Nhiếp Phong cùng Đoạn Lãng dùng khinh công chạy như bay trên nền tuyết mênh mông. Nơi này đã rất gần thành Thiên Ấm. Trông cả hai đều có vẻ nặng nề, toàn thân lộ nét mệt mỏi.
Sau khi Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cùng các đệ tử đến tiếp ứng rút về, nghe họ nói rằng bang chủ đã phân phó, Thiên Hạ Hội có thể thu nhận tất cả những đứa trẻ mất người thân trong trận thiên tài này, hai người liền giao các cô nhi cho chúng đệ tử mang về Thiên Hạ Hội thu xếp. Phân đà tại Nhạc Sơn của Thiên Hạ Hội đã tổ chức hoạt động cứu trợ người dân bị nạn, đáng tiếc số lượng đệ tử của Thiên Hạ Hội quá ít so với số nạn dân. Vì vậy, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng bảo các đệ tử vốn muốn hộ tống họ về Thiên Sơn ở lại hỗ trợ, hai người hoàn toàn có thể tự trở về. Các đệ tử không thể cãi lời nên kéo nhau đi cứu giúp các nạn dân cùng đệ tử của phân đà.
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đi cùng nhau, nỗi rung động trong lòng không lời nào kể xiết. Còn nhớ ngày ấy vừa chào tạm biệt các đệ tử của Thiên Hạ Hội, tại trấn Xương Bình – một thị trấn lớn cách thôn Nhạc Dương tầm mười dặm, họ trông thấy người dân bị nạn già trẻ lớn bé tràn ngập khắp đường lớn ngõ nhỏ, hình thành từng hàng dài ăn mày tiến về phía trước, trong đôi mắt ngấn lệ đong đầy nỗi đau của sự chia lìa.
Gió bấc lạnh lẽo tựa như như một phán quan vô tình, mặc kệ là người giàu có hay kẻ bần hàn đều bị nó phả vào. Những nạn dân bước đi tập tễnh, nét mặt ủ rũ, cơm đã chẳng đủ no, nay lại càng không ngừng run rẩy, co cụm vào nhau. Trong số họ có người đã hai ngày liền không có gì bỏ bụng, có người còn nhiễm dịch bệnh. Đối mặt với đói khát và bệnh tật, người trưởng thành còn miễn cưỡng chịu được, chỉ đáng thương cho những đứa trẻ…
Rút cuộc, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng cũng biết, thì ra người đời không chỉ chết vì thù oán giang hồ, họ cũng sẽ chết đói, chết bệnh, nhất là trẻ con.
Nhiều ngày nay, Nhiếp Phong không ngừng bôn ba trong dòng người bị nạn, cố sức tìm cách cứu viện, chỉ tiếc dẫu mệt đến sức cùng lực kiệt, chung quy vẫn chẳng cứu được nửa cái mạng nhỏ nào. Hắn đau lòng, nỗi đau đã không còn thể hiện được bằng nét mặt. Khuôn mặt hắn trở nên vô hồn. Hắn có võ công thì làm được gì? Lúc này đây, những nạn dân ấy đâu cần võ công của hắn!
Võ công không thể chống đói, cũng không thể ngăn chặn ôn dịch. Cái họ cần là lương thực và thuốc men.
Chỉ có vàng thật bạc thật mới mua được lương thực và thuốc men.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, “tiền” hóa ra lại quan trọng như vậy.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Phong đổi ý, quay sang nói với Đoạn Lãng: “Lãng, chúng ta lập tức về Thiên Hạ Hội!”
Đoạn Lãng ngơ ngác, hỏi: “Phong… Không phải chúng ta cần giúp người dân bị nạn sao?”
Nhiếp Phong nói: “Lãng, chỉ dựa vào chúng ta thì giúp được mấy người? Các đệ tử của phân đà đã bận lắm rồi, đồ ăn với thuốc thang cũng thiếu hụt nghiêm trọng. Chúng ta nên trở về tổng đà xin sư phụ phái nhiều đệ tử đến đây hơn, mang theo nhiều vàng bạc hơn, có thế mới cứu được càng nhiều người!”
Đoạn Lãng vỗ đầu một cái, lớn tiếng nói: “Đúng rồi! Chắc chắn sư phụ không biết tình hình thiên tai ở đây lại nghiêm trọng thế này, đang vội cứu nhị sư huynh. Chúng ta mau trở về nói cho sư phụ biết đi.”
Vì vậy, hai người gấp rút lên đường, tới hôm nay rút cuộc cũng về đến chân núi Thiên Sơn.
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đang chuẩn bị lên núi thì thấy một đội đệ tử vây quanh một chiếc xe ngựa bay nhanh lướt tới, người cưỡi ngựa đi đầu chính là Ân Thành.
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng mới gặp Ân Thành một lần, nhưng biết hắn là trưởng lão trong bang. Đoạn Lãng hưng phấn reo lên: “A! Là xe ngựa của sư phụ!”
Ân Thành cùng các đệ tử lũ lượt xuống ngựa, xe ngựa chạy qua chỗ Nhiếp Phong với Đoạn Lãng cũng không dừng lại, mà tiếp tục chạy băng băng trên đường lên núi. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng không khỏi ngẩn ra. Ân Thành lướt qua hai người chỉ lãnh đạm bảo một câu “Đuổi kịp”, rồi dùng khinh công chạy theo xe ngựa.
Nhiếp Phong và Đoạn Lãng hết sức ngạc nhiên, liếc nhìn nhau rồi đành dùng khinh công đuổi theo. Trên đường đi, cả hai cứ tâm thần bất an, muốn hỏi có phải nhị sư huynh xảy ra chuyện gì rồi không.
Xe ngựa chạy như điên thẳng đến cửa vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Các trưởng lão trước giờ ít có một lần tụ tập đông đủ nay lại xếp thành hàng đứng đợi trước cửa, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng thấy thế, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Người đánh xe nhảy xuống dưới. Cửa xe mở từ bên trong ra. Là Bộ Kinh Vân.
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng thấy Bộ Kinh Vân bình an vô sự vốn đã thoáng yên tâm, nhưng khi thấy tình cảnh trong xe thì nhất thời không thốt nên lời.
Bộ Kinh Vân cùng Ân Thành dìu Lăng Ngạo Thiên từ từ xuống xe. Lăng Ngạo Thiên vẫn hôn mê bất tỉnh, mặt cắt không còn giọt máu, trái ngược với nó là mũi dao găm thẳng vào ngực cùng mệt máu đỏ tươi thấm ướt áo ngoài.
Dù sao Đoạn Lãng cũng còn nhỏ tuổi, không kìm nén được mà hô lên kinh hãi, rồi lập tức bị bầu không khí nặng nề làm cho sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
Mắt Bộ Kinh Vân lạnh lẽo như kết băng, không có một chút cảm xúc nào, im lặng cùng Ân Thành cẩn thận từng li từng tí dìu Lăng Ngạo Thiên lên tầng hai. Ở đó đã có mấy vị hạnh lâm thánh thủ do Thiên Hạ Hội bí mật cung phụng chờ sẵn, đợi họ đặt Lăng Ngạo Thiên lên giường rồi đuổi hết người không có phận sự ra ngoài. Trên lầu hai chỉ có Lăng Ngạo Thiên và các đại phu, ngoài ra không còn ai khác.
Bộ Kinh Vân thoáng dừng bước, chậm rãi liếc nhìn các đại phu rồi đi theo mọi người xuống lầu.
Nhất thời, tất cả các trưởng lão, chấp sự quyền cao chức trọng trong Thiên Hạ Hội và Phong, Vân, Lãng ba người đều tụ tập tại tầng một của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, không một ai nói gì.
Khi bầu không khí ngày càng nặng nề như thể sắp kết thành băng, một giọng rất không hợp thời điểm vang lên: “Khụ, theo ta thấy, phải chăng nên nhanh chóng báo tin cho U Nhược đại tiểu thư để tiểu thư mau mau trở về?” Người vừa lên tiếng là chấp sự nội môn Dương Minh, chuyên phụ trách quản lý vật tư, sinh hoạt hằng ngày của đệ tử nội môn.
Hắn vừa dứt lời, lập tức hàng loạt ánh mắt lạnh như băng quét tới, mỗi người đều mang một cảm xúc không rõ ràng.
Câu này của Dương Minh có ý đồ gì đã quá rõ ràng. Thứ nhất, bang chủ đại nhân có vẻ sắp tắt thở, phải chăng nên gọi U Nhược về nhìn mặt lần cuối. Thứ hai, hắn chỉ nhắc đến U Nhược mà không đề cập đến đại đệ tử Tần Sương của bang chủ – người đi cùng U Nhược, rõ ràng là đang làm bẽ mặt Tần Đức. Đúng vậy, tên Dương Minh này quả thực ngứa mắt Tần Đức.
Dương Minh lòng dạ hẹp hòi, thèm muốn quyền lực, từ khi lên làm chấp sự nội môn đã luôn mong chờ đứa con Dương Việt nằm trong số đệ tử nội môn của mình có thể trở thành đệ tử thân truyền của bang chủ. Chỉ tiếc Lăng Ngạo Thiên chẳng những không thu nhận Dương Việt, mà còn có ý định để Tần Sương trở thành người thừa kế. Việc này khiến Dương Minh vô cùng ghen tức. Dương Minh ngứa mắt Tần Đức, trong mắt hắn, Tần Đức chỉ là một thương nhân, chẳng qua may mắn có công phò tá bang chủ, lại sinh được một thằng con tốt.
Tần Đức cũng thấy ngứa mắt loại tiểu nhân như Dương Minh. Mấy năm gần đây, Tần Đức đã sớm lùi lại hậu phương, đặt mua một tòa nhà rộng rãi ở thành Thiên Ấm hưởng phúc. Tần Đức không luyện võ, mà đỉnh Thiên Sơn thì quá lạnh, ở trong thành vẫn thoải mái hơn. Tần Đức có địa vị cao, lại có Tần Sương, cơ bản là chẳng muốn chấp nhặt với Dương Minh. Nhưng như vậy lại khiến Dương Minh khó chịu. Bây giờ đã không coi ta ra gì, nếu sau này để con ngươi lên làm bang chủ thì ta còn lăn lộn gì nữa? Cho nên, Dương Minh vừa mong con mình có thể trèo cao thành đôi với U Nhược, vừa dùng hết sức đả kích Tần Sương. Theo hắn thấy, nếu bang chủ thực sự xảy ra chuyện gì thì thà để U Nhược làm bang chủ còn tốt hơn là Tần Sương. Một tiểu nha đầu như U Nhược thì làm được gì? Quyền lợi chẳng phải sẽ nằm trong tay các trưởng lão, chấp sự hay sao? Hơn nữa, cuối cùng quyền lợi rơi vào tay ai còn chưa nói chắc được đâu.
Trong số đệ tử nội môn có rất nhiều người bất mãn với cha con Dương Minh. Dương Minh ngang nhiên thiên vị con mình, chẳng những tự ý gia tăng phần của con mình, mà còn cắt xén phần của một số đệ tử nhỏ tuổi hoặc tư chất không được tốt. Dương Việt thì thành bá chủ ở nội môn, thường xuyên ức hiếp các đệ tử không có chỗ dựa. Lúc Nhiếp Phong với Đoạn Lãng mới vào nội môn, Dương Việt còn từng nghĩ chúng nhỏ tuổi mà ra oai phủ đầu, nào ngờ bị Nhiếp Phong dạy cho một trận nên phải hậm hực rút lui. Nhưng chừng ấy đã đủ để Nhiếp Phong và Đoạn Lãng ghét cha con họ Dương.
Lúc này nghe Dương Minh nói như thể nguyền rủa sư phụ mình, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng đều không kìm được mà lộ vẻ tức giận. Một năm nay Đoạn Lãng đã coi sư phụ như phụ thân thứ hai, hôm nay quả thực tức tới nỗi muốn nhào lên cắn người, bị Nhiếp Phong giữ chặt nên mới thôi.
Trước kia Tần Đức không so đo với Dương Minh, nhưng hôm nay Dương Minh lại dám nói như vậy, tất nhiên là ông muốn phản kích. Cáo già không ra oai thì ngươi tưởng là mèo bệnh chắc?
Tần Đức nói với vẻ thâm thúy: “Hiện giờ đang là lúc phong tỏa tin tức, đề phòng kẻ địch nhân cơ hội nhảy vào, theo lịch trình phải nửa tháng nữa đại tiểu thư mới trở về, nay vội vàng quay lại chẳng phải sẽ làm người ta sinh nghi hay sao? Lại nói, gọi đại tiểu thư về để làm gì?”
Câu này của Tần Đức đã âm thầm ám chỉ Dương Minh muốn dẫn kẻ địch đến tấn công, gây bất lợi cho Thiên Hạ Hội, đồng thời mang ẩn ý tình hình bang chủ thế nào còn chưa biết, vậy mà ngươi lại trông chờ bang chủ gặp chuyện không may.
Dương Minh nhất thời á khẩu, biết lúc trước mình lỡ lời, nhưng cũng không chịu nhận thua, đang định phản bác thì đột nhiên cảm thấy lạnh toát cả người như lọt vào kẽ băng. Đảo mắt nhìn một lượt, thấy Bộ Kinh Vân đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy sát ý, hắn sợ tới mức nói không nên lời.
Đúng lúc này, từ tầng trên có mấy người chậm rãi đi xuống, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người. Chính là mấy tay đại phu nọ. Tất cả mọi người nín thở, chờ đợi họ lên tiếng.
Người đi đầu tiên là một lão đại phu tên là Trang Diễn, một lão ngoan đồng chỉ quan tâm đến chuyện nghiên cứu y học. Lão chậm rãi mở miệng nói: “Bang chủ đã uống thuốc, hiện giờ đang ngủ. Tất cả mọi người không được quấy rầy.”
Lời vừa nói ra, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Người được đứng ở đây đa phần đều là trọng thần, tâm phúc nhiều năm của Lăng Ngạo Thiên, nghe câu này xong đều thở phào một hơi, vì nó chứng tỏ bang chủ không sao cả. Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác.
Trang Diễn không quan tâm họ nghĩ gì, lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc tím nạm vàng, chính là lệnh bài tối cao của Thiên Hạ Hội tượng trưng cho Lăng Ngạo Thiên, “thấy lệnh bài như thấy người”.
Thấy lão đại phu lấy ra tấm lệnh bài này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Lão đại phu nói: “Bang chủ có lệnh, từ hôm nay trở đi, trưởng lão Ân Thành phong tỏa Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, lệnh bài giao cho trưởng lão Ân Thành giữ. Lập tức phong tỏa tin tức, không ai được phép rời khỏi Thiên Sơn…”
Lão đại phu còn chưa nói xong đã bị ngắt lời. Kẻ xen ngang chính là Dương Minh.
Dương Minh lớn tiếng nói: “Nói năng bậy bạ! Đây rõ ràng là giam lỏng chúng ta. Lệnh bài nằm trên người bang chủ, ai biết được ngươi có nó bằng cách nào. Lời ngươi nói đều không được tính, ta muốn gặp bang chủ!”
Lão đại phu vuốt chòm râu dê, tức giận nói: “Ngươi nói thế là có ý gì? Bang chủ đã ngủ rồi, không ai được phép quấy rầy!”
Dương Minh bắt đầu gây náo loạn, oang oang cái mồm nói là “có ý đồ xấu”, “giả truyền hiệu lệnh”, vọt lên cầu thang, định xông thẳng lên tầng hai.
Thực ra Lăng Ngạo Thiên vẫn luôn tỉnh. Thương nặng thế này, nếu là tuyệt thế cao thủ, chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng Lăng Ngạo Thiên đã đạt đến cảnh giới truyền kỳ, trông vết thương có vẻ kinh khủng nhưng còn lâu mới lấy được mạng hắn.
Các lão đại phu dùng dao sắc xử lý vết thương sạch sẽ rồi băng bó kỹ càng, dự đoán Lăng Ngạo Thiên phải dưỡng thương khoảng nửa năm mới khỏi. Nhưng đấy là vì họ không biết năng lực của truyền kỳ cao thủ. Thân thể mình thế nào Lăng Ngạo Thiên biết rất rõ, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng là không còn gì đáng ngại, tối đa hơn một tháng là sẽ khỏi hẳn.
Hắn bảo các đại phu xuống dưới đuổi mọi người đi, định trực tiếp từ lầu hai đi lối ngầm thẳng xuống tầng hầm kiếm mấy quả Huyết Bồ Đề để ăn, như vậy sẽ càng nhanh khỏi. Ai ngờ hắn còn chưa làm gì đã diễn ra một màn như vậy.
Lăng Ngạo Thiên biết rất rõ Dương Minh là hạng người gì. Loại tiểu nhân thiển cận hám quyền này cũng có tác dụng riêng. Lăng Ngạo Thiên muốn tìm một người nghiêm khắc chính trực làm chấp sự nội môn, nhưng người như thế lại chẳng dễ tìm, thế nên tạm thời để Dương Minh đảm nhận. Chấp sự nội môn tuy không có tư cách ra lệnh cho đệ tử nội môn, nhưng có quan hệ thân thiết với đệ tử nội môn, quyền lợi cũng không vừa. Mà đệ tử nội môn là đội ngũ giỏi giang nhất ngoài đệ tử Ám Môn mà Lăng Ngạo Thiên âm thầm kiểm soát, bởi vậy nếu nhất thời không tìm được người lý tưởng nhất làm chấp sự thì cứ để tên tiểu nhân Dương Minh làm cũng được. Thật ra Dương Minh quản lý cũng đâu ra đấy, nhưng tên này lại thiển cận, tính tình cay nghiệt, khiến các đệ tử nội môn cực kỳ căm ghét, cho nên không phải lo chuyện hắn dụ dỗ các đệ tử để thành lập thế lực riêng. Nhưng cái tên Dương Minh này có được quyền lợi lớn rồi lòng tham cũng bành trướng, làm Lăng Ngạo Thiên cười thầm không thôi. Nhiều năm trôi qua, rút cuộc Lăng Ngạo Thiên cũng tìm được một nguời phù hợp, đã nâng người đó lên vị trí phó chấp sự nội môn, giờ chỉ còn chờ thời cơ thích hợp. Xem ra ông trời cũng không muốn loại người ngu dốt như Dương Minh tiếp tục tồn tại. Lăng Ngạo Thiên đang định tìm bừa một lý do để gạt bỏ hắn, nay đã có sẵn lý do, mà lại còn không lo hậu hoạn.
Lăng Ngạo Thiên quấn một lớp băng gạc dày dựa người vào cột giường, cười lạnh không thôi.
Lúc này, Dương Minh đã bắt đầu gây chuyện, khiến các đại phu rất tức giận, còn định xông lên lầu hai, làm các trưởng lão giật mình kinh hãi. Bộ Kinh Vân mắt lóe lên sắc lạnh, chuẩn bị ra tay.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng “hừ” mang đầy ý trào phúng truyền vào tai mọi người. Lập tức, tất cả đều im lặng. Họ đều rất quen thuộc với thanh âm này. Rõ ràng là Lăng Ngạo Thiên đang truyền âm.
“Hừ… Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu há là nơi ngươi có thể xông loạn? Bổn tọa còn chưa có chết, chẳng lẽ không ai tuân theo mệnh lệnh của bổn tọa nữa?” Giọng điệu lạnh lùng bao hàm sát ý.
Ngày thường Lăng Ngạo Thiên luôn tỏ ra là người ôn hòa, rất ít khi nổi giận, nên bây giờ mọi người đều bị giọng điệu của hắn dọa cho đớ người, Dương Minh thì sợ tới mức khuỵu người quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ hoàn toàn không có ý này… Thuộc hạ chỉ lo mấy tên đại phu này giả truyền…”
Dương Minh còn chưa nói hết câu đã bị Lăng Ngạo Thiên lạnh lùng cắt ngang: “Ngươi lo họ giả truyền di mệnh của bổn tọa chứ gì!”
Câu này đã nói rõ Dương Minh chỉ mong sao bang chủ qua đời. Dương Minh không dám nói tiếp nữa, chỉ biết dập đầu liên hồi, lát sau đã thấy trên trán có máu.
“Cút ra ngoài, đừng có làm ô uế nơi ở của bổn tọa.” Lăng Ngạo Thiên không hề nhẹ giọng, nói tiếp: “Lời lão đại phu nói chính là mệnh lệnh của bổn tọa. Kẻ nào trái lệnh, chém!”
Dương Minh lả người ra đất, bị Ân Thành gọi ám vệ tới kéo ra ngoài.
Lăng Ngạo Thiên không nói thêm gì nữa. Mọi người yên lặng hẳn.
Lão đại phu nói tiếp: “Phong bế Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, phong tỏa tin tức, Thiên Hạ Hội tiến vào trạng thái cảnh giác bậc một.”
Các trưởng lão nhao nhao gật đầu. Vừa rồi Bộ Kinh Vân nghe tiếng Lăng Ngạo Thiên, nét mặt rút cuộc cũng bớt lạnh lùng. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đều lộ vẻ vui mừng.
Lão đại phu còn nói: “Lệnh cho trưởng lão Nguyễn Thừa triệu tập năm nghìn đệ tử ngoại môn mang theo trăm vạn lượng bạc trắng đến vùng Nhạc Sơn cứu trợ nạn dân bị lũ lụt, lập tức chấp hành.”
Nguyền Thừa chắp tay vâng lệnh. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng nghe xong đều kích động không thôi. Bọn họ vốn định trở về khẩn cầu sư phụ cứu giúp nạn dân, nhưng vừa về đến nơi đã thấy sư phụ bị thương nặng, tất nhiên là không thể lên tiếng thỉnh cầu. Bây giờ Lăng Ngạo Thiên trực tiếp ra lệnh khiến Nhiếp Phong vô cùng cảm kích, rút cuộc cũng hoàn toàn yên tâm. Đoạn Lãng vốn đã tin tưởng sư phụ, giờ phút này cũng rất là vui vẻ.
Lão đại phu nói tiếp: “Lệnh cho Tần Đức âm thầm triệu hồi thương đoàn thuộc Thiên Hạ Hội đang ở phía nam, cùng ngày cắt đứt mọi mối quan hệ qua lại với Vô Song Thành.”
Tần Đức gật đầu liên tục. Bộ Kinh Vân nghe đến “Vô Song Thành” liền tỏa sát khí tứ phía. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng thầm giật mình, nghĩ bụng xem ra chuyện sư phụ bị thương có liên quan đến Vô Song Thành.
Sau khi lão đại phu nói “mệnh lệnh đã hết” và giao lệnh bài cho Ân Thành, mọi người lục tục ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Bộ Kinh Vân nhìn thoáng qua bậc thang nghiêng nghiêng, quay người chuẩn bị ra ngoài thì lão đại phu đột nhiên gọi lại. Lão nói với nó bằng vẻ nghiêm túc: “Vân thiếu gia, bang chủ phân phó, lúc trước Vân thiếu gia bị thương không nhẹ, bảo lão hủ phải khám chữa cho Vân thiếu gia cẩn thận, không được để lại di chứng.”
Bộ Kinh Vinh nghe xong thoáng dừng bước, ánh mắt dịu dàng nhẹ gật đầu, cùng lão đại phu trở lại tiểu viện của mình.
Lăng Ngạo Thiên vẫn dựa người vào cột giường, bàn tay vuốt lưỡi dao sắc nhọn mới rút từ ngực mình ra, trong mắt tràn ngập sát khí.
“Độc Cô Nhất Phương… Vốn định để ngươi sống lâu thêm mấy năm… Nay xem ra, chính ngươi chê mình sống quá lâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT