Chào mọi người, tôi là Nhiếp Hành Phóng, câu chuyện lần này bắt nguồn từ tôi viết lên vết mực đầu tiên.

Kể từ khi quen biết với Trương Huyền, tôi cũng đã trải qua không ít chuyện ly kỳ cổ quái, cho nên ý tứ của Trương Huyền chính là để tôi tường thuật lại những chuyện này, vì có thể sẽ khiến cho người đọc có hứng thú hơn, mặt khác, hắn còn nói nếu làm như vậy cũng sẽ khiến cho mọi người cảm nhận được sâu hơn về tính cách và mị lực của tôi.

Nhưng tôi cảm thấy mấy thứ giống như mị lực này không cần tự mình tới tô điểm thêm, cũng giống với cái gọi là *“Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hề”.

(*)Là đào, là mận không cần phải nói ra, chỉ cần chân thành trung thực là có thể lấy được tình cảm của người khác.

Nhưng mà tôi biết trong lòng của hắn có tính toán riêng—Thật ra thì hắn chỉ là muốn mượn tên của tôi để tuyên truyền quảng cáo cho sản phẩm của bản thân hắn.

Giống như những thương nhân bán sản phẩm ra ngoài, cho dù sản phẩm có tốt đến đâu, nếu không có một nhãn hiệu hoàn hảo cũng không được trò trống gì, mà tác dụng hiện tại của tôi chính là một tấm thẻ nhãn hiệu, treo lên tấm thẻ là tôi này, khẳng định sách của hắn có thể cháy hàng.

Đương nhiên, tôi cũng không ngại làm chút việc nhỏ này, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi, nhưng mà cách viết văn của tôi cũng không tốt hơn hắn (bởi vì đại đa số thời gian tôi đều dành cho việc kiếm tiền), việc này còn cần mọi người thông cảm cho.

Câu chuyện này phát sinh ở thời điểm tôi và Trương Huyền vừa mới quen biết, cả hai đều chỉ có một chút hiểu biết sơ sài về nhau.

Bởi vì đứa em trai ngu ngốc tự cho mình là thông minh kia của tôi, Trương Huyền trở thành trợ lý riêng cho tôi, căn bản một ngày 24 giờ đều xoay quanh bên người tôi, hiện tại nhớ lại, lấy sở thích và tích cách của tôi, có thể chịu đựng một người có năng lực làm việc yếu kém, thường xuyên làm nghề phụ liên quan đến tâm linh, hơn nữa còn là một tên đặc biệt ồn ào, đại khái có thể là bởi vì hắn có nhan sắc giá trị cao đi.

Tuy rằng mọi người đều nói không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhưng không thể phủ nhận, ở rất nhiều thời điểm, người có nhan sắc giá trị cao có thể khiến cho người ta xem nhẹ rất nhiều loại bệnh nhỏ của hắn, ít nhất tác dụng tồn tại của hắn chính là khiến cho cảnh đẹp ý vui, tiền đề là không mở miệng nói chuyện.

Lần này tôi cố ý tường thuật lại câu chuyện này, cũng bởi vì nó cùng với chuyện tôi gặp quỷ có chút không giống nhau, còn không giống nhau ở chỗ nào, trước hết tôi không thể nói ra, đọc đến cuối cùng, mọi người sẽ hiểu rõ.

Sự kiện này phát sinh khi tôi đang trên đường đi công tác ở một nơi khác, từ đầu người cùng đi công tác với tôi sẽ là bí thư, nhưng đột nhiên thân thể của cô ấy không thoải mái, lâm thời thay đổi thành trợ lý có cũng như không kia của tôi —Tiên sinh Trương Huyền.

Tôi là người cuối cùng nhận được thông báo, cho nên chờ đến lúc tôi biết được, tôi cũng đã ngồi lên trên máy bay chuẩn bị cất cánh, mà Trương Huyền đã an vị ngồi ở bên cạnh tôi.

“Hình như ngài không muốn nhìn thấy tôi?” Hắn xem mặt đoán ý hỏi.

Chuyện cho tới bây giờ, tôi còn có thể nói cái gì chứ? Đi tới đi lui, vé may bay cũng đã mua rồi, căn cứ vào nguyên tắc không lãng phí tiền tài, tôi không thèm đuổi hắn xuống cái máy bay này.

“Hội nghị tôi tham dự lần này rất quan trọng.” Tôi cường điệu nói: “Trương Huyền, nhớ làm tốt chuyện của cậu.”

Hắn dùng sức gật đầu, còn làm biểu cảm rất hồn nhiên cười cười nhìn tôi.

Cười đến đôi mắt cong cong phát sáng, tôi còn có thể nhìn thấy mấy tiếp viên hàng không đang ở một bên nhìn trộm hắn.

Vì không để nụ cười của hắn mê hoặc, tôi mở tờ báo ra xem.

Sau khi máy bay cất cánh được mười phút, hắn nép lại gần: “Chủ tịch, báo đẹp không?”

“Ừ.”

“Đẹp hơn tôi không?”

Câu hỏi này hỏi có chút lộ liễu, tôi nhịn không được ngẩng đầu ra khỏi tờ báo, nhìn về phía hắn.

Đương nhiên là hắn đẹp, nếu không hắn dựa vào cái gì có thể làm trợ lý của tôi, tôi lại không tự ngược.

Trên thực tế, đúng là tôi có chút tự ngược, bởi vì có những chuyện trợ lý nên làm đều là tôi tự làm.

Chính vì cái tên Trương Huyền này quá thú vị, cũng do tôi tấm chiếu mới chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, tôi cũng không chán ghét việc ở bên cạnh có một người thú vị làm bạn với mình, cho nên mọi việc có được tất có mất, tôi cần phải phụ trách một ít công việc thuộc về phạm trù công tác của hắn.

Vì không để cho cái đuôi của hắn kiêu ngạo đến mức có thể vểnh lên tận trời, tôi cố ý lạnh mặt, hỏi: “Cậu muốn nói cái gì?”

Nửa giờ sau, tôi thực sự hối hận khi mình đã tiếp lời.

Nhìn tôi cuối cùng cũng chú ý đến mình, hắn cười đến vui vẻ, sáp lại gần hơn đến trước mặt tôi, nói:

“Chủ tịch không nên hiểu lầm nha, tôi không nghĩ sẽ dùng mỹ nam kế với ngài, tuy rằng tôi biết nhan sắc của mình rất xuất sắc, nhưng tôi muốn đường đường chính chính kiếm tiền, loại chuyện như cầu bao nuôi kia tôi tuyệt đối sẽ không làm.”

Đúng, tôi đúng là không có bao nuôi hắn, tôi chỉ là nuôi hắn, bởi vì hiện tại hắn ở nhà của tôi, ăn, uống, ngủ, nghỉ, tiêu tiền đều là dùng của tôi.

Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên phát hiện mình trong lúc vô ý thế mà lại làm một cuộc làm ăn lỗ vốn như vậy, nếu nói là quan hệ bao nuôi, ít nhất tôi còn có thể có lợi, nhưng hiện lại tôi hoàn toàn không có lợi nhuận thu vào, ngược lại vẫn luôn đơn phương trả giá — trên vấn đề tiền tài.

Thôi được rồi, nể tình giá trị nhan sắc của hắn cao như vậy, tôi nhịn.

Hiện tại xem TV cũng phải tiêu tiền, huống chi là xem trai đẹp.

“Thật ra tôi đang điều tra, một người bạn của tôi chuẩn bị phát hành một quyển sách, bên trong có nhắc tới vấn đề là giá trị nhan sắc của quỷ.”

Chỉ có Trương Huyền mới có thể có loại bạn bè nhàm chán này, rồi lại viết ra loại sách nhàm chán kia.

Khi đó, tôi vẫn có thái độ bán tín bán nghi đối với quỷ thần, cho nên tôi ôm theo vài phần tò mò đối với thế giới kia, hỏi: “Chức nghiệp của các cậu không phải là bắt quỷ sao? Cậu còn quản ma quỷ lớn lên trông như thế nào nữa à?”

“Chuyện này đúng là chủ tịch ngài không hiểu rồi, cái gọi là tướng từ tâm sinh, người như thế nào, quỷ cũng sẽ là như thế ấy, ngài nghĩ mà xem vì sao mọi người lại thích Nhiếp Tiểu Thiến như vậy, bởi vì cô ấy lớn lên xinh đẹp chứ sao, nếu vai chính đổi thành Hắc Sơn Lão Yêu, ngài nói xem mọi người sẽ hy vọng Ninh Thải Thần ở bên Hắc Sơn Lão Yêu hay sao?”

“Cho nên lần này thứ tôi điều tra chính là — Quỷ lớn lên đẹp thì sẽ là một con quỷ tốt hay là một con quỷ xấu, tỉ lệ này sẽ chiếm bao nhiêu phần trăm.”

Tên nhóc này cũng thật sự là nhàm chán.

Tôi hỏi: “Người ta muốn chia cho cậu bao nhiêu?”

Hắn kêu lên một tiếng, vẻ mặt hiện ra biểu tình: “Sao chủ tịch lại biết được chuyện này.”

Chuyện này căn bản không cần cố ý quan sát, bởi vì tôi quá hiểu biết tính cách tham tiền kia của Trương Huyền.

“Thật ra cũng không có bao nhiêu, chỉ một chút, một chút, hắc hắc.....”

“Cho nên cậu liền nhân cơ hội đi công tác, thuận tiện điều tra?”

“Tôi sẽ làm trong thời gian nghỉ ngơi, chủ tịch yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến công tác của ngài!”

“Ồ.”

Tôi một lần nữa cầm lấy tờ báo.

Bởi vì tôi tuyệt đối không có tý chờ mong gì vào sự bảo đảm của hắn, nhưng mà tôi thường xuyên mắt nhắm mắt mở cho qua nghề phụ này của hắn.

Rốt cuộc thì ở đâu có thể tìm thấy một nhân viên dám nói ở trước mặt sếp của mình rằng mình đang làm thêm nghề phụ, chỉ cần tính riêng chuyện này, hắn còn rất thẳng thắn thành khẩn.

Tôi chính là thích người thẳng thắn thành khẩn.

“Vậy chủ tịch, ngài có thể trả lời tôi mấy câu hỏi được không? Đều là mấy câu hỏi nhỏ rất là đơn giản.”

“Ừ.”

“Nếu ngài là Ninh Thải Thần, ngài sẽ thích loại quỷ nào? A: Nhiếp Tiểu Thiến; B: Hắc Sơn Lão Yêu.”

Vô nghĩa, ai sẽ thích lão yêu chứ.

Tôi chọn A.

“Ngài tin tưởng bản tính của quỷ lương thiện chứ? A: Tin tưởng; B: Không tin; C: Không biết.”

“C.”

“Nếu nữ quỷ làm chuyện xấu, ngài sẽ đi hóa giải chuyện này theo khuynh hướng nào? A: Mời pháp sư đuổi quỷ; B: Dùng sự nhiệt tình của ngài khiến cho nữ quỷ cảm động.”

“Có lựa chọn C không?”

“Đề này không khó, cho nên ngài chỉ có thể chọn một trong hai.”

Tôi nghĩ nghĩ.

“A đi.”

“Nếu như chọn phương án A, chúng ta sẽ nhảy đến bước lựa chọn tiếp theo — Pháp sư nói muốn đánh tan hồn phách của nữ quỷ, thái độ của ngài là gì? A: Nể tình cô ấy xinh đẹp, tha thứ cho cô ấy một lần; B: Không tha thứ, giữ vững lập trường bắt quỷ.”

Chờ nói xong, hướng đi của vấn đề này càng ngày càng kỳ quái.

Đầu tiên, tôi cũng không tin vào quỷ thần cho lắm, vì sao muốn tôi phối hợp với hắn trả lời lại mấy câu hỏi nhàm chán này chứ?

Tiếp theo, là người đều sẽ thích những thứ tốt đẹp, nhưng không phải nói là thiện ác bất phân, diện mạo rất quan trọng sao?

Lại nói đến, vì sao lại là nữ quỷ?

“Trương Huyền, tôi hỏi cậu một vấn đề?”

“Ngài hỏi đi.”

“Vì sao trong truyền thuyết đều là nữ quỷ? Chẳng lẽ không có nam quỷ sao?”

“Chủ tịch đột phá được điểm mù rồi.”

Hắn giơ ngón trỏ lên, làm ra tư thế giống như chuyên gia học giả đang giảng bài, nói: “Ở trong thế giới quỷ quái chân chính, mỗi bên nam nữ chiếm một nửa, nhưng mà nữ quỷ lại dễ dàng tạo được bầu không khí rùng rợn hơn, tỷ như tóc dài, móng tay đỏ thẫm, đọc truyện ma quỷ chính là tìm kiếm kích thích, cho nên mọi người đều sẽ nghĩ đến nữ quỷ đầu tiên theo thói quen khi nói đến quỷ.”

“À.”

“Thật ra quỷ và chúng ta giống nhau, chỉ là tồn tại dưới một dạng thân thể khác, giống như ngài sinh hoạt mỗi ngày, nói không chừng còn thường xuyên va chạm với chúng nó, chỉ là ngài không biết mà thôi.”

“Sẽ sao?”

“Sẽ, đặc biệt giống như những người không tin quỷ thần như ngài, cho dù thấy quỷ cũng sẽ không biết, sau đó.....” Hắn nhìn sắc mặt của tôi nói: “Ngài liền xui xẻo.”

Xui xẻo cả đời này của tôi chính là gặp được một vị trợ lý như cậu.

“Nếu như ngài muốn đáp lại vấn đề theo hướng của nam quỷ, nơi này của tôi cũng có, từ từ ha, tôi đưa cho ngài.”

Hắn cúi đầu lật tìm trong túi công văn, nhìn hắn móc một chồng giấy thật dày từ trong đó ra, đầu tôi cũng lớn theo.

“Không phải cậu đã nói chỉ có mấy câu hỏi nhỏ thôi sao?”

“Đúng vậy.”Hắn lời lẽ chính nghĩa nói: “Nhưng mà căn cứ vào từng câu trả lời không giống nhau, vấn đề phân loại cũng sẽ không giống, mỗi lần Chủ tịch đều nhảy vào nhóm phân loại phức tạp, cơ mà cũng không có vấn đề gì, hướng nam quỷ cũng tương đối nhẹ nhàng......”

“Tôi từ bỏ.”

“Sao lại như thế, tôi cũng đã lấy tư liệu ra rồi, ngài hiện tại lại nói không làm? Chẳng lẽ lúc ngài và khách hàng bàn chuyện làm ăn, đang nói chuyện được một nửa nhưng cảm thấy khó chịu liền không nói nữa hay sao hả?”

Tôi lựa chọn trầm mặc.

Bởi vì tôi biết một khi tôi đáp lại hắn, vậy thì sau đó hắn sẽ dùng vô số lý do tới phản bác lại tôi, đó chính là một vòng tuần hoàn chết người vĩnh viễn không thoát ra được.

Cho nên tôi trực tiếp từ bỏ, khép tờ báo lại, chuẩn bị đi ngủ.

Hắn thấy chiêu này không linh, lập tức lại ra chiêu thứ hai.

Bên tai truyền đến tiếc vang của chuông lục lạc, tôi hơi hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy một cái bùa hộ mệnh kim sắc hình mèo chiêu tài đang đong đưa ở trước mặt.

“Tất cả những người trả lời câu hỏi đều được nhận quà từ Hiệp Hội tâm linh toàn cầu, túi mèo chiêu tài này được đại sư tự mình khai quang, vừa đáng yêu lại có thể chiêu tài, trừ đi tác dụng trừ tà, còn có thể làm móc treo chìa khóa, chủ tịch, có động tâm chút nào hay không?”

Nói thật ra thì, một chút cũng không có.

Bởi vì tôi biết vị đại sư trong miệng Trương Huyền kia không ai khác chính là hắn, nếu nói hắn là đại sư, vậy ông chủ là tôi đây có phải là đại đại sư hay không?

“Không có hứng thú, tôi muốn đi ngủ.” Tôi nói.

“Chủ tịch~”

Tên nhóc nào đó bắt đầu lên giọng điệu giả vở đáng thương.

Thật sự là làm tôi không có cách nào, vì sao cứ muốn một người không tin thần tin quỷ đi trả lời mấy cái vấn đề kia chứ hả?

Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ không thích quỷ, cho nên những giả thuyết mà cậu vừa nói kia đều sẽ không tồn tại.”

“Cũng có thể có 0.001% hy vọng chứ, dù sao lấy thể chất của ngài, muốn gặp quỷ không phải là chuyện trong nháy mắt sao.”

Nhìn thấy và thích không giống nhau, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng không thấy được mỗi người đều sẽ yêu thích.

“Nếu là giả thiết, tôi nghĩ khả năng tôi thích pháp sư còn lớn một chút.”

Rốt cuộc thì pháp sư là con người, xác suất thích một người so với thích quỷ còn lớn hơn nhiều.

Không biết những lời này kích thích đến sợi thần kinh nào của hắn, nháy mắt đôi con ngươi của hắn phát sáng giống như ngọc bích, vui vẻ hỏi: “Chủ tịch, ngài nói pháp sư là chỉ tôi sao? Nếu đúng là như vậy, tôi đây cũng có một phần đề cho ngài trả lời, ngài chờ tôi một chút.

Hắn cúi đầu tìm kiếm ở trong bao công văn, rất nhanh đã lấy ra một chồng văn kiện.

Nhìn thấy phần văn kiện kia tuyệt đối không tính là mỏng, tôi có thể tưởng tượng ra được nếu giải đáp xong đống câu hỏi này, dọc đường đi này của tôi muốn nghỉ ngơi đúng là nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vì thế, trước khi Trương Huyền mở miệng, tôi móc ra một xấp tiền lớn từ trong bóp tiền, là đô la.

“Từng này có đủ khiến cậu câm miệng lại hay không?”

Ngay trong lúc tôi đang lo lắng loại lời nói này có phải là xúc phạm đến lòng tự trọng của hắn hay không, đôi mắt của hắn lại nhìn về phía tiền còn lại trong ví của tôi.

Trong ví tiền có đủ loại thẻ tín dụng khác nhau, ở trên cùng chính là một tấm thẻ màu đen.

Có người từng nói nhìn mặt liền biết người ta muốn gì, hiện tại tôi đặc biệt cảm nhận được, đôi mắt của hắn rõ ràng hiện lên dòng chữ —Tôi thích thẻ đen.

Vì cầu được an tĩnh lại, tôi rút thẻ đen kia ra, đưa cho hắn.

“Chỉ cần trong hành trình này cậu không nói đến đề tài ma quỷ gì, cái thẻ này có thể tùy tiện dùng.”

Tay trống trơn, tấm thẻ kia có thể nói là một giây bị đoạt đi, tiếp theo chính là từng tiếng đinh đinh đang đang vang lên, hồ sơ phân loại đề tài cùng với mèo chiêu tài đều được nhét vào trong túi công văn, hắn ngồi thẳng thân thể, cười tủm tỉm hỏi: “Vậy chủ tịch, hạn mức cao nhất mà tôi có thể quẹt là bao nhiêu tiền thế?”

“Đừng quẹt khiến tôi cảm thấy quá mức là được.”

“Vậy thì xin yên tâm, lòng tôi hiểu rõ.”

Yên tâm mới là lạ.

“Còn có, một đường này trừ bỏ nói công việc, ít lắc lư ở trước mặt của tôi.”

“Không thành vấn đề!”

Hắn cười đến mức đôi mắt đều cong thành hình trăng khuyết — Đi công tác nhiều việc lại còn có thể làm nghề phụ, không những thế còn có thể tùy tiện quẹt thẻ shopping, người bình thường sẽ rất vui vẻ. Nhưng ở phương diện này, Trương Huyền lại rất bình thường.

Cho nên người không bình thường ở đây là tôi, tôi thật sự là đủ tự ngược.

Trước khi tiến vào mộng đẹp, tôi vẫn luôn xuy xét vì sao tôi lại đi tự ngược như vậy, chỉ tiếc đến lúc ngủ thiếp đi rồi cũng không nghĩ ra được đáp án.

Lần đầu tiên tôi biết được thẻ tín dụng trừ tác dụng có thể mua những vật ngoài thân, nó còn có thể mua được thanh tĩnh.

Bởi vì sau khi có tấm thẻ đen kia, trợ lý của tôi đúng là mười phần nghe lời.

Hắn không ồn ào, làm việc cũng cần mẫn, tất cả những tài liệu dùng cho hội nghị đều sửa sang lại đầy đủ ngăn nắp, ân cần đến mức khiến tôi hoài nghi có phải hắn bị cái gì bám vào người hay không — Đây chỉ là hình dung, cũng không phải nói tôi thật sự tiếp nhận những thứ mê tín dị đoan đó của hắn.

Cho nên thương vụ hội nghị tiến triển thuận lợi, sau khi kết thúc lịch trình ngày đầu tiên, Trương Huyền nói rằng trước kia mình từng ở nơi này rồi, xem như là một nửa chủ nhà, chủ động đưa ra ý kiến muốn dẫn tôi đi dạo tham quan một ít địa điểm nổi danh, tôi từ chối.

Bởi vì đêm nay tôi muốn đi tham gia cuộc gặp mặt với bạn bè thời đại học.

Trong số nguyên nhân chủ yếu để tôi tự mình tới bên này mở cuộc họp có một cái là nhận được thư mời của một người bạn trong lớp, khó có khi được tụ tập lại, tôi không muốn để cho Trương Huyền làm hướng dẫn viên, cho nên tôi để hắn tự do hoạt động, Hắn đi tham quan cũng được, đi làm nghề phụ kiếm tiền cũng ok, chỉ cần không làm trở ngại kế hoạch tụ họp đêm nay của tôi là được.

Hắn thật sự sảng khoái đồng ý, vì thế tôi còn tính toán đánh giá cho hắn 90 điểm, ai ngờ sau khi tách ra, hắn đột nhiên đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nói một câu:

“Chủ tịch ngài đi chơi chú ý một chút, không nên về quá muộn nha, không phải tôi hù dọa ngài, xem khí sắc hai ngày nay của ngài, chỉ số gặp được quỷ rất là cao, cố tình ngài lại là người vịt chết mỏ vẫn còn cứng, gặp được quỷ rồi cũng không chịu thừa nhận người ta là quỷ, loại thái độ này thật sự rất không được, chúng nó giận lên rất có thể sẽ khiến ngài khó coi đó.”

Tôi quyết định rút 90 điểm kia về, thuận tiện cũng rút tấm thẻ đen kia về.

“Trương Huyền.” Mặt tôi trầm xuống, nói với hắn: “Trong vòng ba giây đồng hồ biến mất trước mắt tôi, hoặc là cậu vĩnh viễn biến mất trước mắt tôi.”

Hắn nhấp miệng, một bộ dáng không phục, nhưng lập tức tốc biến đi mất như gió, chỉ để lại từng tiếng đinh đinh đang đang cùng với câu nói còn vọng lại trong gió: “Vậy hẹn gặp chủ tịch vào ngày mai, nhớ luôn mang theo mèo chiêu tài tôi cho ở trên người nhé, chúc ngài may mắn.”

Tôi cúi đầu, nhìn tấm bùa hình mèo chiêu tài được nhét vào trong tay, không biết nên tức giận hay là cười mới tốt.

Cuối cùng tôi nhét mèo chiêu tài vào trong túi.

Làm như vậy không phải bởi vì tôi tin tưởng lời nói của hắn, mà là ngày mai tôi muốn đưa lại túi bùa này cho hắn, nếu không tuần sau bàn làm việc của tôi sẽ xuất hiện một đống giấy tờ cao hơn núi.

Đúc kết kinh nghiệm sau mấy lần xảy ra chuyện kia, tôi nắm rõ kỹ năng gom tiền của trợ lý nhà mình như lòng bàn tay.

Không khí buổi tụ họp buổi tối nay thật sự rất náo nhiệt, bạn học lâu năm không gặp khó có khi tụ tập lại với nhau, thế cho nên có rất nhiều đề tài để nói, vì thế vị trợ lý tiên sinh kia bị tôi hoàn toàn vứt ra sau đầu.

Dù sao hắn sẽ tự tìm việc vui vẻ cho mình, không cần tôi phải lo lắng thay.

Thời điểm chơi nhẹ nhàng vui vẻ, tôi đột nhiên phát hiện trong số người ở đây thiếu một vị bạn học, bạn này tên là Nguyên Khải, theo thói quen chúng tôi đều kêu cậu ấy là Nguyên Soái, bởi vì cậu ấy vẫn luôn cho rằng bản thân là người đẹp trai nhất lớp.

Cậu ấy thích nhất là xem náo nhiệt, thế mà hôm lại không tới, thật kỳ quái.

Tôi hỏi một bạn học ngồi ở bên cạnh, là đội trưởng đội bóng rổ trong trường mà trước kia chúng tôi theo học.

“Sao Nguyên Soái lại không tới thế? Cậu ấy thích nhất là xem náo nhiệt mà.”

Biểu tình của đội trưởng có chút kỳ quái, ghé sát vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Cậu ấy không tới được, cậu ấy đi khám kiểm tra ra bị ung thư dạ dày, gần đây vẫn luôn nằm ở bệnh viện, ở tại bệnh viện thành phố, hai ngày trước mọi người còn đi qua thăm cậu ấy, nghe nói thời gian còn lại của cậu ấy không nhiều lắm.”

Đội trưởng khoa tay múa chân dơ lên ba ngón tay, tôi cũng không biết đó là ba tuần hay là ba tháng, nhưng mà cho dù là loại nào, kết quá cũng không có khác biệt quá lớn. Trong lúc vô ý mà nghe được tin tức như vậy, tâm tình của tôi có chút hạ xuống, không có cách nào hòa nhập lại bầu không khí nhiệt huyết kia nữa.

Trong khoảng thời gian này đi theo Trương Huyền, chúng tôi cùng nhau gặp gỡ nhiều chuyện, trải qua sinh tử, cho nên với tôi mà nói, cái chết cũng không phải là một chuyện tiêu cực đáng sợ gì, nhưng đột nhiên nghe được bạn học cũ sắp gặp phải chuyện như vậy, cảm giác này vẫn là không giống nhau.

Vì để không ảnh hưởng đến không khí, tôi không nhắc lại chuyện này, thẳng cho đến khi kết thúc buổi tụ họp, mọi người tạm biệt nhau bằng lời chúc ngủ ngon, từng người nhờ xe đi về nhà.

Trước đó còn không có đặt xe trước, địa điểm mà chúng tôi tụ họp lại tương đối hẻo lánh, thời gian hiện tại cũng đã khuya, trời lại đổ mưa, cho nên tương đối thiếu xe, tôi giúp vài bạn học nữ gọi xe đến, tiễn bọn họ đi về cẩn thận, cuối cùng liền dư lại hai người là tôi cùng với đội trưởng.

“Ai yo, cậu vẫn thân sĩ phong độ giống trước kia ha, chẳng lẽ cậu không biết thật ra mấy người đẹp kia muốn ngồi chung xe cùng đi với cậu hay sao hả?”

Đôi tay của đội trưởng bắt chéo ôm ở trước ngực, đứng dựa vào trên cửa giễu cợt tôi.

“Tôi lại không tiện đường với bọn họ.”

Lại có một chiếc taxi chạy đến, tôi vội vàng vẫy tay, đối phương làm lơ, trực tiếp lướt qua để lại làn khói.

Sau đó lại mấy chiếc taxi lao đến nhưng đều như thế, đội trưởng lúc này cười ha hả:

“Nhìn xem, đây là cái giá cho việc làm thân sĩ phong độ.”

“Tôi cảm thấy là do tài xế có vấn đề, tôi có thể điện lên tổng đài của bọn họ để khiếu nại.”

“Đừng như vậy chứ, trời thì mưa to, nơi này lại vắng như vậy, ai cũng không muốn giờ này còn chạy ra đường, vẫn là để tôi đến giúp cậu.”

Cậu ta đi đến ven đường, giơ ngón tay cái lên quơ quơ từ trên xuống dưới, vừa vặn có một chiếc xe taxi chạy tới, dừng lại ở ven đường.

Mở cửa xe ra, đội trưởng liền bảo tôi lên xe, lại gõ gõ cửa sổ xe, chờ sau khi cửa kính hạ xuống, cậu ta móc ra một tờ tiền mặt đưa cho tài xế, lại báo khách sạn mà tôi ở:

“Đây là bạn tốt của tôi, làm phiền chiếu cố một chút.”

Tôi muốn từ chối ý tốt của cậu ta, nhưng mưa lại như trút nước, tài xế cũng đã kéo cửa kính xe lên, tôi hơi mở cửa sau của xe ra, hỏi cậu ta: “Cậu không đi cùng với tôi luôn sao?”

“Tôi ở gần nơi này, đi bộ là có thể về đến nơi.”

Đội trưởng nói xong liền đóng cửa xe lại, xua xua tay về phía tôi, lại làm ra động tác gọi điện thoại.

Xe khởi động, tài xế hỏi:

“Các cậu là bạn học?”

“Vâng, bạn học thời đại học.”

“Bạn học chính là sinh vật rất kỳ quái, chẳng sợ mấy năm không gặp, đến lúc gặp được rồi có nói bao nhiêu cũng không hết chuyện.”

Tài xế này cũng phải hơn 50 tuổi rồi, là một người đàn ông có khuôn mặt bình thường, không biết có phải các bác tài khác đều hay nói chuyện như vậy hay không, sau đó một thời gian rất dài, ông ta cứ nói luyên thuyên không ngừng xoay quanh đề tài bạn học này.

Tôi có chút say, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe ông ta lải nhải, nhịn không được còn tưởng Trương Huyền đang ở bên cạnh, nếu không bọn họ còn có thể nói chuyện hết con đường này cho đến lúc về.

Rốt cuộc thì tài xế nói cũng đã mệt mỏi, mở ra radio đêm khuya, tôi nghe âm nhạc từ đó phát ra, chậm rãi mơ hồ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên xe phanh gấp đánh thức tôi từ trong mộng tỉnh lại, tôi mở to mắt, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn còn rơi, nơi xa ánh đèn đường chiếu xuống mờ ảo, chiếu vào góc đường quạnh quẽ ở trên phố.

Trên đường một chiếc xe cũng không có, bên trong xe này bản nhạc từ radio vẫn vang lên đều đều, sóng điện thoại không tốt cho lắm, thỉnh thoảng truyền đến âm thành sàn sạt, nghe vào trong tai lúc đêm khuya như thế này, khiến cho người tôi không thoải mái lắm.

Đường đi đến khách sạn không phải là con đường nhỏ hẻo lánh này, cho nên đầu tiên tôi liền nghĩ rằng xe này là xe đen, tài xế này có vấn đề.

Tôi điều chỉnh dáng ngồi một chút, duỗi tay vào trong túi sờ sờ, xem có cái gì có thể làm vũ khí được hay không, lại cân nhắc tìm cơ hội báo cảnh sát.

Vì không để cho tài xế hoài nghi, tôi giả bộ như không có việc gì giống như người vừa mới giật mình tỉnh ngủ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bên kia, cậu nhìn về bên kia xem, quái quái.” Tài xế chỉ vào chỗ ngoặt phía trước mà nói.

Đó là một ngã tư đường không có biển báo giao thông, dưới cột đèn đường có hai người một lớn một nhỏ đứng.

Bọn họ chắc là bố con, đứa bé ước chừng 5, 6 tuổi, nắm tay người bố đứng ở trong mưa, bọn họ rũ đầu, không biết là muốn đi qua đường hay là đang đợi xe đến đón, trời mưa lớn như vậy mà một chiếc dù cũng không có.

“Xin lỗi cậu nhé, đột nhiên nhìn thấy có trẻ con, tôi liền phanh xe theo bản năng, cậu cũng biết hành động của trẻ con là khó đoán nhất, chúng nó đặc biệt thích đột nhiên vọt sang đường cái.”

Thì ra là tôi hiểu lầm tài xế.

Nhưng mà đêm hôm khuya khoắt có một đôi bố con đứng ở dưới mưa như vậy, đúng là có chút quái quái.

“Bọn họ vẫn luôn đứng ở đó sao?”

“Hình như vừa nãy còn không có, đột nhiên liền xuất hiện, giống như ma trêu, loại hành vi đột nhiên bị ma trêu này chính là bị ghét nhất, thật sự rất dễ dàng bị dọa sợ, cậu nói có đúng hay không?”

“Có lẽ bọn họ có việc gấp, không biết có phải là muốn đi nhờ xe hay không?”

Người đàn ông phía ngã tư nâng tay lên, làm ra động tác vẫy gọi xe, nhưng anh ta vẫn cúi đầu như cũ, đứa trẻ kia cũng cúi đầu như thế, giống như là đang diễn kịch vậy.

Tôi kêu tài xế đi qua bên đó.

Ông ta có chút không muốn: “Tôi không muốn chở người kỳ quái, nhìn như vậy cũng không biết là có đủ tiền đi xe hay không.”

“Nếu bọn họ không có, tôi trả.”

Tôi cũng cảm thấy hai người kia rất kỳ quái, nhưng nhìn sang đứa bé đứng run rẩy ở trong mưa, tôi không có cách nào làm lơ.

Tài xế làm theo lời nói của tôi, lại lẩm bẩm nói: “Toàn thân bọn họ đều bị ướt, sẽ làm dơ xe của tôi.”

“Tôi sẽ đền cho ông.”

“Không phải là vấn đề đền hay không, mà là vấn đề về nguyên tắc, con người tôi thích nhất là sạch sẽ, nếu không phải nhìn thấy có trẻ con, tôi cũng sẽ không thèm quan tâm.”

Ông ta dừng xe lại, hạ kính cửa sổ xuống, hướng về phía người đàn ông nói vọng ra: “Muốn đi nhờ xe không? Vị khách này có lòng tốt, nói có thể cho hai người đi nhờ.”

Đứa trẻ ngẩng đầu lên.

Nhóc này lớn lên rất đáng yêu, nhưng bởi vì dính mưa, sắc mặt trở nên tái nhợt, sắc mặt người đàn ông càng xám trắng, ánh mắt không có chút ánh sáng nào, trên người tản ra hơi thở suy sút nồng đậm.

Không biết có phải lâu ngày ở chung với tên thần côn kia hay không, tôi thế mà lại theo bản năng nhìn xuống mặt đất.

Trên mặt đất không phản chiếu bóng dáng của họ.

Điều này thật ra cũng bình thường, bởi vì bọn họ đứng phía trước ánh đèn.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi, không nói chuyện, cũng không có bất cứ biểu cảm gì, đứa bé nhìn tài xế, lại nhìn xe, cuối cùng ngửa đầu dùng ánh mắt dò hỏi bố mình.

Tôi vội vàng xuống xe, nói với anh ta: “Trước tiên lên xe đã, mưa to như vậy, đứa trẻ sẽ không chịu nổi.”

Những lời này cuối cùng cũng có tác dụng, người đàn ông kéo tay đứa trẻ dắt lên xe, khi bọn họ bước ngang qua tôi, tôi liền rùng mình một cái, không biết là do mưa quá lạnh hay là do hơi thở từ trên người họ xông đến.

Tôi nhanh chóng đổi chỗ ngồi lên vị trí ghế phụ, ngồi vào bên trong xe, tài xế liền đóng cửa xe lại, lần nữa khởi động lại xe, hỏi: “Hai người muốn đi đâu?”

Ở phía ghế phía sau một chút thanh âm cũng không có, người đàn ông giống như là không nghe thấy, chỉ yên lặng chăm chú nhìn về phía trước, đứa bé kia cũng không nói lời nào, an tĩnh ngồi ở bên cạnh, tôi chú ý thấy thằng bé nắm lấy tay của bố, nắm rất chặt.

Tài xế không nhận được đáp án, chỉ có thể nhìn tôi.

Tôi ý bảo ông ta cứ tiếp tục đi về phía trước, sau đó móc khăn tay ra đưa cho đứa bé kia, đứa bé liền nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, nhưng lại không dùng, mà là nắm vào trong tay, giữ nguyên tư thế ngồi như cũ.

Nhìn thế nào cũng nhìn ra được đôi bố con này thật sự không thích hợp.

Tôi muốn dò hỏi xem có phải bọn họ gặp được phiền toái gì hay không, nhưng trực giác nói cho tôi biết, cho dù tôi có hỏi thì bọn họ cũng sẽ không nói.

Tài xế tắt radio, xe taxi cứ yên lặng như vậy mà chạy băng băng, qua một thời gian rất lâu, người bố mới mở miệng.

Phát âm của anh ta rất mơ hồ, trong xe truyền đến từng âm thanh nhỏ đan xen, tôi không nghe rõ, quay đầu hỏi lại lần nữa, mới nghe được anh ta nói cái gì.

“Bệnh viện......bệnh viện thành phố.”

Tôi liếc mắt nhìn bác tài xế một cái, tài xế liền đánh xe chuyển hướng về phía bệnh viện thành phố, tài xế nhắc nhở nói: “Thời gian này bệnh viện không cho người nhà đến thăm bệnh nhân đâu.”

Đầu người đàn ông hơi cúi xuống, lại không nói gì.

Tôi nhìn về phía đứa bé kia.

Đứa bé này cũng rất quái dị, khuôn mặt của nó hồn nhiên giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, nhưng vẻ mặt lại không có hy vọng, ánh mắt vẩn đục mờ mịt, bọt nước theo từng sợi tóc của nó rớt xuống, lăn từ trên má xuống dưới quần áo, làm cho toàn bộ ghế xe điều ướt nhẹp.

Quan trọng là một chút phản ứng không khỏe bọn họ cũng không có.

Không biết vì sao, tôi nhớ tới hương nến trong tiệm hàng mã, ánh mắt không khỏi liếc xuống dưới chân của bọn họ.

Trương Huyền từng nói, quỷ không có gót chân, bọn họ đi đường chân không chạm đất, nhưng mà phía sau thực sự quá tối, tôi không có cách nào nhìn được.

Tôi tự giễu rồi xoay người ngồi ngay ngắn lại, vì ý tưởng hoang đường của mình mà buồn cười.

Hơi muốn sa thải trợ lý tiên sinh của tôi, bởi vì tôi phát hiện thì ra khi ở cùng một người quá lâu, tư duy của tôi bất tri bất giác mà bị hắn thay đổi, ngoài miệng thì nói không tin quỷ thần, nhưng hành động lại hoàn toàn làm theo những gì hắn nói. Thật sự là chưa xong cái này lại tới cái khác.

Tới bệnh viện thành phố, tài xế dừng xe lại, mở cửa xe ra.

Tôi chuẩn bị trả tiền, nhưng người đàn ông đã đưa tiền cho tài xế, cũng đem khăn tay trả lại cho tôi, thấp giọng nói cảm ơn, liền lôi kéo tay đứa nhỏ đi xuống xe.

Bọn họ vừa rời đi, tài xế lập tức đóng cửa xe lại, nhấn ga lái xe nhanh chóng rời đi.

“Tôi nói cho cậu biết, bọn họ tuyệt đối có vấn đề, nào có chuyện nửa đêm đi tới bệnh viện, nói không chừng là cô.....”

Nhìn thấy sắc mặt của tôi, ông ta dừng lại câu nói đã sắp tuôn ra khỏi miệng.

Cho dù là vậy tôi cũng biết được ông ta muốn nói cái gì — Cô hồn dã quỷ, bởi vì cái từ này mỗi ngày tôi đều nghe được từ miệng của trợ lý nhà tôi.

Nguyên Soái cũng ở tại bệnh viện thành phố, tôi vốn nghĩ là tiện đường đi thăm cậu ấy luôn, nghe tài xế nói như vậy, vì không để bị hiểu lầm, tôi loại bỏ ý nghĩ này đi.

Vẫn là nên chờ đến ban ngày rồi đi.

Trở lại khách sạn, tôi đưa cho tài xế vài tờ tiền lớn, trừ bỏ tiền đi thêm một đoạn đường, còn có phí đền bù hai ghế sau do hai bố con kia làm dơ, nhưng mà tài xế thế nào cũng không chịu thu, lại tìm tiền lẻ trả lại cho tôi.

“Bạn của cậu đã trả tiền rồi, tôi không thể thu nhiều như vậy, đây là quy tắc của chúng tôi, hoan nghênh lần sau lại đi xe của tôi nhé.”

Gặp lại Trương Huyền là vào buổi sáng ngày hôm sau, ngồi ở trong phòng khách của khách sạn nơi mà tôi ở.

Lúc ấy tôi đang nhâm nhi cà phê và xem tờ báo liên quan đến tài chính kinh tế, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa thịch thịch, không chờ tôi đáp lại, cửa đã tự mở ra, giống với phong cách rời đi ngày hôm qua của hắn, hắn phi vào giống như cơn gió.

“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”

“Tôi cho rằng lúc này, thứ cậu nên nói chính là buổi sáng tốt lành, Trương Huyền.”

Tôi nhìn báo chí, thuận miệng nói.

“Buổi sáng tốt lành, chủ tịch!”

“Ừ.”

『Thật sự là không có chút lễ phép nào, tôi cũng đã chào hỏi anh, anh cũng nên chào hỏi lại tôi mới đúng, Chủ tịch thì ghê gớm à, cấp trên thì ghê gớm à. 』

Đừng hỏi tôi vì sao biết được hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ gì, tôi chính là biết được trong lòng hắn đang nghĩ như thế đó.

Trương Huyền đứng ở bên cạnh trong chốc lát, thấy tôi không để ý tới hắn, lại thò lại gần hơn đánh giá sắc mặt của tôi, giống như con chó nhỏ dùng cái mũi không ngừng ngửi ngửi.

Tôi tức giận lấy tay đẩy hắn ra.

“Có phải cậu bị viêm xoang hay không hả Trương Huyền?”

“Ách, không phải, tôi cảm thấy hơi thở của chủ tịch có chút không đúng, có phải tối hôm qua ngài gặp chuyện gì kỳ quái hay không?”

Nhớ tới hai bố con kia, động tác uống cà phê của tôi khựng lại một chút.

Bọn là đúng là có chút kỳ quái, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì đến tôi, sau khi tôi trở lại khách sạn, nghỉ ngơi cũng rất tốt, vừa ngủ liền ngủ đến hừng đông.

“Không có.”

“Thật vậy chăng? Ngài không cần phải nói dối với tôi, tôi đã nhìn ra được cái mũi của ngài đang dài ra đó.”

Tên nhóc này quả thực không biết lớn nhỏ, hắn giống như đã quên ai mới là cấp trên của mình.

Tôi bắt lấy cánh tay lúc ẩn lúc hiện của hắn lại, bình tĩnh nói: “Tư liệu cho hội nghị ngày hôm nay cậu chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“A!”

“Mười phút sau tôi muốn đi đến hội trường, trước khi xuất phát, tôi muốn xem tư liệu đầy đủ.”

“Lập tức đi chuẩn bị!”

Hắn lại lướt đi giống như trận gió.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, đương nhiên là sẽ không nói cho hắn biết, hắn đã sửa sang tốt toàn bộ những tài liệu đó và giao cho tôi từ sớm — Tuy rằng tên trợ lý này không được đánh giá là trăm phần trăm, nhưng làm việc cũng coi như nghiêm túc.

Nhưng mà nếu như hắn đã quên mất, vậy cũng không ngại để hắn chuẩn bị thêm một lần, phải biết rằng thẻ đen của tôi cũng không có dễ lấy như vậy.

Hội nghị hôm nay cũng tiến hành thật sự thuận lợi.

Cho nên tâm trạng của tôi cũng khá tốt, sau khi kết thúc hội nghị, tôi vốn dĩ định hẹn Trương Huyền cùng nhau đi ăn cơm trưa, kết quả một câu của hắn liền thành công đánh tan ý nghĩ của tôi.

“Chủ tịch chắc chắn đã tiếp xúc với âm khí, tuyệt đối, ngài chắc chắn đã tiếp xúc rồi.”

Từ trong phòng hội nghị vừa ra tới đại sảnh, hắn liền kéo tôi ra ngoài đứng dưới ánh nắng mặt trời, đôi tay đè lại bả vai của tôi, tiến lên phía trước quan sát sắc mặt của tôi nói.

“Hôm qua ngài có mang theo bùa không?”

Tôi thấy được những ánh mắt kỳ quái của những người đi đường xung quanh.

“Tôi mang theo, muốn tôi trả lại cậu sao?”

“Không, tuyệt đối không cần, mang theo bùa cũng không xong như vậy, nếu như không mang theo, oa, ngài nhất định sẽ xuống địa ngục.”

Ai tới nói cho tôi biết, cuối cùng thì tôi đã tạo cái nghiệt gì mà phải xuống địa ngục?

Hắn lập tức phát hiện mình nói sai rồi, vội vàng liên tục xoa tay.

“Không phải là tôi đang nguyền rủa chủ tịch ngài đâu, tôi đang hình dung, đúng, là hình dung, tóm lại hơi thở của ngài thật sự là không xong, cho nên ngài không được nói chuyện hay trả lời lại với người không quen biết, không được uống rượu, không được đi tới những nơi có âm khí nặng, còn có, .....A tính từ giờ trở đi, để cho tôi đi cùng ngài, ngài đi đâu tôi đi đó, quỷ đến thì chắn quỷ, yêu đến thì chắn yêu.”

Hắn khoa tay múa chân ở trước mặt tôi, cái bộ dáng đó thật sự rất buồn cười, nếu không phải sợ sau đó tôi trấn áp không được hắn, tôi nhất định sẽ cười luôn ở tại đây.

Có người ở trước mặt tôi suốt ngày giả thần giả quỷ, tôi thế mà lại không có chán ghét cậu tôi, chuyện này cũng đủ thấy bản thân mình kỳ quái đi.

“Buổi chiều tôi muốn đi thăm một người bạn, không cần cậu phải đi theo, nếu cậu muốn làm cái gì.....”

“Tôi không có chuyện gì muốn làm, cho nên tôi có thể đi thăm bạn cùng ngài nha.”

Khỏi đi, tôi sợ Nguyên Soái bị hắn nói hươu nói vượn cho nghe xong, thọ mệnh sẽ trực tiếp ngắn còn một ngày.

“Tôi nói không cần.”

“Nhưng mà chủ tịch.....”

“Có phải cậu không cần thẻ đen nữa hay không?”

Kỳ thật muốn đối phó với Trương Huyền rất đơn giản, bởi vì tử huyệt của hắn thật sự quá rõ ràng.

Nghe tôi nói như vậy, hắn bảo vệ túi, không lên tiếng.

Tôi đưa túi công văn cho hắn, sau đó liền xoay người rời đi, hắn còn chưa từ bỏ ý định, ở phía sau đúng lý hợp tình nói: “Vậy nếu có chuyện gì, lúc nào ngài cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi 24/7 đều chờ điện thoại của ngài.”

“Biết.”

“Nhớ mang theo bùa nhé, người còn bùa còn, người vong bùa vong!”

Thật không biết là hắn đang lo lắng cho tôi hay là nguyền rủa tôi nữa.

Tôi điều chỉnh lại nút thắt cà vạt một chút, để cho hô hấp được thông thuận.

“Biết.”

Tạm biệt vị trợ lý nói luyên thuyên lại dòng dài lằng nhằng không ngừng kia, tôi ăn cơm trưa ở bên ngoài, gọi xe đi bệnh viện.

Phòng bệnh của Nguyên Soái ở tầng tám, tôi bước vào đại sảnh của tầng một, không bao lâu sau thang máy tới, nhưng mà bên trong đầy ắp người, hơn nữa không có ai có ý muốn đi ra.

Xem ra mọi người đều muốn đi xuống tầng hầm của bãi đỗ xe, tôi đành phải chờ đến lượt tiếp theo, ai ngờ hai người cùng chờ thang máy với tôi lại chạy vào, trong đó còn có một người lấy tay đè vào cửa thang máy, ánh mắt nhìn về phía tôi, ý là anh có muốn đi vào hay không?

Chen chúc đến mức như vậy, không nhất thiết phải đi lượt thang máy này chứ hả?

Tôi giơ tay lên đang muốn từ chối, bỗng nhiên phát hiện ra có chút không thích hợp.

Bởi vì tôi nhìn được sau khi bọn họ tiến vào, những người vốn đang đứng trong thang máy bị dồn về phía sau, trong đó có một người thậm chí bị dồn tới mức bay lên không trung, hơn nữa đó vẫn là một đứa bé!

Cho dù đứa bé này được người lớn bế lên cao, cũng không có khả năng bế lên cao đến như vậy, gần như nửa người đều treo ở trên thang máy.

Vì xác định bản thân mình không hoa mắt, tôi tiến lên phía trước hai bước cẩn thận nhìn lại, đứa bé chú ý tới bên này, dùng tay banh rộng khoang miệng ra, lè lưỡi làm mặt quỷ về phía tôi.

Đúng lúc này, lại có hai người vội vàng chạy tới, vọt vào thang máy, bên trong càng trở nên chen chúc chật chội hơn, những người ở phía sau cũng giống như đứa bé kia, nửa thân thể bay lên không trung, làm cho thang máy có thêm không gian.

Một hiện tượng vô cùng ly kỳ, trong nháy mắt, tôi hoài nghi có phải mắt có của mình có vấn đề hay không.

Tôi dơ tay dụi mắt, lại đi qua xem, tình huống của thang máy lại càng quỷ dị, bởi vì ánh mắt của những người đó đều dừng lại trên người tôi, mọi người đều toét miệng, như là đang bật cười, quan trọng là tôi lại hoàn toàn không nghe được tiếng cười nào, chỉ nghe được một câu.

“Bệnh tâm thần.”

Cái người vẫn luôn giữ cửa kia không kiên nhẫn, buông tay ra, chờ tôi phản ứng lại là anh ta đang mắng tôi, cửa thang máy đã đóng lại.

Dựa vào một chút khe hở cuối cùng, tôi nhìn thấy đứa bé kia bò lên đầu của một người, tiếp tục làm mặt quỷ về phía tôi, nháy mắt khi thang máy khởi động, bên trong truyền đến tiếng cười thanh thúy.

“Ngu......ngốc!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi bị người......Ách, có lẽ không phải người, là bị sinh vật nào đó mắng, thế mà tôi cũng không có tức giận.

Bởi vì tôi cũng cảm thấy phản ứng vừa rồi rất là ngu ngốc.

Nhưng mà cũng không thể trách tôi, trước khi tôi quen biết Trương Huyền, tôi vẫn luôn sinh hoạt một cách bình thường ở thế giới này, đột nhiên đối mặt với hiện tượng như vậy, lời giải thích đầu tiên của tôi chính là — trạng thái tinh thần của tôi không tốt, tiếp theo mới là.....

Tôi gặp quỷ.

Tuy rằng căn cứ vào khoa học, tôi thật sự không muốn thừa nhận sự thật này.

Thừa nhận liền đại biểu những lời nói của hắn đều là chính xác, một tên đạo sĩ lừa đảo không đáng tin cậy như vậy, lời nói lung tung rối loạn của hắn không phải là luận điệu với vẩn, đây mới là thật sự gặp quỷ.

Tôi đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông vang lên, bên cạnh có thông báo thang máy đến.

Cửa thang máy mở ra, tôi đang muốn nâng bước, vừa dơ lên lại buông xuống, bởi vì lượt thang máy này cũng đầy ắp người.....cũng.....khả năng không phải người, tóm lại, hiện tại tôi không có cách nào đoán ra được trước mặt tôi là người hay là loại sinh vật gì.

Bên trong có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng biểu tình trên mặt của mỗi người đều giống nhau, đó chính là âm trầm, yên lặng nhìn tôi.

Cảm giác vô cùng giống vừa rồi, cho nên tôi cắn răng một cái, quyết định đánh cược một phen.

Tôi sải bước đi vào, còn chưa có đứng vững, âm thanh cảnh báo liền vang dội vang trên đỉnh đầu, tôi không biết rõ tình huống là như thế nào, ngửa đầu nhìn lên trên, lại phát hiện ánh mắt của những người xung quanh càng trở nên lạnh băng.

“Người này làm sao thế? Rõ ràng nhìn thấy nhiều người như vậy còn cố tình đi vào, có phải muốn thể hiện rằng người gầy như thế nào hay không?”

Một ông lão kéo cao giọng lên tiếng, người trẻ tuổi ở bên cạnh cũng phụ họa theo: Lớn lên đẹp trai thì ghê gớm nhỉ, mặc tây trang giày da thì ghê gớm nhỉ.”

“Hai người là....người.”

Tôi buột miệng thốt ra, chờ phát hiện ra lời nói này có chút không thích hợp thì cũng đã không kịp rồi.

Có người bắt đầu vén tay áo, tôi ý thức được mình đã phạm vào một sai lầm cấp thấp đáng xấu hổ như thế nào, vội vàng liên tục nói lời xin lỗi, chạy ra khỏi thang máy, một cô bé phía sau nói vọng ra: “Chúng tôi đương nhiên là người, chẳng lẽ là quỷ à, bệnh tâm thần!”

Chờ tôi xoay người quay lại, muốn nói một câu giải thích, cửa thang máy cũng đã đóng lại, đi lên trên.

“Ha ha ha, ngu.....ngốc!”

Chỗ ngoặt hành lang truyền đến tiếng cười, tôi quay đầu, lại là đứa bé vừa nãy, nó dùng tay kéo rộng hai bên miệng ra ngoài, lè lưỡi làm mặt quỷ về phía tôi, sau đó chợt lóe đã không thấy tăm hơi.

Kia tuyệt đối không phải người, bình thường trẻ con không có khả năng lơ lửng bay ở giữa không trung.

Nhưng kỳ quái chính là, thứ tôi gặp được có thể là quỷ, nhưng tôi lại không có cảm giác sợ hãi, ngược lại còn có chút buồn cười và bất đắc dĩ.

Sống hơn hai mươi năm, thế mà tôi lại bị một cái tiểu quỷ trêu đùa — ý trên mặt chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play