Gần sáng Diệp Tịch Vụ mới quay lại văn phòng ở phía Nam thành phố của mình. Thật ra anh không phải người thành phố S, anh học đại học ở đây, chuyên ngành quản trị kinh doanh. Từ xưa nhà anh đã mở một công ty hôn lễ nhỏ ở thành phố W, cấp bậc không cao nhưng cũng đủ sống. Từ khi còn bé Diệp Tịch Vụ đã thích nghề trồng hoa, tuy rằng chẳng có một chút liên quan nào đến chuyên ngành của anh nhưng vừa vào trường anh đã tự lập ra câu lạc bộ làm vườn, cơ sở vật chất trong trường bình thường, nhưng có nhiều đất nên đặc biệt dành cho anh một mảnh dùng để trồng hoa chăm cỏ.
Lúc bố anh gặp chuyện, Diệp Tịch Vụ còn chưa tốt nghiệp, vì chuyện này mà anh vội vã quay về chăm sóc mẹ và quán xuyến công ty, thiếu chút nữa là không lấy được bằng tốt nghiệp.
Nửa năm ấy đối với Diệp Tịch Vụ mà nói có thể xem là “hố sâu tuyệt vọng của cuộc đời” cũng được, anh không sao tập trung vào việc học, phải bỏ công việc làm vườn, về nhà thừa kế công ty hôn lễ mà mình không thích.
Dù sao anh rất cần tiền.
Chưa kể tiền thuốc men của bố nhiều vô kể, người bình thường khó mà chịu nổi, Diệp Tịch Vụ bất đắc dĩ phải bán mấy chi nhánh công ty mới gom đủ tiền tới giai đoạn giữa, cửa hàng cũ ở nhà là vốn liếng cuối cùng để làm lại từ đầu nên bất luận thế nào cũng không được bán.
Vì vậy Diệp Tịch Vụ vừa chăm sóc bố mới ra viện vừa tiếp tục tổ chức các đám cưới quy mô nhỏ bằng những mối quan hệ tích luỹ được khi trước, ban đầu anh không hề có kinh nghiệm, chứ chưa nói đến mọi chuyện vô cùng hỏng bét. Từ lên kế hoạch đến mua sắm, rồi thuê xe, đồ tráng miệng, cuối cùng còn phải trang trí địa điểm, kịch bản tổ chức và cả quá trình chụp ảnh quay phim cũng không được qua quýt. Diệp Tịch Vụ thừa nhận mình mang mệnh lao lực, toàn bộ đều hận không thể tự mình ra tay, vậy nên ngày nào anh cũng bận tối tăm mặt mũi, cuối cùng đến mẹ anh cũng không nhìn nổi nữa.
“Thật sự không được thì bán công ty hôn lễ đi.” Mẹ Chung Oánh vừa tỉa hoa cỏ vừa chăm sóc bố anh phơi nắng trong sân, “Dù sao bệnh tình bố con bây giờ cũng ổn định rồi, không tốn nhiều tiền như vậy nữa, bán công ty vẫn còn trụ được, còn con, phải được làm công việc con thích, đừng vất vả như vậy nữa, cũng chẳng vui vẻ gì.”
Việc Diệp Tịch Vụ yêu hoa cỏ có một phần là bởi bị ảnh hưởng của bà từ bé, anh bóc lớp bùn mới, rải vào vườn hoa, ngẩng đầu cười bảo: “Tâm huyết của bố sao có thể nói bán là bán, thế lại đốn mạt quá.”
Chung Oánh thở dài, bà chỉnh lại dáng cây một bồn cây cảnh, quay đầu đã thấy con trai nhìn mình chăm chú.
“Sao đấy?” Chung Oánh hỏi.
Diệp Tịch Vụ đứng lên, găng tay của anh dính bùn nên chỉ có thể dùng cánh tay ôm mẹ mình một cái: “Mấy hôm nữa con chuẩn bị tới chợ hoa Côn Minh, mẹ chăm sóc bố con thật tốt đấy nhé, có gì thì gọi cho con.”
Chung Oánh cau mày: “Con tới đó làm gì?”
Diệp Tịch Vụ do dự một chút, cuối cùng vẫn nghiêm túc giải thích: “Con định chia một nửa cửa tiệm hôn lễ sang bên hoa, lần này con tới chợ hoa Côn Minh để trao đổi với mấy người bên đại lý của một số nhà cung cấp hoa, chúng ta không thể chỉ làm đám cưới chi phí thấp mãi, con muốn thử sang mảng trung cấp và cao cấp.”
Chung Oánh không rõ mấy thứ này lắm nhưng bà không cổ hủ, bà lo những chuyện khác: “Con có đủ tiền không?”
Diệp Tịch Vụ cười khổ: “Con huỷ hợp tác với một số đối tác ban đầu, thu về một chút phí hợp đồng nhưng mẹ cũng biết đấy, những đối tác này đều là … bạn bè của bố, lần này con không ở nhà, nhỡ bọn họ mà tới làm loạn, con sợ…”
Chung Oánh mở to mắt, từ trước đến nay bà vẫn luôn là một người phụ nữ yếu đuối dịu dàng, Diệp Tịch Vụ lớn từng này mà chưa một lần thấy bà đỏ mặt nặng lời. Lần này bố anh không may gặp chuyện, Chung Oánh lại càng gầy hơn xưa, sống lưng yếu ớt phảng phất như không thể dựng thẳng được đôi bờ vai.
“Con đi đi, không cần lo lắng ở đây.” Chung Oánh nắm chặt tay con trai, ánh mắt của bà kiên định, khí lực như trào ra từ trong cốt tuỷ, “Mẹ để ý thay con, ai tới làm loạn cũng không cần sợ.”
Khi Diệp Tịch Vụ tỉnh lại từ trên sô pha phòng làm việc mới giật mình nhận ra mình lại nằm mơ.
Anh cười khổ, chỉ nghĩ chắc mình già thật rồi nên mới mơ về quá khứ. Nghĩ về khoảng thời gian khó khăn chẳng có gì hay ho, càng nhớ nhiều càng giống như nhai sáp, bột sáp còn chẳng nhổ ra được mới thôi.
Điện thoại chỉ năm giờ sáng, anh đứng lên rửa mặt, buộc tóc ra ngoài chạy bộ. Hai năm trước, lúc quay về thành phố S phát triển, Diệp Tịch Vụ đã dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm, gánh trên vai khoản vay ngân hàng 20 năm để mua căn nhà hai tầng 400 mét vuông mặt tiền.
Dưới tầng là câu lạc bộ hoa nghệ thuật, tầng trên là văn phòng hôn lễ, vẫn giữ nguyên phong cách và thẩm mĩ của của anh phát triển từ thị trường hôn lễ ở thành phố W, style Diệp Tịch Vụ đã trở thành một xu hướng và kiểu mẫu riêng trong ngành nên tin anh vừa tới thành phố S truyền ra, đơn đặt hàng đã bùng nổ, phải điều động gấp người từ thành phố W đến làm mẫu, Trần Lai – chuyên cắm hoa là nhân viên kì cựu theo anh từ đầu đến giờ.
Diệp Tịch Vụ chạy dọc theo đường núi hai vòng mới dừng lại, dây buộc tóc của anh đã ướt mồ hôi, vì vậy mà anh dứt khoát kéo nó ra luôn, tuỳ tiện buộc gọn tóc mái lên, khoảng sáu giờ ba mươi phút Chung Oánh gọi điện tới, bây giờ con trai bà làm ăn phát đạt, cuộc sống giàu có mỹ mãn, trừ việc thân thể không được khoẻ cần người đi cùng thì không có gì không ổn cả.
“Con lại gặp ác mộng à?” Chung Oánh ở bên kia điện thoại hỏi.
Diệp Tịch Vụ bật cười: “Vẫn là chuyện trước kia, ác mộng gì đâu chứ?”
Chung Oánh thở dài: “Vậy sao con không mơ về những chuyện vui lúc trước ấy?”
Diệp Tịch Vụ sững sờ, anh trầm mặc một hồi, chợt nhận ra thế mà mình lại có một chút không dám mơ.
Thật ra có gì không dám đâu nhỉ? Anh của hiện tại rất tốt, có tiền, có bạn bè, có sự nghiệp, có thể ngày ngày chạm vào những đoá hoa yêu thích của mình, chuyện gì cũng tốt nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Ngay cả mười năm gian khổ ấy anh còn dám nhớ lại, mơ đến cũng chỉ coi như một tờ giấy trắng tẻ nhạt nhưng những chuyện trước khi đó anh lại không dám nghĩ tới dù chỉ một giây.
Nhiều người bảo khổ trước sướng sau, cái ngọt sau cùng mới là hạnh phúc thật sự.
Nhưng khoảng thời gian dài đằng đẵng này đi qua, vị ngọt đời trước dường như lưỡi đao cắt viên kẹo ngọt, bọt máu gỉ sắt trộn lẫn với vị ngọt béo ngậy, thấm đẫm trong linh hồn khiến bạn chẳng muốn chạm vào.
Hơn bảy giờ Trần Lai đã tới phòng làm việc, vừa vào cửa cô đã thấy Diệp Tịch Vụ ngây người nhìn chằm chằm cây Lan Hồ Điệp trước mặt, gọi mấy tiếng cũng không thấy trả lời.
“Này!” Trần Lai bất đắc dĩ chỉ có thể túm tóc anh, “Anh đang làm gì đấy?!”
Diệp Tịch Vụ ăn đau, cuối cùng cũng “Au” một tiếng: “Anh đang ngắm hoa…”
Trần Lai: “Hoa này ở đây mấy ngày rồi, nhìn nữa là héo này.” Cô đặt túi, cầm đồ ăn sáng Diệp Tịch Vụ mua trên bàn ăn, nhai mấy miếng đã gấp gáp hỏi chuyện: “Hoa hôm qua anh sắp xếp xong hết rồi hả?”
Diệp Tịch Vụ cũng ngồi xuống theo, anh vứt ống hút uống sữa đậu nành đi, cảm thấy tóc mái dài hơi vướng víu nên dứt khoát lấy kẹp tóc trong túi của Trần Lai kẹp lại: “Anh bận tới tận hừng đông, em nói xem?”
Trần Lai le lưỡi, bất chợt thần thần bí bí bảo: “Anh tặng hoa cho họ thật à?”
Diệp Tịch Vụ tức giận bảo: “Trong mắt em anh hẹp hòi thế à?”
“Trước kia anh keo kiệt lắm mà…” Trần Lai lầu bầu, cô bỏ điện thoại di động ra, mở wechat, đưa tới trước mặt Diệp Tịch Vụ, “Nhưng thư ký khách sạn này hình như thấy có lỗi lắm, nhất định phải phát lì xì cho em, phát liên tục cả đêm rồi.”
“…” Diệp Tịch Vụ trừng mắt, anh tới gần nhìn, quả nhiên thấy ba chữ “Chương Vị Niên”, “Khoan, hai người trao đổi wechat từ khi nào?”
Trần Lai đắc ý bảo: “Bổn tiểu thư như hoa như ngọc~ Đương nhiên là anh ta chủ động hỏi em rồi~”
Diệp Tịch Vụ liếc cô: “Có khi người ta đang theo đuổi em đấy.”
Trần Lai: “Nhưng lúc anh ta gửi lì xì đều ghi là gửi thay sếp mình mà.”
Grandet* Diệp Tịch Vụ căm giận nghĩ rõ ràng mình cũng có wechat của cậu ta mà sao cậu ta không gửi thẳng lì xì cho mình…
*Grandet: nhân vật Lão hà tiện trong vở kịch “Lão hà tiện” của Moliere và tiểu thuyết “Eugenie Grandet” của H.Balzac.
Trần Lai: “Có vẻ sếp anh ta thật sự là người tốt, mỗi tội hơi đáng thương.”
“Anh không biết hả?!” Trần Lai khoa trương che miệng, cô thận trọng nhìn xung quanh, biểu cảm hệt như chị em tốt buôn chuyện trên ti vi, ghé sát tai Diệp Tịch Vụ nhấn mạnh từng chữ một, “Ông chủ khách sạn Tinh Lai kia kìa, mọi người đồn là, anh – ta – bị – bất – lực- đó!”
Diệp Tịch Vụ: “? ? ! ! !”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT