Dịch: Mạc Nguyệt

Nhiếp Phong bị giày vò đến hôn mê, nhưng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cậu láng máng cảm nhận được ai đó tháo xích cho mình, lôi cậu ra khỏi nước lạnh thấu xương. Cậu cố mở mắt ra, lại chỉ thấy một thanh niên chưa gặp bao giờ lôi mình đi. Mới đầu cậu còn mơ màng tưởng có người đến cứu mình, giờ tỉnh táo hơn liền biết tình hình có biến.

Nếu thực sự đến giải cứu thì sao lại lôi xềnh xệch một người đã chịu đủ loại tra tấn thế này? Hơn nữa, từ đầu đến cuối người này chẳng nói câu nào, nhưng Nhiếp Phong nhạy bén cảm nhận được thái độ của người này với mình không khác gì với kẻ sắp chết. Cậu thà ở lại trong thủy lao chịu tra tấn còn hơn bị người này kéo đi chỗ nào không biết, tiếc là lúc này cậu hoàn toàn không có quyền lựa chọn.

Tia nắng chói chang bất ngờ chiếu tới khiến Nhiếp Phong hoa mắt, vô thức nhắm mắt lại. Ngay lúc đó, cậu bị ném lên một thân thể lạnh ngắt đã hơi cứng lại. Chẳng cần nhìn cậu cũng biết đó chắc chắn là người chết. Cậu chuẩn bị tinh thần một lúc lâu mới từ từ mở mắt ra, thích ứng với ánh sáng ban ngày, sau đó cúi đầu nhìn thi thể nọ. Là Tuyệt Thiên.

Nhiếp Phong sửng sốt, mặc dù không có chút cảm tình nào với cậu bé này, hơn một nửa vết thương trên người cậu đều do đối phương gây ra, nhưng… dù sao đây cũng là em trai ruột cùng mẹ khác cha của cậu.

Nhiếp Phong chợt rùng mình, đoán chừng bản thân chắc chắn là bị người ta lôi ra làm quỷ chết thay rồi. Quả nhiên, vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy thanh niên kia cười gian xảo, nói với giọng hả hê: “Nhiếp Phong, cảm giác gi3t ch3t em ruột của mình thế nào?”

Nhiếp Phong hơi nghiêng đầu, đáp với giọng yếu ớt: “Ta như thế này… thì giết hắn kiểu gì?”

Thanh niên kia phá lên cười sung sướng, ung dung nói: “Không sao, ta sẽ ném thi thể các ngươi cùng một chỗ, cần gì quan tâm người khác tin hay không. Ta chỉ muốn… nhìn vẻ mặt của con ả đê tiện Nhan Doanh kia khi thấy thi thể của các ngươi. Ha ha ha ha…”

Nhiếp Phong trầm mặc, biết mình có nói gì cũng vô ích. Hiện giờ tính mạng cậu hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác, không có chút sức lực phản kháng nào.

Thanh niên chia chậc lưỡi, cười nói: “Dẫu sao đứa bé đáng thương này cũng bị anh ruột sát hại, đúng là… chân tướng thật hơn vàng…”

Nhiếp Phong nhìn thanh niên kia với vẻ mặt khó lường, chầm chậm gọi tên: “Tuyệt Tâm…”

Tuyệt Tâm vẫn tiếp tục cười, “Chính là ta. Để Tuyệt Tâm ta đây tiễn ngươi lên đường.” Dứt lời, Tuyệt Tâm tung chưởng đánh thẳng vào Nhiếp Phong. Chiêu thức ập xuống như thiên la địa võng khiến Nhiếp Phong không có chỗ nào để trốn, chỉ biết nhìn chằm chằm Tuyệt Tâm, bất lực chờ chết.

Đúng lúc này, một tiếng kiếm rít vang rền ngân lên, kiếm phong cuốn theo tàn lửa xoáy tới, tức thì làm chưởng phong của Tuyệt Tâm chệch đi mấy thốn, rồi một bóng người loáng qua, chớp mắt đã ôm theo Nhiếp Phong giật lùi mấy bước.

Biến cố xảy ra bất ngờ, Nhiếp Phong nghiêng đầu nhìn rồi mừng rỡ reo lên: “Lãng!”

Đoạn Lãng bĩu môi rồi nhìn chằm chằm Tuyệt Tâm. Đối phương đã là tuyệt thế cao thủ, mặc dù nó sắp đột phá nhưng muốn đối phó hắn ta cũng chẳng dễ gì. Nếu chỉ có một mình nó, với tư chất sẵn có thêm Hỏa Lân Kiếm và Đoạn Mạch Kiếm Khí, đại khái nó cũng có thể liều một phen. Nhưng bây giờ nó còn phải bảo vệ Nhiếp Phong đang nửa sống nửa chết, áp lực tăng lên gấp bội.

Gần như ngay lúc Đoạn Lãng ra tay, thung lũng bỗng náo loạn cả lên, tiếng kêu thét, tiếng hô giết vang rộn khắp bốn phương, có mấy nơi còn bốc khói mù mịt.

Bên kia, Kiếm Thần nhân cơ hội này lẻn vào nhà lao, tranh thủ cứu Vô Danh.

Lăng Ngạo Thiên nhìn Đoạn Lãng và Tuyệt Tâm đang giằng co, nhếch môi cười, hơi nghiêng đầu nói nhỏ: “Vân nhi, con vào nhà lao cùng Kiếm Thần cứu Vô Danh ra ngoài đi.”

Bộ Kinh Vân thoáng sửng sốt, nhưng ngay lập tức hiểu ý sư phụ. Nó nắm chặt tay sư phụ một lúc rồi thả ra, khẽ gật đầu, sau đó lẳng lặng tiến vào nhà lao.

Bên này, nhân lúc Tuyệt Tâm bị giật mình bởi tiếng hô giết, Đoạn Lãng nắm chắc thời cơ vung kiếm, không hề chần chừ tung chiêu Hỏa Lân Thực Nhật. Giờ không phải lúc giữ sức cầm chừng!

Đoạn Lãng tay trái ôm Nhiếp Phong, tay phải cầm kiếm đánh với Tuyệt Tâm đến khó bề tách ra, chẳng mấy chốc đã cảm thấy áp lực ngày càng gia tăng. Tuyệt Tâm hơn nó chừng tám, chín tuổi, chẳng những cảnh giới cao hơn mà công lực cũng thâm hậu hơn.

Đoạn Lãng cắn răng kiên trì, trong lúc lơ đãng không ngừng lùi về phía cửa động ở góc khuất nơi vách núi. Trước khi ra tay, nó đã thăm dò thoáng qua, hang động đó sâu không thấy đáy, nếu rút lui vào đấy có khi sẽ cứu vãn được tình thế.

Lát sau, các Quỷ Xoa La thuộc hạ của Tuyệt Vô Thần đuổi tới, bao vây tấn công Đoạn Lãng, Tuyệt Tâm thì tránh sang một bên quan sát trận chiến.

Thấy thế, Đoạn Lãng cắn răng vung kiếm, đồng thời giật đứt dây chuyền mặt ngọc đeo trên cổ, ném mạnh ngọc bội vàng vào giữa đám người.

Uỳnh!

Sau một tiếng nổ đinh tai, khói độc lan ra khắp nơi khiến lũ Quỷ Xoa La lũ lượt đổ gục. Nhân cơ hội đó, Đoạn Lãng dùng khinh công bay thẳng vào trong hang động.

Mười mấy Quỷ Xoa La còn sót lại quay sang nhìn nhau. Tuyệt Tâm chau mày vung tay, chúng chỉ đành chạy vào trong động.

“A!” Một tiếng thét thê lương chợt vang lên. Tuyệt Tâm quay đầu nhìn lại, thì ra Tuyệt Vô Thần và Nhan Doanh đã tới.

Nhan Doanh đau khổ tột cùng quỳ rạp bên thi thể Tuyệt Thiên, khóc như mưa, tiếng than đau đớn như đứt từng khúc ruột.

Nhìn cảnh này, Tuyệt Tâm bỗng thấy sung sướng, sảng khoái cả người.

Tuyệt Vô Thần phẫn nộ quát: “Thế này là thế nào?!” Dứt lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tuyệt Tâm.

Tuyệt Tâm cung kính tiến lên vài bước, chắp tay hành lễ, đáp với giọng đau buồn: “Nhiếp Phong nhân lúc Tuyệt Thiên không đề phòng ra tay bất ngờ, sau khi đắc thủ đã cùng người tới tiếp ứng chạy vào hang động đào thoát. Con đã phái các Quỷ Xoa La đuổi theo rồi, tranh thủ bắt lấy Nhiếp Phong trả thù cho đệ ấy.”

Nhan Doanh ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn ta với ánh mắt khó dò, sau đấy gào khóc thảm thiết, nhẹ nhàng vu0t ve gương mặt non nớt của Tuyệt Thiên, nghẹn ngào: “Thiên nhi… Thiên nhi của mẹ… Sao con lại rời xa mẹ…”

Tuyệt Vô Thần thở dài, đang định an ủi nàng một phen thì đột nhiên có người chạy tới bẩm báo: “Chủ thượng, kẻ địch đã xông vào nhà lao cứu người, Tuyệt Địa trưởng lão và Thiên Hành trưởng lão ở trong đó, e không cầm cự được lâu!”

Tuyệt Vô Thần chau mày, phất tay dẫn người vọt vào nhà lao. Bỗng dưng, một người đàn ông mặc ngự bào đen thêu rồng chặn trước cửa lao.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Tuyệt Vô Thần. Người này trông còn trẻ, nhưng chắc chắn là một cao thủ!

Lăng Ngạo Thiên khoan thai quay người lại, nửa cười nửa không: “Khách từ Đông Doanh tới, bản tọa chờ đã lâu.”



Thật ra từ lúc Đoạn Lãng vừa mò vào thung lũng, còn đang tìm cửa vào nhà lao, Kiếm Thần đã phát hiện ra nó. Dẫu sao công lực của cậu cũng trên cơ nó, muốn che giấu cũng không khó.

Thế là Kiếm Thần nhân cơ hội dẫn cả Đoạn Lãng và Phá Quân tới gần nhà lao. Thực ra lúc Tuyệt Tâm kéo Nhiếp Phong ra ngoài, không chỉ Đoạn Lãng kịp thời đuổi tới, Phá Quân cũng nhìn thấy rõ mọi chuyện.

Phá Quân biết Nhan Doanh rất coi trọng Tuyệt Thiên, sau khi biết chân tướng chắc chắn sẽ đau đớn khôn cùng. Nhưng dù thế nào Nhiếp Phong cũng là con nàng, nên y phân vân không biết có nên nhân cơ hội cứu nó không. Có điều nếu Đoạn Lãng đủ sức cứu người, y cũng không cần hao tổn tâm tư nữa.

Sau đó, thung lũng loạn cả lên, Phá Quân âm thầm bố trí, định nhân lúc hỗn loạn đưa Nhan Doanh đi, không hề nhận ra Kiếm Thần vẫn luôn theo sau mình đã biến mất từ bao giờ.

Nhưng lúc vào nhà lao, Kiếm Thần lại trùng hợp đụng phải Tuyệt Địa và Thiên Hành. Căn cứ đại loạn, hai người này là trưởng lão nên việc đầu tiên phải làm là giết hết tù nhân trong nhà lao. Có hơn một trăm người trong võ lâm đang bị nhốt ở đây, hơn một nửa số đó chỉ bị bỏ thuốc để kìm hãm nội lực. Một khi được giải độc, họ chắc chắn sẽ bắt tay với kẻ địch bên ngoài, vậy thì chúng khó bề phòng bị.

Kiếm Thần vất vả lắm mới tháo được xích cho Vô Danh thì đã đụng mặt Tuyệt Địa và Thiên Hành. Mặc dù không phải đối thủ, nhưng cậu vẫn phải liều một phen.

Nghiêng đầu nhìn sư phụ đang bị thương nặng, Kiếm Thần cầm kiếm lao lên, dùng ngay chiêu Bi Thống Mạc Danh.

Kiếm Thần đã học chiêu này gần hai mươi năm, nhưng trước đây, cậu vẫn không tài nào lĩnh ngộ được kiếm ý của nó, chỉ nắm bắt được phần hình mà không thấu hiểu được phần ý, nên khó lòng phát huy hết uy lực. Nhưng vào giờ phút này, cậu bỗng cảm nhận được nỗi bi ai tột cùng trào dâng trong lòng. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà tính tình cậu đã có sự thay đổi lớn, cuối cùng cũng liều chết phản kích dưới sự thúc ép của hiện thực tàn nhẫn, phát huy triệt để tiềm lực của mình. Ngay khoảnh khắc này, cậu xuất chiêu Bi Thống Mạc Danh đầy đủ ý cảnh nhất, quả là một bước nhảy vọt, một cột mốc trưởng thành trong cuộc đời cậu.

Kiếm Thần giao đấu với hai cao thủ tuyệt thế dưới trướng Tuyệt Vô Thần, Vô Danh ở một bên quan sát trận chiến với tâm trạng phức tạp. Đứa trẻ năm ấy cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Vô Danh hiểu rằng nếu Kiếm Thần thua, cả hai thầy trò chắc sẽ đều bỏ mạng ở đây. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Kiếm Thần cũng lĩnh ngộ được kiếm ý của Bi Thống Mạc dnah. Chẳng hiểu sao trong lúc trận chiến diễn ra rất kịch liệt, Vô Danh lại đột nhiên nhớ về đêm của nhiều năm trước, nhớ lại lúc mình cầm tay chỉ dạy chiêu Bi Thống Mạc Danh cho Kiếm Thần trước nhà đá. Đó là một đêm trăng sáng sao thưa. Bây giờ hồi tưởng lại bầu trời sao đêm ấy, giữa lúc sống chết mong manh, Vô Danh thấy lòng tĩnh lặng vô cùng.

Vô Danh chợt rùng mình, cứ thế từ từ nhắm mắt lại. Khoảnh khắc ấy, dường như có kiếm khí cuồn cuộn dâng lên rồi lại chầm chậm thu về, quét một vòng khắp cơ thể hắn.

Kiếm Thần vẫn gắng gượng cầm cự. Bất kể là Tuyệt Địa hay Thiên Hành đều có thể đánh thắng cậu, chống chọi được lâu thế này đã quý lắm rồi. Nhưng cậu không thể lùi lại, lùi bước nghĩa là cả hai thầy trò đều phải chết. Cậu cắn chặt răng, ánh mắt kiên định vô cùng. Mình chết cũng không sao, nhưng không thể để sư phụ bỏ mạng ở đây được!

Kiếm Thần càng đánh càng anh dũng, phát huy toàn bộ tiềm lực, trước mắt chỉ còn tàn ảnh. Nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ!

Đáy lòng tuyệt vọng khôn cùng, Kiếm Thần đã quyết tâm dùng chiêu đồng quy vu tận. Nhưng bây giờ sư phụ mất hết công lực, dù cậu có thể kéo Tuyệt Địa, Thiên Hành chết cùng, một mình sư phụ làm sao trốn thoát được? Nghĩ đến đây, cậu lại hơi chần chừ, kiếm thế cũng loạn theo, trên người có thêm mấy vết thương.

Tuyệt Địa, Thiên Hành định nhân cơ hội này lấy mạng Kiếm Thần, nào ngờ ngay lúc này, một thanh kiếm đen nhánh rộng chừng bàn tay đột nhiên lao tới, ép hai người lùi lại mấy bước.

Kiếm Thần sửng sốt, quay sang nhìn rồi kinh ngạc thốt lên: “Kinh Giác, là ngươi à!”

Bộ Kinh Vân thoáng khựng lại. Trước kia nó từng gặp Kiếm Thần mấy lần, lần nào đối phương cũng gọi nó là “Bộ Kinh Vân” như những người xung quanh. Còn bây giờ, một tiếng hô “Kinh Giác” khiến nó chợt nhớ lại tình bạn thuở nhỏ, khoảng cách giữa hai bên liền bớt đi hơn nửa.

Bộ Kinh Vân khẽ gật đầu rồi cầm kiếm lao lên tấn công Tuyệt Địa và Thiên Hành.

Lúc trước Kiếm Thần trúng mấy chưởng, trên người có nhiều vết máu, nhưng cậu chỉ thoáng nghỉ lấy hơi rồi lao lên liên thủ với Bộ Kinh Vân.



Lăng Ngạo Thiên chỉ cần dùng một chiêu Thập Phương Giai Sát là có thể giết hết lũ Quỷ Xoa La đang ở đây với tốc độ sét đánh không kịp che tai, rồi quay sang đấu với cao thủ truyền kỳ Tuyệt Vô Thần, tức thì đá sỏi bay tứ tung.

Tuyệt Tâm thấy tình hình không ổn đã dần lùi ra ngoài, đảo mắt liên hồi, nghĩ cách thoát thân.

Phá Quân lại càng hốt hoảng, lao tới chỗ Nhan Doanh đang ngất xỉu do bị khí thế của cao thủ truyền kỳ đánh bay, ôm nàng lên rồi dùng khinh công bay đi.

Chứng kiến cảnh này, Tuyệt Vô Thần mắt long lên sòng sọc, nhưng bị Lăng Ngạo Thiên vây chặt, không có cách nào thoát thân.

Tuyệt Tâm nhìn thêm một lúc, biết Tuyệt Vô Thần chẳng cầm cự được bao lâu nữa, đảo mắt một cái đã rút lui. Bây giờ chỉ còn một mình Tuyệt Vô Thần đấu với Lăng Ngạo Thiên, đánh đến đá núi tứ tung, tường nhà đổ nát.

Lăng Ngạo Thiên tuy có công lực cao hơn, nhưng muốn giết một cao thủ truyền kỳ như Tuyệt Vô Thần cũng chẳng dễ dàng. Hắn từng bước ép sát, còn Tuyệt Vô Thần dần đánh mất ý chí chiến đấu. Biết mình đánh không lại chẳng lẽ còn ở đây chịu chết?

Tuyệt Vô Thần cũng được coi là anh dũng, cố chịu một đòn rồi nhân thời cơ chạy thoát. Lăng Ngạo Thiên chỉ thản nhiên nhìn ông ta chạy đi xa, dường như chẳng hề có ý định truy kích.

Tưởng thế là thoát được ư? Chỉ e lúc sau lại ước gì chết trong tay bản tọa. Lăng Ngạo Thiên cười khẩy rồi quay người vào nhà lao.



Tuyệt Vô Thần chật vật dựa vào tường đá, thở hồng hộc. Để thoát thân, ông ta cắn răng chịu một đòn, thoáng chốc đã như mất nửa cái mạng. Giờ phút này, khí huyết toàn thân hỗn loạn, hơi thở không vững, liên tục ho ra máu, gần như không đứng nổi, vậy mà chỉ còn mình ông ta chơ vơ ở đây, đúng là bi thảm.

Tuyệt Vô Thần thầm hy vọng sẽ có thuộc hạ đến đỡ mình, nhưng không biết rằng đây sẽ là nguyện vọng cuối cùng trong đời, cũng là thứ lấy đi tính mạng ông ta.

Tuyệt Vô Thần đang định điều tức thì chợt phát hiện có người lại gần. Dẫu bị thương nặng, ông ta vẫn là cao thủ truyền kỳ, các giác quan vẫn nhạy bén như trước. Ông ta quay đầu, lại thấy người đó là Tuyệt Tâm.

“Phụ thân có sao không?” Lúc ánh mắt giao nhau, Tuyệt Tâm vội vàng chạy lên đỡ Tuyệt Vô Thần, nét mặt đầy lo lắng, giọng nói cũng hơi run.

Tuyệt Vô Thần thở phào một hơi, đáp với giọng hơi yếu: “Không sao… Nghỉ ngơi một thời gian… là được…” Nói rồi ông ta vịn vai Tuyệt Tâm, thở dài, “Thần châu khó chiếm… chúng ta về Đông Doanh tập hợp lực lượng cũ rồi tính tiếp đi…”

Tuyệt Tâm hết mực kính cẩn đỡ ông ta, thành khẩn nói: “Phụ thân nói phải, núi xanh còn đó…”

Chưa dứt lời, một con dao găm sắc nhọn đã đâm thẳng vào tim Tuyệt Vô Thần. Ông ta chưa kịp phản ứng đã thấy ngực đau nhói.

Tuyệt Tâm lập tức thúc khuỷu tay, rút dao ra rồi lùi lại vài bước, đứng từ xa nhìn ông ta đổ gục xuống đất, đề phòng ông ta tung chiêu trước khi chết.

“Mày… thằng con bất hiếu…” Tuyệt Vô Thần nghiến răng nghiến lợi.

“Thằng con bất hiếu?” Tuyệt Tâm bật cười, thong dong nói: “Ông coi tôi là con bao giờ? Lần nào lợi dụng xong cũng ném sang một bên, đến Tuyệt Địa, Thiên Hành còn có địa vị cao hơn tôi…” Nói rồi hắn ta nheo mắt lại, gằn giọng: “Tôi từng thề sẽ có ngày khiến ông hối hận vì đã đối xử bất công với tôi…”

“Ngươi dám giết cha… sẽ bị Trời phạt…” Tuyệt Vô Thần ngắt lời hắn ta, nguyền rủa với giọng cay độc.

“Trời phạt? Ha ha ha…” Tuyệt Tâm phá lên cười, “Ông tự xưng là ‘Vô Thần’, vậy mà lúc chết đến nơi lại trông chờ trời cao báo thù thay mình? Đúng là nực cười!”

Sức sống trôi đi ngày một nhanh hơn, Tuyệt Vô Thần vốn đã bị thương nặng, hao hết nội lực, hoàn toàn không thể bắc cầu nối với thiên địa để cầm máu, huống chi còn bị đâm một nhát vào tim, có là cao thủ truyền kỳ cũng không trụ nổi.

Giờ phút này, Tuyệt Vô Thần không biết nên nói gì nữa. Ông ta biết mình lâu nay vẫn đối xử bất công với Tuyệt Tâm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình chết trong tay con trai… Có lẽ trên đời thực sự có quả báo.

Chẳng hiểu sao trước mắt ông ta lại hiện lên hình ảnh đứa bé nhỏ xíu năm ấy, nó nhìn ông ta với đôi mắt sáng long lanh tràn đầy ngưỡng mộ. Đứa bé đó không phải Tuyệt Thiên, mà là… Tuyệt Tâm…

Thì ra đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi.

Thì ra đã bỏ lỡ từ lâu rồi.

Tuyệt Vô Thần vốn định liều chết tung chiêu cuối để đồng quy vu tận, lúc này lại đột nhiên bỏ ý định đó, chỉ lẳng lặng nằm trên đất chờ đợi thời khắc cuối cùng.

Tuyệt Tâm thấy ông ta không làm gì lại lấy làm lạ, hỏi: “Sao ông không vùng vẫy lần cuối?”

Tầm mắt đã nhòe đi, Tuyệt Vô Thần nghiêng đầu nhìn về phía hắn ta một cách khó nhọc, nói với giọng rệu rã: “Dù sao… cũng là con ta…”

Tuyệt Tâm sửng sốt rồi bỗng cười sằng sặc, nói mà mặt mày nhăn nhó: “Nực cười! Đúng là nực cười! Lúc ông dồn ép mẹ tôi đến chết để cưới Nhan Doanh sao không nhớ ra chúng tôi là vợ con ông? Bao nhiêu năm qua, những lúc tôi bị Nhan Doanh hãm hại, bị Tuyệt Thiên chèn ép, sao ông không nhớ ra tôi là con ông? À, để tôi nói cho ông biết, thằng con ngoan Tuyệt Thiên của ông cũng do tôi giết đấy.”

Tuyệt Vô Thần trợn trừng mắt, hổn hển thốt lên: “Mày… mày…” Bỗng nhiên đôi mắt ảm đạm hẳn đi, ông ta không thốt ra được lời nào nữa.

“Ông yêu ai không yêu lại phải lòng cái thứ đê tiện bạ ai cũng lấy làm chồng đó làm gì?” Tuyệt Tâm nhìn Tuyệt Vô Thần đang hấp hối với vẻ mặt phức tạp, nói như đang cảm khái, rồi lại đột nhiên đổi giọng lạnh lùng: “Ông có biết Nhiếp Phong là con trai của Nhan Doanh với Nhiếp Nhân Vương không?”

Tuyệt Vô Thần thảng thốt, cuối cùng chết vì mất máu.

Tuyệt Tâm nhìn cha ruột của mình lần cuối rồi quay người đi, chỉ còn tiếng thở than khe khẽ thoát ra kẽ môi: “Tôi cũng từng muốn gọi ông một tiếng ‘cha’ thêm lần nữa… phụ thân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play