Khi Lăng Ngạo Thiên và Bộ Kinh Vân gặp được các đệ tử Thiên Hạ Hội, bộ dạng của Lăng Ngạo Thiên lúc đó đã hù dọa không ít người. Nhưng Lăng Ngạo Thiên không quá để tâm.
Một lãnh đạo ưu tú không nhất thiết phải luôn giữ hình tượng hoàn mỹ. Lăng Ngạo Thiên cười khẽ, nói với các đệ tử bằng giọng điềm tĩnh: “Không có vấn đề gì lớn, lập tức lên đường về tổng đàn.”
Giọng Lăng Ngạo Thiên như chứa đựng một luồng sức mạnh nhu hòa làm dịu nỗi lòng lo âu nghi hoặc của các đệ tử.
Chúng đệ tử lập tức hành động, chỉnh sửa sơ qua loan giá khiến nó trở thành chiếc xe bốn ngựa kéo rộng rãi thoải mái. Đây cũng là một trong những thành quả nghiên cứu mấy năm gần đây.
Mười sáu người chuyển đổi loan giá thành xe ngựa xong lập tức dùng tốc độ nhanh gấp ba lúc đến tiến thẳng về tổng đàn Thiên Hạ Hội.
Mới đi được một đoạn đường đã dừng lại. Một nhóm đệ tử khác được phái đi bờ sông tìm người đã trở về, mang theo Nhiếp Phong và Đoạn Lãng trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Lăng Ngạo Thiên bảo các đệ tử đặt hai đứa trẻ trong xe ngựa của mình, đoàn người tiếp tục lên đường.
Bộ Kinh Vân nhìn hai người mới lên xe, bình thản hỏi: “Có muốn mời lang y không?”
Lăng Ngạo Thiên ngừng một lát mới nói: “Ta đã xem rồi, hai đứa trẻ này chỉ bị uống mấy ngụm nước, lại chịu kinh hoảng, không cần phải mời lang y. Hơn nữa, với tốc độ bây giờ, qua mấy ngày là về đến tổng đàn …”
Lần đầu tiên Bộ Kinh Vân ngắt lời Lăng Ngạo Thiên: “Ý con là nói sư phụ.”
Lăng Ngạo Thiên hơi ngạc nhiên, không khỏi có chút bất đắc dĩ: “Vân Nhi, sư phụ thực sự không có gì đáng ngại, so với hai đứa nó càng không cần mời lang y.”
Nhìn ánh mắt Bộ Kinh Vân tỏ rõ là không tin, Lăng Ngạo Thiên đành nói sang chuyện khác: “Vân Nhi … có bị thương không?”
Bộ Kinh Vân nhìn Lăng Ngạo Thiên, bình thản đáp: “Con phá Hỏa Lân Thực Nhật.”
Lăng Ngạo Thiên hít sâu một hơi, lòng thầm cảm khái tư chất của Bộ Kinh Vân quả không hổ danh bàn tay vàng của đại thần kịch bản. Tuy rằng Lăng Ngạo Thiên đã sớm biết đoạn nội dung này, nhưng Bộ Kinh Vân từng bước trưởng thành thế nào chỉ có Lăng Ngạo Thiên là người rõ nhất. Bộ Kinh Vân năm nay mới chỉ mười bốn tuổi, vậy mà đã tiếp được một chiêu dốc toàn sức của Đoạn Soái trong trạng thái điên cuồng, đó còn là Hỏa Lân Thực Nhật tuyệt học tối cao của nhà họ Đoạn. Quả thật là … khiến Lăng Ngạo Thiên phải đố kỵ. Thôi, ai bảo Phong Vân mới thực sự là nhân vật chính định mệnh, có đố kỵ cũng vô dụng.
Đương nhiên, Lăng Ngạo Thiên không thể nói ra mấy câu kiểu “Ta đố kỵ ngươi”, mà là nói với vẻ mặt lo âu: “Vân Nhi, con l0 mãng quá. Đoạn Soái thành danh nhiều năm, Hỏa Lân Thực Nhật đâu có dễ dàng tiếp được. Nếu sau đó hắn ra thêm chiêu nữa, chỉ sợ con đã dữ nhiều lành ít rồi.”
Bộ Kinh Vân ánh mắt hơi nhu hòa, thấp giọng nói: “Con có phần chắc chắn.”
Lăng Ngạo Thiên cười nói: “Sư phụ sẽ không gò ép con, chỉ mong con bảo vệ mình an toàn, sau này đừng dễ dàng liều lĩnh mạo hiểm như thế nữa, biết chưa?”
