Hai người vào ga-ra ô tô, nhìn mấy trong ga ra có mấy chiếc xe hạng sang, Thẩm Thu Nguyệt cảm thấy có chút hoa mắt, trong lòng ầm thầm nhắc nhở bản thân mấy lần, cô bây giờ lại đại tiểu thư nhà có tiền, cần quen với việc, xe hạng sang, biệt thự, hàng hóa xa xỉ... cái này cô cần quen.

Cố Đật Thân mở cửa xe bỏ túi vào trong, xoay người hỏi cô: “Biết lái xe không?”

“Biết là biết, nhưng mà......” Thẩm Thu Nguyệt lời sau chưa nói xong, bị nhét một chìa khóa vào trong tay, đợi lúc cô muốn nói chuyện, Cố Đật Thần đã kéo cửa xe ngồi phía sau.

Biết lái xe là biết lái, nhưng kỹ thuật lái xe của tôi không tốt, Thẩm Thu Nguyệt âm thầm bổ sung thêm nửa câu sau, lúc cô là sinh viên năm hai đã có bằng lái xe, mặc dù kiến thức lý thuyết phong phú, nhưng kinh nghiệm thực tế rất ít, vừa bắt đầu đã lái xe hạng sang như vậy, hơn nữa người ngồi sau là Phật lớn, vì vậy Thẩm Thu Nguyệt lái xe rất cẩn thận.

Sau hơn mười phút, Cố Đật Thần nhịn không được nói: “Cô lái xe nhanh một chút?” Vốn dĩ Cố Đật Thần cho rằng cô là lâu không lái xe nên cần quen một chút, kết quả không ngờ rằng hơn mười phút rồi, cô lái xe vẫn chậm như vậy.

Thẩm Thu Nguyệt mỉn cười, mắt không liếc ngang tiếp tục lái xe tốc độ rùa bò về phía trước, “Sếp Cô, giáo viên dạy lái xe cho tôi nói rồi, lái xe chậm một chút không sao, vì vậy tôi vẫn luôn đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu, thà đợi ba phút, không đi trước một bước”.

Nhìn chiếc xe máy lướt qua ngoài cửa sổ, Cố Đật Thần buồn cười hỏi cô: “Bằng lái xe của cô là học từ núi Ngũ Thai phải không”.

Thẩm Thu Nguyệt:........

Vốn dĩ 10 phút lái xe là đến, Thẩm Thu Nguyệt một người mới lái xe nửa tiếng mới đến, dừng xe xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy logo Hoàn Vũ lóe lên trong mắt cô, mở miệng ngây ngô hỏi: “Sếp.....Sếp Cố, toàn nhà này không phải là công ty của anh chứ?”

“Cái này không phải trong tiểu thuyết của cô đặt ra sao?” Cố Đật Thần hỏi lại.

Thẩm Thu Nguyệt sửng người, “Đúng là như vậy, chỉ là không nghĩ đến cái này.... tráng lệ”.

Cùng Cố Đật Thần vào thang máy, Thẩm Thu Nguyệt hỏi: “Sếp Cố văn phòng của anh có phải ở tầng trên cùng không” Trong tiểu thuyết thông thường đều là định như vậy, văn phòng hào hoa tầng trên cùng, cửa sổ lớn từ trần đến sàn, có thể nhìn toàn cảnh của thành phố.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-->

“Không phải”. Cố Đật Thần ấn thang máy tầng 13.

Thẩm Thu Nguyệt bĩu môi, lại là tầng 13 ở giữa, vị trí không cao không thấp, một chút cũng không vui.

Thang máy đến tầng 13, vừa mở Thẩm Thu Nguyệt đã giật mình kinh ngạc, cả tầng đều là văn phòng của tổng tài.

Vừa ra khỏi thang máy, một người trợ lý đặc biệt của tổng tài bước đến, “Sếp Cố, trong này có mấy phần tài liệu cần anh ký tên, 3 giờ cần họp hội nghị cao cấp”.

“Được, tôi biết rồi”.

Cố Đật Thần vừa đến công ty đã bắt đầu bận rộn với công việc, Thẩm Thu Nguyệt xấu hổ đứng bên cạnh không biết làm cái gì, tận dụng cơ hội kéo trợ lý đặc biệt đưa cafe đến bên cạnh hỏi nhỏ: “Anh trai nhỏ, Sở Hạo Thiên có ở công ty không?”

Lần đầu tiên bị gọi là “Anh trai nhỏ”, mặc của vị trợ lý đặc biệt này chau mày khó coi.

Cố Đật Thân người đang đắm chìm trong công việc mở miệng nói: “Trợ lý Lý, để cô ấy đi làm trợ lý cho Dương Oánh”.

Thẩm Thu Nguyệt nghe được không cam tâm, “Không đúng, sếp Cố, tôi đến làm trợ lý cho Sở Hạo Thiên”.

Cố Đật Thần đặt bút trong tay xuống, một phần tài liệu đưa cho trợ lý Lý, “Để cô làm cái gì thì cô làm cái đó, vòng vo làm gì”.

Vì có người ngoài ở đây, Thẩm Thu Nguyệt không tiện nói việc quét bản sao, nhìn sắc mặt của Cố Đật Thần, sếp lớn, quét bản sao cần vội, không tìm nam phụ sao mà quét, có thể phối hợp chút được không!

Cố Đật Thần nhắm mắt làm ngơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play