Hành lang vắng lặng không một tiếng động. Mùi khô mát, tao nhã trên người Vu Hoàn Chi phả vào mũi, thoáng mang theo hương bạc hà. Nam Sương càng mơ màng, ngước đôi mắt mông lung, chỉ thấy dung nhan của người đàn ông trước mắt cực kỳ đẹp đẽ như người trong tranh, như tiên trên trời.
Nàng vươn tay ra theo bản năng, chạm vào chóp mũi cao như núi của y, nói: “Đẹp quát”.
Đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ của Vu Hoàn Chi có sóng nước lăn tăn. Y chăm chú nhìn Nam Sương một lát, khóe môi bỗng nở một nụ cười khẽ, đưa tay khẽ phẩy bột Hoa Ma bị quệt lên mặt nàng, lơ đãng nói: “Cô cũng thế”.
Hoa đào Nam vẫn vui mừng, li3m môi nói khoác mà không biết ngượng: “Như nhau, như nhau cả”.
Vu Hoàn Chi nhướng mày, khom người ôm nàng lên, vừa đi vào trong phòng, vừa nói: “Trên tay có bột Hoa Ma mà còn quệt lên mặt, không biết sau khi hít phải bột Hoa Ma sẽ mất nội lực trong thời gian một nén nhang sao?”.
Y ôm Nam Sương vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường rồi cởi giày cho nàng, đắp chăn xong thì xoay người đi tới trước bàn rót chén nước.
Bóng lưng y cao thẳng thon dài, Nam Sương trông thấy thì thất thần. Nàng thầm nghĩ: Từ khi sinh ra đến nay đã từng thấy vô số công tử ca, nhưng sống lưng những người này đều không đẹp bằng ma đầu họ Vu. Nếu có thể lừa y về nhà thì ắt sẽ khiến cha nàng phải kinh ngạc.
Vu Hoàn Chi quay lại, vén vạt áo lên ngồi xuống giường, giơ cái chén trong tay lên: “Uống nước không?”.
Hoa Đào Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Vu Hoàn Chi cụp mắt, ánh mắt thấp thoáng dưới hàng mi dài. Y tận tâm đỡ nàng dậy rồi đưa nước đến bên miệng nàng.
Hoa đào Nam đột nhiên hỏi: “Anh có muốn theo tôi về gặp cha không?”.
Câu hỏi này có ý nghĩa đặc biệt, vào tai người bình thường sẽ tự động biến thành: Tôi nhìn trúng anh rồi, anh thu xếp rồi theo tôi về nhà gặp cha vợ đi.
Đương nhiên Vu Hoàn Chi cũng không ngoại lệ, tay ngừng lại, ánh mắt thay đổi, chỉ nói: “Uống nước trước đã”.
Hoa đào Nam ngoan ngoãn uống một hớp, lại bảo: “Chắc chắn cha tôi sẽ thích anh”.
Vu Hoàn Chi nắm cái chén trong tay, cụp mắt lẳng lặng nhìn lá trà bập bềnh, không khỏi cười nhạt. Đoạn y ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nam Sương, hỏi: “Sao phải về với cô?”.
Hoa đào Nam tiếp tục tiến lên, xúi bẩy: “Cha tôi thích nhất là công tử ca có sống lưng thẳng, tôi dẫn anh về để cha mở mang tầm mắt”.
Vu Hoàn Chi sửng sốt, bình tĩnh nhìn nàng, mãi không nói được tiếng nào.
Nam Sương cho là y có việc không đi được bèn giơ tay vịn cánh tay y, vỗ nhẹ, thông cảm nói: “Không sao đâu, không đi được thì thôi”.
Vu Hoàn Chi nhìn lên tay nàng, lát sau, y lại thản nhiên nói: “Uống hết đi”.
Nam Sương theo lời uống cạn chén nước.
Ma đầu họ Vu chăm chú nhìn vệt nước lấp lánh trên khóe miệng Nam Sương, nhướng mày hỏi: “Lưng thẳng?”.
Hoa Đào Nhỏ trung thực gật đầu: “Lưng anh thẳng nhất, đẹp nhất đấy”.
Vu Hoàn Chi trầm ngâm nửa khắc, lại hỏi: “Những người khác thì sao?”.
Nam Sương suy tư chốc lát, nói: “Công tử Giang cũng đẹp. Đúng rồi! Anh Mục, anh Mục cũng rất khá, nếu như dẫn anh ấy về nhà thì cũng được…”. Nhìn ánh mắt thâm thúy của Vu Hoàn Chi, tiếng Hoa Đào Nhỏ bỗng nhỏ dần.
Vu Hoàn Chi đặt cái chén đánh “cạch” lên chiếc bàn cạnh giường, bỗng sáp lại gần, lòng bàn tay chống lên cột giường, cười nói: “Trong một nén hương này, cô mất hết nội lực mà không sợ tôi “hút” cô à?”.
Hoa đào Nam ngẩn ngơ, đáp: “Không sợ”.
Vu Hoàn Chi lại cười: “Tôi biết cô không sợ, nhưng…”. Y thu tay lại, ôm chặt Hoa đào Nam trong vòng tay, nhìn chằm chằm khóe mắt nàng, thì thào: “Bị hút sẽ rất đau”.
Hoa đào Nam run bắn lên.
Ma đầu họ Vu đưa tay phải ra nâng mặt nàng lên, chậm rãi áp sát. Hơi thở ấm áp phả lên gò má Nam Sương, cơn ngứa ngáy làm đầu óc nàng trống rỗng.
Y lại đưa lưỡi ra, khẽ li3m vệt nước bên môi nàng rồi từ từ phủ cánh môi lên trên môi nàng, hôn hít nhẹ nhàng.
Hoa đào Nam cảm thấy cơ thể hơi khác thường, khẽ nỉ non một tiếng, hé miệng thử nghênh hợp.
Vu Hoàn Chi ngẩn người, nhẹ nhàng buông nàng ra, lãnh đạm nói: “Cả đêm không nghỉ ngơi rồi, ngủ đi”. Nói đoạn, y xoa trán nàng như thể bất đắc dĩ, lại như thể thương xót, nói: “Chờ cô nghỉ ngơi xong thì ngày mai lại đi”.
Nam Sương ngoan ngoãn gật đầu.
Vu Hoàn Chi đỡ nàng nằm xuống, kéo kín góc chăn cho nàng rồi thầm thở dài. Y vừa định đứng dậy, ống tay áo đã bị Hoa đào Nam tóm lại.
Y xoay người lại nhìn cổ tay nhỏ nhắn lộ ra trong ống tay áo rộng thùng thình của Nam Sương, tim đập thình thịch nhưng vẫn cười hỏi: “Lại sao nữa?”.
Nam Sương nói: “Như cháy ấy”.
Vu Hoàn Chi ngơ ngẩn, xoa thái dương, dở khóc dở cười hỏi: “Cháy gì cơ?”.
Nam Sương thu tay về, chỉ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, chân thành nói: “Tôi cháy rồi, hình như là do anh châm lửa đấy”.
Gương mặt ửng đỏ tựa đóa hoa đào nở diễm lệ giữa ngày xuân, cặp mắt đẹp mịt mờ ánh nước. Vu Hoàn Chi bật cười nhìn nàng chằm chằm, cúi người xuống gõ nhẹ lên trán nàng: “Cô đúng là dễ cháy”.
Nói đoạn, lại lẳng lặng nhìn nàng chốc lát mới thản nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nam Sương nghe văng vẳng tiếng y, không biết đang cười khẽ hay đang thở dài: “Chẳng biết liệu có phải bất cứ ai cũng có thể dễ dàng châm lửa cho cô không. Chẳng biết cô không hiểu, hay là quá tỏ tường nữa”.
Hoa đào Nam suy ngẫm một lát, nghiêm túc đáp: “Tôi không hiểu lắm”.
Vu Hoàn Chi không nghe thấy, lúc y đẩy cửa ra ngoài mang theo một trận gió, mành rèm khăn trải bàn đều phấp phới theo.
Suy nghĩ rối bời, Hoa đào Nam trầm ngâm một mình trong chốc lát, cảm thấy Vu Hoàn Chi chẳng ra dáng ma đầu, Mục Diễn Phong chẳng ra dáng thiếu chủ, Tiêu Mãn Y chẳng ra dáng y nhân, nhưng Giang Lam Sinh lại có chút khí chất của công tử ca.
Nghĩ như vậy, nàng lại đắn đo, chẳng biết mình có quyến rũ như lời người khác hay không.
Cảm giác thiêu đốt âm ỷ trong cơ thể lúc này nói cho nàng biết hình như là vậy.
Mang theo sự chần chừ, Hoa đào Nam mơ màng đi ngủ. Trong lúc mê man, nàng bỗng cảm nhận được cơn lạnh ngắt trên trán thấm vào ruột gan, lại nghe được tiếng nước, có người cầm vải lụa lau mặt cho nàng.
Nam Sương hơi hé mắt ra, hoang mang nhìn người trước mặt.
Nụ cười của người ấy tựa như gió xuân thổi mặt song chẳng hàn
[1], nói khẽ: “Dập lửa cho cô đấy”.
Nam Sương đã ngủ say, trong lúc mê man lại nhìn thấy con cáo trắng bị nàng đá vào trong nước. Nó khoan thai bò ra khỏi nước, đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ xanh um tùm, bộ lông óng mượt và đẹp đẽ. Nam Sương đi tới, sờ móng nó, nói: “Mày đã bị giày vò một đêm không ngủ rồi, giờ cũng ngủ đi”.
Cáo trắng nghe xong cười với nàng, sau đó nhào vào lòng nàng. Hoa đào Nam bèn ôm cáo, vui vẻ vào trong mộng đẹp.
Vu Hoàn Chi khó khăn rút cánh tay ra khỏi khuỷu tay của Hoa Đào Nhỏ, động đậy xương vai rồi vắt khăn vải lên trên kệ, đẩy cửa đã thấy Giang Lam Sinh.
Giang Lam Sinh ngây ra chốc lát, phe phẩy quạt cười hỏi: “Hoa Đào Nhỏ ngủ rồi à?”.
Vu Hoàn Chi không đáp, ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa. Ma đầu Vu liếc xéo hắn ta, “ừ” một tiếng, đoạn xoay người định đi. Giang Lam Sinh lại gọi y, hỏi: “Anh thích cô nương Nam à?”.
Vu Hoàn Chi dừng chân lại.
Giang Lam Sinh hỏi tiếp: “Lời anh nói năm ấy là thật sao?”.
Vu Hoàn Chi quay người lại, hỏi: “Câu nào?”.
“Anh nói, sau này chỉ cần là cô gái mà tôi thích thì anh sẽ cướp hết”. Giang Lam Sinh xoay quạt lông trắng trong tay vài vòng, thấy y không đáp thì nói: “Thật ra ngoại trừ Nam Sương…”.
“Thật ra nếu là người khác thì sẽ mặc kệ anh”. Vu Hoàn Chi bỗng nhiên nói.
Giang Lam Sinh cau mày, gập quạt lại: “Việc hôn nhân của Nam Sương và Mục Diễn Phong là anh một tay thúc đẩy đấy”.
Vu Hoàn Chi ngây ra một lát, lược bỏ câu “không phải ý của tôi” rồi xoay người rời đi. Quần áo phấp phới như cánh cò trắng, nhoáng cái đã biến mất ở cuối hành lang. Giang Lam Sinh thở dài, ngước mắt ung dung nhìn cánh cửa phòng Nam Sương đang đóng chặt. Hắn ta tựa cột trầm mặc chốc lát, bỗng bật cười.
Gần đến giờ ngọ, ánh nắng ngày thu không quá chói chang, mặt trời như viên ngọc treo ở chân trời. Mấy áng mây trắng lững lờ, gió nhẹ thổi khắp đất trời.
Ở phố đông thành Phượng Dương, cửa hàng san sát, bán đủ mọi mặt hàng như tơ lụa, châu báu, binh khí, vân vân. Mục Diễn Phong từ góc phố rẽ vào một cái ngõ nhỏ, Tiêu Mãn Y vội vàng xách váy, vui vẻ bám theo. Nàng ấy áp vào tường đếm “một hai ba” rồi thò đầu ra ngó, không ngờ trong ngõ lại chẳng có ai.
Tiêu Mãn Y ủ rũ giậm chân, vừa quay đầu đã thấy Mục Diễn Phong chộp lấy tay, đứng ở bên nàng, nhìn chằm chằm và nói: “Người khắp phố lớn đều nhìn ra cô đang theo dõi tôi rồi”.
Tiêu Mãn Y mím môi nói: “Rõ ràng là con phố nhỏ”.
Mục Diễn Phong tựa vào tường, hất cằm với nàng, coi thường bảo: “Xách váy, nhón mũi chân bước đi, trốn sạp đông ngồi sạp tây. Lần tới cô theo dõi ai, có thể đừng bám theo với hình tượng như thế được không?”.
Tiêu Mãn Y cắn môi nói: “Lần này tôi còn chưa dùng khinh công”.
Mục Diễn Phong thở dài, phất áo bào rồi đi. Đi được mấy bước thì quay đầu lại, thấy Tiêu Mãn Y vẫn ở nguyên chỗ cũ, bèn nói: “Còn không đi theo?”.
Tiêu Mãn Y sửng sốt chốc lát, quay đầu nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai mới giơ tay lên, sờ bức tường trước mặt rồi gõ hai tiếng.
Thiếu chủ Mục xù lông nói: “Đằng sau tường không có ai. Tôi đang gọi cô đấy!”.
Tiêu Mãn Y giơ tay chỉ mình. Mục Diễn Phong hít sâu rồi gật đầu. Vẻ mặt Tiêu Mãn Y từ kinh ngạc biến thành mừng rỡ như điên, xách góc váy, vui vẻ chạy tới bên cạnh thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục.
Mục Diễn Phong nghiêng người né, lấy chuôi kiếm chặn cơ thể chực ngã xuống đất của nàng rồi nói: “Tôi muốn mua hai bộ quần áo cho em Sương song không biết chọn, cô chọn cho tôi đi”.
Tiêu Mãn Y lại giậm chân: “Chàng thích nàng ta!”.
Mục Diễn Phong tiếp tục xù lông: “Tôi coi em ấy như em gái!”.
Tiêu Mãn Y dịu dàng phất tóc, giả vờ thẹn thùng nhìn hắn: “Vậy mà chàng còn nói không thích tôi?”.
Mục Diễn Phong hít mấy hơi lạnh, gào to: “Ông trời ơi!”.
Lúc này, một ánh mắt sắc bén thình lình phóng tới từ đầu còn lại của con đường.
Mục Diễn Phong quay ngoắt lại, chỉ thấy dòng người tấp nập, không có chỗ nào khác thường. Vừa định đuổi theo thì Tiêu Mãn Y bỗng ngượng ngùng nói: “Chọn thì chọn đi, vừa nãy đi ngang qua một cửa hiệu tơ lụa, có vẻ không tệ đâu”.
Mục Diễn Phong nhíu mày trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Đi thôi”.
Cả đường hai người đều im lặng. Tới cửa hiệu tơ lụa ồn ào náo nhiệt, Tiêu Mãn Y ngừng chân, cúi đầu thấp giọng nói: “Vừa rồi có hai người ở đầu đường, một kẻ là Sư Nhai, người còn lại là Giang Lam Sinh”.
Lời tác giả: Ừm, về vấn đề CP thì hình như tôi có chút cảm giác rồi ╮(╯▽╰)╭.
[1] Xuy diện bất hàn dương liễu phong (gió xuân thổi vào mặt nhưng không lạnh), câu thơ trong bài Tuyệt cú của thiền sư Chí An.