Mẹ Lý bưng canh từ bếp đi ra đặt trên bàn, nhìn thấy Thẩm Thu Nguyệt cười nói: “Vừa rồi tôi còn nghĩ nếu như cô chưa dậy thì đi gọi cô, vừa lúc, thức ăn chuẩn bị xong rồi, rửa tay đi ăn cơm”.

Sau mấy phút Thẩm Thu Nguyệt và Cố Đật Thần hai người ngồi trên bàn ăn, lần đầu tiên ăn riêng với tổng tài, Thẩm Thu Nguyệt cảm thấy Alexander, bữa cơm này cô không dám ăn nhiều đồ, sợ tiêu hóa không được.

Ăn cơm xong mẹ Lý giúp cô dọn hành lý đặt lên xe Cố Đật Thần, Cố Đật Thần lấy chìa khóa trên bàn thuận tay cầm bó hoa mà Thẩm Thu Nguyệt bó lúc chiều cầm theo.

Thẩm Thu Nguyệt sửng người, “Sếp Cố, hoa này ....”

Cố Đật Thần nói: “Mẹ Lý nói hoa này là cô hai từ vươn hoa tặng cho tôi”.

Thẩm Thu Nguyệt trịnh trọng nói lời xin lỗi anh: “Xin lỗi sếp Cố, thêm nhiều phiền phức cho anh vậy”.

Cố Đật Thần:.........

10 giờ tối, Cố Đật Thần lái xe hạng sang của anh chở Thẩm Thu Nguyệt và hành lý của cô đến biệt thư sang trọng của anh.

Cố Đật Thần dừng xe, Thẩm Thu Nguyệt kéo hành lý của mình đứng ở cổng biệt thư đợi anh, nhìn căn biệt thư 3 tầng sang trọng trước mặt, cô không nén nổi xúc động, không nhờ trong một ngày cô có thể ở hai căn biệt thư, thế giới của người có tiền, thật tốt!

Cố Đật Thần dừng xe đi qua đó, nhìn thấy cô không động đậy đứng trước cửa biệt thư nhịn không được nói rằng: “Cô lại sửng người gì thế, nhanh vào thôi”.

Nói là xách hành lý của mình đi vào bên trong biệt thự.

Nhìn thấy hành lý của mình đã bị boss kéo đi, Thẩm Thu Nguyệt vội vàng chạy theo, “Sếp Cố, hành lý để tôi xách được rồi”. Để sếp lớn xách hành lý của bản thân, không biết trở về thế giới hiện thực có bị sa thải không, thật sự đáng sợ!



Cố Đật Thần không quan tâm cô, đưa hành lý của cô để trong phòng khách.

Cùng Cố Đật Thần đi vào biệt thự, nhìn thấy bố trí trong phòng tráng lệ, Thẩm Thu Nguyệt nhịn không được cảm thán: “Chậc chậc, biệt thự sang trọng như vậy, nhà giàu quá quả nhiên danh bất hư truyền.

“Cái biệt thư này vẫn không tệ, nhỏ hơn biệt thư hiện thực của tôi một chút”. Cố Đật Thần không để ý nói rằng.

Thẩm Thu Nguyệt: .......

Sau khi nghe những lời của anh, Thẩm Thu Nguyệt vốn là một người nghèo khó trong lòng lập tức cảm thấy như bị nghìn điểm chí mạng, những người giàu có trong tiểu thuyết của cô vốn đã rất khiến người ta ngưỡng mộ, cô không ngờ rằng người có tiền trong hiện thực càng khoa trương hơn.

Nhìn thấy khuôn mặt căm hận của Thẩm Thu Nguyệt nhìn mình, Cố Đật Thần có chút không hiểu ra sao cả, “Cô sao vậy?”

“Không có gì”. Thẩm Thu Nguyệt rất nhanh hồi phục khuôn mặt cười, giọng điệu báo cao công việc hỏi: “Vậy, sếp Cố anh có cần nghe cơ cấu câu chuyện phiên bản này sao?”

“Được, vậy cô nói đi”. Cố Đật Thần thật sự muốn biết họ bây giờ rốt cuộc nằm ở thế giới như thế nào, anh chưa từng xem tiểu thuyết ngôn tình nên đối với thế giới lạ này hoàn toàn rất hiếu kỳ.

“Ôi”. Thẩm Thu Nguyệt ngồi trên ghế sô pha xấu hổ ho một tiếng, vẫn may tình tiết và cài đặt nhân vật của cô không phải là chậm phát triển, nhưng mà cô vẫn có chút xấu hổ, dường như boss của cô bị người khác nhìn trộm.

Nghe được cô ho, Cố Đật Thần cho rằng cổ họng cô không thoải mái, anh mở tủ lạnh lấy hộp sữa bò cho cô, nghĩ rồi lấy một lon bia.

Được chiều chuộng mà lo sợ nhận lấy sữa bò trong tay Cố Đật Thần, Thẩm Thu Nguyệt trong lòng ầm thầm từ chối anh, sếp Cố nhìn lạnh lùng như băng, nhưng sống chung vẫn rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play