- À bác sĩ Tề, phòng bệnh này đầy đủ ánh sáng, tôi rất hài lòng!
Tề Thái đang yên đang lành hóng chuyện bỗng bị Kha Vạn Vũ gọi tên, anh còn tự hào khoe mẽ:
- Tất nhiên rồi! Chổ tôi là bệnh viện cao cấp nhất Đài Loan...
- Không, ý tôi là cậu không cần đứng đây làm bóng đèn nữa.
Tề Thái chưa kịp nói xong đã cắn phải móc câu của Kha Vạn Vũ.
Cục tức nghẹn lại ở cổ, tách cà phê sáng còn chưa kịp uống hết đã phải chạy vội lên đây, giờ đến được với nhau rồi, bọn họ không cần anh nữa.
- Yêu đương thì có gì hay? Mai mốt liệt giường cũng đừng gọi tên tôi nghe chưa?
Đáng lẽ ra mình cũng có bạn gái ấy chứ, tất cả là tại thằng bạn khốn nạn này!
Đêm đó nếu không phải bị Kha Vạn Vũ giật ngược giật xuôi gọi về bệnh viện thì bây giờ anh cần ngồi ăn cơm chó của hai người bọn họ chắc?
Tề Thái vẫn còn tương tư cô gái suýt chút anh đã trao đi lần đầu. Để lại tên tuổi, số điện thoại đầy đủ vậy mà người ta không thèm gọi, cũng không thấy quay lại quán Bar đó nữa.
Thành phố lớn thế này biết đi đâu mà tìm cô ấy bây giờ?
***
Hình bóng Diệp Mộng lấp đầy trong ánh mắt kẻ si tình, Kha Vạn Vũ cứ nhìn cô say đắm chốc chốc lại mỉm cười khiến cô phát ngượng, mặt đỏ bừng bừng.
Dáng vẻ này của anh thật ngốc nghếch, hay là bị té đến hỏng não rồi?
- Ông chủ, đầu của anh có bị thương không? Hay là nhờ bác sĩ Tề khám lại lần nữa đi!
Diệp Mộng tinh nghịch gõ vào giữa trán anh một cái. Anh giữ lấy bàn tay thon thả trước mặt, hôn nhẹ lên từng ngón tay nhỏ:
- Em phải thay đổi cách xưng hô, không được gọi là ông chủ nữa!
Diệp Mộng cũng thấy có gì đó không đúng lắm, cô gượng gạo thử gọi tên anh:
- À... ừm... Vạn... Vũ... em định nghỉ việc ở Sandos. Sắp tới phải đi thực tập, có lẽ em sẽ rất bận.
Diệp Mộng theo học chuyên ngành Quản Trị Rủi Ro Tài Chính, công việc trong ngành này có mức lương rất cao. Cô đã tích lũy đủ tín chỉ, kết thúc kỳ thực tập sẽ có thể nhận bằng tốt nghiệp trước thời hạn.
Kha Vạn Vũ không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu:
- Nhớ dành thời gian cho anh là được!
Đúng hôm Diệp Mộng được xuất viện thì Kha Vạn Vũ trở thành bệnh nhân. Vì lỡ nói dối bị trọng thương "chổ đó" nên trong vài ngày tới anh đành ở lại viện một mình. Còn bị Tề Thái chỉ định phải ngồi xe lăn cho giống thật.
Buổi chiều, Kha Vạn Vũ gọi người mang đồ dùng cần thiết và điện thoại mới đến cho Diệp Mộng.
Trên tay đầy túi lớn, túi nhỏ Diệp Mộng vội vội vàng vàng chạy vào phòng thay đồ.
Cô đã biệt tăm biệt tích mấy ngày, chắc chắn Tiêu Khải đang rất lo lắng.
Diệp Mộng và Diệp Tiêu Khải là chị em song sinh, giữa hai người như có sợi dây liên kết vô hình, số máy lạ gọi đến Tiêu Khải liền nghĩ ngay đến chị, không chần chừ nghe máy.
- Tiêu Khải, là chị đây!
Đầu dây bên kia Tiêu Khải thở phào nhẹ nhõm:
- Chị ổn không? Chuyện chị và Lục Hiển... em biết cả rồi!
Thích Vy có ghé qua tìm Diệp Mộng và kể đầu đuôi cho Tiêu Khải nghe, cả hai đều nghĩ cô vì quá đau lòng do bị phản bội, không dám đối diện sự thật nên tạm đi đâu đó cho khuây khỏa.
- Bây giờ mọi thứ đều rất tốt, chị rất ổn!
Giọng nói của cô nhẹ nhàng bình thản, so với đêm rơi vào tay bọn buôn người, Diệp Mộng phải đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết thì việc kết thúc mối tình với một kẻ tệ bạc chẳng phải là gì lớn lao.
Cảm nhận được tâm tư vui vẻ của Diệp Mộng, Tiêu Khải như trút được gánh nặng trong lòng, cậu không muốn đào sâu thêm. Nhìn hai y tá đi qua đi lại trước mặt, Tiêu Khải nói thêm một chuyện:
- Em được chuyển lên phòng bệnh VIP, họ không nhắc gì đến viện phí cả, còn nói là yêu cầu của giám đốc nào đó, chị biết chuyện này không?
Ánh mắt Diệp Mộng thoáng một tia ngạc nhiên, trong lòng liền có ngay đáp án, chỉ là chưa tiện giải bày với Tiêu Khải.
Đây chắc chắn là chủ ý của Kha Vạn Vũ, chẳng phải anh ấy đang nói chuyện với giám đốc bệnh viện ngoài kia sao?
- Em cứ yên tâm tịnh dưỡng trước, chị sẽ đến thăm em sau nhé!
Trò chuyện với Tiêu Khải một lúc, Diệp Mộng gọi cho Thích Vy nhưng không kết nối được, cô gửi đi vài dòng tin nhắn rồi mới chú ý đến những cái túi giấy kia.
Diệp Mộng thấy buồn cười, rõ ràng là về nhà chứ có phải đi du lịch đâu mà anh chuẩn bị rất nhiều váy áo còn có cả giày cao gót, tất cả đều đúng size của cô.
***
- Diệp Mộng có cần anh giúp gì không?
- Em xong rồi!
Kha Vạn Vũ gấp gọn tờ báo lại đặt lên bàn, theo phản xạ đưa mắt nhìn sang, liền ngây người trong tức thì.
Diệp Mộng lựa mãi mới được một chiếc váy màu đen tay dài, dài đến gối nhưng lại trễ vai còn bó sát cơ thể để lộ làn da trắng mịn, ba vòng hoàn hảo mướt mắt.
Chết tiệt! Em là yêu tinh!
Kha Vạn Vũ mím chặt môi lại, nhìn cô bằng một ánh mắt phức tạp.
Tề Thái và Duy Vĩ kinh ngạc đến sững sờ, gương mặt mộc của Diệp Mộng bình thường đã đẹp đến bức thở, không ngờ vóc dáng lại còn nóng bỏng như vậy.
- Các cậu còn dám nhìn?
Hai người bọn họ ôm ngực ho khan, đảo mắt đi chổ khác.
Kha Vạn Vũ cau mày lại, anh mang theo áo vest, tự dịch chuyển xe lăn đến bên cạnh cô, kéo Diệp Mộng ngã lên đùi:
- Khoác cái này vào! Em không chọn được bộ nào tử tế sao?
Anh tự ra lệnh rồi tự mình hành động liền tay, đến khi Diệp Mộng lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình thì Kha Vạn Vũ mới có đôi ba phần hài lòng.
Vóc dáng này, gương mặt này đúng là yêu tinh.
Diệp Mộng cũng ngượng chứ, nhưng đây rõ ràng là chiếc váy kín đáo nhất trong số kia rồi.
Cơ thể cô được luyện tập cường độ cao nhiều năm từng đường nét đều rất chuẩn, vóc dáng này bây giờ có mặc gì cũng vậy thôi.
Diệp Mộng đã quen với ánh mắt của người đời, cô không quen nhất là thái độ kì lạ này của Kha Vạn Vũ.
- Xem cậu mang cái gì đến đây!
Kha Vạn Vũ ném hết mấy chiếc túi quần áo hiệu ra sàn. Nào là tất lưới, váy hở lưng, cúp ngực, xẻ đùi,... đủ cả.
Duy Vĩ bị điểm mặt, cảm thấy có chút oan ức:
- Sếp à, anh chỉ gửi cho em số đo 3 vòng của chị dâu ngoài ra không có yêu cầu nào khác, nên bọn họ đưa cái nào thì em lấy cái đó... em thấy... rất đẹp mà!
Đẹp?
Chết tiệt! Đúng là đẹp thật!
Kín không kín, hở không hở, chổ nào cần cong thì cong vút mềm mại thật khiến người ta bí bách, so với cởi sạch vẫn hấp dẫn hơn gấp 10 lần.
Nghĩ tới ánh mắt thèm muốn của bọn đàn ông khi nhìn Diệp Mộng thì anh càng điên tiết.
Kha Vạn Vũ nhất thời không thể thích nghi với loại cảm xúc này, chỉ biết rằng anh muốn tất cả mọi thứ trên người Diệp Mộng phải là của riêng anh mà thôi.
Dù là ai cũng vậy, Tề Thái, Duy Vĩ, hay bất cứ ai khác, chỉ cần là "con người" thì đừng có mà nhìn Diệp Mộng của anh.
- Số đo 3 vòng của em là bao nhiêu?
Diệp Mộng thỏ thẻ bên tai, đẩy nhẹ góc cằm của anh về phía cô.
- 92 - 58 - 98
Kha Vạn Vũ rất tự tin trả lời, Diệp Mộng nhìn anh đầy ngạc nhiên:
- Em nhớ là đâu có nói với anh?
- Anh tự đo.
- Anh đo bằng cái gì?
Cô ngây ngốc khó hiểu, cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
- Lúc tối qua em ngủ...
Ngập ngừng một chút, anh ôm lấy cái đầu nhỏ đang lắc lư vào lòng, hòng bịt tai cô lại, khóe môi cong cong cười tà:
- Anh đo bằng tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT