Gian trong nhà chính.
Hai ba cô a hoàn còn đứng ở bên giường khắc hoa, đợi Vu Hoàn Chi vào, bọn a hoàn đều khẽ cười hai tiếng, quỳ gối nói câu “chúc mừng cô gia” rồi lui ra ngoài.
Giường mới vừa được thu dọn, trên người Nam Sương đang đắp chăn ấm, trông thấy Vu Hoàn Chi vào phòng, nàng nghiêng đầu cười hì hì với y rồi chống cánh tay muốn ngồi dậy. Vu Hoàn Chi bước lên trước hai bước đỡ nàng vào trong lòng, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của nàng, trầm mặc một hồi mới thì thào gọi:
– Sương ơi.
Hoa đào Nam gật đầu ở trong ngực y coi như trả lời, lát sau lại ngẩng mặt lên hỏi:
– Ức Phong đâu?
Có lẽ là vì quá hưng phấn, lúc này Vu Hoàn Chi mới nhớ tới đứa bé núng nính thịt ngoài phòng đó tên là Ức Phong.
Y buông lỏng Nam Sương ra một chút, cúi mặt ghé sát trán nàng cười nói:
– Nàng sớm điều dưỡng cho tốt, đợi ngày mai nàng có thể xuống giường, tôi có tin cực tốt muốn nói cho nàng.
Ngày hôm sau, Nam Sương trông thấy Mục Diễn Phong.
Thấy bé cuộn tròn ở trên giường lớn, ngủ rất say, nhân vì tinh thần đã tốt hơn, Nam Sương bèn muốn ra ngoài đi dạo.
Mấy bữa nay tuyết rơi suốt đêm, đến sáng thì đã tích tụ lại. Gió thổi qua, hoa mai đỏ bay lả tả ngoài phòng, Nam Sương vừa được a hoàn đỡ ra khỏi phòng đã thấy Vu Hoàn Chi đi tới từ sân trước.
Nàng cười gọi một tiếng “Hoàn Chi”, còn chưa đi được mấy bước đã cứng ngắc tại chỗ.
Phía sau Vu Hoàn Chi, một người áo tím, mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng, là Mục Diễn Phong.
– Anh, anh… – Nam Sương trố mắt, gọi một cách khó tin.
Mục Diễn Phong cười, sải mấy bước tiến lên, vừa đưa tay muốn dìu Nam Sương trở về phòng nghỉ ngơi vừa nói:
– Em Sương có tiền đồ rồi, nửa năm không gặp đã thành người làm mẹ rồi.
Hoa đào Nam nhếch miệng cười hì hì hai tiếng, chớp mắt rồi bất giác rơi mấy giọt lệ.
Mục Diễn Phong thấy Nam Sương rơi nước mắt bèn vui vẻ ôm Hoa Đào Nhỏ vào lòng.
Lồ||g ngực dày ấm áp có mùi vị gió sương.
– Em Sương đừng khóc, nếu để bé thấy thì tất sẽ cười em đấy.
– Bé? – Nam Sương ngẩng đầu khỏi ngực hắn, lại nhìn Vu Hoàn Chi đứng ở sau lưng hắn – Chàng chưa nói cho anh ấy tên của Ức Phong à?
– Ức Phong? – Mục Diễn Phong nghe vậy cũng sửng sốt, quay lại nhìn Vu Hoàn Chi với vẻ ngạc nhiên – Bé nhà cậu tên gì thế?
Vu Hoàn Chi nở nụ cười bình đạm:
– Họ Vu, tên Ức Phong.
Qua mấy ngày, cơ thể hoa đào Nam đã khá hơn, Vu Hoàn Chi yên lòng, thừa dịp trăng sáng đêm đông uống rượu cùng Mục Diễn Phong.
Vu Hoàn Chi không thích rượu, nhưng đêm nay lại uống thêm mấy chén. Y say rượu không hiện lên mặt, cũng chẳng nhiều lời, chỉ là ngủ sớm hơn mà thôi.
Dù Nam Sương mới sinh con nhưng cơ thể khôi phục tốt, thấy Mục Diễn Phong đưa Vu Hoàn Chi về phòng thì liền chăm sóc cho Vu Hoàn Chi nghỉ ngơi. Mục Diễn Phong thấy thế bèn dặn mấy câu, vừa định đi lại bị hoa đào Nam gọi lại.
Trong phòng thông địa long
[1] nên rất ấm áp. Than đốt trong chậu là loại tốt, lặng lẽ không tiếng động nhưng lại ánh lên gương mặt rực rỡ như hoa đào của Nam Sương.
– Chắc nửa năm qua anh đã chịu không ít khổ cực đúng không? – Nam Sương do dự chốc lát, cuối cùng hỏi.
Mục Diễn Phong ngẩn người rồi giơ tay lên môi làm động tác đừng lên tiếng và chỉ vào Vu Hoàn Chi.
Hoa đào Nam hiểu ý liền đi theo Mục Diễn Phong ra gian ngoài.
Tiết giữa đông, ghế ngồi được bỏ thêm đệm nhung, bọn a hoàn pha trà, cũng đốt chậu than ở gian ngoài.
Nam Sương lại thoáng chần chừ mới nói:
– Vừa rồi em thấy trên tay anh có nhiều vết thương do giá rét. Nửa năm nay… – Nàng dừng lại, ngước mắt ngẩn ngơ nhìn Mục Diễn Phong – Nửa năm nay, anh sống không tốt đúng không?
Mục Diễn Phong sửng sốt, lát sau lại cười ôn hòa. Nhưng dù sau nụ cười này có ánh sáng ấm áp cũng chợt khiến Nam Sương đâm ra mấy phần xót xa. Mục Diễn Phong của trước kia phóng khoáng ngông nghênh, đâu có vẻ ung dung ẩn nhẫn như ngày hôm nay.
Mục Diễn Phong đưa tay xoa đầu Nam Sương, mỉm cười bảo:
– Không phải không tốt, chỉ là cha anh chưa từng hỏi, chú Cửu Dương cũng chưa từng hỏi, cậu Vu cùng chưa từng nhắc đến chuyện nửa năm nay, mà em lại tới hỏi đầu tiên…
Nam Sương mím môi, đẩy chén trà đến trước mặt Mục Diễn Phong, lại nói:
– Không phải Hoàn Chi không lo lắng, anh biết mà, nếu công tử Hoàn và mấy người họ giấu chuyện gì trong lòng thì trước nay sẽ giữ rịt trong lòng không nói ra. – Đoạn nàng lại cười ngượng hai tiếng – Em thì khác, em không giấu được.
Mục Diễn Phong cụp mắt nhìn chén trà đưa về phía hắn, nước gợn lăn tăn, không khỏi làm đáy lòng hắn động theo.
Chốc lát sau, hắn bỗng nhiên nói:
– Sương à, anh hơi nhớ Mãn Y…
Nam Sương ngẩn ra, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt Mục Diễn Phong vẫn nhìn chằm chằm gợn nước, lại thì thào tiếp:
– Thật ra, không phải hơi… mà là rất nhớ…
Dừng lại một lúc, hắn bỗng ngẩng đầu cười chua chát, khom lưng vén vạt áo và xắn ống quần lên.
Hoa đào Nam nhìn theo, không khỏi hít một hơi thật sâu.
Bắp chân trái của Mục Diễn Phong có một vết dao sâu dữ tợn, từ bắp chân kéo lên trên.
– Đến đây. – Mục Diễn Phong đặt tay ở chỗ cao hơn đầu gối mình hai tấc, thản nhiên nói – Lúc đó kinh mạch chỗ này đã bị đánh gãy.
Tim Nam Sương thắt lại, lấy tay che miệng, một giọt nước mắt không kiềm được chảy xuống.
Mục Diễn Phong thấy thế, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, cười nói:
– Từ khi anh quen biết em tới nay, thấy em cả ngày vui cười, chẳng khóc bao giờ. Lần này gặp lại thấy em khóc những hai lần. Người ta thường nói làm mẹ rồi thì sẽ khác, bây giờ xem ra, quả đúng như thế.
Nam Sương trầm mặc một hồi mới nói:
– Em không ngờ chân anh bị thương nặng đến thế.
Mục Diễn Phong cười, lại giơ tay lên vuốt tóc Nam Sương, thả ống quần xuống nói:
– May mà sau đó đã chữa khỏi rồi, bây giờ nếu không đi nhanh thì cũng chẳng có ai nhận ra, sau khi võ công khôi phục, ngược lại còn tinh tiến hơn một chút.
Hắn nói một cách hời hợt, nhưng Nam Sương thầm hiểu trong lòng, lúc bấy gân chân trái của hắn bị đánh gãy, võ công gần như đã phế, phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể có được sự ung dung tự tại trước mắt.
Ngón tay hoa đào Nam run rẩy, lại sợ Mục Diễn Phong nhìn ra lo lắng của mình bèn vội vươn tay cầm chén trà, cười hỏi:
– Sau đó làm sao chân anh khỏi được vậy?
Mục Diễn Phong nhớ lại những ngày đó, cảm thấy giống như một giấc mộng, chẳng ăn khớp gì với cuộc đời xuôi chèo mát mái của mình.
Lúc đó trước bãi cỏ thơm ở chân núi Thiên Bình, hắn đã trúng một chiêu mà thể lực không chống đỡ nổi. May mà Âu Dương Nhạc nuốt phù Hóa Hỏa, một khi sử dụng bảy thức Mộ Tuyết cũng sẽ có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Hai người so chiêu, kiếm khí đáng sợ như rồng vọt lên tận trời rồi rơi xuống như thác nước từ chín tầng trời.
Thế lực ngang nhau tiêu hao sự nhẫn nại của hai người.
Nhưng không ngờ, mấy kẻ Âu Dương Nhạc mang tới vẫn chưa bị Mục Diễn Phong đả thương hết. Một người trong đó biết điều Mục Diễn Phong quan tâm là tính mạng của hoa đào Nam và Tiêu Mãn Y, lòng nảy ra một kế bèn nói:
– Chưởng môn, để tôi đuổi theo hai cô gái kia!
Mục Diễn Phong nghe vậy thì tâm thần đại loạn, lập tức xoay người lại bổ ra một chiêu, trảm người nọ dưới kiếm.
Cũng ngay trong nháy mắt ấy, Âu Dương Nhạc thừa dịp một hư chiêu vừa rồi, thay đổi động tác, xách ngược vòng vàng, quét một cái ở mắt cá chân Mục Diễn Phong, đánh gãy luôn gân chân của hắn.
Cơn đau kịch liệt ở mắt cá chân khiến Mục Diễn Phong kêu lên một tiếng đau đớn. Máu tươi lập tức bắn toé, nhưng Âu Dương Nhạc biết rõ dù đánh gãy gân chân của Mục Diễn Phong thì hắn vẫn là một đối thủ khó xơi.
Giữa lúc ông ta định rời đi, Mục Diễn Phong lại cho là ông ta muốn đuổi theo Nam Sương và Tiêu Mãn Y, không thèm đề phòng nâng kiếm ngăn cản đường đi của ông ta.
Âu Dương Nhạc hung ác, nhân thời khắc này không tránh không đỡ đập vòng về phía chân trái của Mục Diễn Phong rồi quét lên trên, đánh gãy kinh mạch chỗ này của hắn. Cùng lúc đó, Mục Diễn Phong cũng đâm một kiếm xuyên quan vai trái Âu Dương Nhạc.
Hai bên đều thiệt, Mục Diễn Phong chợt bất tỉnh. Đợi hắn tỉnh lại thì đã nằm trong nhà của một gia đình.
May thay trời không tuyệt đường người, chủ gia đình này vốn biết chút y thuật, dùng cành liễu nối kinh mạch cho Mục Diễn Phong, lại nói cho hắn biết, muốn khiến kinh mạch lành hẳn thì phải đến Hàng Châu tìm một vị đại phu tên “Y Lão Quái”.
Bấy giờ trong thành Tô Châu, ai nấy đều giữ kín như bưng đối với cơn tai kiếp của giang hồ này. Bất kể là Âu Dương Nhạc, Tiêu Mãn Y hay là Vu Hoàn Chi đều như đã mai danh ẩn tích vậy, bất kể Mục Diễn Phong hỏi thăm thế nào đều không tìm được tin tức của bọn họ.
Tổn thương gân cốt, cần phải trăm ngày mới khỏi. Mà lúc Mục Diễn Phong đi khỏi Tô châu lúc mới chỉ điều dưỡng bảy ngày.
Trăn trở nhiều ngày đến được Hàng Châu.
Ai ngờ tính tình của Y Lão Quái quả thực vô cùng cổ quái. Mục Diễn Phong đứng bên ngoài ba ngày, ông ta mới miễn cưỡng chịu chữa chân cho hắn.
– Kinh mạch có thể nối, nhưng sau khi nỗi, mỗi lần đi một bước đều có cơn đau như kim châm muối xát. Trừ phi cậu kiên trì vượt qua, luyện võ công giỏi, bằng không cậu khó có thể chịu được cơn đau đớn ấy, dù chân này không tàn phế thì về sau sẽ không thể cầm kiếm lại được nữa.
Đây là lời Y Lão Quái đã nói lúc chữa bệnh chân cho Mục Diễn Phong.
Đêm đó trước ánh nến lờ mờ, Y Lão Quái lại rạch ra một vết vừa dài vừa sâu ở bên cạnh vết thương trên chân trái của Mục Diễn Phong, bới kinh mạch hư hại của hắn ra rồi lại lần nữa nối từng cái vào. Sau khi khâu hai vết thương trên chân lại liền thành dáng vẻ dữ tợn như bây giờ.
Nhưng Mục Diễn Phong chỉ ở trên giường điều dưỡng bảy ngày đã bị Y Lão Quái đuổi xuống giường làm việc.
Ngày sau mỗi khi đi một bước, chân trái liền có cơn đau khoan vào xương tủy.
Khi đó là đầu hạ, hắn không còn là thiếu chủ được người võ lâm trong thiên hạ kính trọng nữa mà là người bệnh ăn nhờ ở đậu, ngay cả hành động cũng khó khăn.
Những ngày tháng đó, ban ngày Mục Diễn Phong làm việc cho Y Lão Quái, ban đêm cố nén đau đớn, luyện lại kiếm pháp Thiên Nhất từ chiêu thứ nhất.
Có câu nói rất hay: chẳng phải một phen sương lạnh buốt, hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương.
Lúc đến giữa hè, cuối cùng kiếm pháp Thiên Nhất của Mục Diễn Phong đã đến tầng thứ bảy, cơn đau ở chân trái cũng dần biến mất.
Hắn biết tuy tính tình Y Lão Quái cổ quái nhưng lại có gân tái tạo đối với mình. Trước khi rời khỏi Hàng Châu, Mục Diễn Phong đã để lại tất cả đồ đáng tiền, chỉ mang theo hai bộ quần áo vải thô rồi lên đường.
Dọc đường đi, hắn hỏi thăm tung tích của Tiêu Mãn Y khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín.
May mà ngày đó, hắn gặp được đại công tử của Quang Lộc tự khanh ở ngoại ô kinh thành, dưới tình thế cấp bách mặc dù đả thương người ta, nhưng nhờ cơ duyên trùng hợp mới được gặp lại mấy người Vu Hoàn Chi.
Đợi Mục Diễn Phong kể lại chuyện những ngày này một cách giản lược, hoa đào Nam lại nở nụ cười, nàng bỗng nói:
– Em biết vì sao anh nhớ Yên Hoa rồi.
Mục Diễn Phong “ồ?” một tiếng nhướng cao chân mày.
Nam Sương nói:
– Em cảm thấy em cũng vậy, sau khi trải qua một vài chuyện thì càng biết nên quý trọng ai, nên nhớ nhung ai, nên đối xử tốt với ai hơn.
Lúc này, sau tấm bình phong như khẽ động, Mục Diễn Phong quay đầu nhìn lại, là Vu Hoàn Chi vòng từ phía sau đi ra, hỏi:
– Có loại trải nghiệm này cũng hiếm có, võ công của anh đã tinh tiến không ít, chi bằng ngày khác so tài với tôi?
Mục Diễn Phong cười ha ha nói:
– Được, vậy ngày khác so một lần!
Những ngày này Nam Sương ở cữ, không tiện ra ngoài. Vì lo cho nàng nên Vu Hoàn Chi thường ở bên cạnh nàng. Hai người này, một kẻ từng là tiểu ma đầu làm mưa làm gió trong giang hồ, một người là Hoa Đào Nước Nam tiếng tăm lan xa, sau khi thành thân lại sống cực kỳ giản dị bình lặng.
Còn Mục Diễn Phong thì mỗi ngày ngoại trừ luyện kiếm thì sẽ ra ngoài hỏi thăm tung tích của Tiêu Mãn Y.
Lại nói công tử của Triệu khanh Quang Lộc tự nhặt được tua kiếm rồng băng tơ ở kinh thành, Mục Diễn Phong tìm hiểu nguồn gốc đi từng cửa hiệu trang sức trong kinh thành hỏi thăm, không ngờ sau hơn tháng lại có tin tức thật.
Nghe nói trong một nhà hiên Hợp Thoa của kinh thành có một người làm họ Đổng cũng từ Tô châu tới kinh thành vào mùa hạ.
Khi đó, vì bị đại hội võ lâm ảnh hưởng nên lòng người ở Tô châu đều bàng hoàng. Ban đầu người làm họ Đổng này định đến kinh thành buôn bán, gặp chuyện này liền muốn đi trước.
Trước khi đi gặp một cô nương xinh đẹp ở bến đò. Cô nương kia nghe nói gã đến kinh thành buôn bán, lập tức tháo tua kiếm bên hông này xuống cho gã mà không hề do dự, bảo gã đi tìm đại tiểu thư của phái Thiên Thủy kinh thành, báo tin bình an cho nàng.
Không ngờ người làm họ Đổng lại làm mất tua kiếm này trên đường đến phái Thiên Thủy, cứ áy náy mãi nên vẫn chưa tìm tới cửa.
Nhắc tới cũng khéo, tua kiếm này bị công tử nhà Triệu khanh nhặt được, qua tay nhiều người lại tới tay Mục Diễn Phong tuy rằng đã muộn mấy tháng.
Mục Diễn Phong lại hỏi thăm tin tức của Tiêu Mãn Y nhưng không ngờ người làm họ Đổng đó quan sát hắn hai lần với vẻ mập mờ, nói:
– Tất nhiên cô nương kia ở lại thành Tô châu rồi.
– Ở lại Tô châu? – Ấn đường Mục Diễn Phong nhíu lại – Vì sao?
Người làm cười nói:
– Cô nương kia là một người thật thà, nói tướng công mình là người Tô Châu cho nên cô ấy phải ở đó an cư lạc nghiệp, chờ tướng công mình về nhà. – Ngừng lại một lát, gã lại nói – Quan nhân tìm tung tích của cô nương ấy như vậy, chắc là tướng công của cô ấy đúng không? Hì, ngài không hiểu nương tử nhà ngài thích ngài lắm đấy, cứ khen ngài là người uy phong nhất trên đời này.
[1] Địa long: cách sưởi ấm thời cổ đại, dưới sàn có đường lửa, có cái hốc ở nền đất để đốt lửa, hơi nóng thông qua đường lửa truyền vào trong phòng.