Trong giấc mơ khi còn thơ ấu của mỗi đứa trẻ dường như đều có một con quái vật, thậm chí chẳng có hình thù rõ ràng. Chúng có thể chìm nghỉm dưới đáy hồ Loch Ness, cũng có thể là bí ẩn ở Thần Nông Giá* nhưng trong giấc mơ của Giản Tinh Lai, đó không phải là bất kỳ thứ gì chẳng thể tả rõ, chính là gương mặt Ôn Uyển Hồng.

*Thần Nông Giá là một khu vực rừng rậm ở tỉnh Hồ Bắc, TQ. Nơi đây có rất nhiều điều bí ẩn như truyền thuyết về dã nhân, rắn trắng muốt hay thuỷ quái,…

Hơn nửa năm trước Liên Kiều bắt đầu sắp xếp bác sĩ tâm lý cho Giản Tinh Lai. Đây là do chính Giản Tinh Lai yêu cầu. Lúc Giản Bạch Tú biết việc này thì hơi bất ngờ, nghe Liên Kiều giải thích rằng chắc là bị ảnh hưởng từ người ở cùng.

“Là Diệp Tịch Vụ kia à?” Ông cụ hơi ghen tị, “Mặt mũi lớn nhỉ, trước đây ta khuyên bao lâu nó cũng không chịu đi.”

Liên Kiều bưng trà cho ông, cười bảo: “Tình cảm của của người ta khác, ông ghen tị chẳng ra làm sao.”

Dạo này thân thể Giản Bạch Tú không tốt, ít vận động, bác sĩ gia đình đã đến nhiều lần. Liên Kiều ở bên ngoài cau mày nghe xong bệnh tình, đoạn sắp xếp cảm xúc, một lần nữa mỉm cười quay lại chăm sóc ông.

Trong lúc ấy, Giản Lâm Chiêu cũng tới mấy lần. Khi Giản Bạch Tú nói chuyện với anh đã bảo Liên Kiều ra ngoài.

“Con trông chừng Giản Chung Khai giúp ông.” Giản Bạch Tú nằm trên giường. Hôm nay ông thở oxy. Hô hấp dù mệt nhưng tinh thần vẫn còn ổn, “Ôn Uyển Hồng trở về hẳn là sẽ tới tìm nó.”

Giản Lâm Chiêu gật đầu, ánh mắt trầm ổn: “Ông, ông yên tâm.”

Giản Bạch Tú há miệng, biểu cảm trên mặt dường như dịu dàng hơn một chút. Ông bình tĩnh bảo: “Còn cả Liên Kiều.”

Giản Lâm Chiêu sững sờ giây lát, vừa há miệng định nói điều gì lại bị Giản Bạch Tú khoát tay ngăn lại.

“Cô ấy không nói gì cả nhưng ông rõ ràng.” Trong mắt ông cụ chứa đựng sự thông suốt tích tụ qua năm tháng dài đằng đẵng, thậm chí bên môi còn vương chút ý cười, “Bình sinh nguyện vọng lớn nhất đời ông là mong cho Tinh Lai có thể như bao người bình thường khác, lấy vợ sinh con, chỉ là xem ra cả đời này nhắm mắt xuôi tay cũng không thấy được.”

Giản Bạch Tú nói xong lời này, trầm mặc thật lâu. Giản Lâm Chiêu hiểu ông muốn nói gì, viền mắt đỏ lên.

Giản Bạch Tú nhìn thoáng qua anh, bật cười bảo: “Ông còn chưa khóc, con khóc cái gì?”

Giản Lâm Chiêu không nói lời nào.

Giản Bạch Tú thở dài, lại cười, bảo: “Nhưng dù cho không lấy vợ sinh con thì hiện tại với Tinh Lai mà nói, có lẽ cuộc đời nó cũng đã trọn vẹn rồi.”

Giản Lâm Chiêu nhỏ giọng bảo: “Diệp Tịch Vụ rất tốt.”

“Ông biết nó là một đứa trẻ ngoan.” Tầm mắt Giản Bạch Tú rơi vào Như Ý bên giường. Đây là sớm nay ông Lý mang tới, “Đợi ông đi, con phải chăm sóc Liên Kiều thật tốt.”



Giản Lâm Chiêu cười khổ: “Cô ấy có chịu để con chăm sóc không mới là vấn đề.”

Giản Bạch Tú nhìn anh một cái, nhàn nhạt bảo: “Ông già nhưng đầu óc không già, không phải ông không nhìn ra tâm tư của con.”

Giản Lâm Chiêu á khẩu. Bình thường anh là một người đàn ông lịch lãm, lễ độ, cứng cỏi nhưng lúc này lại hơi đỏ mặt.

Giản Bạch Tú hệt lão hồ ly nheo mắt lại: “Liên Kiều đối với ông phần nhiều là ân tình hiếu thảo. Cô ấy còn trẻ như vậy mà phải lãng phí mấy năm ở cạnh ông quả thật đáng tiếc. Đợi ông đi rồi, con phải đối xử tốt với cô ấy.”

Giản Lâm Chiêu nhìn Giản Bạch Tú, ông cụ nói một lần nhiều như vậy hiển nhiên đã mệt. Ông khẽ nhắm mắt, vỗ vỗ mu bàn tay đứa cháu lớn của mình. Mũi Giản Lâm Chiêu cay xè. Anh cúi đầu, quả tình là một câu cũng không nói nên lời.

Nhận được tin Ôn Uyển Hồng trở lại, Diệp Tịch Vụ còn lo lắng hơn cả Giản Tinh Lai. Chẳng rõ anh tìm công ty bảo vệ mới ở đâu tới, thay một lượt toàn bộ thiết bị an ninh tại chỗ ở hiện tại của Giản Tinh Lai. Vậy nên ngày đầu tiên Giản Tinh Lai về nhà đã bị khoá ở ngoài.

“Cậu có muốn thêm hai vệ sĩ không?” Diệp Tịch Vụ mở bao đất mới trong nhà ấm trồng hoa, dùng để trồng hoa Tịch Vụ. Giản Tinh Lai ở bên cạnh xem, thỉnh thoảng nói chuyện với anh.

“Không cần.” Giản Tinh Lai không để ý lắm, “Em có phải bảy tám tuổi đâu, bà ta muốn tìm em hay tìm ba em cũng chẳng dễ dàng đến thế.”

Diệp Tịch Vụ ngồi xổm dưới đất. Anh cắm xẻng xuống, phía trên mặc độc một cái áo ba lỗ, áo khoác buộc ngang hông: “Lo trước khỏi hoạ, nói không chừng bà ta còn dẫn người tới đấy.”

Hình như Giản Tinh Lai thấy hơi buồn cười. Hắn thấy Diệp Tịch Vụ cởi găng tay, vì vậy vươn tay tới.

Diệp Tịch Vụ nắm tay hắn, hỏi: “Làm gì?”

Giản Tinh Lai: “Thầy Hà nói chuyện lâu vương với anh chưa?”

Diệp Tịch Vụ hơi sửng sốt, không hiểu lắm: “Nói rồi, sao đấy?”

Giản Tinh Lai nhìn anh: “Anh chưa vào xem à?”

Diệp Tịch Vụ chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra: “Cậu muốn anh vào xem?”

Giản Tinh Lai thở dài: “Đôi khi anh thật sự chẳng có tình thú gì cả.”

“Cậu nói sớm có phải hơn không.” Diệp Tịch Vụ bật cười. Anh đan tay với Giản Tinh Lai, lòng bàn tay sát lòng bàn tay vuốt ve một hồi, lại đột nhiên để ý, “Đây xem như là cậu định tạo bất ngờ cho anh hử, một căn nhà?”



Giản Tinh Lai ngẫm nghĩ một hồi, rất thận trọng bảo: “Em thấy tặng anh cái này tương đối thích hợp.”

Nụ cười Diệp Tịch Vụ cứng đờ trên mặt. Quả thật anh không thích phương thức dùng tiền để biểu đạt tình yêu của Giản Tinh Lai nhưng dường như gốc rễ vấn đề lại rắc rối khó gỡ, nhất thời chưa có hướng giải quyết. Cuối cùng chỉ đành phẫn nộ thở dài, vò mái tóc xoăn, hỏi: “Cậu bạo tay tặng anh như thế, cấp dưới không ý kiến gì à?”

“Bọn họ không có tư cách ý kiến.” Giản Tinh Lai nâng tay Diệp Tịch Vụ lên. Hắn đối diện với anh, cổ tay nhẹ nhàng kéo, Diệp Tịch Vụ bị kéo vào lòng hắn.

Trên người người đàn ông có mùi mồ hôi nhàn nhạt, cằm Giản Tinh Lai đặt nơi hõm vai Diệp Tịch Vụ, gương mặt dán vào cổ đối phương, ra sức cọ.

Diệp Tịch Vụ ôm Giản Tinh Lai khẽ lắc lư mấy lần trong nhà kính trồng hoa, hai người lặng im một chốc.

“Nếu Ôn Uyển Hồng thật sự tìm tới.” Chẳng rõ qua bao lâu, Diệp Tịch Vụ đột nhiên bảo, “Cậu không phải sợ.”

Giản Tinh Lai ấm ách “Ừm” một tiếng.

Diệp Tịch Vụ không thấy mặt hắn nhưng nói rất nghiêm túc: “Thật sự không phải sợ, có anh ở đây, anh giúp cậu đuổi bà ta đi.”

Giản Tinh Lai dường như bật cười. Hắn ôm chặt Diệp Tịch Vụ, chậm rãi lắc đầu, khẽ bảo: “Được, em không sợ.”

Liên Kiều đứng ở cửa phòng bệnh, nét mặt cô nghiêm túc sắc sảo, tuy rằng đã trang điểm kĩ càng nhưng vẫn không che được vành mắt hoe đỏ.

Giản Lâm Chiêu tới gần cô, chẳng biết nên an ủi thế nào, đành lấy khăn tay, cách một khoảng đưa cho cô.

“Cầm đi.” Ánh mắt Liên Kiều không hề chuyển dời, cô lạnh lùng bảo, “Bà đây không khóc.”

Giản Lâm Chiêu thở dài, vẫn cứ nhét khăn tay vào tay cô: “Tôi sợ lát nữa cô không nhịn được lại khóc.”

Liên Kiều liếc hắn: “Làm càn, ông cụ còn chưa chết đâu.”

Dường như Giản Lâm Chiêu hơi bất đắc dĩ. Anh xoay người, đối mặt với Liên Kiều, chẳng rõ nghiêm túc hay đang đùa, bình tĩnh nói: “Nếu tôi thật sự làm càn thì bây giờ đã ép cô vào tường hôn rồi. Dù sao ông ở bên trong, chẳng thấy được gì.”

Liên Kiều giận đỉnh điểm, giơ tay cho anh một bạt tai, Giản Lâm Chiêu chẳng tránh, đứng im chịu trận, Liên Kiều thở hổn hển, nước mắt lăn dài không nén nổi.

Giản Lâm Chiêu rút khăn tay từ tay cô, lau mặt cho cô, lộ ra nụ cười ôn hoà: “Xem đi.”

Anh nói: “Tôi biết sẽ phải dùng tới mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play