lực lớn thì phải có cao thủ. Cao thủ có thể chiêu mộ, nhưng sao đáng tin bằng người mình tự bồi dưỡng được. Lăng Ngạo Thiên nghĩ, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra một vài nhân tài. Diễn Võ Đường cần có người quản lý. Điểm cống hiến cũng cần người tính toán. Tình huống cụ thể còn phải bàn lại với Nguyễn Thừa. Nguyễn Thừa đang bận bù đầu, đám đệ tử cần hắn sắp xếp nhiều không đếm xuể, quả thực là bận đến chẳng còn thời gian để ăn cơm. Nhưng Nguyễn Thừa vẫn vui vẻ làm việc. Quyền lực có sức hút của nó. Nếu không thích quyền lực thì hắn đầu nhập Hùng Bá làm gì?

Hơn nữa, Nguyễn Thừa nhận ra Hùng Bá dường như càng ngày càng ra dáng bá chủ. Một loạt sự vụ của Thiên Hạ Hội được xử lý rõ ràng mạch lạc. Thế nên Nguyễn Thừa lại càng vui. Ai không mong chủ thượng của mình có tiền đồ thênh thang chứ? Tiền đồ của chủ thượng cũng là tiền đồ của mình chứ sao.

Nói tóm lại, Thiên Hạ Hội cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo. Nó có thể đi bao xa? Nó có thể đạt đến tầm cao nào? Mỗi người đều tự có tính toán cho mình. Lăng Ngạo Thiên lạnh nhạt mỉm cười. Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play