Năm đó cái kí ức kinh hoàng trong tôi vẫn còn nguyên vẹn,từ khi tôi chỉ là đứa trẻ 15 tuổi cho tới khi trưởng thành…tôi vẫn luôn đi tìm sự thật về cái chết của chị gái mình…
Tiếng pháo bắn từ đầu ngõ…tiếng cười nói của quan viên hai họ,từ già đến trẻ đều vui mừng cho hôn lễ của một cô gái con nhà làm nông cưới được người có địa vị và có tiền trong xã hội …
Cô gái trong bộ váy cô dâu gương mặt đầy hạnh phúc đó tên là Vân,tuổi chỉ vừa đôi mươi …cô cầm tay cô em gái
-Chị đi lấy chồng rồi ở nhà phải nghe lời bố mẹ đấy nhé…không được đi chơi buổi trưa bỏ ngủ nhớ chưa,ra đồng nhiều da đen xạm đi xấu lắm…nhớ chưa Tuyết..
-Chị ,em k thích chị đi lấy chồng đâu ,chị ở nhà với em với bố mẹ sướng hơn mà
-Sau này em lớn thì em cũng sẽ phải như chị thôi ,gái lớn rồi phải đi lấy chồng đó là quy luật rồi,em đã 15 tuổi rồi chứ đâu có ít nữa,trong thành phố 15 tuổi k ai suy nghĩ trẻ con như em đâu ý…
-Em nhớ chị,chị đi lấy chồng rồi em còn có một mình thôi…
-Cuối tuần chị sẽ về yên tâm chị k đi mất hẳn đâu mà…
Chú rể đi lên đón dâu,mọi người đua nhau vào chụp ảnh…ánh mắt của cô em gái lúc này nhìn cô chị với dáng vẻ u buồn,luyến tiếc…
Có lẽ người chị đó là cả bầu trời tuổi thơ của cô em gái,từ khi em biết đi ,dậy em đạp xe,dậy em học bài…chiều chiều lại đưa em ra đồng cùng nhau thả diều…thi thoảng đi qua nhà hàng xóm xin cho em quả nọ quả kia rồi bóc cho em gái ăn…
Trong lời chúc phúc của mọi người,người chị trước khi bước lên xe hoa quay lại tìm kiếm cô em gái…
-Mẹ…Tuyết đâu rồi mẹ
-Bố con vào gọi nó nhất định k ra khỏi tolet,nó bảo kêu đau bụng ,thôi bố đưa con đến nhà chồng là được rồi ,có dịp mẹ đưa em đến chơi sau
Vân buồn bã bước lên xe hoa…Tuyết đứng từ trên tầng lẳng lặng nhìn chị gái rồi cô bé bật khóc nhưng tay vội gạt “ Không được khóc,chị ấy sẽ về cơ mà”…
Thế nhưng câu nói chị sẽ về cứ thế tan biến…mỗi lần mẹ nói chuyện với chị qua điện thoại Tuyết đều hỏi…
-Mẹ ơi chị có về không
-Về làm sao được,chồng nó k cho về
-Sao thế mẹ…
Rồi Tuyết thấy mẹ thở dài đi vào nói chuyện với bố cô
-Con đi lấy chồng nửa năm rồi k về hay mai ông làm chuyến đến thăm con đi
-Bà tưởng tôi k nghĩ tới à,tôi gọi cho nó thì nó bảo bố đừng đến ,biết làm thế nào được
-Tôi cứ lo ngay ngáy ông ạ,con nó nói giọng mất bình tĩnh lắm…
Tuyết đứng bên ngoài lo lắng…cô được biết chị gái cô lấy chồng dưới Quảng Ninh,gia đình cô thì thuộc ngoại thành Hà Nội…
Hôm đó Tuyết lại nghe chị gọi điện,mẹ khóc rất nhiều nhưng bà giấu và bảo Tuyet lên gác đi ngủ…thế nhưng cô vẫn cố nép sau cánh cửa để nghe chị và mẹ nói,mẹ bật loa ngoài để cả bố được nghe…
-Mẹ ơi nhà chồng con khinh con lắm mẹ ạ,mẹ chồng con bảo chửa trước là dột từ nóc ,ngày nào cũng nói con mệt mỏi lắm …
-Con cố nhịn đi con ạ,phận đàn bà mình sinh ra đã thiệt thòi ,nín nhịn tốt cho tất cả,con còn phải làm gương cho em gái nữa chứ,đâu thể hơi tí là giận dỗi muốn về nhà mà được đâu…
-Mẹ…con có phải con do mẹ sinh ra không?
-Nói vớ vẩn cái gì đấy
-Vậy sao mẹ k thương con,anh ta đánh con suốt ngày nữa mẹ…mẹ cho con về đi…
-Lấy chồng theo chồng,để sang tuần bố mẹ xuống chỗ con
-Mẹ xuống người ta cũng k tiếp đón,chồng con anh ta rất gia trưởng ,ở đây chồng con lại là con của bà hai,gia đình phức tạp lắm mẹ ạ…
-Cái đó không quan trọng con ạ
-Anh ta tức tối gì về lại trút lên đầu con …con mệt mỏi lắm mẹ
-Giữ sức mà đi đẻ,nghỉ đi con sang tuần mẹ và bố xuống…
-Vâng vậy mẹ xuống đón con luôn đi…
Đó là cuộc điện thoại cuối cùng của chị tôi khi gọi về nhà…trong đêm mưa to gió lớn…gia đình tôi nhận được hung tin,chị tôi đã mất trên bàn đẻ…
Tại viện phụ sản…
Mẹ Tuyết gào khóc ngất khi thấy chị…còn bố khẽ kéo chiếc chăn trùm lên người chị,chị nằm đó tím tái toàn cơ thể…bàn tay chị tuột xuống ra khỏi chăn,tuyet thấy rõ những vết tím trên người chị như những vết vụt…chị gầy gò người như bộ xương khổ…
Nước mắt Tuyết rơi lên tay chị…ánh mắt đầy ấm ức…
Đứa trẻ cứu được nhưng chị của cô thì không,vô tình Tuyết nghe được một cô đi chăm con dâu đẻ ở gần đó nói chuyện với con dâu
“ Nghe nói đau quá xin mổ mà mẹ chồng không cho xong làm sao ý ,mẹ nghe y tá bảo họ bảo chọn em bé nên bác sỹ họ…tóm lại là làm ẩu thì phải”…
Tuyết nghe thấy thế liền đi ra ngoài nhìn mẹ chồng của chị gái ôm cháu và cười nhẹ với con trai,họ k đau lòng chút nào trước cái chết của chị ,vẫn nhớ mãi nụ cười của bà ta và thái độ thờ ơ của gã anh rể…
Họ mất dậy tới mức nói phải an táng tại nhà của bố mẹ đẻ vì gia đình họ kiêng…mẹ Tuyết nhìn bà mẹ chồng của Vân
-Con tôi còn chưa lạnh mà các người đã phủi bỏ
-Ở chỗ tôi chết bên ngoài k dc mang về nên bà cũng phải hiểu ,còn bà cố tình k hiểu thì chúng tôi cũng chịu,chúng tôi xin trả lại con gái cho bà,ai cũng lấy làm tiếc nhưng sự cố là k ai muốn
-Trả lại con gái…phải trả lại con gái cho tôi…
Mẹ Tuyết lao vào tóm áo người kia nhưng nhà họ ngay lập tức đẩy mẹ tôi ngã ra nền…
-Bà điên à,sống chết có số ,tôi cũng xót nhưng biết làm sao được,con tôi cưới con bà là mai mối,nhà bà cũng cầm của tôi số tiền quá lớn rồi ,tôi khác gì mua vợ cho con…
-Tiền nào…tôi cầm đồng nào mà bà nói thế
-Hỏi chồng bà đi
Mẹ Tuyết quay ra nhìn chồng,ông lúi húi vẻ mặt mệt mỏi…bà đứng dậy đi ra
-Bà ấy nói thế là thế nào?
-Tôi đầu tư làm dự án với ngta nhưng thất bại,định thành công sẽ bảo bà và trả lại họ tiền…
-Ông đi chết đi…
Mẹ khóc lăn lóc trên sàn,còn họ vội vã rời bệnh viện…Tuyết ôm cổ mẹ
-Mẹ đừng khóc,mẹ khóc chị sẽ buồn đấy,con nhất định sẽ trả thù cho chị…
Lời nói của cô gái 15 tuổi khiến bà mẹ không chú ý…thế nhưng đó lại là lời nói thật tâm của Tuyết …
3 năm sau…
Tuyết giờ là sinh viên đại học năm thứ nhất của trường đại học mỹ thuật…hôm nay là ngày dỗ của chị gái,Tuyết ra bên mộ chị rồi lau dọn…mẹ cô đi ra thấy vậy liền hỏi
-Nay lại về sớm thế con
-Vâng nay con học sáng thôi…ở đây con trồng cây hoa giấy có được k mẹ
-Trồng được nhưng hoa giấy leo nhanh phải cắt tỉa
-Chị thích hoa giấy lắm mẹ ạ,nhất là hoa giấy màu trắng…
-Ừ vậy con cứ trồng đi,mẹ ra tỉa cũng được…
-Mẹ…mẹ biết chị chết vì sao đúng không?
-Bác sỹ nói băng huyết đấy thôi
-Mẹ tin là chị bị như vậy không
-Không tin thì biết làm thế nào ,có nhiều thứ k nên biết rõ quá
-Tại sao ạ
-Sẽ khiến chúng ta đau lòng hơn thôi
-Con k cam tâm,con muốn cả nhà họ phải trả giá ,con sẽ tìm ra sự thật
-Mẹ nói vs con thế nào,quên chuyện đó đi ,sống cuộc đời của con đi
-Con k thể…con đã hứa với chị rồi ,con sẽ tìm ra nguyên nhân rồi sẽ khiến họ phải trả giá…
-Đừng tự đưa bản thân vào vòng luẩn quẩn của thù hận,cuộc sống của con là của con,của chị là của chị…
-Ngày đó nếu mẹ xuống đón chị sớm thì sẽ k có chuyện gì,tất cả là do mẹ…
Tuyết bỏ chạy ,người mẹ bật khóc nhìn theo đứa con gái rồi nhìn vào ngôi mộ “ Mẹ xin lỗi con “…
Tuyết trở về phòng,trong phòng cô toàn tranh vẽ về chị gái…ngay cả bức tranh lúc chị cô chết nằm trên giường Tuyết cũng vẽ lại rồi vừa nhìn vừa khóc …” Chị ơi…chị…chị đau lắm không…chị”…
Tuyết có nhóm bạn thân gồm Huy và Lệ ,họ đều là con nhà giàu nhưng lại rất thân với tuyết…cả hai đều tìm hiểu cho tuyết …Huy nói
-Theo tao điều tra thì gã anh rể ở dưới Quảng Ninh hắn làm bên đội quản lý thị trường ,nhà giàu vãi chưởng luôn ý,ở cái nhà to như biệt phủ…nhà có bảo vệ đấy ai ra vào đều phải có giấy tờ nếu k phải người nhà…
Lệ xen ngang
-Tao có hỏi ông anh họ tao nhà dưới Quảng Ninh thì anh tao bảo nhà đấy là nhà họ Vũ,có tiếng rồi từ ông đến bố toàn làm trên trung ương với chủ tịch tỉnh…mà Quảng Ninh giàu lắm nhiều tài nguyên xong lại du lịch đủ thứ…
-Đúng rồi hắn họ Vũ…Vũ Đức Lâm ,tên hắn k bao giờ tao quên được …
Huy ngoáy mũi
-Giờ điều tra vào khoảng 3 năm trước ,tao có hỏi dò nhờ người hỏi về vụ cái chết của chị mày rồi
-Có kết quả không
-Có tiền là có kết quả ngay …mà mai họ mới trả lời cơ…
Lệ xua tay
-Ôi dồi thế thua tao rồi,tao có tin này nữa đây,Vũ Đức Lâm ấy hắn chuẩn bị lấy vợ
-Cái này tao k quan tâm ,kẻ như hắn lấy bây giờ là muộn đấy,chị tao chết cái nhà họ bỏ bẵng luôn…gửi tiền đến viếng như người ngoài
-Đúng là thằng sống chó mất dậy…
-Giờ chỉ cần biết nguyên nhân chị tao chết,tao sẽ tới tận cửa nhà họ tính chuyện…
-Mạnh mẽ lắm cô gái luôn nhớ có bọn tao bên cạnh
-Tất nhiên rồi k có hai đứa tao chẳng biết phải làm thế nào
Huy xỉa xỉa tay
-Đuỹ thối bọn tao sẽ giúp mày hết công xuất …đi xuống Quảng Ninh đi,mai được nghỉ cơ mà mai có kết quả tiện qua tính sổ luôn
Lệ gật đầu…Tuyết cũng gật đầu …
Cả ba khoác vai nhau lên xe Huy lái…tới Quảng Ninh đến quán bar bên bờ biển…Cả ba đều uống đến say…Tuyết lấy rượu trên bàn nhỏ xuống cát “ Chị à,em đến rồi đây,e ước ngày đó em lớn như bây giờ ,có lẽ em đã bảo vệ được chị rồi”
Huy ôm miệng chạy đi nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo…Lệ định đi theo thì Tuyết gàn
-Để tao đi xem sao…mày đang đau bụng còn gì
-Ừ đến tháng nên mệt vãi chưởng…
Tuyết sau khi đi vệ sinh ra thấy người đàn ông đứng ở bờ biển mặc quần đen áo trắng giống Huy,trời nhá nhem với ánh đèn…cô gọi
-Sao rồi bảo rồi k uống được thì uống ít thôi lại cứ cố làm gì,đồ bóng chúa chết tiệt ,tao cũng say rồi…lần đầu say cảm giác thú vị…này câm à…này…
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng cho hai tay vào túi quần nhìn về phiá biển với vẻ đạo mạo…anh ta với mái tóc vuốt bóng lệch ngôi gọn gàng quay lại nhìn Tuyết…
Câu hát của ca sỹ vang lên…
“ Người lạnh lùng để gió cuốn trôi tình em nhẹ như cánh hoa,người chẳng thiết tha,đánh rơi tình ta”…
Tuyết ứ nghẹn ở cổ vì biết nhầm cô ôm miệng…
-Tôi xin lỗi ạ,tôi tưởng nhầm là bạn,bạn tôi mặc đồ giống như anh…thế nên tôi cứ tưởng là…tôi xin lỗi…
Điều kỳ lạ là người đàn ông đó chỉ nhìn và không hề nói đáp trả lại bất cứ lời nào…Tuyết lại cứ nghĩ anh ta bị câm thật…
“ Tôi chỉ nói trêu chứ không biết anh bị câm thật,tôi xin lỗi nhiều ạ”
Tuyết quay đi vừa đi vừa lầm bầm rồi tự gõ vào đầu mình “ Mày vô duyên vãi chưởng tuyết ạ,ngại chết đi được “…
Người đàn ông đó nhìn Tuyết đi khuất…phía sau anh ta có người đi tới
-Anh ,em chuẩn bị xong rồi ạ…
Người đàn ông áo trắng bỏ thuốc lá ra đưa lên miệng,người kia liền châm thuốc…
-Anh muốn cô gái ở góc 90 độ,mặc áo phông trắng quần jean …tóc buộc cao
-Em hiểu rồi ạ…
Cô gái mà anh ta tả chính là Tuyết,liệu điều gì đang chờ cô đêm nay….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT