Vu Hoàn Chi là người không mấy phúc hậu, nhưng y tự khoe là anh minh, cảm thấy thi thoảng thiếu đạo đức cũng không sao cả.
Nhưng tục ngữ nói rất hay, ác giả ác báo; các cụ lại bảo, kẻ trí nghĩ đến nghìn điều, tất vẫn có điều sơ xuất.
Ma đầu họ Vu thoáng cảm thấy hễ không lưu ý thì dường như sẽ ngáng chân mình, lại như thể đã rẽ nhầm trên con đường đời thẳng tắp, đi tới một con đường hẹp quanh co mọc đầy cây trinh nữ, phiến lá khép khép mở mở đầy đất giống như tâm tư không rõ ràng của chính mình, khiến y trông thấy mà hết hồn.
Mục Diễn Phong tiện tay cầm cái bình hoa nhỏ ngắm nghía, tung lên tung xuống, nói: “Cậu Vu, sắc mặt cậu không tốt lắm”.
Vu Hoàn Chi ổn định người lại, thong thả rót cho mình chén trà, vừa thưởng thức vừa hỏi: “Anh có chuyện quan trọng gì mà lại đến thăm cô nương Tiêu giữa đêm hôm thế?”.
Mục Diễn Phong ngẩn ra, trông biểu cảm tươi như hoa của Tiêu Mãn Y, bỗng nhiên hiểu ra: “Cậu đang bỏ đá xuống giếng à?”.
Vu Hoàn Chi vén áo bào lên rồi ngồi xuống trước bàn, mãn nguyện uống trà. Giang Lam Sinh đoán y nhân Tiêu lại sắp ồn ào một bận, bèn tìm chỗ ngồi trước bàn, mở cái quạt lông trắng ra chuẩn bị xem cuộc vui.
Ai ngờ Tiêu Mãn Y nhìn chằm chằm thiếu chủ họ Mục với ý chí chiến đấu sục sôi một lát rồi chợt thở dài nói: “Chàng tới hỏi việc bang chủ Hồ Nhất Minh của bang Cự Hổ bị Sư Nhai làm gãy cổ tay vào hôm qua đúng không?”.
Mục Diễn Phong lại ngẩn ra, nghĩ vừa rồi mình miệng đắng lưỡi khô hỏi một lúc mà Tiêu Mãn Y lại khóc lóc tỉ tê nói hắn thích Nam Thủy Đào Hoa, cắn chặt răng nói nếu hắn không cắt đứt với kẻ họa thủy đó thì đừng hòng hỏi được nửa chữ từ mình.
Mục Diễn Phong đặt bình hoa trong tay về cái kệ bên cạnh: “Cô chịu nói à?”.
Tiêu Mãn Y liếc Vu Hoàn Chi một cái: “Mấy năm nay đuổi theo chàng từ nam chí bắc, sao tôi không hiểu được đại ma đầu họ Hoàn đang mượn tôi tới giết hại chàng?”.
Mục Diễn Phong thán phục đi tới trước bàn, vén áo ngồi xuống cảm khái: “Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà
[1]“.
Vu Hoàn Chi lại nhấp một ngụm trà: “Nên làm thôi”.
Ngọn đèn dầu trong phòng có vẻ ảm đạm. Tiêu Mãn Y lấy chiếc đũa nhỏ ra từ trong tủ gỗ, thắp sáng đèn hoa bốn góc. Nam Sương lật chén trà, đang định rót trà cho mình thì liếc thấy chén của Vu Hoàn Chi đã cạn nên rót đầy cho y trước.
Trong chén đầy nước, đôi mắt Vu Hoàn Chi bỗng như thể hồ nước lấp lánh, gợn sóng lăn tăn giữa đêm khuya tĩnh mịch, nhìn thấu được cả cát dưới đáy hồ.
Hoa đào Nam lại lật ba chén trà lên, rót đầy từng cái một. Lúc đưa cho Mục Diễn Phong, nàng còn hớn hở gọi “anh”, thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục nghe thế thì rất sung sướng.
Giang Lam Sinh ngồi ở đối diện. Cổ áo Hoa Đào Nhỏ rộng thùng thình, vừa định cúi người đưa trà thì bỗng nhiên một cánh tay thon dài đưa tới, Vu Hoàn Chi thản nhiên bảo: “Để tôi”.
Hoa đào Nam cười xán lạn với y. Vu Hoàn Chi nhìn nàng một lát rồi quay đầu, bình tĩnh đặt chén trà xuống trước mặt Giang Lam Sinh.
Chén đặt xuống bàn, sánh ra ba giọt nước.
Mục Diễn Phong gãi đúng chỗ ngứa: “Cậu Vu có tâm sự à?”.
Vu Hoàn Chi lại trấn định vuốt nếp trên tay áo, “ừ” một tiếng rồi nói: “Tất nhiên là chuyện thiếu chủ và thiếu phu nhân kết hôn”.
Lời ấy vừa dứt, thiếu chủ nhỏ nhà họ Mục và Hoa đào Nam đồng thời cúi đầu ai thán.
Vu Hoàn Chi vẫn đang vuốt tay áo, lại thoáng cau mày, trong lòng đầy cảm giác hoang đường chẳng hiểu do đâu.
Tiêu Mãn Y thắp đèn xong thì về, liền kể lại đầu đuôi chuyện Hồ Nhất Minh bị gãy cổ tay hôm trước.
Người ngoài gian nghe nhầm đồn bậy, nói là Hồ Nhất Minh và Sư Nhai tranh giành Y Nhân Hai Mặt. Trên thực tế, hôm ấy Hồ Nhất Minh tới lầu Túy Phượng tìm Tiêu Mãn Y trước. Xưa nay Tiêu Mãn Y chỉ tiếp khách nói chuyện trong đêm múa, cho nên đã khéo léo từ chối hắn ta.
Ai ngờ dù ngày thường Hồ Nhất Minh dũng mãnh nhưng bên trong lại là một kẻ mặt dày. Tiêu Mãn Y đang bị dây dưa đến phát bực thì một chàng trai tuấn tú tóc dài qua vai, mắt dài hẹp đi ra, chỉ bảo Hồ Nhất Minh đừng tranh giành phụ nữ với gã, đã ra tay đánh gãy cổ tay hắn ta.
Lúc đó tất cả mọi người trong lầu Túy Phượng đều hết sức kinh ngạc.
Không chỉ vì gãy cổ tay mà còn vì chiêu thức lung linh, lấp lánh Ngạo Tuyết Lăng Sương ấy.
Trên giang hồ, phàm là người có ít kiến thức đều biết lúc ra thức thứ nhất Ngạo Tuyết Lăng Sương trong bảy thức Mộ Tuyết, lưỡi binh khí như tuyết xé rách không trung, trảm vạn vật trong vô hình.
Trong võ lâm thiên hạ, chỉ có hai người biết bảy thức Mộ Tuyết, một kẻ là Vu Kinh Viễn – cha Vu Hoàn Chi, một kẻ khác chính là Vu Hoàn Chi.
Luyện bảy thức Mộ Tuyết này cần “quyết Thần Sát” phụ trợ, bằng không sẽ dễ tẩu hỏa nhập ma. Vu Kinh Viễn có thiên phú dị bẩm, dù không có “quyết Thần Sát” nhưng ông ta đã nghĩ ra một bộ “quyết Băng Tâm”, lại hiểu được tàn phổ võ công, cuối cùng luyện tới thức thứ năm trong bảy thức Mộ Tuyết, từ đó về sau xưng bá giang hồ.
Sau khi Vu Kinh Viễn bỗng dưng mất tích, trong võ lâm chỉ còn lại một mình Vu Hoàn Chi biết công phu này, luyện tới thức thứ tư là Tuyết Diếu Băng Thiên.
Sông núi sinh tài đời vẫn có
[2]. Võ công của người trong giang hồ tinh tiến hằng năm, Vu Hoàn Chi mang tuyệt kỹ, tài hoa xuất chúng, song cũng chưa phải hùng bá võ lâm. Có nhiều võ công tuyệt thế khác như công độc của giáo Hoa Ma, như kiếm pháp Thiên Nhất của trang Lưu Vân ở Giang Nam, đều là nhân tài kiệt xuất cả.
Có người nói, sau khi cung Mộ Tuyết bị diệt, cuối cùng bảy thức Mộ Tuyết rồi sẽ suy tàn.
Mà vào thời khắc đại hội anh hùng lựa chọn minh chủ năm năm một lần sắp diễn ra, một kẻ biết bảy thức Mộ Tuyết – dù chỉ là thức thứ nhất – lại xuất hiện một cách kỳ lạ ở thành Phượng Dương.
Hôm sau, trên giang hồ đã xôn xao tin tức, nói công tử Hoàn lấy được toàn phổ “bảy thức Mộ Tuyết”, muốn khôi phục cung Mộ Tuyết, tuyển bảy người lần lượt học một thức, để chuẩn bị cho đại hộ anh hùng năm sau.
Kẻ am tường bộ công phu bảy thức Mộ Tuyết này thì tất nhiên sẽ biết lời đồn đãi ấy chỉ là tán huơu tán vượn. Chưa nói đến việc ấy là một môn võ công khó học cỡ nào, cũng chẳng luận đến tung tích “quyết Thần Sát” và “phổ Chuyển Nguyệt” thần bí khó lường ở phương nào, chỉ cần bộ chiêu thức này thôi đã phải tiến lên từng tầng, hiểu thấy từng chiêu, bên trong biến ảo khôn lường nên càng không thể qua loa đại khái.
Tiêu Mãn Y chống cằm, uể oải nói: “Chàng trai kia đã cứu tôi, còn nói năng rành rọt rằng nếu ai dám tới trêu ghẹo tôi thì cứ tìm Sư Nhai hắn trước”.
“Tự báo gia môn”. Giang Lam Sinh khẽ cười một tiếng, khép chiếc quạt lông trắng lại rồi đập nó xuống bàn: “Hắn mượn cô làm lá chắn để truyền việc hắn biết bảy thức Mộ Tuyết ra đấy”.
Tiêu Mãn Y hừ một tiếng: “Đúng thế. Tôi vận quần áo kịch của Bạch nương tử, lại hát vai Thanh Xà, làm áo cưới cho người khác
[3]“.
Giang Lam Sinh lại lắc cây quạt một cách linh hoạt: “Đó là vì Y Nhân có dung mạo của Bạch nương nương”.
Sắc mặt Tiêu Mãn Y mới bớt giận.
Vu Hoàn Chi cười nói: “Hắn để lại lời này cũng tốt”.
Tiêu Mãn Y vỗ bàn: “Tốt cái gì mà tốt! Thứ nhất, đại mĩ nhân họ Tiêu tôi đây biết võ công, không nhọc hắn tới cứu; thứ hai…”. Tiêu Mãn Y bỗng dưng hạ giọng, nhìn Mục Diễn Phong dịu dàng như nước: “Nếu có một ngày tôi gặp nạn, chỉ mong một người vào trong nước sôi lửa bỏng với tôi”.
Mục Diễn Phong chống tay cản ánh mắt kia, phất phất mu bàn tay bị tê dại, bảo với Vu Hoàn Chi: “Cậu nói hắn dùng chiêu thức làm to chuyện chính là để lập uy danh trên giang hồ từ đó. Nếu hắn đã mượn danh nghĩa của cô nương Tiêu mà ra chiêu thì về sau cô nương Tiêu gặp chuyện không may, chắc chắn hắn sẽ cứu giúp, bằng không người trên giang hồ sẽ nói hắn bất nhân bất nghĩa”.
Tiêu Mãn Y lại vỗ bàn: “Các người muốn bắt tôi làm mồi nhử ư?”.
Vu Hoàn Chi liếc nàng ấy một cái, gật đầu nói: “Dụ rắn ra khỏi hang”.
Tiêu Mãn Y đứng bật dậy, xắn tay áo nói: “Tôi liều mạng với anh!”
Thùng rỗng kêu to chính đang nói đến Tiêu Mãn Y. Thấy mọi người không khuyên giải, Vu Hoàn Chi thì chẳng hoảng hốt, nàng ấy xắn tay áo rồi cầm ấm trà trên bàn lên, quát: “Không còn nước cũng không biết đường rót thêm!”.
Nam Sương bỗng nhiên nói: “Vậy hay là trở về Tô Châu theo kế hoạch đã định đi. Sư Nhai dùng Ngạo Tuyết Lăng Sương thì tất nhiên là nhằm vào anh, trước khi thời cơ chín muồi cứ yên lặng theo dõi đã”.
Mọi người trầm mặc, dừng hành động lại. Vừa nãy lúc nói chuyện, Nam Sương im lặng, chẳng ừ chẳng hử, thi thoảng nâng chén uống một ngụm, lại thỉnh thoảng thêm trà cho mọi người nên đám người Mục Diễn Phong đều cho là nàng cảm thấy việc này buồn chán, đã đi vào cõi thần tiên rồi, chẳng ngờ nàng lại thông minh như thế, một lời nói rõ đạo lí huyền diệu.
Quả thật trong đầu Hoa đào Nam thiếu gốc rễ nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh.
Mục Diễn Phong gọi một tiếng sung sướng: “Em tôi!”.
Tiêu Mãn Y thì hằn học nhìn nàng.
Giang Lam Sinh vui vẻ lấy quạt gõ tay, buông tiếng thở dài: “Cực phẩm!”.
Vu Hoàn Chi lại u ám liếc Giang Lam Sinh, lát sau, y nói: “Cũng được, Phượng Dương lắm kẻ ăn không ngồi rồi, sáng mai sẽ về Tô Châu”.
Giang Lam Sinh giận mà không dám nói gì.
Tiêu Mãn Y ấm ức hỏi: “Lần này tôi là mồi, các người sẽ mang tôi đi cùng chứ?”.
Vu Hoàn Chi nói: “Không cần, cô sẽ tự theo đến mà”.
Sắp hết giờ sửu, vạn vật đều im ắng. Dưới ánh trăng, lầu các lồ||g trong đầu đường sương lạnh ngày thu, lờ mờ như đang buồn ngủ, chỉ còn lại mấy ngọn đèn dầu ấm áp, lay động.
Nam Sương mệt mỏi rã rời, lúc trước đã uống mấy chén trà cũng không chống nổi cơn buồn ngủ.
Mục Diễn Phong thấy dáng vẻ của nàng thì nói: “Em mệt rồi thì chúng ta về nhà trọ trước đi”.
Vu Hoàn Chi thản nhiên nhìn Nam Sương, gật đầu nói: “Cũng được”.
Mấy người vừa định đi, Giang Lam Sinh như nhớ ra điều gì, bỗng đập quạt lên đầu: “Đúng rồi, cô nương Nam, sao vừa rồi cô lại đi ra cùng công tử Hoàn?”.
Mục Diễn Phong nghe xong lời ấy cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Vừa rồi em ấy ở cùng cậu à?”.
Vu Hoàn Chi vốn không muốn trả lời, Hoa đào Nam lại trung thực đáp: “Đúng thế”.
Ma đầu họ Vu liếc nàng một cái, Nam Sương lập tức hiểu ra chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Mục Diễn Phong lại hỏi: “Sao mà hai người gặp nhau thế?”.
Hoa đào Nam đắn đo nửa khắc, nghiêm túc nói: “Không có y thì đã leo xà nhà cả đêm rồi”.
Trong phòng giữa đêm khuya, tiếng đồ vật rơi xuống đất vang ầm ầm. Nhìn chung mặt đất, quạt lông tơ trắng tinh có, chén trà vỡ cũng có, mà chuôi kiếm cứng rắn cũng có nốt. Có thể thấy cây quạt mà Giang Lam Sinh lấy bừa tới lần này là hàng chất lượng kém, vừa rơi xuống đất, lông vịt đã bay trong cảnh gió thảm mưa sầu khắp phòng.
Cùng đau buồn còn có biểu cảm trên mặt Giang Lam Sinh.
Tay Mục Diễn Phong chống cột, nhìn Vu Hoàn Chi đang sững sờ mà rằng: “Một, một đêm lương duyên
[4]?”.
Hắn vừa nói như vậy, Hoa đào Nam mới hiểu ra, vỗ gãy giải thích: “Tôi nói là bọn tôi ở trên xà nhà…”.
Chỉ nghe trong phòng lại vang “ầm ầm” mấy tiếng. Giang Lam Sinh lảo đảo về sau, huých phải ngăn tủ; Tiêu Mãn Y loạng choạng lui về sau, đập đầu lên ghế; Mục Diễn Phong hụt chân về sau, đụng phải cái bàn.
Vu Hoàn Chi tái mét mặt, lui về phía sau mấy bước, ngước mắt nhìn về phía Nam Sương một cách u ám, sâu xa và không biết làm sao.
[1] “Thành cũng Tiêu Hà” ý chỉ Hàn Tín trở thành đại tướng quân là do Tiêu Hà đề cử; “Bại cũng Tiêu Hà” ý chỉ Hàn Tín bị giết là kế sách Tiêu Hà đưa ra. Dùng để so sánh sự việc tốt xấu hoặc thành bại đều do cùng một người tạo nên. Ở đây Mục Diễn Phong ám chỉ Vu Hoàn Chi giúp mình, đồng thời cũng hại mình. Thực ra mình cũng không rõ sao Vu Hoàn Chi lại muốn giết Mục Diễn Phong nữa.
[2] Một câu trong bài Luận thi của Triệu Dực. Giang sơn đại hữu tài nhân xuất: Đời nào đất nước cũng có người tài.
[3] Điển cố ở đây là khúc “truyện Bạch Xà”, Tiểu Thanh vốn là con đực, muốn lấy Bạch Xà làm vợ, sau khi thua mới hóa thành nữ làm tỳ, cùng Bạch Xà xuống núi.
[4] Nam Sương nói là梁缘 /liángyuán/ leo xà nhà. Đồng âm với 良缘 /liángyuán/ lương duyên.