Bộ Kinh Vân gật đầu đồng ý.
___________________________________
Mãi đến khi Lăng Ngạo Thiên quay về tổng đàn trên Thiên Sơn, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng vẫn chưa tỉnh lại. Điều này khiến Lăng Ngạo Thiên hơi ngạc nhiên, vì xem mạch cho hai đứa trẻ này thì không thấy có gì bất ổn. Lăng Ngạo Thiên thấy thế bèn bảo người hầu thu xếp cho hai đứa ở trong một sân viện yên tĩnh, phái thị nữ và lang y đến chăm sóc.
Trên đỉnh Thiên Sơn ngoài Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu ra còn có mấy tòa đình viện khác. Người được vào đây ở chỉ có U Nhược, Tần Sương, và Bộ Kinh Vân. Các vị trưởng lão cũng có sân viện nhỏ cho riêng mình, nhưng vì đều là thuộc hạ cho nên chỉ khi báo cáo công tác mới ở lại đó. Có điều, tin chắc rằng không bao lâu nữa, sẽ có hai sân viện nhỏ chào đón chủ nhân của mình.
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng gần như tỉnh lại cùng một lúc.
Nhiếp Phong vừa mở mắt liền thấy Đoạn Lãng nằm mê man bên cạnh mình, trán đổ mồ hôi, miệng khe khẽ gọi cha, chắc đang gặp ác mộng.
Đoạn Lãng run run cánh mi mở đôi mắt vẫn còn lim dim ra, lúc thấy Nhiếp Phong thì không kìm được vui sướng túm chặt lấy tay hắn, hỏi tíu tít: “Nhiếp Phong, là … là huynh thật sao? Ta … chúng ta chưa chết?”
Sống sót trong tuyệt cảnh là chuyện xa vời biết bao. Khó trách Đoạn Lãng nhất thời không tin vào sự thật này. Nhiếp Phong mỉm cười gật đầu, nhưng lại không chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Hai người đưa mắt nhìn, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi êm ái, căn phòng bố trí gọn gàng thanh lịch, cho người ta cảm giác rất dễ chịu. Nhưng … đây … rút cuộc là đâu?
“Cuối cùng các ngươi cũng tỉnh, làm mọi người lo lắng mấy ngày nay rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, cửa đã bị đẩy ra.
Người vừa bước vào là một thiếu niên cao lớn tuổi chừng mười sáu, mặc áo gấm màu xám nhạt, mặt trên thêu hoa văn bằng chỉ bạc, diện mạo bình thường rồi lại có vẻ chân thành thân thiết. Nhiếp Phong không kìm được mạnh dạn hỏi: “Đây … rút cuộc là đâu?”
Thiếu niên áo xám không hề cao ngạo mà đáp lời rất tự nhiên hào phóng: “Đây là tổng đàn Thiên Hạ Hội, đệ tử của chúng ta cứu được hai người bên bờ sông Dân.”
Sau đó tự giới thiệu: “Ta là Tần Sương.”
Nhiếp Phong nghe vậy giật mình kinh ngạc, như thể không tin được mình đang ở trong Thiên Hạ Hội, lại như là không tin thiếu niên trước mặt chính là Tần Sương nổi danh bấy lâu. Đoạn Lãng sống trên Nhạc Sơn tin tức lạc hậu, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nhỏ giọng hỏi với vẻ tò mò: “Nhiếp Phong, Thiên Hạ Hội rút cuộc là cái gì?”
Nhiếp Phong đáp: “Đoạn Lãng, Thiên Hạ Hội là bá chủ phương bắc giang hồ, cùng với Vô Song Thành phía nam chia nhau mỗi bên cát cứ một nửa võ lâm.”
Đoạn Lãng tuy từng nghe Đoạn Soái đề cập đến nhiều danh môn đại phái trong giang hồ, nhưng nay ở tại một trong số đó thì kinh ngạc đến giật mình lè lưỡi.
Tần Sương thấy thế chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nói: “Nhiếp Phong, Đoạn Lãng, gia sư Hùng Bá muốn gặp các ngươi. Thân thể các ngươi không còn gì đáng ngại chứ?”
Nhiếp Phong sững sờ, giật mình kinh ngạc: “Hùng Bá? Có phải là người xưng bá một phương trên giang hồ, nhân nghĩa vô song, tinh thần hiệp đạo trong lời đồn đó không? Người như vậy lại muốn gặp ta?”
Đoạn Lãng sống sót sau tai nạn, cảm thấy tâm thần bất an, vội hỏi: “Nhiếp Phong, vị … bang chủ kia sao lại muốn gặp chúng ta?”
Nhiếp Phong nhìn Tần Sương, ánh mắt chứa nghi hoặc và bất an, còn có chút kích động cùng không dám tin.
Tần Sương ôn hòa nói: “Đừng lo lắng. Gia sư là người hiền lành, mấy ngày nay phái hạ nhân lang y nhiều lần chăm sóc các ngươi, nay muốn gặp chắc chỉ là xem các ngươi hồi phục thế nào rồi thôi.”
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng nghe vậy thấy yên tâm hơn một chút, đi theo Tần Sương đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Hai người thấy tòa lầu xây trên đỉnh Thiên Sơn khí thế trang nghiêm, mây mù vờn quanh, tựa như nơi ở của Thiên Đế trên chín tầng trời, không khỏi kinh ngạc.
Đến khi bước vào trong thì thấy đằng sau bàn sách ánh vàng có một nam tử mặc cẩm phục màu trắng tuyết, mặt trên thêu họa tiết rồng bằng chỉ bạc, thoạt trông tuổi chừng ba mươi, diện mạo dáng dấp toát ra khí chất cao quý, ánh mắt ôn hòa hiền lành, khóe môi thấp thoáng nụ cười. Nhiếp Phong và Đoạn Lãng lúc thấy hình ảnh này cảm thấy tâm trí như bị chiếm trọn, ngay cả Bộ Kinh Vân đứng bên cạnh nam tử cũng không để ý tới.
Lăng Ngạo Thiên thấy vậy lòng mừng thầm, vô cùng hài lòng với cách ăn mặc của mình hôm nay. Hắn biết mặc quần áo sáng màu trông sẽ ôn hòa hơn, cho nên mới đổi thành bộ áo màu trắng rất ít mặc này, làm khí chất có sự thay đổi nhỏ, bớt đi vẻ cao thâm khó dò khi mặc màu đen và cao quý ung dung khi mặc màu tím, thay vào đó là ôn hòa nhân nghĩa.
Lăng Ngạo Thiện mỉm cười nói: “Từ khi môn hạ đệ tử cứu được hai người bên bờ sông Dân đến giờ, cả hai vẫn luôn hôn mê, khiến lòng ta lo lắng bất an. Hôm nay thấy các ngươi mạnh khỏe thế này thật đáng mừng.”
Nhiếp Phong thế mới lấy lại tinh thần, đáp: “Đại ân của bang chủ, Nhiếp Phong không biết phải báo đáp thế nào.” Đưa mắt qua trông thấy Bộ Kinh Vân thì rất ngạc nhiên, đang định mở miệng hỏi thăm, Đoạn Lãng đã cướp lời.
Đoạn Lãng lấy lại tinh thần chậm hơn Nhiếp Phong một chút, liếc thấy Bộ Kinh Vân liền kinh ngạc bật thốt lên: “A! Sao lại là ngươi? Chẳng lẽ ngươi cũng rơi xuống nước? Nếu không sao lại ở đây?”
Bộ Kinh Vân bình thản liếc Đoạn Lãng một cái, không đáp.
Lăng Ngạo Thiên mỉm cuời nói: “Đây là nhị đệ tử Bộ Kinh Vân của ta. Chắc hẳn trước đó các ngươi đã gặp nhau?”
Nhiếp Phong nghĩ thầm, thì ra thiếu niên này chính là đệ tử của bang chủ Hùng Bá danh chiến thiên hạ, chẳng trách võ công lại cao như vậy.
Đoạn Lãng tuổi còn nhỏ, nghĩ gì là nói đó: “Woa … thì ra là đệ tử của bang chủ! Bảo sao có thể tiếp được kiếm chiêu của cha ta.”
Đoạn Lãng nói đến “cha ta” lại động đến vết thương lòng mà Nhiếp Phong không muốn nhớ tới. Nhưng Nhiếp Phong vẫn ôm tâm lý may mắn, giọng hơi run hỏi: “Bang chủ, không biết … phụ thân của chúng ta bây giờ … đang ở đâu?” Hắn không dám hỏi “bây giờ còn sống hay đã chết”. Hắn không dám nghĩ nếu phụ thân đã qua đời thì mình sẽ thế nào.
Lăng Ngạo Thiên vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, trong ánh mắt chất chứa cảm thông và thương tiếc, không nói lời nào mà hơn ngàn vạn lời nói.
Thấy Nhiếp Phong và Đoạn Lãng nhìn mình với đôi mắt trong veo đầy trông mong, Lăng Ngạo Thiên đang định nói ra câu thoại đã nghĩ sẵn từ trước thì đột nhiên Bộ Kinh Vân lạnh lùng thốt ra một câu: “Chết rồi.”
Cả phòng lặng phắc như tờ.
Thực ra Bộ Kinh Vân vốn có vài phần nể trọng trước hành vi xả thân cứu người của Nhiếp Phong. Nhưng sau đấy lại xảy ra chuyện Hỏa Kỳ Lân khiến sư phụ gặp nạn, đâm ra Bộ Kinh Vân “giận chó đánh mèo”. Bộ Kinh Vân mà cũng biết giận chó đánh mèo ư? Chuyện này … thật là khó tin.
Tất nhiên là Lăng Ngạo Thiên không biết suy nghĩ này của Bộ Kinh Vân. Bây giờ hắn không có thời gian đi ngẫm nghĩ vấn đề này, vì Đoạn Lãng đã òa lên khóc, vừa khóc vừa gào: “Ta không tin! Ngươi lừa ta! Cha ta sao có thể chết được … ngươi … lừa ta …” Càng nói giọng càng ai oán. Có lẽ trong tâm trí bé bỏng của nó cũng hiểu được rằng mọi chuyện không thể vì nó không tin mà thay đổi.
Nhiếp Phong thì thảng thốt như sét đánh giữa trời quang, ngẩn ngơ đứng đó, lặng lẽ rơi lệ.
Lăng Ngạo Thiên thấy tình huống này vội đổi cách diễn đạt, nghiêm túc và thành khẩn nói: “Nam Lân Kiếm Thủ và Bắc Ẩm Cuồng Đao đều là danh hào nhân kiệt đương thời, không ai đoán được lúc họ quyết chiến với nhau sẽ xuất hiện dị thú. Khi ta đến nơi chỉ thấy tiểu đồ ở đó, ta cũng phải liều mình mới đưa được cả hai thoát hiểm. Dị thú ra oai, phàm nhân khó lòng chống lại. Nhưng các ngưoi không thể mãi đau buồn, ngày sau nên vào Lăng Vân Quật tìm về hài cốt của phụ thân, chung quy đâu thể để họ phơi thây nơi hoang dã. Còn về thanh đao thanh kiếm gia truyền của nhà các ngươi, hai đứa nên tự mình lấy về. Tin rằng phụ thân các ngưoi biết hai nhà Nhiếp, Đoạn có người kế tục sẽ thấy vui lòng.”
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng nghe vậy thì ngừng khóc, ánh mắt trở nên kiên định.
Nhiếp Phong nhớ đến lời mình nói với cha già năm đó: “Một ngày nào đó, con sẽ mạnh hơn cha, con sẽ đánh bại cha, ngăn cha giết chóc điên cuồng. Không những vậy, con còn muốn ngăn cản tất cả những kẻ lạm sát người vô tội trong thiên hạ.” Nay, Nhiếp Phong tự nhủ với lòng: “Cha, rồi sẽ có ngày Phong Nhi vào Lăng Vân Quật đưa cha ra, thực hiện lời hứa với cha năm đó.”
Đoạn Lãng không khóc nữa, nhớ lại lời dạy bảo của phụ thân bao năm nay, lòng thầm thề với mình: “Cha yên tâm, hài nhi nhất định sẽ tìm về Hỏa Lân Kiếm, trọng chấn uy danh nhà họ Đoạn, quyết không để Nam Lân Kiếm Thủ phải hổ thẹn!”
Lăng Ngạo Thiên thấy ánh mắt kiên định của hai người thì ôn hòa nói: “Các ngươi biết suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt. Phụ thân các ngươi trên trời có linh chắc chắn cũng muốn thấy con mình trở thành anh hùng hào kiệt. Sau này các ngươi có dự định gì không?”
Nhiếp Phong với Đoạn Lãng bỗng giật mình. Có dự định gì không ư? Bọn họ có thể đi đến đâu? Bây giờ cả hai đã thành trẻ mồ côi cha mẹ rồi.
Lăng Ngạo Thiên nhìn ánh mắt hoang mang bất đắc dĩ của hai đứa, nói tiếp: “Đừng quá lo lắng. Các ngươi có thể ở lại Thiên Hạ Hội, ta đương nhiên sẽ không để các ngươi lưu lạc đầu đường.”
Hai người sáng rực đôi mắt. Đoạn Lãng nghĩ thầm: “Vị bang chủ này nhất định là rất có bản lĩnh. Nếu được làm đồ đệ của ngài, thì chẳng phải có hy vọng ngày sau phục hưng Đoạn gia đó sao?”
Nhiếp Phong cũng nghĩ bụng: “Bây giờ không có chỗ nào để đi, sao không ở lại Thiên Hạ Hội? Thiên Hạ Hội trước nay luôn coi việc giúp đỡ người nghèo khó là nhiệm vụ của mình. Bang chủ Hùng Bá là một trong số hiếm những bá chủ được lòng dân chúng trong thiên hạ. Chi bằng đi theo người này, thực hiện mục tiêu hiệp trợ thiên hạ chính đạo của bản thân.”
Nhiếp Phong nghĩ đến đó, đang định mở miệng đồng ý thì Đoạn Lãng đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Đoạn Lãng nguyện ý ở lại Thiên Hạ Hội. Đoạn Lãng hy vọng được làm đệ tử của bang chủ, mong bang chủ ưng thuận!”
Nhiếp Phong nghe thế thì ngẩn người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Kỳ thực trong đầu hắn không hề có ý nghĩ muốn bái người khác làm sư phụ.
Lăng Ngạo Thiên như thể hiểu được cách nghĩ của Nhiếp Phong, cười khẽ nói với hai người: “Các ngươi cứ ở lại đây, từ hôm nay trở đi sẽ là đệ tử nội môn của Thiên Hạ Hội.”
Thấy Đoạn Lãng có vẻ thất vọng, Lăng Ngạo Thiên lại nói tiếp với giọng ôn hòa: “Đệ tử nội môn đều có hy vọng trở thành đệ tử thân truyền của ta. Năm đó Sương Nhi cũng ở nội môn một năm rồi mới được làm đệ tử nhập thất. Nếu các ngươi có biểu hiện xuất chúng, đương nhiên ta sẽ thu làm đồ đệ.”
Thấy Đoạn Lãng vui vẻ trở lại, Lăng Ngạo Thiên cười nói: “Năm đó Vân Nhi vừa vào Thiên Hạ Hội đã là đệ tử của ta, cũng xem như trường hợp đặc biệt nhất. Nhưng mấy năm nay có rất nhiều đệ tử nội môn khiêu chiến Vân Nhi, thiết nghĩ chắc là vì không phục. Cho nên ta muốn các ngươi ở nội môn rèn luyện một thời gian trước đã. Nếu gặp vấn đề gì trên phương diện võ học, các ngươi có thể tới hỏi ta bất kỳ lúc nào, không cần phải khách khí.”
Đoạn Lãng vui vẻ đồng ý. Nhiếp Phong cũng nhẹ gật đầu, nghĩ thầm tạm thời ở nội môn quan sát rồi mới quyết định sau.
Ai biết được rằng trên đời này tồn tại cái gọi là tư tưởng quần chúng. Nếu người xung quanh đều hăng hái cố gắng muốn làm đệ tử của Lăng Ngạo Thiên, thì Nhiếp Phong theo một lẽ tự nhiên cũng sẽ dần coi đó là mục tiêu của mình. Con người luôn hướng đến đỉnh cao, Nhiếp Phong không ngoại lệ. Hơn nữa, đệ tử nội môn ai chẳng tôn kính Lăng Ngạo Thiên như thần thánh, vô hình trung Lăng Ngạo Thiên trong suy nghĩ của Nhiếp Phong sẽ trở nên cao cả và tốt đẹp rất rất nhiều, Đoạn Lãng rồi cũng sẽ nghĩ thế.
Lăng Ngạo Thiên bảo quản gia sắp xếp phòng cho hai người, tạm thời ở cùng các đệ tử nội môn dưới sườn núi, dặn dò chiếu cố nhiều hơn đến Đoạn Lãng nhỏ tuổi, khiến hai đứa hết sức cảm động.
Lăng Ngạo Thiên nhìn bóng lưng xa dần của hai đứa, lòng thầm nghĩ: “Đã đến Thiên Hạ Hội của ta rồi thì làm sao thoát khỏi ngũ chỉ sơn của ta. Chung quy cũng sẽ vô cùng vui sướng làm đệ tử của ta thôi. Không cần phải vội.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT