Xuống đến tầng hầm bên trên được canh gác cẩn thận, Kha Vạn Vũ giơ chân đạp mạnh cánh cửa gỗ, mùi máu tanh nồng sộc lên đến tận óc.
Anh bỏ hai tay vào túi quần, lười biếng nhìn thân thể bất động nằm dưới đất:
- Cho thằng nhãi này tỉnh đi!
- Vâng!
Phạm Thiên xoay lưng đi ra ngoài, rất nhanh sau đó xách vào một thùng nhựa chứa đầy nước pha muối, không chần chừ đến gần Lý Thời Nhiên, dội thẳng xuống đầu hắn.
- Á á á...
Cả cơ thể Lý Thời Nhiên lên cơn co giật, từng thớ thịt nát trên người đều như sắp rơi ra, cơn đau buốt ép thần kinh hắn tỉnh táo cực độ.
Hắn hoảng loạn nhổm người dậy bò trườn trên nền đất, điên cuồng tìm lối thoát thân.
Kha Vạn Vũ cười lạnh đến bên bức tường treo đầy công cụ tra tấn lấy một cây roi sắt dính đầy vết máu khô. Anh vung tay quất thẳng vào cổ hắn.
*Bốp*
Sợi sắt cuộn nhiều vòng thít chặt cổ Lý Thời Nhiên, anh giật mạnh kéo cái đầu hắn đến dưới chân mình. Tay cầm roi xách ngược lên, ép hắn nhìn thẳng vào mắt anh:
- Quen biết tao không?
- Kha... Vạn... Vũ?
- Ừ, là tao đây!
Lý Thời Nhiên mềm nhũn ra, hắn không dám tin vào tai vào mắt mình nữa, bản thân thật sự đã gặp phải tử thần rồi.
- Tha cho tôi, cầu xin anh! Tôi bị người ta thách thức, sau này có mọc thêm một trăm lá gan tôi cũng không dám đến đây làm càn nữa.
- Người của tao bị mày nhét thuốc vào mồm cho đến chết, cái mạng hèn của mày không đáng để giữ lại!
Đôi mắt Kha Vạn Vũ hằn lên từng sợi tơ máu, anh giáng một cú đá, Lý Thời Nhiên văng xa một đoạn.
Kha Vạn Vũ gốc gác trâm anh thế phiệt, tay ngang dựng nên đế chế riêng trong thế giới ngầm, kẻ ganh ghét muốn đâm sau lưng nhiều vô số kể, nhưng đều mồ yên mã đẹp cả rồi.
Bây giờ lại xuất hiện một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, cậy quyền thế của cha hắn, dám trêu ngươi anh.
Lúc vừa bị bắt hắn còn oang oang cái mồm "Cha tao là thị trưởng Lý Thời Sâm, bọn mày dám không?" khiến đám thuộc hạ của anh suýt sặc nước bọt.
Lý Thời Nhiên không biết, lão già tham ô đó khi gặp Kha Vạn Vũ còn phải cúi đầu răm rắp.
Lần này niệm tình chổ quen biết, anh tha cho con trai lão một mạng nhưng cũng phải "dạy dỗ" đàng hoàng đã.
Tiếng roi sắt quật vào da thịt lấn át cả tiếng thét, âm thanh chát chúa chấn động cả căn hầm. Lý Thời Nhiên như chết đi sống lại, thịt nát xương tan.
Cứ ngất xỉu thì lại bị dội nước muối cho tỉnh, không biết bao nhiêu lần, đến khi hắn chỉ còn một hơi thở yếu ớt, Kha Vạn Vũ mới dừng tay.
Anh cho người đem Lý Thời Nhiên vứt trước cổng biệt phủ nhà họ Lý, không nể nang mà gọi cho Lý Thời Sâm:
- Nếu không muốn con trai của ông đầu thai sớm thì quản nó cho tốt vào.
***
Diệp Mộng về nhà chưa được bao lâu, xe của Lục Hiển đã dừng trước ngõ. Chẳng uổng công hắn cho người rình mò mấy ngày nay.
*Thùng thùng thùng*
Căn nhà trọ cũ kĩ không có chuông, Lục Hiển đập mạnh lên cánh cửa cổng làm bằng nhôm. Nghe tiếng bước chân chạy ra, hắn lùi người lại nâng niu bó hoa tím trong lòng.
Quen biết gần một năm trời, Lục Hiển không biết sở thích của Diệp Mộng là gì.
Hắn nghĩ phụ nữ ai mà chẳng thích hoa, nên mang đến một bó làm lành với cô.
Bà chủ cửa hàng nói hoa oải hương là thảo dược tình yêu, tượng trưng cho sự thủy chung, dù trải qua bao đau khổ vẫn mãi bên nhau. Lục Hiển tặng nó cho Diệp Mộng với mong muốn cô sẽ vượt qua tất cả, thủy chung chờ đợi hắn.
*Két* cửa mở ra.
- Diệp...
*Rầm*
Vừa thấy dáng dấp của gã bạn trai cũ, Diệp Mộng không ngại ngần đóng sầm cửa lại. Những gì cần nói cũng đã nói hết cả rồi, chẳng hiểu hắn còn muốn đến tìm cô làm gì?
- Diệp Mộng! Diệp Mộng! Mở cửa cho anh!
*Thùng thùng thùng*
- Hôm nay không nói chuyện cho xong anh sẽ không về! Mở cửa ra đi em!
*Thùng thùng thùng*
Ây, ồn ào!
Tên khốn kiếp!
Ở con phố này nhà cửa đều san sát nhau, Diệp Mộng không muốn ảnh hưởng đến người xung quanh, bất đắc dĩ mở cửa ra, cô cũng tò mò muốn xem Lục Hiển định bày trò gì nữa.
Cửa vừa hé, Lục Hiển đã đẩy mạnh xông vào, Diệp Mộng đang đứng trước mắt nhưng suýt chút hắn nhận không ra.
Lúc còn bên nhau không thấy Diệp Mộng diện váy vóc gợi cảm như thế này, ánh mắt hắn liền có chút dao động, chăm chăm soi mói từng đường cong trên cơ thể cô.
Diệp Mộng lạnh lùng nhìn lướt qua bó hoa tươi trên tay hắn, châm chọc nói:
- Lục Hiển, anh không phải đến đây để mời đám cưới đó chứ?
Tất nhiên cô biết là hắn không dám.
Lục Hiển lắc đầu, tiến sát lại trao bó hoa qua tay Diệp Mộng, nghe cô nhắc về chuyện đám cưới hắn cũng tự thấy khó xử, nói tránh đi chuyện khác.
- Anh đến để thăm em, em đã khỏe chưa?
- Cám ơn anh, tôi khỏe! Nếu không còn gì nữa thì anh đi được rồi, đừng làm phí thời gian của tôi.
- Thôi mà em!
Lục Hiển không biết xấu hổ ôm chầm lấy Diệp Mộng, cô thẳng tay đẩy hắn ra, vứt luôn bó hoa trả cho hắn.
Chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này Diệp Mộng đã vô cùng chán ghét chứ đừng nói đến việc để hắn chạm vào cô.
Lục Hiển vẫn bất chấp, dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành Diệp Mộng.
- Em còn giận anh sao? Người anh yêu chỉ có mình em, em biết không? Ngoan ngoãn đợi anh hai năm... à không... một năm, một năm là đủ rồi. Khi đó anh lấy được tập đoàn Lus, nhất định sẽ quay về cưới em. Anh hứa!
Hắn càng nói Diệp Mộng càng bỏ ngoài tai.
- Lục Hiển anh đang nằm mơ? Hay có bệnh trong người mà quên uống thuốc? Tôi nhắc lại cho anh nhớ, anh yêu ai cưới ai tôi không quan tâm, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa cả.
- Tại sao chúng ta lại thành ra như thế này hả em?
Lục Hiển mất hết kiên nhẫn, từ khi nào Diệp Mộng ngoan hiền lại không biết phải trái như vậy? Diệp Mộng dứt khoát với hắn mà không luyến tiếc một chút nào ư?
Vẻ mặt vô cảm của cô kích động lòng tự trọng đàn ông trong hắn.
- Em muốn chấm dứt với anh để cặp với cái tên Kha Vạn Vũ? Loại người như hắn em nghĩ em có thể giữ chân được bao lâu?
Diệp Mộng như nhìn ra tâm tư của Lục Hiển, trên môi cô nở một nụ cười lạnh.
- Đó là chuyện của tôi, anh không cam lòng nên mới đến đây gây sự?
Lục Hiển quả thật không cam lòng, vừa xoay lưng một cái Diệp Mộng liền chạy theo kẻ khác, phủi sạch quan hệ với hắn ta, hắn chưa phát điên là đã giữ thể diện lắm rồi.
Yêu đương với Diệp Mộng được một năm, chưa động đến sợi tóc của cô, Diệp Mộng lại xinh đẹp như vậy. Món ngon hắn đã để dành, sao có thể dễ dàng để Kha Vạn Vũ hớt tay trên?
Vẻ mặt của Lục Hiển càng lúc càng xấu đi, hắn đã xem thường Diệp Mộng rồi. Dỗ dành không được Lục Hiển liền trở mặt, cười nhạo cô:
- Một đứa con gái không bối cảnh, không cha không cha không mẹ dạy dỗ, bên cạnh có một thằng em bệnh tật, sống nay chết mai, được tôi để ý còn không biết thân phận? Em vẫn muốn trèo cao? Được thôi! Tôi chống mắt lên xem...
*Chát*
Diệp Mộng tát một cú trời giáng, Lục Hiển loạng choạng đứng không vững, hắn ôm lấy một bên má đau rát, khóe miệng còn rỉ máu tươi.
Cho dù có nằm mơ Lục Hiển cũng không thể ngờ Diệp Mộng còn dám đánh cả hắn.
- Diệp Mộng... em... em sẽ phải hối hận!
- Hối hận? Nực cười!
Diệp Mộng bị hắn khinh rẻ bao lâu nay mà không biết, cô chỉ hối hận không nhận ra bộ mặt thối tha của hắn sớm hơn một chút.
- Em bị Kha Vạn Vũ đá thì đừng có lết xác đi cầu xin tôi! Tới lúc đó... á... á...
Cô nhặt bó hoa dập nát dưới đất lên quất tới tấp vào người Lục Hiển, dồn hắn ra khỏi cửa tiện chân đạp mạnh một phát.
Lực chân của Diệp Mộng không hề yếu, Lục Hiển ngã ra đường còn lăn thêm nhiều vòng.
Nhìn hắn không ra cái bộ dạng gì nữa, cô còn nhắn nhủ thêm mấy câu rồi lạnh lùng xoay lưng, vào nhà đóng cửa lại.
- Tốt hơn là anh đừng có chọc vào tôi nữa!
- Từ nay về sau gặp một lần đánh một lần, anh liệu hồn!
***
*Ting ting*
Kha Vạn Vũ nhận được vài bức ảnh Lục Hiển bị Diệp Mộng lôi ra khỏi nhà, đá hắn lăn lông lốc, tâm trạng anh cực kỳ vui vẻ.
- Cho Lục Hiển đi bộ về đi!
- Dạ ok sếp, chuyện nhỏ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT