Ngoại truyện : Tranh sủng.
Đến ngày Tiêu Lạc sinh, tất cả ghế chờ bên ngoài phòng sinh chật kín người nhà họ Chu, Chu Thiệu Kỳ được phép vào cùng anh, nhiệm vụ của hắn là ở bên cạnh cổ vũ cho anh, giúp anh có thể giảm bớt cơn đau khủng khiếp này.
Chu Thiệu Kỳ đeo khẩu trang, không ai thấy hắn nôn nóng và sợ hãi đến mức nào, hắn nắm chặt lấy tay Tiêu Lạc, lúc nói chuyện hơi run rẩy: "Em sẽ ở bên cạnh bé cưng, bé cưng đừng sợ, nha."
Tiêu Lạc gật gật đầu, đột nhiên bụng bắt đầu quặn đau, tay Chu Thiệu Kỳ cũng bị anh túm đau, hắn không dám nhìn mặt Tiêu Lạc, rồi lại cưỡng ép mình phải nhìn anh.
Tóc Tiêu Lạc ướt đẫm mồ hôi, Chu Thiệu Kỳ không biết chờ bao lâu, cho đến khi bên tai vang lên tiếng khóc của trẻ con hắn mới hồi phục tinh thần, Tiêu Lạc kiệt sức buông tay hắn ra, vì nắm chặt tay quá lâu nên hai bàn tay đã dính vào nhau, nhưng anh cũng không còn sức để rút tay ra nữa.
"Chúc mừng, là một hoàng tử."
Y tá nói với hai người, rồi ra khỏi phòng sinh báo cho người nhà. Chu Thiệu Kỳ cầm lòng không đặng, nước mắt vô thức rơi xuống cũng không biết, Tiêu Lạc nhẹ nhàng lau nước mắt cho hắn.
Chu Thiệu Kỳ hôn lên môi, lên trán Tiêu Lạc: "Em yêu anh, mãi mãi yêu anh."
——————
Chu Lạc tròn một trăm ngày, ông Chu đến chúc mừng chắt trai, vui đến nỗi râu vểnh cả lên, ai ai cũng muốn ôm thằng nhóc mập mạp này một cái, nhóc mập không sợ người lạ, ai thích ôm cùng cho. Mẹ Chu không hài lòng điểm này chút nào, ôm cháu trai không buông tay, lại thơm thật mạnh lên hai má của nhóc, nhóc béo chỉ cong miệng cười khanh khách khanh khách.
Mặc dù đứa cháu trai này khiến mẹ Chu hơi buồn lòng một chút, nhưng tình yêu bà dành cho cháu vẫn không giảm chút nào, Chu Kiến Phong tính tình trầm ổn nhìn thôi cũng muốn ôm cháu một chút.
Mọi người đều vây quanh em bé trắng mập, đôi mắt nho nhỏ của nhóc cực kỳ tò mò với thế giới này, lúc bị chọc cười còn vỗ bép lên má ông nội, ai cũng cười vang.
Mà lúc này, hai ông bố đang làm gì?
Tiêu Lạc bị đè trên giường, cả người cởi sạch sẽ trơn bóng, Chu Thiệu Kỳ cắn hai núm vú không buông tha, đang thở hổn hển uống hết sữa.
Sinh con xong, Chu Thiệu Kỳ cuối cùng cũng được uống sữa như hắn từng mong, dần dần biến thành nghiện sữa của Tiêu Lạc, ngày nào cũng phải ngậm mút uống một lúc lâu, hại thằng nhóc con không được uống sữa mẹ vốn thuộc về nhóc.
Sữa tươi không giống sữa bò, lúc đầu có vẻ tanh tanh khó uống, nhưng uống quen rồi, Chu Thiệu Kỳ càng lúc càng thạo, bây giờ hai bên ngực đã bị hắn mút lớn hơn hẳn ngày trước.
Tiêu Lạc ôm đầu Chu Thiệu Kỳ, cố gắng ưỡn ngực, em trai thích sữa của anh, anh sẽ cho em trai uống hết.
Chu Thiệu Kỳ ăn một bên, bên kia bị bàn tay không an phận của hắn xoa bóp, thế nên lỗ nhỏ rỉ ra giọt sữa tươi trắng đục, chảy xuống ngực. Tận mắt nhìn thấy ngực mình chảy sữa, Tiêu Lạc vẫn giật mình phát hoảng, không muốn để ý đến chỗ đó, ai ngờ Chu Thiệu Kỳ ăn uống say sưa, tay hắn vô thức nắn bóp mạnh hơn, nháy mắt đã khiến đầu nhũ bắn sữa, một dòng sữa trắng phun trên không trung rồi rơi xuống, Tiêu Lạc không chịu nổi kích thích thế này, thét chói tai đẩy đầu Chu Thiệu Kỳ ra.
"Aaaaa! Bắn, bắn..."
Lúc này Chu Thiệu Kỳ mới lấy lại tinh thần, ảo não nhìn sữa tươi chảy ra ngoài, thật lãng phí.
Một bên ngực bị hắn hút gần hết sữa, vốn dĩ Tiêu Lạc cũng không nhiều sữa lắm, vậy là hắn đổi sang ăn nốt bên còn lại, hắn biến thái bế Tiêu Lạc dựa vào đầu giường, còn hắn nằm một bên, gối đầu lên đùi anh. Tiêu Lạc hiểu ý hắn, hai tay ôm lấy đầu Chu Thiệu Kỳ, nhét núm vú vào miệng hắn.
"Em bé ngoan mau uống sữa đi."
Anh như những bà mẹ bình thường đang ôm em bé vào ngực, cẩn thận đút sữa cho hắn. Tiêu Lạc hoàn toàn chấp nhận hành động biến thái của Chu Thiệu Kỳ bởi anh cũng thích đối xử với người yêu như thế này. Tiêu Lạc nhìn Chu Thiệu Kỳ đang nhắm mắt hưởng thụ, từ đáy lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.