Lần đầu tiên Diệp Mộng chủ động chạy đến sà vào lòng anh:

- Vạn Vũ... anh đến rồi? Em... em hức... hức...

- Ừm anh đây rồi, bảo bối ngoan đừng khóc! Anh đau lòng...

- Em thật sự không thấy sợi dây chuyền nào hết anh à... em cũng không lấy thứ gì của ai cả...

Diệp Mộng cứ thế nghẹn ngào òa lên khóc nấc, Kha Vạn Vũ bối rối chỉ có thể siết chặt vòng tay, dùng hơi ấm từ cơ thể mình để xoa dịu cô.

Mỗi khi đôi vai mảnh khẽ run lên theo từng tiếng nấc nghẹn, trái tim trong lồng ngực anh cũng quặn thắt lại.

- Anh biết, anh biết... anh tin em.

- Anh... tin... em... thật sao?

Diệp Mộng ngẩng lên, đôi mắt tinh anh xinh đẹp sớm nhòa đi vì lệ nhưng vẫn thắp đầy hi vọng. Vạn Vũ không nghĩ ngợi nhiều rất dứt khoát gật đầu. Cuộc sống này không đủ dịu dàng với người con gái anh yêu cũng không sao cả vì anh sẽ làm điều đó.

Chỉ vài lời Diệp Mộng nói Vạn Vũ ngầm đoán ra được tình hình và chắc chắn rằng bảo bối của anh ở nơi này đã phải chịu nhiều uất ức, một lát nữa thôi anh sẽ thay cô đòi lại hết.

Lần bị bắt cóc rồi những lần đánh nhau đến thương tích đầy mình Vạn Vũ đều chứng kiến cô quật cường đến cùng, máu rơi chứ nước mắt không rơi. Chưa khi nào Diệp Mộng khóc thảm thương đến vậy.

Chỉ có cô mới hiểu cô đang muốn kêu oan với anh... nỗi oan hôm nay và cả nỗi oan hơn 10 năm trước.

Tuổi thơ cơ cực khiến cô phải bươn chải từ rất sớm, vừa thấp bé vừa gầy gò, đen nhẻm bạn bè đều xa lánh. Ngày nọ, một trong bọn họ đem khoe với cô chiếc đồng hồ hình con thỏ màu hồng rất xinh, thứ quá đỗi đẹp đẽ cô chưa từng thấy qua bao giờ, mãi sau này mới biết nó rất đắt tiền.

Bạn ấy hào phóng cho cô mượn đeo 5 phút, Diệp Mộng bất ngờ, vui sướng cười híp mắt. Vậy mà khi giáo viên đến cô bạn kia khóc rất to, hùa với cả lớp bảo rằng cô đã lấy cắp nó.

Chẳng ai tin cô cả, mẹ cũng vậy, cha dượng thì có cớ để ghét bỏ, thế nên khi chuyển đến thành phố sống họ vứt lại hai đứa trẻ, một đứa mắc bệnh hiểm nghèo... và một đứa không ngoan.

Cô bé mới 8, 9 tuổi đầu, tâm hồn ngây thơ, mong manh và yếu đuối cứ thế nếm trải bao đắng cay của cuộc đời mà lớn lên. Ở cái tuổi còn chưa hiểu chuyện đã phải gồng mình mạnh mẽ chỉ vì... chẳng có nơi nào để dựa vào cả.

- Bảo bối... anh tin em và yêu em rất nhiều, sẽ không ai có thể bắt nạt em nữa, mọi chuyện ở đây cứ giao hết cho anh.



Chất giọng anh vốn trầm khàn quyến rũ, lời lẽ lại quyết đoán như vậy, trái tim Diệp Mộng cứ thế ngọt ngào tan chảy. Cô lắng nghe hơi thở sâu đều đặn đang kề sát bên tai, cảm nhận mùi nước hoa hương gỗ tuyết tùng quen thuộc, cảm xúc cũng dần ổn định lại.

Kha Vạn Vũ cúi thấp hôn nhẹ lên mái tóc rối, bàn tay không ngừng vuốt ve dọc sóng lưng cong vỗ về cô.

Anh như có như không liếc mắt về phía đám người đang láo nháo ở đằng xa. Chỉ một tia u ám lạnh lẽo lướt qua mặt mũi ai nấy đều cắt không còn giọt máu. Vạn Vũ thoáng nhận ra Lục Hiển đang đứng giữa đám đông đó, ánh mắt liền trở nên sắc bén:

- Chẳng phải tao đã bảo mày tránh xa cô ấy ra sao?

"..."

Lục Hiển bị đàn áp bởi khí thế cao ngạo, nắm đấm trong tay cũng đang run rẩy. Từ lúc Vạn Vũ xuất hiện, trong lòng hắn đã bức bối đến khó chịu, gương mặt ảm đạm như sắp nhỏ ra nước. Hắn vô cùng ghen tị vì giữa chốn đông người anh ta chẳng cần để ý đến ai vô tư yêu chiều Diệp Mộng.

Nhìn lại mình Lục Hiển cảm thấy bản thân thất bại vô cùng. Hắn cố chấp đâm đầu vào vòng xoáy tiền tài danh vọng và buông bỏ cô trước... giờ thì có tư cách gì để trách móc ai?

Điều đáng nói, người đàn ông này không cần biết chuyện gì xảy ra vẫn nhất mực tin tưởng cô ấy... Còn hắn, dù không có chứng cứ nhưng đã mang sẵn một tâm thế nghi ngờ.

Lục Hiển giờ như con thiêu thân vậy, chẳng có đường lui nữa rồi, hắn nén tiếng thở dài, miệng lưỡi khó khăn nói những câu vô nghĩa:

- Tôi... Tôi không cố tình, cô ấy tự đến đây và... và sợi dây chuyền của vợ tôi thì... biến... biến mất... camera bị hỏng cho nên là... phải lục... soát...

- Câm miệng!

"..."

Vạn Vũ gằn giọng đến nổi gân trên cổ, giờ thì anh biết vì sao Diệp Mộng phải đánh nhau với lũ người kia rồi, càng không có lí do gì để buông tha cho chúng nữa cả.

Anh đỡ Diệp Mộng ngồi xuống ghế, cởi chiếc áo măng tô của mình khoác lên người cô. Thích Vy lúc này mới chạy lại gần. Thấy cô ấy đang rất phấn khích, Diệp Mộng mỉm cười, giới thiệu họ với nhau.

Thích Vy cúi chào Vạn Vũ cũng lịch sự gật đầu đáp lại.

Từ nãy đến giờ cô ấy đứng một bên chứng kiến hết thảy mọi việc, trong lòng sùng bái lắm:

Ối mẹ ơi! Người bạn trai này của Diệp Mộng thật sự quá đẹp trai, quá ngầu, còn ấm áp dịu dàng.



Khí chất lại mạnh như vậy!

Trước kia cô thấy Lục Hiển cũng khá tốt, ngoại hình gia cảnh đều tốt, giờ đem so sánh hai người với nhau, chẳng khác nào Hoàng Tử và con bạch mã. Gã họ Lục ngoài da dẻ trắng trẻo còn lại không được một thứ gì hết, chưa kể cái nết hèn mọn như vậy, Diệp Mộng bỏ là đúng rồi!1

Dáng vẻ nhu nhược khép nép của Lục Hiển trước một gã đàn ông trạc tuổi khiến Cát Tư Na không thể nào chấp nhận được.

Cho dù những kẻ mặc đồ đen này đều có vẻ ngoài lãnh đạm, hung tợn nhưng nơi đây sầm uất như vậy làm sao họ dám manh động? Huống hồ địa vị nhà họ Cát, họ Lục cũng không phải dễ chọc vào. Cô ta cảm thấy không có gì phải sợ hãi liền bước ra quáo tháo chỉ trỏ:

- Đúng là trộm cướp một giuộc, các người xem đây là chổ nào mà kéo nhau đến làm loạn vậy hả?

- Còn cô nữa, diễn xuất cũng tài tình quá nhỉ? Khi nãy đanh đá như vậy giờ khóc mèo khóc chuột cho ai xem?

Lục Hiển vội kéo Cát Tư Na về, hết nước hết cái khuyên giải cô ta:

- Hay là bỏ đi em, chuyện này kết thúc ở đây được rồi. Nếu em thích sợi dây chuyền đó như vậy anh sẽ đặt thêm một sợi...

- Phiên bản giới hạn trên Web đã bán hết từ đời nào rồi. Nếu có cũng chỉ là hàng second hand, sao mà em đeo cái thứ đó lên người được?

Cát Tư Na mím môi lườm nguýt, nhất quyết không chịu thua thiệt:

- Cô ta đánh nhân viên của tôi bị thương, còn các người phá hoại tài sản, mau cút hết về nhà chờ giấy triệu tập của tòa án đi.

Phạm Hỉ nhếch môi hừ một tiếng, cởi đôi găng tay da màu đen ra, hắn vừa xoa xoa mái tóc húi cua vừa bước đến trước mặt Tư Na, không nói nhiều bóp chặt hàm cô ta đẩy ngược lên:

- Thích kiện chứ gì? Hay để tao giết vài đứa cho mày kiện một lần? Nhìn bọn tao ít tóc thì tưởng là thầy tu à?

Đôi mắt Phạm Hỉ trắng dã, nổi đầy tơ máu, trên môi còn treo một nụ cười đểu khiến Cát Tư Na chết điếng.

Cô ta như con chim quý lớn lên trong lồng son, chưa từng có ai dám nặng nhẹ tiếng nào chứ đừng nói là đối xử bạo lực như vậy, thế nên hồn vía lúc này đều bay lên mây cả rồi.

Hắn hơi khụy gối đưa tay lên chạm vào khoảng không trước bụng cô ta:

- Dọa cháu rồi phải không? Cho chú xin lỗi nhé... nhưng mà bé con cứu mẹ một mạng rồi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play