Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai

Chương 1


11 tháng

trướctiếp

Sau khi Diệp Thủy Thanh về nhà thì vào nhà bếp nhìn một lúc, quả nhiên là cũng không có gì ăn, nghe thấy tiếng tivi từ trong phòng đối diện truyền đến cô kìm nén cơn đói trở về phòng mình.

 

Ngày tháng này cô thật sự không biết phải sống tiếp như thế nào, 18 năm rồi, ban đầu lúc gả cho Thôi Tất Thành có thế nào cô cũng không ngờ được giữa hai người sẽ lâm vào tình cảnh ngày hôm nay.

 

Thôi Tất Thành lúc đó hiền lành trung hậu, đối xử với mình hết lòng và cũng là công chức chính thức của doanh nghiệp nhà nước như mình, vốn cho rằng hai người sẽ giữ được công việc ổn định vững vàng cả đời, chẳng qua là đả kích theo nhau ập đến, đầu tiên là bản thân mang thai có tin vui, đây là chuyện cả nhà đều vui mừng, bởi vì khi ấy cũng không thịnh hành khám thai định kỳ gì đó, mãi cho đến sau này cảm thấy đau bụng khó chịu thì mới đến bệnh viện, kết quả kiểm tra là thai ngoài tử cung suýt chút mất mạng. 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Sau khi phẫu thuật, điều dưỡng hai năm mới dám có con lại, chỉ là có thai không bao lâu thì lại sảy mất, mấy năm sau đó tuy cũng từng có thai nhưng có thế nào cũng không qua được mốc thời gian 65 ngày, làm cho cơ thể của mình dần suy yếu đi, sau này tim cũng theo đó mà có vấn đề, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý muốn sinh con, vì chuyện này mà mẹ chồng mắng mình không ít, bây giờ nghĩ lại nếu không phải vì lúc đó ly hôn quá mất mặt hơn nữa còn phải qua đơn vị hòa giải, e rằng mẹ chồng đã đuổi mình ra ngoài từ lâu rồi.

 

Sau đó là cơn sóng thất nghiệp ập tới, hai vợ chồng họ lần lượt về nhà chờ việc, bởi vì không thành thạo một nghề, tuổi tác cũng không nhỏ nữa nên cô chỉ đành tìm một công việc xắt rau ở sau bếp của quán ăn, mỗi tháng kiếm được hơn một nghìn tệ, còn phải tự mình đóng bảo hiểm y tế và dưỡng lão, căn bản là không đủ sống, chỉ mong chịu đựng đến hôm về hưu thì chính là hạnh phúc lớn nhất rồi. 

 

Thật ra những thứ này vẫn chưa tính là gì, điều càng khiến người ta không ngờ được chính là Thôi Tất Thành như biến thành một người khác, cũng không ra ngoài tìm việc, ngày nào cũng chỉ ở nhà xem tivi, dần dần bắt đầu ra ngoài chơi mạt chược, vì sợ con trai ở nhà buồn chán sinh bệnh nên mỗi tháng mẹ chồng lấy mấy trăm tệ tiền nghỉ hưu của mình cho anh ta, còn khích lệ Thôi Tất Thành ra ngoài chơi mạt chược.

 

Mà mấy năm sau Thôi Tất Thành đã coi mạt chược như sự nghiệp của mình, ngày ngày ngủ đến mặt trời lên cao thì lại ra ngoài, chiều hơn bốn giờ về nhà ăn cơm rồi lại tiếp tục ra ngoài, chưa đến mười một giờ tối thì sẽ không quay về, cho dù ai giới thiệu công việc cho anh ta thì anh ta cũng sẽ có lý do ghét bỏ, vừa sợ chịu khổ vừa chê mất mặt, chị cả Thôi Lệ Như cũng thương em trai nên lấy tiền để dành của mình đóng bảo hiểm y tế và dưỡng lão cho Thôi Tất Thành, mẹ chồng thì một ngày hai bữa chuẩn bị đầy đủ cho con trai, nhưng từ trước đến nay lại không chừa nửa bát cơm cho mình.

 

Năm nay mình 39 tuổi, mà lần đầu lúc nhân viên nơi khác mới đến quán ăn nhìn thấy mình lại gọi là bà, có thể thấy được cô đã tiều tụy già cỗi thành bộ dạng gì rồi, mình còn trẻ thì xinh đẹp nổi danh cả phố nhỏ.

 

Diệp Thủy Thanh cũng biết không ai muốn đi đến kết cục ngày hôm nay, nhưng hiện thực cứ tàn tàn khốc như thế, giống như bây giờ mỗi khi đến mấy ngày sắp cuối tháng thì ngay cả tiền mua cơm tối cô cũng không có, chỉ có thể nhịn đói.

 

Uống một ly nước lớn, Diệp Thủy Thanh mệt mỏi nằm trên giường nhìn mạng nhện kết lại ở góc tường cô cũng lười dọn dẹp, căn phòng này đã trở nên bẩn thỉu vô cùng, nhưng cô không có sức cũng không có lòng dạ nào mà dọn dẹp, bởi vì không có ý nghĩa gì cả, đây đã không còn là một cái nhà nữa rồi.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhà mẹ đẻ của mình cũng không trông mong gì được, bảy năm trước vì bố quá mệt mỏi mà trên đường đi làm đột phát đứng tim qua đời, mỗi khi nghĩ đến bố đã lớn tuổi về hưu như vậy còn phải bôn ba không được chết yên lành, thì lòng Diệp Thủy Thanh đau như cắt.

 

Anh cả và chị dâu cũng thế đều không có việc làm, còn phải nuôi một sinh viên đại học, anh hai đã ly hôn, bây giờ dẫn theo con trai Tiểu Viễn và mẹ của mình chen chúc trong một căn nhà nhỏ hơn 30 mét vuông, ngày tháng càng cực khổ, Diệp Thủy Thanh chỉ hận bản thân không có bản lĩnh, không giúp ích được cho gia đình.

 

Đang lúc buồn bã thì bên tai truyền đến tiếng nhạc chói tai, Diệp Thủy Thanh cầm điện thoại cũ kỹ màn hình xanh* của mình lên xem, là anh cả gọi đến: “Anh cả, chuyện gì vậy?”

 

*Kiểu điện thoại giống như Nokia 1280

 

“Thủy Thanh à, mẹ mình nhập viện rồi, em mau qua đây đi”.

 

Tim Diệp Thủy Thanh nặng trĩu theo: “Mẹ làm sao thế?”

 

“Lúc đưa Tiểu Viễn thì bị ngã, gãy xương đùi phải làm phẫu thuật, haiz! Em mau đến chuyên khoa…” Diệp Thắng Cường còn chưa nói xong thì mất tín hiệu.

 

Diệp Thủy Thanh bỏ điện thoại xuống biết là điện thoại của mình nợ phí, thế là cầm ba lô lên ra khỏi phòng ngủ, lúc đi qua trước cửa phòng của mẹ chồng Phùng Tú Chi, do dự một hồi thì vẫn gõ cửa đi vào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Phùng Tú Chi đang xem tivi, thấy Diệp Thủy Thanh đi vào cũng không quan tâm mà tiếp tục chăm chú xem tivi.

 

“Mẹ, mẹ cho con mượn hai mươi tệ được không, mẹ của con ngã gãy xương rồi, con phải bắt xe đến bệnh viện khoa, cuối tuần con được nhận lương rồi, đến lúc đó con gửi cho mẹ ngay.”

 

“Không phải con có thẻ xe buýt à, dù sao chuyện này cũng không vội, bắt xe cái gì, mỗi tháng chỉ có bấy nhiêu tiền hưu còn phải cho Tất Thành sáu trăm tệ, lấy đâu ra tiền cho con mượn!” Phùng Tú Chi thuận tay tắt tivi, nằm trên giường định đắp chăn ngủ.

 

“Mẹ, đợi con nhận tiền thì trả mẹ năm mươi còn không được sao?”

 

Lúc này Phùng Tú Chi mới ngồi dậy, lẩm bẩm trong miệng đúng là càng nghèo càng có nhiều chuyện, lục tìm trong túi quần áo lấy ra hai mươi tệ ném cho Diệp Thủy Thanh.

 

“Theo lý thì bà sui gia xảy ra chuyện mẹ nên đi thăm, nhưng tình hình nhà chúng ta con cũng biết đấy, cũng không có tiền dư để mua đồ thăm người bệnh, nếu không mang chút đồ qua thì lại sợ nhà các con không vui, cho nên mẹ không qua đâu. Còn nữa, mẹ nói với con nhé, tiền thuốc men của mẹ con đừng hòng mượn của mẹ, mỗi tháng Lệ Như đóng tiền bảo hiểm cho Tất Thành thì hết tiền rồi, vẫn nên bảo hai anh trai của con nghĩ cách đi.”

 

Diệp Thủy Thanh không có tâm trạng nghe Phùng Tú Chi lảm nhảm nữa, trước nay cô chưa từng trông mong mượn được tiền từ cái nhà này, chỉ nhặt hai mươi tệ dưới đất lên rồi vội vàng chạy ra ngoài bắt xe đến bệnh viện chuyên khoa.

 

Đến bệnh viện thì anh cả và anh hai đều đã đến rồi, chị dâu ở nhà trông Tiểu Viễn nên không đến.

 

“Anh cả, mẹ sao rồi?”

 

“Bác sĩ nói phải làm phẫu thuật, tiền phẫu thuật cộng thêm điều dưỡng sau phẫu thuật không có một 180 nghìn tệ là không có đất mà trốn.” Diệp Thắng Cường chau mày.

 

“Không phải có bảo hiểm sao?”

 

“Rất nhiều thuốc đều không dùng bảo hiểm được, không còn cách nào.”

 

Diệp Thủy Thanh lại hỏi: “Buộc phải phẫu thuật đúng không?”

 

“Bác sĩ nói không làm phẫu thuật thì rất dễ hoại tử xương đùi, cho dù làm phẫu thuật rồi nếu không chăm sóc kỹ cũng dễ xuất hiện vấn đề này, đều trách anh không có tiền đồ, nếu không thì mẹ cũng sẽ không vì đưa Tiểu Viễn mà xảy ra chuyện.” Mặt Diệp Thắng Chí buồn bã rầu rĩ.

 

“Đừng nói gì nữa hết, gom tiền trước đi phẫu thuật quan trọng, tình hình của Thủy Thanh bọn anh đều biết, em không cần bỏ tiền ra đâu, dành nhiều thời gian chăm sóc mẹ là được, anh và anh hai của em cũng không tiện chăm sóc mẹ lắm.”

 

Mặc dù Diệp Thủy Thanh biết chăm sóc mẹ thì đồng nghĩa với mình mất việc, nhưng lúc này cũng không thể nghĩ nhiều quá, chỉ có thể gật đầu đồng ý, đợi lúc anh cả và anh hai làm thủ tục thì mình ngồi trên ghế một mình ngẩn ngơ.

 

“Thủy Thanh? Là cô sao, Diệp Thủy Thanh?”

 

Diệp Thủy Thanh nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy có một cô gái ăn mặc thời trang đứng bên cạnh, nhất thời có hơi không nhận ra: “Cô là…”

 

“Tôi là Tiêu Nguyệt Ba đây, cô không nhận ra tôi à, hàng xóm cũ của nhà trệt cô quên rồi à? Sau khi chuyển nhà thì không gặp cô nữa, sao cô già dặn thành thế này rồi!”

 

Diệp Thủy Thanh cẩn thận xác nhận, mới mơ hồ tìm ra một chút dấu vết của con nhóc đanh đá khi xưa trên gương mặt xinh đẹp trang điểm đậm này, cô nhớ ra từ nhỏ Tiêu Nguyệt Ba đã thích tên côn đồ Cận Văn Lễ nổi danh trong hẻm, lúc đó ai thấy Cận Văn Lễ đều tránh đi, mình cũng bị anh nhìn chăm chăm mấy lần, cũng may chạy nhanh đã trốn được.

 

Chỉ là Tiêu Nguyệt Ba này lại nói tên côn đồ Cận Văn Lễ kia có dáng vẻ đàn ông, suốt ngày bằng lòng theo phía sau Cận Văn Lễ, vừa nấu ăn vừa giặt đồ, còn dành tiền lương mua đồ mặc cho anh, cũng không biết sau này hai người này thế nào. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Cuộc sống vội vã thôi, cô đến đây làm gì?” Diệp Thủy Thanh nói xong thì cười bất lực.

 

“Em trai tôi gây tai nạn bị đụng gãy xương cánh tay rồi, tôi không nên mua xe mới cho nó, lần này vừa khéo bị phạt rồi. À đúng rồi, cô làm sao thế?”

 

“Mẹ tôi ngã gãy chân, phải làm phẫu thuật.”

 

“Dì Chung không bị nặng chứ, tôi đi thăm.”

 

Diệp Thủy Thanh vội ngăn cô ấy lại: “Các anh tôi đang làm thủ tục nhập viện, bây giờ cũng không tiện hay là đổi hôm khác rồi thăm.”

 

“Vậy cũng được, dù sao tôi cũng phải đến nữa, mấy năm chúng ta không gặp rồi, cô và Thôi Tất Thành sống thế nào?” Tiêu Nguyệt Ba ngồi xuống.

 

“Tôi và anh ấy đều thất nghiệp rồi, làm thêm ở bên ngoài không được như ý.”

 

“Con của cậu nhiêu tuổi rồi?”

 

Diệp Thủy Thanh cười khổ: “Tôi không có con.”

 

Tiêu Nguyệt Ba nghe vậy, hồi lâu cũng cười khổ một tiếng: “Vậy hai chúng ta đúng là cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau mà, tôi cũng không có con.”

 

Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì tò mò hỏi một câu: “Cô ở cùng với tên Cận Văn Lễ kia sao, trông dáng vẻ của cô chắc hẳn sống rất tốt.”

 

Con người lúc nhìn thấy bạn bè có hoàn cảnh không tốt hơn mình thì dễ dàng kể khổ, từ nhỏ Tiêu Nguyệt Ba đã quen rồi cũng không coi Diệp Thủy Thanh là người ngoài, thở dài một tiếng rồi nói: “Quả thật là tôi sống rất tốt, cũng đã kết hôn với Cận Văn Lễ, chỉ là tôi trả giá nhiều như vậy cũng không quan tâm người nhà phản đối mới ở cùng anh ấy, nhưng người ta lại không trân trọng, bây giờ thứ anh ấy có là tiền, bên cạnh cũng không thiếu con gái bám lấy, tôi cũng nghĩ thông rồi chỉ cần mỗi tháng anh mấy đưa tiền cho tôi là được, tôi cũng không quản nhiều quá.”

 

“Vậy tại sao cô không sinh con chứ.” Có con cũng đảm bảo hơn, đàn ông nhiều tiền lăng nhăng đi chăng nữa cũng phải lo cho con.

 

“Không phải tôi không muốn mà là anh ấy không muốn, cũng không biết cả ngày nghĩ cái gì, em trai tôi xảy ra chuyện anh ấy cũng không đến, chắc chắn là lại ở cùng với con yêu tinh kia rồi!”

 

Nói xong thì nhìn thấy Diệp Thủy Thanh nhìn mình không hiểu, lại giải thích: “Tôi cũng không sợ cô chê cười, anh ấy mới mở một khách sạn, trong số nhân viên có một con bé hai mươi tuổi quấn lấy anh ấy, trông đầy dáng vẻ dụ dỗ người khác.”

 

Diệp Thủy Thanh cảm thấy Tiêu Nguyệt Ba cũng rất đáng thương, có điều so sánh thì cô ta có tiền, không biết mạnh hơn mình bao nhiêu lần.

 

Lúc này đột nhiên Tiêu Nguyệt Ba mỉm cười: “Con yêu tinh đó cũng không có mắt, len lén gian lận muốn sinh con cho Cận Văn Lễ, đoán chừng Cận Văn Lễ cũng đang xử lý chuyện này, thật là ngu xuẩn, chuyện Cận Văn Lễ không cần con cô ta cũng không nghe ngóng!”

 

“Có thế nào cô cũng mạnh mẽ hơn tôi, ít nhất cũng không lo ăn mặc.”

 

“Đương nhiên rồi!”

 

Tiêu Nguyệt Ba nói xong thì nhìn Diệp Thủy Thanh già nua, bỗng nói: “Cô cũng là người không may mắn, nếu ban đầu cô chịu để ý Cận Văn Lễ, có lẽ tình hình của chúng ta cũng sẽ không giống nhau rồi.”

 

Diệp Thủy Thanh nhìn Tiêu Nguyệt Ba, không hiểu tại sao cô ấy lại nói như vậy.

 

Tiêu Nguyệt Ba khẽ cười: “Cận Văn Lễ từng thích cô, không phải tôi nói cô không tốt, chỉ là con yêu tinh kia trông có mấy phần giống cô lúc còn trẻ, không chỉ là cô ta mà những người trước đó cũng có bóng dáng của cô lúc trẻ. Chẳng qua là bây giờ có nói gì cũng vô dụng, cô và tôi đều già rồi, có hối hận cũng không kịp nữa, nhưng Cận Văn Lễ lại ngày càng có sức quyến rũ, phụ nữ thật là thua thiệt!” 

 

Diệp Thủy Thanh chỉ coi như Tiêu Nguyệt Ba đang nói đùa, chỉ cúi đầu nghĩ đến chuyện của mẹ, Tiêu Nguyệt Ba cũng không làm phiền nữa, nói một tiếng tạm biệt rồi đứng dậy rời đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Diệp Thủy Thanh cũng coi như là bình thường trở lại, đi vào phòng bệnh thăm mẹ, căn phòng này giống như mới dọn ra, ngoài mẹ ra thì không ai vào ở.

 

“Thủy Thanh à, con nói với anh của con là mẹ không làm phẫu thuật, về nhà nghỉ ngơi là được.” Chung Xuân Lan nhịn đau nói, trong nhà đâu đâu cũng phải có tiền, mình không thể gây thêm phiền phức nữa.

 

“Mẹ, bác sĩ nói rồi, buộc phải phẫu thuật mẹ đừng lo nhiều như vậy, yên tâm ở bệnh viện đi.”

 

“Người già rồi thì không dùng được nữa, mẹ đã nghe thấy bác sĩ nói rồi, là sau khi làm phẫu thuật vẫn phải bỏ một khối tiền lớn, chi bằng không làm, con nghe lời mẹ gọi anh con lại đây.”

 

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù bán nhà cũng phải chữa bệnh cho mẹ!” Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí quay lại.

 

“Nói bậy, bán nhà rồi thì mẹ và Thắng Chí còn có Tiểu Viễn ở đâu đây!” Chung Xuân Lan nghe vậy thì hốt hoảng.

 

“Đến lúc đó mọi người cứ chuyển đến chỗ con ở trước.”

 

“Con ở đâu chứ, con làm gì có chỗ nào, Thắng Chí đã ly hôn rồi lẽ nào người làm mẹ này còn liên lụy thêm cả con sao? Không được, mẹ không làm phẫu thuật, ngày mai về nhà!”

 

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo nữa, con và Thắng Chí đã bàn bạc xong rồi.”

 

Nước mắt Chung Xuân Lan liền rơi xuống: “Cũng không biết nhà chúng ta đã gây nghiệp gì, ngần ấy năm lại không có lấy một chuyện tốt, bố con đi rồi, bây giờ mẹ cũng thành người tàn tật, cái nhà kia của em gái con còn không bằng không có! Từng tuổi này rồi cũng không có một đứa con sau này phải làm sao!” 

 

Diệp Thủy Thanh không nhịn được nữa mà chạy ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh phía sau bệnh viện, ngồi trên ghế đá che miệng khóc lóc!

 

Sau khi khóc xong định gọi điện cho Thôi Tất Thành, nói với anh ta mình không về, kết quả nhớ đến điện thoại nợ phí, ngơ ngác nhìn xung quanh không ai giúp đỡ, không biết mình sống tiếp như vậy còn ý nghĩa gì, nếu không phải vì mẹ thì cô thật sự không muốn sống nữa!

 

Cứ ngồi như vậy mãi, lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ thì đã sắp bốn giờ sáng rồi, cử động đôi chân tê rần, Diệp Thủy Thanh chậm rãi đi về phòng bệnh.

 

Ra khỏi thang máy vừa đi qua khúc quanh thì nhìn thấy anh cả và anh hai đều cúi đầu ngồi trên ghế ở hành lang.

 

“Sao hai anh không vào trong, đã mấy giờ rồi còn không ngủ nữa?”

 

Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí ngẩng đầu lên cùng lúc, Diệp Thắng Cường tức giận hỏi: “Em đi đâu đấy?”

 

“Em ngồi phía sau bệnh viện một lát, cũng không nhìn đồng hồ.” Diệp Thủy Thanh không hiểu tại sao anh cả lại hung dữ với mình như vậy.

 

Lúc này đột nhiên Diệp Thắng Chí lạnh lùng lên tiếng: “Mẹ nhảy lầu rồi.”

 

Diệp Thủy Thanh chớp mắt, lắc đầu nói: “Không thể nào, sao mẹ lại nhảy lầu chứ, chân mẹ đã gãy xương rồi sao có thể xuống đất được, mẹ đang ở đâu!”

 

“Đã đưa đến nhà tang lễ rồi, anh và Thắng Chí đều ngủ thiếp đi, mẹ gắng gượng bò đến bên cửa sổ, bác sĩ nói chắc là bà kìm nén nỗi đau day dắt! Ôi...!” Diệp Thắng Chí cũng không nhịn được nữa mà gào khóc.

 

Nhưng Diệp Thủy Thanh lại không khóc được, lúc này mới có bao lâu mà mẹ đã xa cách mình mãi mãi rồi?

 

Xoay người đi vào phòng bệnh, đứng bên cạnh giường mà mấy tiếng trước mẹ từng nằm, muốn ngửi mùi hương của mẹ, kết quả chỉ có mùi nước khử trùng của trải giường mới thay. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Tưởng tượng mẹ đã cố nén đau đớn cỡ nào để bò đến bên cửa sổ, Diệp Thủy Thanh cũng chậm rãi đi đến trước cánh cửa kia.

 

“Bố, mẹ, con gái đến với hai người đây!”

 

Diệp Thủy Thanh đứng trước cửa sổ, sau khi nói xong câu này thì nhắm mắt vươn người nhảy, trên gương mặt mang theo nụ cười giải thoát.


 





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp