Hắn tựa đầu ra sau ghế, đôi chân mày có phần cau lại, mắt nhắm nghiền, gương mặt mất kiên nhẫn cũng đẹp đến mê người.
Diệp Lạc đau điếng nằm thở dốc, mặt mày méo mó khó coi. Trong đầu chẳng nghĩ ngợi được gì, ả chỉ biết òa lên khóc chắp hai tay vái lạy, miệng liên tục cầu xin.
Diệp Lạc đã gọi hàng chục cuộc điện thoại về nhà nhưng cái rủi bám theo cái xui chẳng ai nghe máy.
Đó là vấn đề tiền bạc, chuyện Diệp Lạc cả gan bỏ thuốc vào rượu của Kha Vạn Vũ, hắn cũng muốn tính sổ ngay.
Hắn cười gian xảo đáy mắt lóe một tia độc ác.
- Các cậu lên đi!
Dục vọng của đám thuộc hạ cháy ngùng ngụt từ sớm rồi, bọn chúng biết kết cục của Diệp Lạc cũng chẳng khác những người phụ nữ ngu ngốc trước đây. Vài kẻ vừa mừng rỡ vừa hấp tấp:
- Cám ơn sếp! Cám ơn sếp!
Diệp Lạc trợn mắt nhìn ba gã đàn ông bộ dạng hung tợn, ánh mắt đói khát như hổ chờ mồi dần tiến về phía mình.
- Các... các người... muốn làm gì?
Ả sợ hãi lê lết tấm thân từng chút một cho đến khi bị dồn vào chân tường.
Bọn họ rất nhanh ép sát, vật ngửa Diệp Lạc ra sàn mặc cô ta dãy dụa, kêu gào thảm thiết.
- Đừng lại gần tôi! Cút đi! Cút đi!
*Chát chát*
- A! Bọn khốn nạn! Ưm... Ưm...
Tên đeo kính chẳng thương hoa tiếc ngọc mà thẳng tay tát liên tục vài phát, hắn nhét luôn cà vạt vào miệng Diệp Lạc.
- Ngoan nào! Để bọn anh chăm sóc em! Vừa nhão vừa xệ thế này mà muốn leo lên giường sếp Vũ, cô em thật hư hỏng!
Từng cử chỉ vuốt ve, mơn trớn của bọn chúng khiến Diệp Lạc sởn gai ốc, ả gần như phát điên lên.
Diệp Lạc càng vùng vẫy bọn chúng càng ra tay mạnh bạo hơn.
Kha Vạn Vũ dửng dưng với cảnh tượng trước mắt, hắn bình thản nhịp chân thưởng thức rượu ngon và mỹ nhân bên cạnh.
*Rầm*
Cánh cửa phòng VIP bị đạp đến bung ra, đổ sầm xuống tạo nên một âm thanh kinh động. Tiếng nhạc chói tai bên ngoài xâm lấn cả căn phòng.
Trước mắt Diệp Mộng là cảnh tượng ba gã đàn ông đang xâu xé một cô gái mà cô đoán chắc là đứa em cùng cha khác mẹ của mình.
- Con nhỏ này ở đâu ra vậy?
- Buông con bé ra ngay!!
Gã to béo nhất vừa kéo quần đứng dậy đã bị Diệp Mộng dùng cây lau nhà quật tới tấp vào đầu, cô xoay người đá một cú móc hàm khiến miệng hắn phun đầy máu tươi rồi ngả lăn ra.
Hai tên còn lại thấy vậy liền buông Diệp Lạc mà lao tới.
Diệp Mộng nhanh chóng santo hai vòng trên không đá tên đeo kính lệch mặt, tên còn lại bị Diệp Mộng nắm đầu đập liên tục vào tường.
Những tên thuộc hạ đứng phía sau Kha Vạn Vũ cũng định bước ra, hắn giơ tay ra dấu dừng lại.
- Diệp Lạc, em có sao không?
Thân thể Diệp Lạc toàn vết ửng đỏ, khắp mặt và cổ nhơ nhớp nước bọt, chiếc áo trắng bị xé tan nát, phần thân dưới chỉ còn mỗi chiếc quần lót, trông thảm thương vô cùng.
Diệp Mộng đầy lo lắng, lập tức cởi áo bên ngoài khoác lên người Diệp Lạc nhẹ nhàng đỡ cô ta đứng dậy.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía lối ra, giữa ban ngày ban mặt một cô gái trùm kín mít ngang nhiên đến cướp con nợ, giờ chuẩn bị rời đi như xem những kẻ còn lại trong căn phòng này là không khí.
Kha Vạn Vũ chẳng những không tức giận, hắn còn thấy thú vị là đằng khác. Nhìn đồng phục trên người cô, hắn biết Diệp Mộng là nhân viên Sandos.
- Muốn đi đâu?
Giọng hắn âm vang đến rùng rợn.
"..."
Chết tiệt!
Diệp Mộng vô ý chỉ muốn nhanh chóng cứu Diệp Lạc ra mà không biết trong phòng còn có người.
Cảm giác sợ hãi dần xâm lấn nhưng cô lại cố tỏ ra bình tĩnh xoay người lại.
Diệp Mộng khẽ liếc xung quanh, vài tên ăn mặc như vệ sĩ đang nhìn chằm chằm vào cô.
Phía sôpha trong góc sang trọng nhất ở giữa căn phòng, hai cô gái trẻ tỏ vẻ hoảng sợ đang vùi mặt vào ngực một gã đàn ông rất đẹp tuổi chừng 30.
Bàn tay thuần thục của hắn bận rộn như một thói quen, bên xoa đùi bên bóp ngực.
Ánh mắt của hắn dính chặt lên người cô, đôi môi quyến rũ đó vẽ lên một đường cong tuyệt mỹ, dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, khuôn mặt của hắn lại đẹp yêu mị.
Kha Vạn Vũ?
Toi đời rồi!
Diệp Mộng đã vào đây làm được hai tuần nhưng chưa từng gặp qua ông chủ của mình.
Nhân viên bên dưới ai nấy đều nhắc nhở nhau "hắn ta là kẻ khó ở, sáng nắng chiều mưa tốt nhất không nên dây vào".
Cô vô thức cắn chặt môi, gương mặt có đôi phần lo lắng. Diệp Mộng quả thật muốn yên ổn kiếm tiền nhưng cũng không thể vì sợ đắc tội với ông chủ mà bỏ mặt Diệp Lạc.
Diệp Lạc sao lại đến đây? Lại còn gặp phải kẻ không nên gặp.
Diệp Mộng chỉ tiếp xúc với ả một hai lần, quả nhiên chẳng biết chút gì về đứa em gái này.
- Chị ơi cứu em!
Diệp Lạc thảo mai vịn vào cánh tay cô mà khóc rấm rứt. Ả ta nào có ưa Diệp Mộng nhưng làm gì còn sự lựa chọn khác.
Diệp Mộng ngẩng nhìn Diệp Lạc đang run rẩy, bộ dạng thê thảm rất đáng thương.
- Ở đây có hiểu lầm gì chăng? Ông chủ sao lại chấp nhặt một cô bé chứ? Có vẻ anh hơi nặng tay rồi!
Giọng điệu cũng đanh thép lắm!
Kha Vạn Vũ gật gù xem câu nói đó như là một lời khen, từ trước đến nay hắn chưa từng nhân nhượng bất kỳ ai.
Hắn cảm thấy biểu hiện của Diệp Mộng thú vị hơn nhiều so với "con rối" kia. Hắn nhướng mày, hất cằm về phía Diệp Lạc:
- Cô nói xem!
Diệp Lạc cúi gầm mặt xuống, giọng ả đầy uất ức nước mắt lại chực trào ra:
- Em bị lừa, giờ em đang mắc nợ bọn chúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT