Cơn lũ không gì cản nổi phá tan cửa miếu ập vào. Bộ Kinh Vân, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng vẫn còn trong miếu. Không còn lối ra nào khác, cả ba như cá chậu chim lồng, chỉ đành tìm đường thoát thân từ mái nhà.

Nhưng cơn lũ ập tới quá nhanh, không chỉ phá nan cửa miếu mà còn xô đổ tường ngoài. Bức tường cũ nát không cản nổi dòng nước cuồn cuộn, thi nhau vỡ nát. Những tiếng rầm rầm nối tiếp nhau. Nước lũ tràn vào từ bốn phương, cuốn cả ba trôi đi xa. Mái nhà, đường sống duy nhất, lúc nãy đã vỡ vụn từng mạnh. Dòng nước cuốn theo đỉnh miếu đổ ập xuống chỗ ba người.

Khi dòng nước chuẩn bị bao phủ ba người, ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Bộ Kinh Vân đột nhiên xoay người, b4n ra hai luồng chưởng khí mãnh liệt, chiêu thức được ngợi ca nhất của Bài Vân Chương – “Bài Sơn Đảo Hải”!

Chiêu thức vừa ra, chưởng khí bắn đi như muốn dời núi lấp biển, ngăn lại thế nước cuồn cuộn. Nhiếp Phong trong lúc cấp bách cũng đồng thời đá ra “Phong Quyển Lâu Tàn” trong Phong Thần Thối.

Đòn này ra nhanh như chớp giật, xẻ dòng nước lũ ra làm hai. Chỉ trong khoảnh khắc, nước lũ đã bị ngăn lại. Nhưng cả ba không có thời gian để ngưng nghỉ, vì con lũ đáng sợ nhất đang từ trên cao ập xuống đầu ba người!

Đoạn Lãng lập tức rút kiếm, chém ra “Phân Đào Trục Lãng” để Bộ Kinh Vân rảnh tay đối phó con lũ trên đầu. Trong lúc nguy cấp, cả ba phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Bộ Kinh Vân hợp song chưởng lại, chân khí b4n ra từ đầu ngón tay, mở ra một khe hở giữa màn nước rợp trời, theo đó chưởng kình một chia thành hai, chính là tuyệt học “Tê Thiên Bài Vân” của Bài Vân Chương!

Hay cho chiêu Tê Thiên Bài Vân! Bộ Kinh Vân đánh ra chiêu này tuy chưa thể xé trời nhưng đã đủ xé dòng nước lũ. Hai dòng chân khí bắn từ tay Bộ Kinh Vân ra, xẻ đôi con nước, khiến nó chảy sang hai bên, tạo ra một khe hở rộng chừng một thước ở chính giữa.

Đường sống đã mở. Bộ Kinh Vân lập tức thốt ra một chữ: “Nhảy!”

Tiếng ầm ầm nện vào màng tai. Cả ngôi miếu vỡ tan trong dòng nước lũ, nhanh chóng chìm ngỉm giữa cơn nước siết.

Ngay lúc vài mảnh gỗ vụn của ngôi miếu nổi lên mặt nước, ba bóng người nhẹ nhàng đáp xuống.

Ba người họ cuối cùng cũng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Cả ba đứng vững trên ván gỗ dập dềnh mới dõi mắt nhìn ra xa. Dòng nước cuồn cuộn dâng lên cao vút, bọt nước trắng xóa, tựa như con rồng hung dữ khổng lồ thân dài vạn dặm sắp sửa nuốt chửng muôn loài vạn vật của thế gian.

Đầu rồng này chắc là bố trí phòng lũ của ba con sông Dân, Thanh Y và Đại Độ. Chẳng ngờ lũ đến bất chợt, bờ sông Dân lúc này chắc đã ngập trong nước, không ít lê dân bá tánh phải chịu khổ.

Không thể tưởng được lời ông từ kia nói lại thành sự thật. Nhạc Sơn thực sự gặp đại nạn. Còn ông từ kia đã biến mất tăm trong dòng nước lũ.

Thế nước cuồn cuộn, nhưng đến cửa thôn Nhạc Dương thì tạm thời chưa lướt lên được. Thôn Nhạc Dương nằm ở vùng có địa thế tương đối cao, nhà dân dựng cách cửa xa chừng nửa dặm. Thế nên, nước lũ tạm thời chưa gây họa đến thôn Nhạc Dương.

Nhưng nhìn thế nước tràn nhanh thế này, không đến nửa canh giờ nữa mực nước sẽ dâng cao, nhấn chìm toàn bộ thôn Nhạc Dương.

Nhiếp Phong vội la lên: “Hỏng rồi! Lần này lũ đến bất ngờ, cứ tiếp tục như vậy người dân thôn Nhạc Dương sẽ chết hết. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Đoạn Lãng cũng làm mặt nghiêm túc, nói với vẻ chần chừ: “Phong, dân thôn đó ngang ngược vô lý như vậy, mà chúng ta thân mình cũng còn chưa lo xong …”

Còn chưa nói hết câu, Nhiếp Phong đã nghiêm giọng ngắt lời: “Lãng, sao có thể nói như thế! Tuy bọn họ có sai, nhưng dẫu sao cũng là con dân đất Thần Châu, bầu bí một giàn, chúng ta nhất định phải đến báo cho họ.”

Đoạn Lãng hiếm khi thấy Nhiếp Phong nói với vẻ nghiêm túc như vậy, tự biết mình lỡ lời nên cúi đầu im lặng.

Nhiếp Phong quay sang hỏi Bộ Kinh Vân: “Vân sư huynh, cứu người quan trọng hơn, mong huynh bỏ qua chuyện họ đã làm lúc trước. Tạm gác hiềm khích sang một bên, chúng ta cùng nhau giúp họ, được không?”

Mắt hắn tha thiết, còn Bộ Kinh Vân lại không ý kiến gì. Nhiếp Phong thấy thế, có phần thất vọng, nhưng tình thế cấp bách, không thể trì hoãn thêm được nữa, đành bất đắc dĩ nói: “Nếu Vân sư huynh cố chấp như thế, vậy ta đành đi một mình.”

Dớt lời liền đạp nước mà đi, thân lướt nhẹ như gió, bay thẳng về hướng thôn Nhạc Dương.

Đoạn Lãng theo sau hô lên: “Phong sư huynh, chờ đệ với! Đệ cũng đi!”

Hiếm có lần Đoạn Lãng thông hiểu đại nghĩa như vậy. Nhưng khinh công của nó kém Nhiếp Phong, nên phải mượn những tấm gỗ nổi trên mặt nước làm điểm tựa để lướt đi.

Đoạn Lãng mới nhảy được hơn mười mét thì đột nhiên bị người đằng sau xách lên, phi thẳng về hướng thôn Nhạc Dương.

Trong lúc lao vút đi, Đoạn Lãng nghiêng mặt nhìn Bộ Kinh Vân, cười hì hì, nói: “Vân sư huynh, trước kia sư phụ từng nói nhỏ với đệ, huynh là người ngoài lạnh trong nóng, bảo đệ đừng hiểu lầm huynh. Vốn đệ không tin, nhưng nay xem ra sư phụ nói rất đúng.”

Bộ Kinh Vân hơi rung động, ngoài mặt không thể hiện gì, chân lại càng lao đi nhanh hơn.

Trời đã về chiều, mà chợ thôn Nhạc Dương vẫn người xe tấp nập. Những người phụ nữ còn đang vội mua đồ nấu cơm, người địu con, người tay bồng tay bế, mua bán nhộn nhịp, chẳng hay biết đại họa sắp giáng xuống.

Bất chợt, có bóng người từ trên trời đáp xuống tựa thần tiên, vừa chạm đất liền hô lên: “Mọi người chạy mau!”

Trong chợ tiếng người ồn ào, nhưng tiếng hô này mang theo nội lực truyền đi nên ai cũng nghe rất rành mạch.

Không chỉ người trong chợ, mà cả thôn đều nghe thấy.

Nhạc Dương chỉ là một thôn nhỏ, hơn mười hộ gia đình sống với nhau, nhân số chưa đầy một trăm. Nghe có tiếng hô như thế thì đến người ngồi trong nhà cũng phải nhô đầu ra xem có chuyện gì.

Phút chốc, những ánh mắt hiếu kỳ, ngờ vực, khinh thị đổ dồn vào bóng người nho nhỏ trên chợ.

Người đó là Nhiếp Phong.

Từ trong đám người có một gã trung niên mập mạp xông ra, đi về phía Nhiếp Phong, hỏi không nể nang gì: “Tao là thôn trưởng thôn Nhạc Dương. Thằng nhóc mày vừa hô cái gì?”

Nhiếp Phong vội la lên: “Bên phía sông Dân xảy ra lũ lụt, sắp tràn xuống bờ sông Thanh Y này rồi, chẳng mấy chốc mà dâng ngập cả thôn. Mọi người mau thu dọn đồ đạc chạy lên chỗ cao đi!”

Lời vừa thốt ra, phụ nữ và trẻ nhỏ liền hoảng loạn. Có người hốt hoảng la lên: “A! Hồng thủy! Chúng ta … phải làm sao bây giờ? Thôn trưởng, phải làm sao bây giờ?”

Mọi người xôn xao nhốn nháo cả lên. Thôn trưởng thấy thằng nhóc kia mới nói một câu mà thôn dân đã bàng hoàng liền tái mặt, quát lên: “Mọi người bình tĩnh! Để tôi hỏi cho rõ ràng đã!” Sau đó quắc mắt trừng Nhiếp Phong: “Này nhóc, đừng có ăn nói lung tung. Dựa vào đâu mà bọn tao phải tin mày?”

Nhiếp Phong chần chừ: “Chuyện này …”

“Hừ!” Thôn trưởng khinh miệt, nhìn một lượt Nhiếp Phong với vẻ ngờ vực, nghiêm nghị quát hỏi: “Nhóc con! Tao hỏi mày, mày không phải người thôn này, tại sao lại đến báo cho bọn này biết? Rút cuộc mày là ai?”

Nhiếp Phong thấy thế kinh ngạc, không ngờ mình có lòng đến báo tin lại bị nghi ngờ, chất vấn. Rồi sau đấy lại không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết đứng đó ấp úng: “Tôi … tôi là …”

Bỗng dưng, có giọng nói từ gian nhà đá gần đó truyền ra: “Không phải nói nữa! Tôi nhận ra nó!”

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy người đàn bà kia dìu một gã vạm vỡ tập tễnh đi ra. Nhiếp Phong vừa thấy liền thầm hô không ổn. Ra là lão Lý hôm qua bị Bộ Kinh Vân đánh bị thương, bên cạnh là vợ của lão, người đàn bà lấy oán trả ơn kia.

“Chị Bưu, là chị đấy à?” Thôn dân đồng thanh thốt lên, xem chừng địa vị của bà ta trong thôn cũng không thấp.

Lão Lý vốn tên Lý Bưu, là giáo đầu duy nhất trong thôn. Vợ lão là Lưu Thúy quen thói hống hách, lại cậy là cháu gái thôn trưởng, thường xuyên áp bức người trong thôn, còn chèn ép chính chồng mình. Lần nọ cũng vì lão Lý không chịu được nữa nên mới đánh bà ta.

Hôm nay người đàn bà chanh chua đó đỡ lão Lý đi ra, chỉ thẳng vào mặt Nhiếp Phong mà nói: “Tôi nhận ra thằng nhóc này! Sư huynh nó là đồ ác ôn, hôm qua đánh cho lão Lý một trận nhừ tử, còn dọa người dân thôn ta. Chắc chắn là thằng đó ghi hận, phái nhóc này đến bịa đặt sinh sự, nói năng lung tung để lừa chúng ta.”

“Không! Không phải như thế! Xin mọi người nghe tôi nói đã …” Nhiếp Phong cuống quít biện giải, đáng tiếc chẳng ai nghe. Có người còn tát nước theo mưa: “Đúng đấy! Tôi cũng nhận ra nó! Nó là sư đệ của thằng ác ôn kia. Thằng đó nhìn ai là người đó rùng mình run rẩy, đáng sợ lắm!”

“Phải đấy! Thằng đó bảo sư đệ đến đây nói năng lung tung, ai biết được là có ý đồ gì?”

“Biết đâu … nó nói thật thì sao?”

“Làm gì có chuyện! Tôi thấy nó nói láo đấy!”

Mọi người xôn xao nhốn nháo, chẳng biết từ bao giờ Bộ Kinh Vân đã thành “ác ôn” qua miệng họ.

Thấy mọi người vẫn ngu muội không tỉnh, Nhiếp Phong chỉ biết cười trừ trong lòng mà chẳng biết làm sao.

