Nhà cũ Giản Thế ở khu thành cổ, thành phố S, Giản Tinh Lai vẫn ở đó từ năm tám tuổi đến năm mười tám tuổi, vì là cháu út nên trước giờ Giản Bạch Tú luôn yêu thương hắn nhiều hơn cả.
Nhà cũ có bốn sân, Hoàng Đoá Đoá ngồi dưới tán hoa tử đằng nơi sân trước, Giản Tinh Lai đứng cạnh cô.
So với sự thoải mái của Giản Tinh Lai thì Hoàng Đoá Đoá thật sự hoảng chết lên được, đương nhiên cô không nghĩ Giản Tinh Lai và cô sẽ lấy nhau nhưng hít chung một bầu không khí với người đàn ông này thôi cũng khiến cô có áp lực rất lớn, thở cũng không dám thở mạnh.
Hai người cứ như vậy kẻ đứng người ngồi bần thần hồi lâu, rốt cuộc Hoàng Đoá Đoá không nhịn được mở lời trước: “Dạo này ông chủ Diệp đang làm gì vậy?”
Giản Tinh Lai nhìn cô, suy nghĩ giây lát, đáp: “Không làm gì.”
Hoàng Đoá Đoá: “…”
Cô có cảm giác mình ăn no rửng mỡ mới đi hỏi vấn đề này, động não một chút là biết Giản Tinh Lai còn lâu mới nói cô hay.
Có vẻ Giản Tinh Lai không có ý định nói chuyện, dĩ nhiên hắn cũng không tới để làm thân với Hoàng Đoá Đoá, chỉ là chẳng rõ Giản Bạch Tú từ đâu biết dạo này hắn và Hoàng Đoá Đoá có liên lạc với nhau nên khiến Giản Bạch Tú lầm tưởng, cho rằng cháu trai nhà mình có thể có kết quả với con gái nhà họ Hoàng.
Hai người cứ ngượng ngùng như vậy trải qua hơn nửa giờ, đợi người lớn nói chuyện xong ra ngoài, Hoàng Đoá Đoá liền đi cùng ngay.
Hệt như phạm nhân vừa được ra khỏi trại tạm giam, hai mắt sáng bừng lên.
“Đoá Đoá à.” Giản Bạch Tú chống gậy, không còn dáng vẻ oai phong một cõi như thời trẻ, cả người nom hiền hoà đi không ít, “Say này ghé chơi thường xuyên nhé, ông rất thích con.”
Hoàng Đoá Đoá nào dám đáp ứng, mắt nhìn chằm chằm Giản Tinh Lai, mãi người kia mới chịu mở lòng từ bi, không để cô anh dũng chiến đấu một mình.
“Ông muốn tìm mấy cô bé ở cạnh thì bên ngoài còn nhiều mà, cô Hoàng bận lắm.” Giọng Giản Tinh Lai bình ổn, có vẻ không kính sợ Giản Bạch Tú cho lắm, hắn nói xong, gật đầu với ông ba Hoàng, quay sang dặn dò quản gia nhà cũ, “Tiễn khách đi.”
Hoàng Đoá Đoá lập tức ngoan ngoãn tiếp lời: “Vậy em đi trước đây, vất vả cho tổng giám đốc Giản rồi.”
Cô dùng hết sức lôi ông bố mình đi, da mặt ông ba Hoàng không dày được như con gái, vì mặt mũi mà chỉ có thể bị cứng rắn lôi đi, Giản Bạch Tú không ngăn cản, chờ quản gia tiễn người ra ngoài mới quơ quơ cây gậy trong tay, ánh mắt như mũi kim nhìn cháu trai.
“Con không còn trẻ nữa.” Giản Bạch Tú chợt bảo, “Chuyện của Trần Đình, ông không ý kiến nhưng Hoàng Đoá Đoá quả thật rất ổn.”
Giản Tinh Lai: “Nếu con và cô ta thành đôi, cô ta sẽ là cưới lần hai.”
Giản Bạch Tú bật cười, bảo: “Ông không cổ hủ đến thế.”
Giản Tinh Lai không lên tiếng, hắn đỡ Giản Bạch Tú vào phòng trà, trang trí nơi này khác với bên ngoài, không có cửa mà được ngăn cách bởi bình phong, bởi vì là thiết kế kiểu Trung Quốc hiện đại nên bình phong được thiết kế thành hình quạt đặc biệt, dáng vẻ vừa tinh xảo vừa có chất riêng.
“Bát bình phong của Lô Chí Vinh.” Giản Bạch Tú chỉ mặt quạt màu trắng, ông ngồi bên bàn trà, ra hiệu cho Giản Tinh Lai ngồi xuống bên cạnh, “Chừng nào rảnh con có thể tới tham quan triển lãm của ông ta.”
bát bình phong
Bát bình phong
Giản Tinh Lai ngồi xuống, trên bàn đã có trà do quản gia pha sẵn, Giản Bạch Tú rót cho hắn một chén, hai người thưởng thức trà trước, không lên tiếng.
“Con không định lập gia đình đúng chứ?” Giản Bạch Tú uống xong một chén trà mới mở lời hỏi.
Giản Tinh Lai “vâng” một tiếng: “Tạm thời chưa có ý định.”
Giản Bạch Tú thở dài: “Là “tạm thời” hay “vẫn luôn”, con phải nói rõ ràng.”
Giản Tinh Lai đặt chén trà xuống, hắn nhìn ông nội mình, ánh mắt bình thản: “Nếu con không bao giờ kết hôn thì ông thấy thế nào.”
Giản Bạch Tú đón nhận ánh mắt Giản Tinh Lai, không tránh cũng không né, nhìn thằng hồi lâu mới dời đi: “Con nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Giản Tinh Lai lại rót cho mình một chén trà: “Ông biết con vẫn đang gặp mà.”
Động tác uống trà của Giản Bạch Tú hơi dừng một chút, ông do dự một hồi, cuối cùng đặt chén trà xuống, nhìn về Giản Tinh Lai một lần nữa, hỏi: “Bên cạnh con có ai chưa?”
Giản Tinh Lai mặt không đổi sắc: “Ai?”
“Ai cũng được.” Dường như Giản Bạch Tú nghĩ đến điều gì, mỉm cười, “Ông đã nói rồi, ông không phải người cổ hủ, không phải ông không biết người bên cạnh con là ai nhưng con phải cho ông biết quan hệ giữa hai đứa là thế nào.”
Giản Tinh Lai hơi cau mày, hắn không trả lời, trầm mặc uống hết trà trong chén.
Giản Bạch Tú bình thản bảo: “Nếu con không làm rõ mối quan hệ giữa hai người thì người bên cạnh con sẽ không ở cạnh con lâu đâu.”
Vào lần đầu tiên Hoàng Đoá Đoá nhận được điện thoại của Diệp Tịch Vụ, lúc đối phương còn chưa mở lời, lòng cô đã biết Diệp Tịch Vụ chủ động gọi đến vì lý do gì nên nhân lúc người kia chưa lên tiếng cô đã giành trước: “Yên tâm đi, cái gì tôi cũng không đồng ý nên ông chủ Giản vẫn là của anh!”
Diệp Tịch Vụ: “… Sao cô biết tôi muốn hỏi gì?”
Hoàng Đóa Đóa trợn trắng mắt: “Anh tưởng tôi bị ngu chắc mà không nhìn ra tình yêu đẹp đẽ của mấy người?”
“…” Diệp Tịch Vụ hơi xấu hổ, “Bọn tôi vẫn chưa phát triển thành tình yêu mà…”
Hoàng Đoá Đoá kinh hãi: “Hai người sống chung lâu thế rồi mà không lên giường thì làm gì? Thi xem ai già nhanh hơn à?!”
Dĩ nhiên không phải Diệp Tịch Vụ muốn xem ai già nhanh hơn với Giản Tinh Lai, anh cười khổ, chỉ có thể giải thích rằng: “Giản Tinh Lai với tôi không giống tôi đối với cậu ấy.”
Hoàng Đoá Đoá khó hiểu: “Thế nó là loại nào?”
Diệp Tịch Vụ: “Cô biết vụ bắt cóc ở Giản Thế 25 năm trước không?”
Hoàng Đoá Đoá nhớ lại, có vẻ hơi nhớ nhớ ra: “Tôi có nghe qua, mà chuyện này là chuyện cũ, lâu đến thế rồi ai nhớ rõ được?”
“Tôi vẫn nhớ rõ.” Diệp Tịch Vụ chậm rãi bảo, anh hít sâu một hơi, lại tiếp, “Giản Tinh Lai cũng nhớ rất rõ.”
Hoàng Đoá Đoá hơi không chắc chắn trợn tròn mắt, cổ họng cô thắt lại, lát sau mới khàn giọng hỏi: “Ý anh là… Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ mọi chi tiết ấy hả?”
Giọng Diệp Tịch Vụ qua điện thoại có một chút cảm giác mơ hồ không thật, anh kể chuyện xưa của người khác mà lại như đang dằn vặt chính mình: “Cậu ấy không chỉ nhớ rõ mà còn biết rõ ai bắt cóc mình.”
Hoàng Đoá Đoá: “…”
“Giản Tinh Lai sẽ không yêu bất kì ai.” Giọng Diệp Tịch Vụ rất rõ ràng, đau đớn, anh thầm thì: “Bởi vì cả đời này cậu ấy đều không muốn trở thành người giống ba mẹ mình.”
Có lẽ sau mỗi một câu chuyện tình yêu thế kỷ lãng mạn đều sẽ có một mặt không mấy hào nhoáng như thế, khi Giản Tinh Lai ý thức thức được chuyện này thì vẫn chưa có quá nhiều trải nghiệm sâu sắc.
Dù sao hắn còn quá nhỏ, là cậu út được yêu thương nhất ở Giản Thế, khi bố mẹ cãi nhau, cậu đã có bảo mẫu chăm sóc, trường hợp xấu nhất có thể đi tìm Giản Bạch Tú, trốn tránh là một trong những điều trẻ con hiểu rõ nhất.
Thẳng đến một lần, cậu đang ngủ thì bị Ôn Uyển Hồng bế lên xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cậu nhóc tám tuổi còn đang ngái ngủ hỏi.
Ôn Uyển Hồng cười hôn lên mặt con trai một cái, quả thật cô là một người phụ nữ xinh đẹp, một cái chau mày hay một tiếng cười cũng nhã nhặn vô song, dung nhan như chứa những vì sao, li ti rơi vào đêm tối.
“Chúng ta ra ngoài chơi, ba đang chờ chúng ta trên núi.” Ôn Uyển Hồng lại hỏi, “Tinh Lai muốn chơi gì nào?”
Giản Tinh Lai suy nghĩ một chút, bảo: “Con muốn thỏ.”
Ôn Uyển Hồng cười “khúc khích”: “Sao Tinh Lai lại muốn thỏ, thỏ hôi lắm đó.”
“Thỏ không hôi đâu.” Giản Tinh Lai mím môi, cậu trốn trong vòng tay Ôn Uyển Hồng, mơ màng nhắm mắt lại, lẩm bẩm, “Con thích thỏ, con muốn thỏ chơi với con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT