Chuyện này xảy ra ra khi tôi là học sinh năm nhất trung học, hôm đó là dịp lễ Vu Lan, cho nên đã góp phần vào cuộc gặp gỡ kỳ lạ của tôi.
Khi đó tôi vẫn còn khá trẻ, hiểu biết chưa nhiều, pháp lực cũng yếu, lại thêm thời gian đã lâu, lúc viết ký sự có khả năng chênh lệch một ít với sự thật.
Mặc dù tôi học đạo bắt quỷ từ nhỏ, nhưng thật ra tôi không tin trên đời này có những chuyện vô lý như quỷ nhập vào người, nhưng mà tôi không có cách nào dùng khoa học để giải thích những chuyện tôi đã trải qua, hoặc là tiềm thức của tôi tin tưởng vào thiên đạo nhân quả tồn tại, nên cuối cùng tôi vẫn lựa chọn tiêu đề này, vì tin tưởng so với sự thật thì phần lớn độc giả càng có hứng thú với những câu chuyện truyền thuyết hơn.
Những độc giả quen thuộc tôi đều biết tôi coi như là một đứa trẻ nửa mồ côi, tiền sinh hoạt và tiền học phí từ nhỏ đến lớn là tôi kiếm được nhờ chút pháp thuật học được từ hồi nhỏ.
Trường trung học tôi thi vào nhận được rất nhiều ý kiến bình thường từ trong trường học, sở dĩ tôi chọn nó là vì nó gần trường, có chế độ học bổng, đồng thời bên trên không quản lý chặt chẽ, điều này rất thuận lợi cho tôi trốn học kiếm tiền nuôi bản thân.
Internet lúc đó không phát triển như bây giờ, chưa có việc tự tạo trang web tuyên truyền, nên cách tôi tuyên truyền là dán những tấm áp phích lên cột điện thoại Hải Báo Nhỏ gần đó, hoặc là nhờ cố chủ hỗ trợ giới thiệu.
Dựa vào cách tuyên truyền như vậy, khách hàng của tôi coi như cũng phong phú, đối với một đứa trẻ mà nói cũng xem như khá giả, rắc rối duy nhất là rất nhiều tân khách gặp tôi lần đầu đều trông như bị lừa.
Quả thật, nếu như tôi là người ủy thác, trong lòng đầy mong đợi mời người bắt quỷ trừ tà, lại phát hiện người đến lại là đứa trẻ choai choai cũng sẽ rất khó chịu.
Cũng may, dựa vào kinh nghiệm đối nhân xử thế nhiều năm qua của tôi cộng sự thông minh thì tôi cũng có nhiều cơ hội làm ăn, trong hầu hết các tình huống, sự việc đều được giải quyết êm đẹp, nhưng lần đó có thể là thời gian lễ Vu Lan, mọi việc đều không thuận lợi mới có thể gặp được chuyện ly kỳ này.
Vụ án tôi nhận ủy thác ngược lại rất đơn giản, chính là chiêu hồn giúp một em gái nghi ngờ là mất hồn.
Gọi hồn chiêu hồn là sở trường của tôi, nửa đêm, tôi đuổi theo hồn của cô bé suốt cả một đường, chạy vào một quán bar nhỏ có vẻ không chân thực lắm.
Hồn phách thuận lợi hét lên, tôi dùng sợi dây đỏ để nắm hồn phách, buộc nó ở trên người giấy phân thân nhỏ của cô bé, cẩn thận bỏ vào túi vỗ vỗ, lúc đang chuẩn bị rời đi thì mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Rất nhiều cảnh sát mặc thường phục đột nhiên xông vào trong quán bar, hét lên không được nhúc nhích, kiểm tra hay làm gì đó.
Đổi lại là tôi hiện tại, chuyện này căn bản tôi không xem ở trong mắt, nhưng lúc đó tôi quá nhỏ, đứng ở đó không dám nhúc nhích, nhưng mà cuối cùng tôi cũng không quá ngu ngốc, buộc tạm người giấy nhỏ bằng sợi dây đỏ cột ở trên tóc, còn may là tóc tôi lúc đó tương đối dài, buộc lên cũng không khiến người ta chú ý.
Nhưng mà không may là cảnh sát lại tìm được mấy viên thuốc trong ống quần xắn lên của tôi.
Có thể là mấy thiếu niên lưu manh hút ma túy tiện tay vứt xuống lúc bị bao vây, trùng hợp lúc đó tôi chỉ lo giấu người giấy, không chú ý mấy viên thuốc bên trong ống quần, cứ như vậy tôi bị chú công an bắt tới đồn cảnh sát với đám lưu manh kia.
Những người này đều là kẻ tái phạm, sau khi vào đã bị chỉnh đốn tốt, mà tôi bởi vì là vị thành niên nên bị xem như là đồng bọn của bọn họ, hơn nữa có những viên thuốc làm vật chứng, nên cho dù tôi giải thích như thế nào, cảnh sát phụ trách thẩm vấn tôi cũng không thèm nghe, còn yêu cầu tôi cung cấp tên, địa chỉ gia đình và tên trường học.
Người cảnh sát kia không rõ độ tuổi, nhưng mà anh ấy có khuôn mặt baby, nhìn qua rất trẻ, còn có chút đẹp trai.
Trong vụ án này, mặc dù anh ấy có chút ỷ thế hiếp người, nhưng cuối cùng cũng không làm khó tôi quá, cho nên vì thuận tiện kể lại cho mọi người, tôi sẽ dùng cái tên anh đẹp trai để xưng hô với anh ấy trong phần phía sau.
Trong hai giờ tiếp theo, tôi có một cuộc giằng co ý chí với anh đẹp trai, vì nó không liên quan với mạch chính vụ án nên tôi không kể chi tiết ở đây.
Nội dung cuộc nói chuyện đại khái là tôi là trẻ mồ côi, nên gia đình quản không nghiêm, nửa đêm trốn ra chạy đến quán bar chơi, hẳn là người xấu, lại có quần áo kỳ lạ, trên đầu đầy bím tóc nhỏ, v.v.. còn may là anh đẹp trai không kéo mấy sợi dây đỏ kia xuống, nếu không tôi thật sự không biết nên đi đâu để chiêu hồn.
Hai giờ sau, những thiếu niên du côn lầm lượt bị người nhà đưa đi, trong cục cảnh sát náo nhiệt chỉ còn lại một mình tôi, bởi vì anh đẹp trai không gọi điện thoại liên lạc người ở viện mồ côi đến đưa tôi đi, nói là không thể gây thêm phiền phức cho người ta lúc nửa đêm, mà tôi còn cần chờ kết quả xét nghiệm nước tiểu, nếu như tôi thật sự vô tội, sáng mai sẽ thả tôi ra.
Lúc ấy tôi rất muốn hỏi, nếu tôi vô tội, vậy chẳng phải tôi bị nhốt trong đây một đêm trắng sao?
Nhưng mà nghĩ lại, tôi lại không phản bác –– Dù sao anh ấy cảm thấy tôi đen thì là đen, bởi vì tôi cũng không cách nào giải thích được vì sao một đứa trẻ lại đi vào quán bar lúc nửa đêm, cũng không thể nói là đi gọi hồn, có lẽ là sẽ bị đưa đến bệnh viện tâm thần ngay.
Mặc dù lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng trong quá trình tiếp xúc với rất nhiều khách hàng, tôi đã hiểu được một đạo lý –– Có một số việc, nếu như đối phương đã tin tưởng, thì mặc kệ bạn nói cái gì người ta cũng sẽ tin, ngược lại, coi như bạn đưa sự thật đặt trước mặt đối phương, đối phương cũng sẽ không tin chút nào.
Cho nên tôi từ bỏ thời gian khua môi múa mép, chỉ là mấy tiếng đồng hồ mà thôi, ở phòng tạm giam cũng tốt, các bạn phải biết gọi ta-xi nửa đêm đắt cỡ nào.
Cứ như vậy, tôi bị đưa đến phòng tạm giam.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đi vào nơi như thế này, bên trong lại sạch sẽ ngoài dự đoán – Ý của tôi là, vào thời gian tuyệt vời như lễ Vu Lan này, vậy mà trong cục cảnh sát lại không tìm thấy bất kỳ thứ bẩn thỉu gì, xem ra câu nói quỷ cũng sợ người ác là đúng.
Trong phòng tạm giam tối om, hình như bên trong không có ai, anh đẹp trai mở cửa đẩy tôi vào, lúc gần đi anh ấy còn vứt lại một câu nói khiến tôi suy ngẫm cẩn thận.
Tôi dựa vào song sắt nhìn anh ấy đi xa, rất muốn nói lúc này tôi chỉ lo lắng nếu việc gọi hồn chậm trễ thì cố chủ có trừ tiền của tôi không.
Anh đẹp trai đi xa, tôi quay đầu lại, đang quan sát cấu trúc phòng tạm giam một chút, ai ngờ lại nhìn thấy hai tròng mắt thật to trước mặt, tôi ghét nhất là kiểu ma quỷ xuất hiện mà không chào hỏi này, theo bản năng một đấm đánh tới, đập vào một mắt của thứ kia.
Tiếng kêu đau vang lên, người kia ôm mắt ngồi xổm trên mặt đất, lúc này tôi mới phát hiện hóa ra đây không phải là mấy thứ bẩn thỉu mà là người –– Phòng tạm giam quá tối, tôi không nhìn thấy ai khác ở đây, đồng thời nhìn dáng vẻ của cái đầu, là một người đàn ông cao to vạm vỡ, khuôn mặt rất hung dữ.
Hỏng bét, đánh nhầm rồi.
Ông ta không để ý đến tôi, mà đi lên phía trước gần đó, nắm lấy song sắt kêu lên với bên ngoài: "Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, tôi muốn tự thú! Tôi đã giết người!"
Cảnh sát người ta đã đi xa từ lâu, căn bản không để ý đến ông ta, ông ta gọi hai tiếng, thấy không có phản ứng, quay đầu lại một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tôi.
Đôi mắt kia tràn ngập hơi thở ngang ngược như thú hoang, nhìn lại ông ta cao lớn như vậy, trong tình huống cấp bách tôi vội vàng che mắt của mình ngồi xổm xuống, hỏi ông ta.
"Ối! Đau quá! Tại sao ông lại đánh tôi?"
Ông ta lầm bầm một câu tiếng địa phương rất xa lạ, tôi không hiểu, chỉ vào ông ta nói: "Ông đừng đánh tôi nữa, tôi vẫn còn là vị thành niên, đánh tôi, tội của ông sẽ tăng gấp đôi!"
Ông ta đứng dậy, lại nói với tôi hai câu, lần này tôi dựa vào kinh nghiệm trước kia theo sư phụ vào nam ra bắc, miễn cưỡng nghe hiểu ông ta nói là tiếng Triều Sán, ông ta đang giải thích rằng ông ta không đánh tôi.
Tôi cũng nói chuyện với ông ta bằng tiếng Triều Sán mà tôi tự nhận là khá tốt.
"Tôi cũng không đánh ông, ông nhìn tôi cũng bị đánh này, chẳng lẽ nơi này còn có những người khác sao?"
"Không có, chỉ có hai chúng ta."
"Không phải ông cũng chẳng phải tôi, chẳng lẽ là quỷ? A, lúc này là Vu Lan, có lẽ là bách quỷ dạ hành thông cửa đến đây."
Ông ta không nói gì, chỉ ngây người nhìn chằm chằm tôi.
Sau khi ông ta đứng thẳng, vóc người trông cao lớn hơn, với chiều cao của tôi lúc đó, chắc chắn phải ngẩng đầu nhìn ông ta.
Trên má trái người đàn ông có một vết sẹo rất sâu, khóe miệng hơi nhếch lên, làm loại biểu cảm này cũng phải tùy khuôn mặt – Người đẹp trai làm như vậy thì gọi là tà mị, mà vị bạn tù này làm như vậy, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể dán nhãn tội phạm lên mặt ông ta.
Thật sự muốn chết, không cẩn thận liền bị giam ở chỗ đáng sợ như vậy.
Tôi vừa cẩn thận từng li từng tí lui về phía sau, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Phòng tạm giam rất nhỏ, chỉ nhốt hai người chúng tôi, không có cửa sổ hay lỗ thông hơi, không khí ẩm ướt, ánh sáng tối tăm khiến không khí ở đây rất ngột ngạt, cũng ảnh hưởng đến năng lực cảm ứng của tôi, cho nên tôi không có cánh nào xác định ở đây có mấy thứ bẩn thỉu không.
Để hồn phách tôi vất vả lắm mới gọi được không bị dọa chạy, tôi thắt sợi dây đỏ chặt hơn một chút, lại dùng tóc ra che lại, đang bận rộn làm việc thì người đàn ông cao lớn đột nhiên đi đến trước mặt tôi, cười he he hỏi: "Cậu nói quỷ và người, thứ nào đáng sợ hơn?"
Tôi cảm thấy tiếng Triều Sán của ông ta cực kỳ không chuẩn, nên tôi phải vừa nghe vừa đoán mới có thể hiểu ý ông ta muốn diễn đạt.
"Đều đáng sợ, ha ha...." Nhìn đôi mắt đục ngầu kia, thật ra tôi muốn nói là hiện tại ông đáng sợ nhất.
Ông ta quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra bên ngoài phòng tạm giam, lầm bầm: "Tôi muốn đi ra ngoài."
"Ừm, nếu có thể thì chẳng ai muốn vào đây cả."
"Cậu biết tôi bị nhốt như thế nào không?"
"Bây giờ tôi chỉ muốn đi ngủ."
Tôi ngáp một cái, bắt đầu tìm kiếm chỗ có thể ngủ.
Ban ngày tôi phải đi học, nên chỉ có thể thừa dịp kiếm thêm chút thu nhập vào ban đêm, không ngờ rằng bị bắt vào cục cảnh sát, ài, để có một cuộc sống tốt, tôi coi như cũng rất liều mạng.
Ở góc tường có đặt giường chiếu, mỗi bên một cái, tôi chọn một cái trong đó rồi đi qua nằm xuống, nhưng ông chú vẫn không buông tha tôi, nhỏ giọng cười nói: "Thực ra tôi là ma cô(*), không cẩn thận bị nằm vùng bắt được, liền vào đây."
(*)Ma cô: Kẻ sống nhờ nghề đi dẫn gái điếm cho khách làng chơi trong xã hội cũ.
Giọng điệu nói chuyện của ông ta lần này có chút kỳ lạ, không phải là tiếng Triều Sán, tất nhiên cũng không phải là tiếng phổ thông, tóm lại là cách phát âm rất kì lạ.
Tôi lắng tai nghe, miễn cưỡng nghe hiểu, nhưng mà tha thứ cho tôi lúc đó còn quá trẻ, quá ngây thơ, nghe là nghe hiểu, lại không hiểu ý nghĩa, tò mò hỏi: " Da trâu hay là da dê, ông kiếm tiền như nào?"
Ông ta cười, lộ ra hàm răng ố vàng.
"Vậy thì phải xem hàng có đến đúng hẹn hay không, tôi cũng từng giới thiệu loại như cậu rồi, rất lời, nếu như..."
Tôi giơ chân lên, một đạp đá ông ta ra ngoài.
Mặc dù không hiểu ý ông ta nói, nhưng tôi nghe ra được đây là lời nói không có ý tốt.
Hơn nữa ánh mắt của ông ta rất lạ, tôi không nói được nơi nào có vấn đề, nhưng là khiến cho người ta khó chịu, có thể là nơi này thái âm khiến ông ta kém may mắn, dù sao cảm giác ông ta mang lại cho tôi lúc đó là ‐- ông ta sẽ ở trong tù một thời gian dài.
Đã không kiếm ra tiền, tôi cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người kém may mắn.
Ông ta không có chuẩn bị trước, bị tôi đá chỉ ngửa mặt lên trời, lại không tức giận, đứng dậy cười hì hì.
Dưới ánh đèn lờ mờ, da mặt ông ta nhăn lại một chỗ vì cười lên, nhìn qua giống như là hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn từ nước da, tinh thần cảm thấy càng lớn tuổi hơn, lưng gù xuống, trạng thái rất tồi tệ.
Càng hỏng bét hơn là trong một lúc tôi thế mà lại không nhìn rõ khuôn mặt ông ta, mặt của ông ta giống như bị cái gì đó làm mờ đi, tôi còn tưởng là mắt của tôi có vấn đề vội vàng dụi mắt thật mạnh, đến khi nhìn lại thì thấy ông ta đã trở lại bình thường —— Vẫn là gương mặt dán mác tội phạm kia.
"Quỷ nhỏ." Ông ta tiếp tục nhấn mạnh kỳ quái nói: "Thật ra tôi đã giết người, giết rất nhiều, tôi đã làm rất nhiều lần, nhưng không ai để ý đến tôi cả."
"Ờ......"
"Cậu tin tôi, tôi thật sự đã giết người, tôi muốn tự thú, nhưng không ai tin tôi, cậu giúp tôi đi, tôi biết cậu có thể nhìn thấy...."
Ông ta nói đến lộn xộn, càng khiến tôi buồn ngủ –– Trên đời này chỉ có kẻ giết người liều chết không nhận tội, cho đến bây giờ không có ai tự mình chạy đến thú nhận, tôi ngáp một cái, thuận miệng lẩm bẩm: "Chỉ cần ông không giết tôi là được rồi."
"Nhưng mà tôi muốn tự thú, tôi không muốn cả ngày ở với những người kia..... À không, sống chung với những con quỷ kia....."
Giọng nói của ông ta lại thay đổi, nắm tay tôi lắc mạnh như người chết đuối vớ được cọng rơm, tôi không thể làm gì khác ngoài miễn cưỡng híp mắt lại liếc nhìn ông ta.
Ông ta run rẩy nhìn trái nhìn phải, giống như là xung quanh có rất nhiều anh em tốt, nhưng tôi nhìn thấy xung quanh chúng tôi không có một cái gì –– Đây là chuyện đương nhiên, dù sao tôi cũng là một truyền nhân Thiên Sư chính tông, trừ khi con quỷ kia có mắt không tròng, nếu không sẽ không đến gần tôi trong vòng năm bước.
Mặc dù trong ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng mà đôi mắt của ông ta quá đục ngầu nên tôi không thể chắc chắn tình trạng bây giờ của ông ta, thế là tôi kết luận –– ông ta bị điên.
"Trời khuya lắm rồi, tắm rửa rồi ngủ đi."
Tôi thuận miệng nói qua loa, trở mình ngủ tiếp.
Ông ta lại ở bên cạnh giường tôi ồn ào thật lâu, thấy tôi không để ý thì ông ta đành phải trở về giường của mình, trong miệng còn không ngừng lầm bầm.
Tôi nghe một hồi cảm thấy gần giống với tiếng Tứ Xuyên sư phụ đã dạy tôi khi còn bé, nhưng mà ông ta nói rất nhanh nên tôi nghe không hiểu lắm, tóm lại là một số lời mắng người.
Đêm đó tôi ngủ cực kỳ không ngon, tôi chưa từng bị mất ngủ, đây là lần duy nhất trong trí nhớ tôi bực bội đến muốn đánh người vì không ngủ được.
Các bạn đã chơi mạt chược chưa? Hãy thử hình dung tình huống chơi mạt chược với mấy người đánh bạc rất kém nhưng lại thích gào to, khẩu âm của mấy người này hết lần này đến lần khác hoàn toàn không giống nhau, trời nam biển bắc đủ thứ giọng, có thể nói đi chợ cũng không ồn ào như vậy.
Nếu như không phải tôi quá lười, tôi nhất định sẽ dậy đánh người, sau đó nghĩ lại, tôi lại không muốn cử động, có thể là vì linh hồn bị bắt ở trên đỉnh đầu, nên cả đêm tôi đều ở trong tiếng ồn ào.
Thật vất vả mới chờ đến sáng, xung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, tôi đang muốn nhân cơ hội đi ngủ thì cảnh sát anh đẹp trai đáng ghét đến tìm tôi, nói là người giám hộ của tôi đến bảo lãnh tôi, xét nghiệm nước tiểu của tôi cũng thông qua, xác định không có vấn đề gì thì đi ký tên là có thể rời đi.
Tôi mơ màng đứng lên đi theo cảnh sát rời đi, người đàn ông kia cũng đứng dậy ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm chúng tôi, sắc mặt khó coi không bình thường, cảm giác giống như đã bước nửa chân vào trong quan tài, không biết chuyện còn tưởng rằng người ầm ĩ cả đêm là tôi.
Lúc đó tôi cũng không biết là mình có bị trúng gió không, vậy mà chỉ vào anh đẹp trai hỏi ông ta.
"Không phải ông muốn tự thú sao? Bây giờ cảnh sát đang ở đây nè."
Nghe tôi nói, người đàn ông cao to rùng mình một cái, con mắt đờ đẫn đảo một vòng, hằn học nhìn về phía tôi rồi mắng hai câu chửi thề.
Tôi ở cùng với ông ta một đêm, tôi nghe được hai câu này là rõ ràng nhất, bởi vì nó là tiếng địa phương, một số học sinh xấu trường tôi cũng thích dùng tiếng địa phương này lúc mắng chửi người khác.
"Trẻ nhỏ không học hành cho đàng hoàng, mới qua một đêm lại kết thêm bạn xấu."
Anh đẹp trai vỗ vào gáy tôi, đưa tôi ra khỏi phòng tạm giam.
Nói đùa gì vậy? Làm sao dự bị của mười người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong tương lai như tôi lại có thể kết bạn với tội phạm?
Tôi cảm thấy ánh mắt nhìn người của anh đẹp trai cần phải cải thiện, lại nói cho dù tôi thật sự kết bạn với tội phạm thì người tạo ra tình huống này cũng là cảnh sát bọn họ.
Ra ngoài với lòng tò mò, trên đường đi tôi đi theo anh ấy đến văn phòng, tôi hỏi: "Ông già kia phạm tội gì? Ông ta sẽ bị nhốt rất lâu sao?"
"Khụ!" Anh đẹp trai bị sặc nước bọt, liếc xéo tôi: "Ở trong mắt mấy đứa nhỏ các cậu, bốn mươi đã gọi là ông già, vậy tôi thì sao?"
"Chú thôi."
Sau đó tôi rất hối hận mình ăn nói lung tung, bởi vì xưng hô này đã làm tổn thương trái tim mong manh của anh đẹp trai, anh ấy không những không trả lời câu hỏi của tôi mà còn mắng tôi một trận, nói nếu gặp tôi ở trong cục cảnh sát lần nữa nhất định sẽ chỉnh đốn tôi thật tốt.
Cứ như vậy tôi u ám lẽo đẽo theo sát người giám hộ đi khỏi cục cảnh sát, trên đường tôi viện cớ đi khám bệnh để bà ấy xin nhà trường nghỉ học nửa ngày giúp tôi, sau đó phớt lờ lời khuyên của bà ấy, đi lên xe buýt đang đi qua.
Tôi ngồi xe đi đến nhà cố chủ, thuận lợi đưa hồn phách về chỗ cũ, hẹn anh ta đợi sau khi con gái ổn định thì chuyển thù lao còn lại vào tài khoản của tôi, lúc này tôi mới vội vã rời đi –– Tôi không thể bỏ quá nhiều khóa học, nếu không thành tích quá tệ thì cần phải thi lại, cũng phải bỏ tiền.
Chao ôi, là một học sinh nghèo, sống trong thế giới mà cái gì cũng cần tiền, cũng rất bất đắc dĩ.
Cũng nhờ người giám hộ nên nhà trường không biết chuyện tôi bị chú cảnh sát mời đi uống trà, hai ngày sau, cố chủ mời tôi chiêu hồn cũng chuyển số tiền còn lại vào trong tài khoản của tôi.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa tôi chạy ra ngân hàng quẹt thẻ, thấy cái thẻ nhỏ của tôi tăng thêm rất nhiều tiền, tôi vui vẻ đến căn tin trường học, quyết định cơm trưa đãi mình một chút, chọn hai món ăn ngon để thưởng thức.
Tôi gọi đồ ăn, bưng khay tìm chỗ trống ngồi xuống, vừa mới ăn được hai miếng, trước mắt đã tối sầm lại, một vật to lớn đứng trước bàn ăn, chắn hết ánh sáng phía trước tôi.
Lúc đó tôi đang tập trung chiến đấu với miếng sườn chua ngọt trong tay, quá hồi lâu mới để ý đến xung quanh quá yên tĩnh, các bạn học đều dừng nói đùa, có người nhỏ giọng gọi tên tôi, lại dùng tay chỉ chỉ về phía trước, ra hiệu cho tôi nhìn.
Tôi thả xương sườn xuống, quay đầu nhìn sang thì thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch đứng ở đối diện, khuôn mặt dữ dằn, chính là bạn tù đã ở cùng tôi đêm hôm đó.
Người đàn ông đã thay quần áo, nhưng vóc dáng cơ thể không thay đổi, vẫn là dáng vẻ mạnh mẽ nhưng thiếu tinh thần, sắc mặt giống như dân cờ bạc thua hết tài sản lúc nào cũng có thể tự sát, hai mắt nhìn thẳng, vừa cứng nhắc vừa tràn đầy lo lắng làm tôi bắt đầu tin rằng ông ta đã giết người.
Nhưng mà đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là vận may của ông ta đã thấp đến mức không thể thấp hơn.
Đcm, người này đứng ở phía tây của tôi, rõ ràng là muốn chặn hết tài vận của tôi mà, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, tôi vội vàng cầm khay cơm, xoay người đi sang chỗ ngồi bên cạnh.
Ai ngờ ông ta cũng đi theo, đi vòng qua bàn ăn đứng trước mặt tôi, tôi vừa cắn một miếng xương, vừa thấy vị trí ông ta đứng, tôi vội vàng nhổ xương ra, chỉ vào ông ta nói: "Đứng ở đó! Không được nhúc nhích! Đừng đi lên phía trước!"
Còn dám đứng ở trước mặt tôi cản tiền tài của tôi, cho dù ông ta là người thì tôi cũng sẽ không chút do dự xử lý ông ta!
Ông ta bị tôi nói đến mức không dám cử động, con mắt đục ngầu đảo lòng vòng, nói bằng tiếng địa phương đậm đặc: "Trương Huyền, cậu giúp tôi đi."
Tôi móc móc lỗ tai.
"Chú à, chú đổi thành người Sơn Đông rồi à?"
Ông ta nói tiếng Sơn Đông, điều này khiến tôi thật sự cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ tôi, nếu không tôi thật không biết ông ta đang nói cái gì.
Ông ta không để ý lời trêu chọc của tôi, hai tay vỗ lên bàn, cộc cằn nói: "Bọn họ thả tôi ra, nhưng tôi không thể đi ra được, tôi có tội, tôi muốn vào."
"Lời này ông nói với chú cảnh sát đi, ông nói với tôi, tôi cũng không giúp được ông."
Thật ra tôi muốn nói ông ta là ai tôi cũng không biết, tại sao phải giúp? Nhưng miếng xương sườn trước mặt quá ngon, tôi chỉ lo gặm xương, lười để ý đến ông ta.
"Cậu có thể giúp tôi, tôi biết cậu có thể thông linh, cậu có thể nhìn thấy người kia, có thể giúp tôi được, tôi bị bọn họ quấn lấy muốn điên rồi, nên tôi phải vào tù, cậu có biết hay không!"
Tôi không hiểu, càng không hiểu giữa chết và vào tù có quan hệ logic gì, nhìn xung quanh người đàn ông, hỏi: " 'Bọn họ' mà chú nói có đang ở đây không?"
"Có, ở trong đầu tôi."
Ông ta chỉ vào đầu của mình, nhưng ánh sáng mặt trời chiếu lên người ông ta đầy đến mức không thể đầy hơn, căn bản ma quỷ không dựa vào được, nên tôi cho rằng trạng thái của ông ta bây giờ càng nghiêng về tinh thần phân liệt hơn.
"Ông à, ông mau đi đi, đây là trường học, nếu chú tiếp tục gây rối sẽ gọi bảo vệ đến."
"Cậu đồng ý giúp tôi thì tôi đi ngay."
"Tôi giúp ông thế nào được? Chẳng lẽ ông muốn tôi đi nói với cảnh sát "Ông này muốn đi tù, chú cho ông ấy đi vào đi" hả?"
"Giúp tôi đi tìm thi thể, nếu cậu tìm được thì thể chứng minh tôi đã giết người thì tôi có thể vào tù!"
Tôi liếc mắt, rất muốn hỏi ––Tại sao tôi lại phải đi trộm mộ cho người không quen biết, tôi làm sao biết có phải ông ta bị bệnh tâm thần không, có nói nhăng nói cuội ở đây không.
"Tôi chỉ là một học sinh bình thường, bận bịu bài vở...."
Tôi nói đến một nửa thì bị cắt ngang, hai bàn tay thô kệch của ông ta hung hăng vỗ xuống bàn lần nữa.
Tôi nhìn mấy con tôm bóc vỏ trong đĩa bị chấn động nhảy lên một cái, bạn học xung quanh cũng bị dọa sợ, đồng loạt trốn sang bên cạnh, có người lặng lẽ đi ra ngoài, không biết có phải đi gọi bảo vệ không.
"Tôi đã giết người! Đã giết người! Trương Huyền! Tôi đã giết người! Tôi phải bị trừng phạt! Cậu có giúp hay không? Nếu cậu không giúp, tôi sẽ lại giết người! Những người kia đều là cậu hại chết!"
Tôi không nghe ra giọng nói của ông ta lần này là tiếng ở chỗ nào, bởi vì suy nghĩ của tôi bị logic của ông ta làm hỗn loạn nghiêm trọng —— Tạm thời không nói đến chuyện ông ta giết người, coi như ông ta giết người thì cũng không liên quan với tôi, đúng ra người này nên đi bệnh viện tâm thần chứ không phải đi tù.
Còn may là tiếng địa phương của ông ta rất nặng, các bạn học nghe không hiểu, nhưng nếu ông ta tiếp tục phát điên thì hậu quả sẽ rất tệ, vì vậy tôi thậm chí không thèm ăn cơm trưa nữa, cũng không xoa tay, trực tiếp nhảy qua, nhón chân bịt kín miệng của ông ta.
"Ông im miệng cho tôi, ông còn muốn bị bắt không?"
"Đúng vậy, tôi chỉ muốn bị bắt, nhưng cảnh sát lại không để ý đến tôi."
Ông ta trợn to mắt, đồng tử u ám mờ mịt không có tiêu cự –– Nếu tôi là cảnh sát, gặp được loại người này cũng sẽ không để ý đến ông ta.
Đúng lúc này, bảo vệ đi cùng bạn học chạy từ bên ngoài vào.
Vì để danh dự của mình không bị người lập dị này ảnh hưởng, tôi bịa đặt ông ta là nhân viên của trại mồ côi, cũng mặc kệ người khác có tin hay không, nói xong liền lôi ông ta ra khỏi căn tin trường, sau đó lại chạy một mạch ra sân trường, cho đến khi xung quanh không có ai, lúc này mới dừng bước.
"Rốt cuộc ông muốn như thế nào?" Tôi thở hổn hển hỏi.
Tôi ăn được một bữa dễ lắm à, vì tiết kiệm tiền trả học phí, bình thường tôi đều nhịn ăn xương sườn và tôm bóc vỏ, hôm nay khó khăn lắm mới có một bữa thịt, tất cả đều bị người này phá rối, nghĩ đến đây tôi liền tức giận.
"Cậu giúp tôi đi....."
Giọng nói của ông ta thay đổi, lông mày nhíu lại, còng lưng, giống như một ông lão tuổi cao tuổi, lộ ra khuôn mặt tươi cười khiêm tốn kính cẩn.
Nhân cách thay đổi quá quỷ dị, lại kết hợp với ông ta không ngừng thay đổi tiếng địa phương, nói đây không phải quỷ nhập vào người thì đúng là thật khó tưởng tượng đây là tình huống gì, nhưng nếu đây là quỷ nhập vào người thật, tại sao tôi không nhìn thấy quỷ?"
Rốt cuộc là pháp lực của con quỷ này quá cao hay là pháp lực của tôi quá yếu?
Không, tôi tuyệt đối không thừa nhận vế sau, tôi vén tay áo lên về phía ông ta, tuyên bố trước.
"Đừng tưởng rằng giả quỷ thì tôi sẽ sợ, cuộc đời tôi không sợ nhất chính là quỷ."
"Tôi biết, cho nên tôi mới xin cậu giúp tôi."
"Ông có tiền không? Có tiền rồi nói chuyện."
"Có có, tôi đã xem giấy quảng cáo của cậu, tôi đưa cho cậu 100.000 nhân dân tệ được không?”
Tôi liếc xéo ông ta, nghi ngờ ông ta có thể lấy ra nhiều tiền như vậy thật không.
Ông ta lập tức lấy ra một chồng tiền giấy từ trong túi, nhìn độ dày chắc khoảng mấy ngàn.
"Cậu theo tôi đi tìm thi thể, sau khi tìm được thì cái này là của cậu.
Nếu thật sự có 100.000 nhân dân tệ, nói không động lòng là giả.
Mặc dù tôi thường xuyên nhận các mối làm ăn, nhưng ở trong mắt người lớn tôi vẫn chỉ là một đứa nhóc, cho nên vì hút khách hàng, bảng giá của tôi đều giảm xuống thật thấp, lại giảm thêm 20% nữa, còn trừ những chi phí cần thiết trong quá trình này, tiền tôi thật sự nhận được không có bao nhiêu.
Nhưng mà vì cẩn thận, tôi vẫn nhắc nhở: "Tôi còn phải đi học, xa quá tôi không đi."
"Ngay vùng ngoại ô thôi, rất dễ tìm, nếu như cậu tìm thấy thi thể rồi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ chấp nhận vụ án đúng không?"
Nói thật, tôi không hiểu rõ suy nghĩ và mục đích của người này, thậm chí còn nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của ông ta, nhưng bây giờ tôi đang đuổi vịt trên giá, nếu tôi không đi, ông ta sẽ không cho tôi lên lớp buổi chiều, cho nên chỉ có thể đi một chuyến, cùng lắm thì nhờ bạn học ghi bài hộ.
Tôi gọi điện thoại cho người giám hộ, viện cớ bị tiêu chảy phải đi bệnh viện khám bệnh, làm phiền bà ấy giải thích với giáo viên một chút, sau đó không chờ bà ấy hỏi gì thêm liền cúp máy–– Từ lúc bà ấy giám hộ tôi đến nay, tình huống đột xuất này xảy ra rất nhiều lần, bà ấy xử lý rất tốt, cũng không có vấn đề gì.
Gọi điện xong, tôi đi theo người đàn ông ngồi xe buýt đi đến vùng ngoại ô.