Đúng lúc đó, một quả phụ họ Tường lớn bụng tay ôm hai đứa nhỏ bước lên, có thể là vì lo cho an nguy của các con nên tương đối lý trí mà nói với thôn trưởng: “Thôn trưởng, nếu đứa bé này nói đùa … vậy thì lời nói đùa này quá nghiêm trọng rồi. Tôi thấy nó chân thành như vậy, cái vẻ hốt hoảng lo âu cũng không phải giờ vờ. Thà tin là có còn hơn là không. Nếu có lũ thật, thì chúng ta không sống nổi đâu.”

Lời nói lý tính như vậy vừa ra, thôn trưởng dù còn nghi ngờ Nhiếp Phong nhưng cũng băn khoăn đến tính mạng của gần trăm thôn dân, thành ra do dự. Tội nặng thế này ai gánh cho được.

Lưu Thúy kia thấy có người nói giúp đâm ra không vui, máu nóng xộc lên, đẩy quả phụ họ Tường kia một cái, chẳng ngờ dùng sức quá mạnh nên xô ngã luôn mấy người gần đó. Hai đứa trẻ đập đầu xuống đất khóc oang oang. Quả phụ họ Tường cũng thấy bụng đau quặn lại, hoảng sợ hỏi: “Chị Bưu, sao chị …”

Lưu Thúy quắc mắt lườm cô, vỗ bình bịch vào ngực mình mà chửi đổng: “Hứ! Cái loại vô tri như mày thì biết gì! Bà đây lấy đầu ra đảm bảo thằng nhóc này nói láo! Nếu không phải thì lấy mạng bà ra đền, được chưa?”

Nhiếp Phong nghe thế sững sờ. Người đàn bà chanh chua này sao càng nói càng vô lý thế? Vậy mà lại lấy tính mạng ra để đảm bảo, chuyện này thì có ích lợi gì cho bà ta? Rõ ràng là vì thù oán cá nhân mà giận cá chém thớt!

Lần đầu tiên Nhiếp Phong gặp loại hại người hại mình như vậy. Bà ta chẳng đoái hoài gì đến tính mạng của người trong thôn cả, thật là độc địa.

Nhưng lời bà ta nói ra nghe vào tai người dân lại khiến họ do dự.

Lưu Thúy thấy có tác dụng, mặt liền vênh lên đắc chí.

Mọi người đang đắn đo thì bỗng một giọng nói rợn người truyền tới.

“Được! Vậy thì lấy đầu ngươi ra đền …”

Lời còn chưa dứt đã có hai bóng người từ không trung đáp xuống, là Đoạn lãng và Bộ Kinh Vân.

Nhiếp Phong thấy Bộ Kinh Vẫn dẫn Đoạn Lãng theo tới thì vui ra mặt.

Thôn dân thấy tên ác ôn họ nói lúc trước đột nhiên xuất hiện thì vội vàng lùi ra sau.

Lưu Thúy thì vẫn oang oang cái mồm: “Đồ vô dụng! Các người sợ cái gì? Hôm nay chúng ta cứ hợp lực dạy nó một bài học!”

Tuy bà ta không ngừng giật dây thôn dân xông lên sống mái với Bộ Kinh Vân, nhưng bản thân bà ta lại chẳng tiến lên bước nào, ngược lại còn lùi nhanh hơn mọi người.

Bộ Kinh Vân nhoáng một cái đã mất bóng.

Trong khoảnh khắc, nó làm ra một chuyện khiến tất cả mọi người ở đó phải trợn mắt há hốc mồm, chuyện mà những kẻ trong chính đạo sẽ cười chê.

Bóng tay lướt qua, nó dễ dàng túm chặt lấy cổ họng của người đàn bà chanh chua kia.

Thật sự muốn giết một người đàn bà không có sức phản kháng sao?

Lưu Thúy không hổ là vợ giáo đầu, cũng có chút bản lĩnh, bị áp chế mà vẫn đánh ra được một cú cùi chỏ. Nhưng định dùng nó để đối phó Bộ Kinh Vân thì đúng là chuyện hão huyền.

Lão Lý thấy vợ mình gặp nạn liền lao lên tấn công Bộ Kinh Vân, lại vì bị thương mà ngã dúi dụi xuống đất.

Lưu Thúy xưa nay kiêu căng tự phụ trước thôn dân đã quen, đâu gặp tình cảnh này bao giờ. Thế mà vẫn gân giọng lên chửi: “Hứ! Quả nhiên là quân ác ôn, ban ngày ban mặt mà định giết cả đàn bà. Nhưng bà đây dám chắc là mày không dám xuống tay!”

Bộ Kinh Vân từ tốn nói: “Đoán đúng rồi, tôi sẽ không giết bà …”

Lưu Thúy mặt vẫn nhơn nhơn: “Hừ! Bà biết mày là loại chuột nhắt hèn nhát chỉ oai được mã ngoài từ lâu rồi. Định giết bà? Không sợ người trong thôn xông lên đánh chết chắc?”

Bà ta quá đắc ý, không để ý tới ánh nhìn hung dữ loáng qua mắt Bộ Kinh Vân. Nhưng Nhiếp Phong thì có thấy. Hắn biết sư huynh mình định làm gì, vội la lên: “Vân sư huynh! Hay là ta …”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng răng rắc vang lên.

Đó là tiếng xương cốt đứt gãy! Thứ âm thanh làm ta rợn người!

Sau tiếng động đó, Lưu Thúy thét lên một tiếng thất thanh rồi ngã khuỵu ra đất, máu từ phần khuỷu tay trái tràn ra như suối. Bà ta đau đến lăn lộn quay cuồng trên đất. Cánh tay trái của bà ta bị Bộ Kinh Vân giật đứt!

Thật dã man!

Nhiếp Phong thấy Bộ Kinh Vân không hề nương tay với một người phụ nữ như vậy rất thảng thốt, tiếp đó vội vàng chạy lên điểm huyệt cầm máu cho người đàn bà tên Lưu Thúy đó. Máu từ từ ngừng chảy, nhưng bà ta vừa tạm thoát khỏi cơn nguy hiểm đã đẩy phắt Nhiếp Phong ra, mắng: “Cút ngay! Mày … với sư huynh nhà mày … đều cùng một giuộc, đừng có mà … giả mèo khóc chuột!”

Nhiếp Phong không thể tin nổi mình có ý tốt mà lại bị nhục mạ như vậy, nhất thời sững ra. Đoạn Lãng bước lên vỗ vai hắn, nói: “Phong sư huynh, bà ta bị thế là đáng đời. Đừng để ý nữa.”

Đáng đời?

Đúng là bà ta đáng đời, nhưng thôn dân có nghĩ thế không?

Nhìn mặt đất máu chảy đầm đìa, nhìn cảnh tượng rùng rợn khiếp hãi, người dân trong thôn ai nấy đều rùng mình, tiếp đó cơn phẫn nộ hừng hực dâng lên.

Tuy Lưu Thúy xưa nay hống hách, nhưng có chuyện gì thì cũng phải giúp người bên mình trước đã rồi nói sau. Nhất là cái chuyện giết hại phụ nữ này, quả thật không thể nhịn được. Đám đông thi nhau gào lên giận dữ: “Đồ ma quỷ!”

“Ma quỷ!”

Ma quỷ? Ai mới thực sự là ma quỷ tổn hại tính mạng người dân? Tại sao họ lại không hiểu được điều đó?

Tiếng mắng “ma quỷ” không dứt bên tai, Bộ Kinh Vân vẫn dửng dưng như không, tay phải cầm cánh tay đứt lìa còn nhỏ máu của Lưu Thúy.

Phần lớn thôn dân gầm rú chửi rủa đó, nhưng chung quy chẳng ai dám tiến lên bước nào, ngược lại càng bước càng lùi về sau. Bởi vì họ khiếp sợ thủ đoạn tàn nhẫn vô nhân tính của Bộ Kinh Vân!

Làm bọn họ lùi lại chính là mục đích của Bộ Kinh Vân.

Có giải thích thế nào cũng không thể khiến người trong thôn tin rằng nước lũ sắp tràn đến, khiến họ bỏ lại mảnh đất Nhạc Dương đã sinh sống yên ổn nửa đời người, khiến họ đồng lòng chạy nạn. Nhưng thiên tai giáng xuống tới nơi, nếu không đi họ sẽ chết. Bộ Kinh Vân chỉ còn cách hy sinh một người đàn bà chanh chua, bẻ gãy tay bà ta để đe dọa bọn họ.

Đây là hạ sách, hạ sách mà những kẻ cả ngày chỉ biết lo danh dự của bản thân trong chính đạo sẽ không và cũng không dám làm.

Nhưng Lăng Ngạo Thiên ẩn thân ở nơi gần đó lại âm thầm tán thưởng. Đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất. Đảo mắt nhìn xuống Nhiếp Phong, lòng hắn thầm đắn đo về sau có cần dạy bảo một chút đứa trẻ tính tình chất phác lại dễ mềm lòng này không. Nhưng ngẫm lại thấy để vậy cũng ổn. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nhiếp Phong không còn nhỏ, có chủ kiến riêng, nói nhiều đâm ra lại khiến nó không vui. Hơn nữa, Lăng Ngạo Thiên đã suy tính rồi, Nhiếp Phong mềm lòng cũng tốt, sau này có biến cố gì thì cái sự mềm lòng của Nhiếp Phong chính là quân cờ cực tốt.

Lúc này, Nhiếp Phong vẫn còn đang đớ người. Có lẽ hắn đang nghĩ hôm nay nếu không có Vân sư huynh mang danh ma đầu thì bằng vào lời nói của một mình hắn liệu có thuyết phục được người dân rút đi hay không. Nếu thôn dân không tin, vậy … tất cả già trẻ gái trai đứng trước mắt sẽ thành thi thể, kể cả những đứa trẻ vô tư còn không biết chuyện gì xảy ra kia.

Những đứa trẻ số lượng không ít này sẽ chết uổng vì sự do dự của cha mẹ.

Nghĩ tới đây, Nhiếp Phong giật mình hiểu ra, ngày hôm nay Bộ Kinh Vân trở thành ma đầu bị người người chỉ trích thực ra cũng là vì cứu người.

Có điều, xem ra Bộ Kinh Vân không ngại chuyện bị coi là ma quỷ, dường như còn chưa hài lòng với tốc độ lùi lại của thôn dân. Quá chậm, thế này sẽ không kịp thoát nạn.

Vì thế, Bộ Kinh Vân quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng thốt ra một câu: “Đừng có chọc tức tôi. Không muốn chết thì chạy đi, bằng không …”

Nó hất cằm chỉ Lưu Thúy lăn lộn trên đất, quắc mắt hung dữ, nói: “Sẽ thảm hơn cả bà ta.”

Giọng nói chẳng lên cao xuống thấp, trầm trầm mạch lạc, chẳng khác gì thanh sắt nung đỏ dí sát đến mắt, khí thế giết gà dọa khỉ khiến mọi người sợ hú vía, vắt chân lên cổ mà chạy.

Đến những thôn dân sợ quá trốn trong phòng cũng biết điều dắt díu nhau chạy đi.

Thấy mọi người đã chạy về phía đỉnh núi cao, Bộ Kinh Vân mới thoáng dịu gương mặt hung dữ cố làm ra lúc nãy.

Đúng lúc đó, Nhiếp Phong đột nhiên hô lên: “Thôi rồi!”

Bộ Kinh Vân liếc qua nhìn. Đoạn Lãng cũng hỏi: “Phong sư huynh, sao thế?”

Nhiếp Phong nghiêng tai lắng nghe. Dùng Băng Tâm Quyết nên hắn nghe được rất rõ. Hai mắt trợn trừng lên khiếp hãi. Hắn kêu lên: “Không … không kịp rồi!”

Hắn hốt hoảng lo âu quay qua nhìn Bộ Kinh Vân với Đoạn Lãng, nói ra câu khiến hai người giật mình khiếp sợ: “Đ … đến rồi!”

Lời vừa dứt, dưới chân ba người liền hiện lên bóng đen khổng lồ.

Thứ gì lại có bóng lớn như thế? Bộ Kinh Vân với Nhiếp Phong không quay đầu lại cũng biết. Còn Đoạn Lãng thì vẫn bất giác quay lại nhìn.

Đằng sau bọn họ bỗng dựng lên con sóng cao ngút trời, sắp sửa đổ ập xuống thôn Nhạc Dương. Tiếng nước ầm ầm, bọt tung trắng xóa. Tựa như cơn phẫn nộ của thủy thần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play