Ngón tay thon dài bắt đầu xoa bóp đóa hoa mềm, khi thì đảo nhẹ qua cánh hoa bên ngoài, khi thì moi móc nhụy hoa ẩn giấu bên trong.
Tiêu Lạc hơi đỏ mặt túm lấy cánh tay Chu Thiệu Kỳ, lưng anh kề sát ngực hắn, thế nên ngọn lửa hừng hực nóng bỏng chĩa thẳng vào mông anh.
Mặt Tiêu Lạc đã bị màu hồng phủ kín, không biết có phải do đang ở trong phòng tắm hay không, anh há miệng thở hổn hển.
Ngón tay Chu Thiệu Kỳ tùy ý đụng chạm bên trong, thỉnh thoảng còn cào nhẹ một cái, Tiêu Lạc sẽ giật mình run người.
Tiêu Lạc không chịu nổi, hai mắt ầng ậc nước quay lại nhìn Chu Thiệu Kỳ: "Em trai..."
Chu Thiệu Kỳ động tình, khoé mắt hắn hơi đỏ, hai tay ôm Tiêu Lạc ngồi lên đùi mình, để anh mặt đối mặt với mình. Tiêu Lạc ngoan ngoãn vươn tay lấy lưng Chu Thiệu Kỳ.
"Bé cưng, em muốn vào." - Chu Thiệu Kỳ khàn giọng nói bên tai Tiêu Lạc, còn le lưỡi liếm láp vành tai anh, khiến người nào đó cứng người rên rỉ mấy tiếng.
Tiêu Lạc đỏ mặt gật đầu, Chu Thiệu Kỳ không chờ kịp nữa, hai tay kéo mông Tiêu Lạc, để lộ đóa hoa nhỏ bên dưới, hắn nhắm thẳng vào giữa, nhẹ nhàng đè anh xuống.
"Em trai, nhẹ thôi... A... Thoải mái quá... Em trai..."
Chu Thiệu Kỳ nhìn Tiêu Lạc đã rơi vào mê ly, dường như hắn yêu người này bao nhiêu cũng không đủ, miệng hắn cũng không rảnh rỗi mà ngậm luân phiên hai bầu ngực của Tiêu Lạc.
Không biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ của Tiêu Lạc hơi khàn khàn, nước trong bồn cũng nguội lạnh, thân thể hai người vẫn cứ nóng bỏng dây dưa triền miên.
Cuối cùng Chu Thiệu Kỳ cũng bắt đầu thở gấp hơn, hắn dùng lực mạnh hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, Tiêu Lạc ngẩng cổ kêu dâm, móng tay vô thức để lại vệt đỏ trên lưng Chu Thiệu Kỳ.
"Aaa!"
Hai người thở hổn hển, Tiêu Lạc mệt đến mức không động nổi một ngón , Chu Thiệu Kỳ đợi một lúc để bình tĩnh, xả đi nước lạnh trong bồn, mở vòi hoa sen rửa sạch chất lỏng dính nhớp trên người cả hai rồi ôm Tiêu Lạc lên giường.
Vừa đặt lưng xuống, hai mắt Tiêu Lạc đã suýt nghỉ ngơi, nhưng em trai còn chưa lên giường, phải đợi em trai cùng ngủ, phải cố gắng tỉnh táo.
Chu Thiệu Kỳ lên giường, hắn bật đèn ngủ mờ nhạt. Tiêu Lạc đã buồn ngủ không chịu được, lật đật nằm bò lên người Chu Thiệu Kỳ, nhét một bên ngực đã sưng đỏ vào miệng hắn, sau đó ôm lấy đầu Chu Thiệu Kỳ, nhắm mắt ngủ luôn.
Khi Tiêu Lạc mới đến đây nhìn cái gì cũng sợ, Chu Thiệu Kỳ phải tìm đủ mọi cách dỗ anh, buổi sáng dỗ được rồi, buổi tối lại bó tay chịu chết. Bởi vì khi hai người cùng nằm trên giường, dù hắn có làm gì thì Tiêu Lạc cũng chỉ trợn tròn mắt không chịu ngủ.
Sau đó không biết vì sao, Chu Thiệu Kỳ vô tình đụng miệng vào đầu vú Tiêu Lạc, Chu Thiệu Kỳ còn tưởng Tiêu Lạc sẽ giận, không ngờ Tiêu Lạc lại vội vàng dỗ hắn ngậm ngậm, mấy phút sau đã ngủ say.
Nói dễ hiểu tức là, tối nào Chu Thiệu Kỳ cũng phải ngậm đầu vú của Tiêu Lạc, nếu không anh sẽ không thể ngủ được. Rõ ràng thói quen này rất biến thái, nhưng Chu Thiệu Kỳ lại thích như thế, dường như nó là cách để chứng minh cho hắn thấy Tiêu Lạc không thể rời khỏi Chu Thiệu Kỳ.
Nghe được tiếng người yêu thở đều đều, Chu Thiệu Kỳ nhả thịt mềm trong miệng ra, ôm Tiêu Lạc vào ngực, chân hắn đè lên một chân của anh, hai người như một đôi tình nhân thắm thiết.
Nhớ năm đó, Chu Thiệu Kỳ mười bảy, mỗi đêm ôm đứa nhỏ thơm ngào ngạt hắn đều không ngủ được, phòng tắm là nơi hắn hắn thường xuyên đến thăm để phát tiết.
Đối với hắn, Tiêu Lạc là thần thánh thuần khiết nhất, hắn không muốn nhúng chàm anh dù chỉ một chút.
Một buổi tối nọ, Chu Thiệu Kỳ lại bị tình dục tra tấn, vừa định buông Tiêu Lạc vào phòng tắm, Tiêu Lạc liền tỉnh.
"Em trai đi đâu?"
Dưới ánh trăng mờ, Tiêu Lạc thấy Chu Thiệu Kỳ cau mày, dường như đang nhịn cái gì đó, nhưng anh vừa định đụng vào Chu Thiệu Kỳ đã bị hắn đẩy ra.
"Em trai?"
Chu Thiệu Kỳ bụm mặt, không dám nhìn anh, giọng hắn bắt đầu trở nên khàn khàn: "Đừng lại đây, cục cưng, em chỉ hơi khó chịu một chút thôi, đợi một lát nữa là ổn."
Khó chịu? Vì sao lại khó chịu?
Tiêu Lạc ngơ ngẩn, mặc kệ Chu Thiệu Kỳ xô đẩy vẫn cố chấp bò lên trên người Chu Thiệu Kỳ, nhẹ nhàng kéo tay hắn ra, hôn lên trán hắn, khoé mắt hắn.
"Không khó chịu, không khó chịu nữa, bé cưng giúp em trai được không?"
Chu Thiệu Kỳ trẻ tuổi khó nhịn dục vọng, nhìn bộ dáng Tiêu Lạc chắc chắn sẽ không chịu thả hắn đi, hắn lại nhìn dưới đũng quần đã nhô lên một đống, nghẹn sắp chết mất, dường như hắn đang hạ quyết tâm.
Hắn kéo tay Tiêu Lạc hôn hôn, giọng nói còn khàn hơn: "Bé ngoan, anh sẽ giúp em trai đúng không? Đồng ý với em, đừng bao giờ chán ghét em."
Tiêu Lạc lắc đầu, tỏ vẻ sẽ không chán ghét em trai. Sao anh lại nỡ ghét em trai được, anh thích em trai còn không kịp nữa mà.
Chu Thiệu Kỳ không nhịn được nữa, dứt khoát đè Tiêu Lạc xuống. Đây là lần đầu tiên của hai người, lần đầu tiên tốt đẹp đều dành cho người mà họ yêu thương nhất.