Sáng sớm ngày hôm đó, Lăng Ngạo Thiên dẫn Bộ Kinh Vân đi đến cánh đồng bát ngát. Nắng sớm mai dịu nhẹ ấm áp, phủ lên hai người một lớp vàng kim rạng rỡ.

Dừng lại ở một khoảnh đất trống, Lăng Ngạo Thiên quay người lại nhìn Bộ Kinh Vân, đạm nhạt nói: “Kinh Giác, có biết vì sao ta muốn con học chiêu Bi Thống Mạc Danh đó không?”

Bộ Kinh Vân bình tĩnh đứng đó, không nói lời nào.

“Nỗi đau lớn nhất không cần rơi lệ. Khi một người đau đớn tột cùng, đau đến không thể khóc được nữa, đấy mới là nỗi đau khó chịu đựng nhất.” Lăng Ngạo Thiên nghiêm túc nhìn vào mắt Bộ Kinh Vân, nói: “Trong lòng con, phải chăng cũng cất giấu nỗi đau ấy?”

Bộ Kinh Vân cảm thấy tim mình như rung lên, dường như có một dòng máu nóng cuộn trào. Nó lại nhớ về trận lửa đêm hôm đó, màu máu đỏ tươi trong sắc lửa, và một đôi mắt dịu dàng.

“Nếu con không lĩnh hội được kiếm ý của chiêu này, thì ta sẽ không truyền thụ tuyệt học của mình cho con nữa. Có lẽ ta sẽ hối hận, nhưng lời ta nói ra chưa bao giờ thu hồi lại. Kinh Giác, ta chỉ muốn con hiểu rõ một điều, con phải thấu hiểu được lòng mình.” Lăng Ngạo Thiên xoay người sang chỗ khác, không nhìn Bộ Kinh Vân nữa.

“Trong lòng con có thù sâu hận nặng, ẩn sâu trong đáy mắt là lệ khí nặng nề. Ta sẽ không vì thế mà bỏ rơi con, cũng không yêu cầu con phải quên đi hận thù. Tuy hắn không tán thành chuyện ta thu con làm đồ đệ, nhưng ta vẫn làm thế, vì ta không nỡ nhìn châu ngọc chịu cảnh long đong. Ta chỉ mong con có thể kiểm soát được hận thù. Nó cũng là một nguồn sức mạnh, nếu không thể kiểm soát được, thì sẽ có ngày nó làm con bị thương.”

Lăng Ngạo Thiên nói xong, bình thản đọc kiếm quyết của Bi Thống Mạc Danh ba lần, làm mẫu kiếm thế kiếm chiêu vài lần, sau đó nhìn sâu vào mắt Bộ Kinh Vân, rồi quay đầu trở lại gian nhà đá.

Trên cánh đồng bát ngát chỉ còn lại một bóng hình nho nhỏ đứng trong ánh dương rạng rỡ. Bóng hình ấy như một lỗ đen không đáy, sâu hun hút.

Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua. Hôm đó, Bộ Kinh Vân và Kiếm Thần cầm kiếm gỗ đứng xa xa đối diện nhau.

“Đến điểm thì dừng là được.” Lăng Ngạo Thiên thản nhiên nói.

Kiếm Thần lập tức hóp bụng vận khí, để kiếm ngang ngực, bày ra dáng vẻ khí độ của một kiếm khách, nói với Bộ Kinh Vân: “Vậy thì, Kinh Giác, xin chỉ …”

Chữ “giáo” còn chưa nói ra, Bộ Kinh Vân đã ra tay trước, mũi kiếm đâm thẳng tới! Kiếm đi cực nhanh, đã vượt qua giới hạn của nó. Bởi nó biết kiếm pháp Hoắc gia không thể sánh bằng kiếm pháp của đối thủ, mà nó lại mới luyện Bi Thống Mạc Danh có ba ngày, chỉ có nước ra tay trước chế địch mới có phần thắng. Vì vậy, phải dẫn đầu tấn công! Trong tích tắc, mũi kiếm đã lao thẳng đến trước mắt Kiếm Thần. Tuy là lần đầu đọ sức với người khác, nhưng Kiếm Thần không hề hoảng sợ, ngược lại càng tỏ ra bình tĩnh hơn.

“Cộc” một tiếng, hai kiếm chạm nhau. Bộ Kinh Vân bị lực phản chấn đẩy lùi về đằng sau!

Hai người vừa giao thủ liền lộ rõ ưu khuyết. Kiếm Thần được sư phụ dốc lòng chỉ dạy, không chỉ kiếm pháp tinh tường, mà ngay cả nội lực cũng nhỉnh hơn Bộ Kinh Vân. Hán tử áo đen ngồi một bên quan sát lòng thầm khen: “Thần Nhi khí độ thong dong, một kiếm này phá rất hay!” Hắn nhìn về phía Lăng Ngạo Thiên, thấy người nọ ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh, không hề dao động, không khỏi lấy làm lạ.

Vô Danh cho rằng Lăng Ngạo Thiên muốn để Bộ Kinh Vân học Bi Thống Mạc Danh là vì coi trọng đệ tử này, muốn nó tập chiêu thức tinh túy của cả hai người. Vô Danh không có ý kiến gì về chuyện này. Nhưng, hắn phát hiện trong lòng Bộ Kinh Vân chất chứa lệ khí quá nặng, tuổi còn nhỏ mà mắt lạnh như băng, cho nên không hy vọng Bộ Kinh Vân học được võ công cao siêu gì, sợ nó sau này sẽ trở thành ác đồ giết người không chớp mắt. Nếu Lăng Ngạo Thiên không thu Bộ Kinh Vân làm đồ đệ, Vô Danh còn muốn đưa nó đến chỗ đại sư Bất Hư mà hắn quen biết, để Phật hiệu cao thâm xua bớt lòng hận thù của Bộ Kinh Vân. Nhưng Lăng Ngạo Thiên lại đi trước một bước, thu Bộ Kinh Vân làm đồ đệ, Vô Danh tất nhiên sẽ không nhiều lời. Hai năm quen biết, Vô Danh cảm thấy Lăng Ngạo Thiên tuy có dã tâm lớn, nhưng bản tính không xấu. Trên giang hồ đồn Hùng Bá là hiệp khách nhân nghĩa, quân tử chính đạo. Vô Danh không tin lắm vào những lời đồn đại, nhưng dù là đồn thổi thì cũng phải cần có chân tướng chèo chống chứ. Quả thật, Hùng Bá chưa từng lạm sát kẻ vô tội, đối xử với dân chúng luôn nhân từ hòa ái. Nếu thiên hạ phải có người làm chủ, vậy một người như vậy lên nắm quyền cũng tốt. Còn về Bộ Kinh Vân, Vô Danh đoán là Lăng Ngạo Thiên muốn nó trở thành thanh đao của mình, càn quét những kẻ không phục trong thiên hạ. Vô Danh đoán vậy không có gì là sai, bậc đế vương tất nhiên không cần phải chuyện gì cũng đích thân làm. Với tư chất của Bộ Kinh Vân, được xem trọng là điều bình thường.

Nhưng, Vô Danh rất lo lắng. Dù nỗi lo đó có thừa hay không, hắn vẫn lo sau này Bộ Kinh Vân khó kiểm soát. Cứ cho là cả đời này nó cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lăng Ngạo Thiên đi, thế nếu Lăng Ngạo Thiên mất thì sao? Còn ai khống chế được một sát thần như nó?

Vô Danh đã nghe Lăng Ngạo Thiên nói, nếu Bộ Kinh Vân thua Kiếm Thần, sau này sẽ không còn cơ hội học tuyệt học của hắn nữa. Lăng Ngạo Thiên là người nói một không hai, cho nên Vô Danh nghĩ làm vậy cũng tốt. Tuy là một thiên tài như vậy bị vùi lấp thật đáng tiếc, nhưng chung quy vẫn tốt hơn để nó sau này trở thành sát thần. Kiếm Thần luyện kiếm đã nhiều năm, từ nhỏ có danh sư chỉ dạy, Bộ Kinh Vân chắc chắn không phải đối thủ của nó. Vô Danh rất tự tin. Nhưng nhìn vẻ bình thản của Lăng Ngạo Thiên, hắn lại sinh nghi.

Bộ Kinh Vân đứng tại chỗ, không ngờ chiêu kiếm mà nó tự tin là nhanh nhất lại bị Kiếm Thần chặn được, nó còn bị đẩy lùi lại. Thoáng chốc, tim nó như từ từ chìm xuống đáy vực.

Kiếm Thần khom người chắp tay làm lễ, nói: “Đa tạ.”

Bộ Kinh Vân biết mình không phải đối thủ của đối phương, nhưng nếu bây giờ nhận thua, thì nó sẽ không bao giờ thắng được nữa. Từ nay về sau, sư phụ sẽ không truyền thụ cho nó tuyệt thế võ công của người, hán tử áo đen thì vốn không thích nó cả người lệ khí, về sau sẽ càng xem thường nó.

Đánh, có thể sẽ bại. Không đánh, thì chắc chắn thua!

Nghĩ đến đó, nó lập tức dùng kiếm pháp Hoắc gia tấn công Kiếm Thần. Lần này kiếm đi không nhanh bằng lần trước, nhưng chiêu thức kín kẽ, thế kiếm hung ác, không chừa đường lui. Kiếm Thần cũng rất nhanh nhẹn, đón đỡ một cách nhẹ nhàng.

Hán tử áo đen nhìn Bộ Kinh Vân ra chiêu, nghĩ bụng: “Kinh Giác tấn công liên tiếp, không chừa lối thoát, ra tay cay độc như vậy, quả là hiếm thấy trong lớp hậu bối!”

Lại nhìn sang Kiếm Thần chỉ phòng thủ chứ không tấn công, biết nó đang nhượng bộ, nghĩ: “Thần Nhi tính tình phúc hậu, lại thiếu cái chí tiến thủ của người học kiếm, đúng là tì vết trong cái sự hoàn hảo.”

Ngay lúc khó phân thắng thua, Bộ Kinh Vân thấy Kiếm Thần chỉ phòng thủ chứ không tấn công, như thể đang coi thường mình, lệ khí lại càng bùng lên, kiếm chiêu càng thêm sắc bén! Hai người đấu hơn mười chiêu, Kiếm Thần nghĩ thầm: “Tiếp tục thế này cũng không ổn! Nếu để Hoắc Kinh Giác tìm được sơ hở, đánh cho mình thua thảm hại, thì chẳng phải phụ công ơn nuôi dạy của sư phụ sao. Huống chi, bây giờ Kinh Giác là đệ tử của tên kia, mình mà thua nó, sư phụ sẽ mất thể diện!” Kiếm Thần nghĩ thế, kiếm rời tay bay đi, đập vào người Bộ Kinh Vân rồi bắn ngược trở lại, chính là chiêu thứ nhất trong bộ kiếm pháp sư phụ truyền dạy cho nó – Mạc Danh Kỳ Diệu.

Chiêu này xảo trá vô cùng, có thể tập kích đối thủ ở những vị trí khó lòng nghĩ tới. Bộ Kinh Vân không đoán được đường đi của kiếm, cổ tay phải lập tức trúng chiêu, kiếm gỗ trong tay bị chấn cho rơi xuống!

“Cạch cạch” hai tiếng, kiếm gỗ rơi xuống đất, như cõi lòng của Bộ Kinh Vân sắp vỡ tan trên mặt đất. Thắng bại đã phân?

Bộ Kinh Vân ngơ ngác đứng đó. Nó thua? Hay là dùng kiếm pháp của nó không thể thắng được Kiếm Thần? Nếu thua Kiếm Thần, hy vọng báo thù của nó sẽ tan thành mây khói!

Nó không cam lòng!

Trong thoáng chốc, mọi điều cay đắng suốt bao nhiêu năm qua, cùng mối thù sâu như biển bởi cái chết của Hoắc Bộ Thiên lại một lần nữa lấp đầy trái tim nhỏ bé của nó, khiến nó không thể không ph4t tiết!

Không thể bỏ qua như vậy được, nó muốn oán trời xanh, oán vận mệnh! Oán hận tất thảy sự vật trong trời đất này!

Oán hận, oán hận, hận … Hận!

Ngay khoảnh khắc đó, Bộ Kinh Vân chợt giật mình tỉnh ngộ, như đã hiểu được một điều gì đó quan trọng.

Đúng rồi! Là kiếm ý, kiếm ý của Bi Thống Mạc Danh! Cuối cùng nó cũng hiểu rồi!

Nhanh như chớp, nó nhặt kiếm gỗ rơi trên đất, nhảy lên giữa không trung. Nếu đã đấu, thì không từ thủ đoạn, thậm chí dùng kiếm pháp mà đối thủ vô cùng quen thuộc! Lúc trước nó nhất quyết không dùng Bi Thống Mạc Danh, là vì nó chỉ luyện có ba ngày. Kiếm pháp luyện ba ngày thì làm sao so được với kiếm pháp Hoắc gia nó đã tập mấy năm. Huống chi, Kiếm Thần cũng luyện Bi Thống Mạc Danh, mà còn vô cùng thông thạo!

Nhưng bây giờ, Bộ Kinh Vân không còn lựa chọn nào khác. Nó muốn thắng! Phải thắng!

Thù sâu như biển! Bộ Kinh Vân mang theo nỗi đau thương căm hận như muốn dời non lấp biển, điên cuồng xuất ra chiêu thức Bi Thống Mạc Danh! Tức thì, cây cối xung quanh như cộng hưởng, reo vang xào xạc, nghe như tiếng quỷ đêm khóc nỉ non.

Mắt Lăng Ngạo Thiên bỗng sáng rực như ánh sao. Tình cảnh này sao mà giống lần đầu tiên Vô Danh dùng chiêu Bi Thống Mạc Danh đến thế. Đây chính là kiếm ý!

Buồn thương đau khổ không ngừng trào dâng trong lòng Bộ Kinh Vân. Bóng kiếm đột nhiên hóa thành lưới bủa vây khắp nơi, đổ ập xuống Kiếm Thần …

Kiếm Thần nhìn Bộ Kinh Vân bay giữa không trung bổ tới với chiêu thức Bi Thống Mạc Danh, lập tức ngây người đứng tại chỗ!

Ngay cả hán tử áo đen ngồi một bên mặt cũng biến sắc, nghĩ thầm: “Bi Thống Mạc Danh? Ba ngày mà đạt được trình độ này, ngộ tính cực cao!”

Kiếm Thần tuy rằng kinh ngạc, nhưng không hổ là kỳ tài luyện kiếm, thấy đối thủ dùng Bi Thống Mạc Danh liền đứng vững vàng dùng Bi Thống Mạc Danh để đón đỡ. Chỉ trong tích tắc, từ mặt đất bỗng bốc lên một lưới kiếm khác, va thẳng vào lưới kiếm của Bộ Kinh Vân!

Hai lưới đụng nhau, vang lên tiếng đuỳnh đoàng không dứt bên tai.

Kiếm Thần tập chiêu này đã lâu, đáng lẽ ra phải thuần thục hơn Bộ Kinh Vân mới phải. Tiếc thay, từ nhỏ nó đã được sư phụ hết lòng nuôi dạy, có thể nói là sinh ra và lớn lên trong sự cưng chiều, nên trong lòng đâu có đau thương.

Lúc va chạm, lưới kiếm của nó lập tức tan rã, kiếm trong tay cũng bị lưới kiếm của Bộ Kinh Vân kiềm chế. Bộ Kinh Vân thuận tay đánh văng ra, kiếm gỗ bay vút về phía hán tử áo đen đang xem cuộc chiến. Kiếm Thần kinh hãi, hô lên: “Sư phụ, cẩn thận!”

Hán tử áo đen vẫn luôn nhìn hai người xuất ra chiêu Bi Thống Mạc Danh, như thể không biết đến kiếm gỗ đã bay sát tới mặt, lòng thầm nghĩ: “Nếu không phải kiếm pháp Hoắc gia và kiếm pháp của ta có sự chênh lệch, vậy thì với tư chất của Kinh Giác, nó sẽ không hề thua kém Thần Nhi. Đáng tiếc, kiếm của nó chứa lệ khí quá nặng, sẽ khiến nó … khiến nó sau này đi lên con đường đó … Ai, thôi vậy thôi vậy, dẫu sao đây cũng là chuyện mà sư phụ nó phải bận tâm …” Nghĩ tới đây, kiếm gỗ đã đến ngay trước mắt hắn, chỉ cách có hai tấc, hắn lại vẫn ung dung, ánh mắt như chớp giật phóng thẳng vào kiếm gỗ. Bất chợt, cả thanh kiếm gỗ như chùn lại, rồi rơi cạch xuống đất!

Cả Kiếm Thần lẫn Bộ Kinh Vân đều ngây ngẩn. Dùng mắt uốn kiếm! Rút cuộc phải cao siêu đến cỡ nào mới làm được như thế?

Mắt Lăng Ngạo Thiên loáng qua tia sắc lạnh. Sau đó, hắn đi tới trước, vỗ nhẹ lên vai Bộ Kinh Vân, vui mừng nói: “Kinh Giác, con làm tốt lắm. Có thể thu con làm đồ đệ có lẽ là niềm tự hào lớn nhất đời ta!”

Dứt lời, hắn quay sang gật đầu với Vô Danh, ôn tồn nói: “Lần này quấy rầy ngươi đã lâu, nay ta xin đi, lần sau nhất định sẽ mang rượu ngon đến bồi tội.”

Lăng Ngạo Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Bộ Kinh Vân, thong thả rời đi.

Vô Danh nhìn mãi theo bóng hình xa xa cho đến khi khuất hẳn, lòng ngổn ngang trăm mối.



___________________________________

[Bắc Ẩm Cuồng Đao Nhiếp Nhân Vương, được xưng là Quần Đao Chi Thủ, mang theo vợ là Nhan Doanh khóa đao quy ẩn, hơn sáu năm sau có một đứa con trai đặt tên là Nhiếp Phong.]

[Nhiếp Phong năm nay sáu tuổi, tác phong rất hợp ý Bắc Ẩm Cuồng Đao, thiên tư trác tuyệt, Nhan Doanh vô cùng thương yêu, xin Nhiếp Nhân Vương truyền thụ cho Ngạo Hàn Lục Quyết. Nhiếp Nhân Vương không đồng ý, Nhan Doanh tức giận, vợ chồng bất hòa.]

[Có anh em nhà họ Viên tìm Nhiếp Nhân Vương đã nhiều năm, cuối cùng cũng gặp, muốn so đấu đao pháp, vung đao liền tới. Nhiếp Nhân Vương không hề né tránh. Lúc ấy, Nam Lân Kiếm Thủ Đoạn Soái dùng vỏ kiếm làm gãy đao của anh em họ Viên, muốn giao đấu với Nhiếp Nhân Vương. Nhiếp Nhân Vương không nhận lời. Đoạn Soái đành rời đi. Lúc đó Nhan Doanh mang theo cơm canh đến, thấy tình cảnh ấy, thất vọng vô cùng.]

[Nhan Doanh lòng có tham vọng, không muốn sống tháng ngày bình thản với Nhiếp Nhân Vương, bỏ đi theo Phá Quân. Lúc bấy giờ Nhiếp Nhân Vương đang ở bên ngoài, nghe Nhan Doanh muốn đi thì nổi trận lôi đình. Con trai Nhiếp Phong cũng ở cạnh hắn khi đó. Sau khi về nhà, Nhan Doanh đã không thấy bóng đâu. Bắc Ẩm Cuồng Đao lại rũ bỏ bụi bặm, Nhiếp Nhân Vương lao đi như điên, Nhiếp Phong vội vàng đuổi theo.]

[Mấy năm qua, Nhiếp Nhân Vương điên cuồng chạy hơn vạn dặm, giết người vô số, dường như đã hóa điên. Nhiếp Phong theo sát sau hắn, chôn cất thi thể.]

Lăng Ngạo Thiên đặt tình báo xuống, xoa xoa thái dương.

“Nhiếp Phong … Còn chưa đến lúc.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play