08.

Tôi cầm cọng tóc dài kia, đứng ở cửa nhìn cô ấy rời đi, trời bên ngoài càng tối, nhìn mưa này đến ngày mai cũng chưa chắc đã dừng.

Loại thời tiết này rất thích hợp để nằm trên giường, khi một lần nữa quay về giường, trong ba giây đồng hồ tôi đã tiến vào mộng đẹp, về phần vấn đề của Trần Tiểu Tiểu, dù sao chỉ là vụ án bắt quỷ mà thôi, đến lúc đó tôi lấy ít đạo phù tung ra, hẳn là có thể dọn dẹp được.

Tưởng tượng có thể thoải mái kiếm được năm mươi vạn, suýt chút nữa tôi cười đến tỉnh trong mơ.

Nhưng cuối cùng tôi không cười đến tỉnh, mà bị chuông điện thoại kêu tỉnh.

Tôi dụi mắt, dựa vào gối đầu mơ màng một lúc, rốt cuộc cũng phát hiện bây giờ mình đang ở trên giường, lại ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sáng sớm đã tối, về phần là mấy giờ, tôi lười nhìn, lại nằm trở về lần nữa, đụng vào di động đang kêu không ngừng, nối máy.

Điện thoại gọi đến là vị chủ tịch cho tôi thuê nhà, anh ta nghe nói tôi đột nhiên phát sốt, lo lắng hỏi thăm bệnh của tôi, lại hỏi tôi muốn quà gì.

Sau đó tôi cẩn thận nghĩ lại, xác định lúc ấy mình bị sốt đến hồ đồ, bởi vì tôi vậy mà lớn tiếng nói với anh ta: “Tôi không muốn cái gì cả, tôi mới làm ăn lời được năm mươi vạn, chủ tịch muốn gì, tôi đều mua cho cậu!”

“Ách, lợi hại như vậy?” Anh ta ở bên phía đối diện cười rộ lên: “Nhưng mà cậu bị bệnh, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt, đối phương báo giá cao như vậy nhất định sẽ rất phiền phức, đừng vì kiếm tiền mà phá hư cơ thể mình.”

“Chỉ là một ít trò bắt quỷ mà thôi, không có chuyện gì, tôi nhất định sẽ mua quà cho cậu!”

Cho đến khi có người tìm anh ta thì chúng tôi mới chấm dứt cuộc trò chuyện này, tôi thả điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp tục đi ngủ, nhưng cơn sốt dường như đã giảm, đầu không còn nhức như buổi sáng nữa, muốn ngủ cũng ngủ không được.

Dưới sự kích thích của tiền bạc, đại não của tôi linh hoạt hẳn lên, bắt đầu suy nghĩ vụ án của Trần Tiểu Tiểu.

Nghe câu chuyện thì không biết là như thế nào, hiện tại cẩn thận nghĩ lại, tôi phát hiện rất nhiều chỗ có vấn đề, rốt cuộc nằm lại không được, tôi gọi điện thoại cho cơ quan tình báo Tả Thiên - nơi tôi làm việc, nhờ nhóm đồng nghiệp tra tài liệu giúp tôi.

Nói rõ xong, tôi xuống giường, đi cầm mấy miếng bánh quy, gặm bánh quy mở máy tính ra, điều tra đống nhà cũ kia, vậy mà ai ngờ tôi lại phát hiện một thông tin không thể lường được.

Ngay lúc tôi chuyên tâm làm việc, điện thoại của chủ tịch lại gọi tới, hỏi thăm bệnh của tôi.

Tôi ghét nhất là khi đang làm việc mà bị quấy rầy, nhưng mà nể mặt anh ta lo lắng cho tôi, tôi tha thứ cho anh ta, thành thành thật thật đồng ý với anh ta sẽ ăn cơm, cũng uống thuốc đúng giờ, chờ anh ta lải nhải xong, tắt điện thoại đi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi cho anh ta.

“Chủ tịch, giúp tôi một việc.”

09.

Sau giờ ngọ ngày hôm sau, tôi đúng hẹn đi tới nhà cũ của Trần Tiểu Tiểu.

Địa điểm và thời gian chúng tôi đều đã hẹn xong, trải qua một ngày nghỉ ngơi, tinh thần của tôi đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, những đồ cần trang bị cũng sắp xếp xong, muốn nói còn chỗ nào không hoàn hảo, thì chính là trời vẫn còn mưa.

Ngày mưa âm khí rất nặng, tôi lại không tính là hiểu biết nhà cũ, cho nên nghiêm khắc mà nói, tôi còn chưa xem quẻ thiên thời địa lợi, vốn đang định tìm cớ để kéo dài thêm hai ngày sau, nhưng Trần Tiểu Tiểu nói cho tôi biết cô ấy đã nói với bạn trai rồi, kéo dài hơn cô ấy sợ có chuyện xảy ra.

Cho nên tôi chỉ có thể chống đỡ.

Nhà cũ nằm giữa rừng cây dưới chân núi ở một vùng ngoại thành, xung quanh ngoại trừ có một hồ nước tự nhiên, phong cảnh đáng để nhìn thì hoàn toàn không có.

Nhưng mà nó được xây bên cạnh núi, những năm gần đây phát hiện trên núi có suối nước nóng, cho nên thương nhân muốn mở rộng khu vực này để xây dựng khu du lịch nghỉ mát, hạng mục đã bước vào kế hoạch thực tế ---- đây là thông tin bên trong tư liệu mà nhóm đồng nghiệp ở cơ quan tình báo tra được cho tôi, cũng gián tiếp chứng minh Trần Tiểu Tiểu không nói dối, nếu bắt quỷ thành công, tôi không cần lo lắng năm mươi vạn bay đi.

Lúc tôi tới, Trần Tiểu Tiểu và bạn trai cô ấy đã đứng ở ngoài cửa phòng, hai người bọn họ đứng chung một chiếc dù, vì để Trần Tiểu Tiểu không bị mưa tạt vào, người đàn ông còn ôm bả vai cô ấy, để cô ấy dựa sát vào.

Hôm nay Trần Tiểu Tiểu thắt một bím tóc dài, gập đôi ở giữa, lại dùng dây buộc tóc cột lại, quàng chéo qua vai, cho nên nhìn lại, còn tưởng tóc đang cuốn trên cổ tay bạn trai cô ấy.

“Thật ngại quá, để hai người chờ lâu rồi.”

Tôi xuống xe đến trước mặt Trần Tiểu Tiểu nói.

Cô ấy liên tục lắc đầu.

“Chúng tôi cũng vừa tới, mọi thứ đều đã dọn qua ngôi nhà cũ kia của chúng tôi… một đêm hẳn sẽ giải quyết được vấn đề chứ?”

Tôi giơ hộp đựng dụng cụ trong tay lên, vỗ vỗ về phía cô ấy.

“Hiện tại tôi chỉ lo nó không ra, nếu không chỉ vài phút là thu phục được.”

Hộp đựng dụng cụ nửa trong suốt, cho nên Trần Tiểu Tiểu không nhìn thấy máy chơi game của tôi ở trong đó, còn có truyện tranh vân vân.

Thái độ ung dung của tôi khiến cô ấy bị lây theo, cô ấy liên tục gật đầu nói: “Hy vọng tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, đại sư, đây là ban trai tôi Dương Phong, những chuyện bắt quỷ huy hoàng trước kia của ngài tôi đã nói cho anh ấy, cho nên lần này anh ấy rất đồng ý cho tôi thực hiện.”

“Sự tích huy hoàng thì không dám nhận, he he…”

Kỳ thật trước khi xuống xe, tôi đã quan sát qua Dương Phong.

So với người trên tấm ảnh thì anh ta càng đẹp trai càng xuất chúng hơn, sắc mặt cũng rất tốt, trạng thái của hai người này không giống như gặp quỷ.

Thoạt nhìn anh ta rất để ý đến Trần Tiểu Tiểu, dáng vẻ tràn ngập ý muốn bảo vệ, cho nên thái độ của anh ta đối với tôi có chút đề phòng, tuy rằng vẻ mặt tươi cười, nhưng mà dựa vào kinh nghiệm hàng năm của tôi, trong nụ cười của anh ta tràn ngập sự bài xích, nếu có thể, tôi nghĩ chắc chắn anh ta rất hy vọng tôi lập tức biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của anh ta.

Nhưng hiện tại anh ta không thể không nhận danh thiếp của tôi, rất dối trá chào hỏi tôi.

“Tôi là người theo thuyết vô thần, nhưng để khiến vợ tôi yên tâm, đêm nay tôi sẽ phối hợp cùng, cũng hy vọng ngài có thể làm ra chuyện để mọi người cùng xem.”

Tôi có loại cảm giác là nhân viên mới mới bước vào công ty bị sếp khiển trách, nhưng mà nể năm mươi vạn, tôi cũng không thể không lễ phép so đo với cấp trên.

Biểu hiện của Trần Tiểu Tiểu lại vô cùng vui vẻ, đại khái là bị hai chữ lấy lòng, cô ấy mời tôi bước vào nhà cũ, lúc quay người, hai bím tóc cũng đung đưa theo, nhảy lên theo bước chân của cô ấy, khiến cho tôi có một loại cảm giác--- nguồn sức sống của cô ấy đều đến từ chính mái tóc dài.

Tôi không lập tức đuổi theo mà ngửa đầu quan sát nhà cũ.

Đây là một căn nhà ba tầng, diện tích lớn hơn những nhà lầu bình thường, đứng phía trước nó có thể cảm nhận được nó mang một cảm giác rất áp bức, hơn nữa nó đã rất lâu đời, trên vách tường đầy dây leo xanh bò lên, càng khiến nó tăng thêm cảm giác cổ xưa.

Dưới cơn mưa phùn, căn nhà lầu giống như đang ở dưới đáy một lớp sương mù--- không sai, thoạt nhìn đây là một căn nhà ma u ám rất thích hợp để các bạn trẻ thử nghiệm lòng can đảm trong mùa hè.

10.

Tôi đi vào căn phòng giữa rừng, phát hiện cảm giác âm khí quá nặng.

Giống như lời Trần Tiểu Tiểu nói, trong phòng không có nhiều cửa sổ lắm, hơn nữa trời mây bị cây cối xung quanh che đi, bên trong phải bật đèn mới có thể sinh hoạt bình thường được, căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ--- tôi không sợ quỷ, nhưng tôi rất sợ phải bắt quỷ ở nơi bẩn thỉu.

Phòng khách rộng rãi hơn, xung quanh treo rất nhiều tranh và gương, đối diện là thang gác, giữa thang gác trên vách tường cũng treo song song hai bức tranh chân dung sơn dầu, trong đó có một bức tranh sơn dầu là một người phụ nữ có bím tóc to, khí chất cổ điển, có chút giống Trần Tiểu Tiểu.

“Cô ấy chính là chủ nhân của căn nhà này, nghe nói có một lần cô ấy đi theo chồng leo núi, gặp phải sói, lúc đang chạy trốn thì mái tóc quấn lên nhánh cây, kết quả bị sói cắn chết tươi.”

Trần Tiểu Tiểu bước tới trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Sau đó chồng cô ấy vì quá nhớ cô ấy, đã treo đầy gương trong căn biệt thự này.”

Tôi lấy một lá phù ra, trực tiếp dán lên tranh sơn dầu, nói: “Không phải đã được rồi sao?”

Hành lang trên lầu hai cũng treo gương, hơn nữa là các loại khung kính, Trần Tiểu Tiểu nói cô ấy không thích những chiếc khung được treo này, nhưng lại sợ tháo xuống lại rước lấy sự tức giận của nữ quỷ, cho nên chỉ có thể cố gắng không nhìn tấm gương.

Câu trả lời của tôi chính là tiếp tục trực tiếp dán phù lên mặt gương.

Dương Phong đi theo sát ở phía sau, anh ta cho rằng tôi không nhìn tới, trên mặt nở nụ cười châm chọc, lại không ngờ gương xung quanh phản chiếu lại, chiếu rõ vẻ mặt của anh ta cho tôi.

Kế tiếp là phòng ngủ của hai bọn họ.

Bởi vì thuận tiện cho Dương Phong làm việc, phòng ngủ và phòng làm việc của anh ta là một phòng xép*, trong phòng bày đầy những bàn vẽ thiết kế mà tôi nhìn không hiểu, nhưng lại không có gương.

(*) Chỉ phòng có hai phòng nhỏ hơn thông với nhau.

Tôi dán hai lá phù trước cửa sổ, lại đến phòng ngủ của Trần Tiểu Tiểu, ở đó có hai tấm gương, bên trên có một tấm vải che phủ, Trần Tiểu Tiểu nói khi nào quan trọng thì cô ấy mới dùng đến.

Tôi lật miếng vải lên nhìn, gương không có vấn đề, nhưng mà để an toàn, tôi vẫn dán một lá phù lên trên.

Lầu ba là phòng lưu trữ đồ và rạp phim gia đình, còn có thêm một ban công lớn, nhưng mà đã nhiều năm chưa dùng qua, sau khi hai người Trần Tiểu Tiểu dọn vào cũng không dọn dẹp, bên trong có mùi mốc cổ xưa, tôi ngừng thở dán phù lên vị trí tương ứng, cuối cùng đi xuống nhà bếp dưới lầu.

Gần đây không có cửa hàng tiện lợi hay siêu thị, Trần Tiểu Tiểu cố ý chuẩn bị bữa tối cho tôi, đồ ăn đều được đặt trong tủ lạnh, cô ấy còn đặt không ít đồ ăn vặt, nói tôi có thể tùy tiện sử dụng.

Lúc cô ấy bận việc, tôi dán phù lên những chỗ nào cần thiết ở dưới lầu, Dương Phong đi theo phía sau quan sát, đột nhiên nói: “Tiểu Tiểu thanh toán trước một khoản tiền cho anh, hy vọng anh không phải đi kiếm cơm ăn.”

Tôi xem nhẹ sự châm chọc của anh ta, vẻ mặt chân thành nói: “Tôi biết diện mạo của tôi khá giống đại minh tinh, cho nên trước khi biết rõ bản lĩnh của tôi, mọi người có hoài nghi là điều bình thường, dù sao rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc để kiếm cơm nhưng tôi lại dựa vào bản lĩnh.”

Nửa ngày anh ta không nói chuyện, đại khái là bị nghẹn, tôi đây rất tốt bụng, nhất là khi đối mặt với khách hàng, cho nên không đuổi theo không buông, trực tiếp hỏi: “Khi các người đến đây, nơi này đều treo đầy gương?”

Anh ta nhìn Trần Tiểu Tiểu, gật đầu.

“Đúng, khi tôi đến nhìn thấy nhiều gương như vậy còn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nghĩ con gái đều thích soi gương, nên không động vào nó, không ngờ lại khiến Tiểu Tiểu sợ hãi như vậy.”

“Anh không sợ?”

“Anh đang nói giỡn à? Chúng tôi làm thiết kế thời trang, gương ở công ty còn nhiều hơn ở nơi này.”

Nói chuyện xong, công việc của tôi đại khái đã làm xong, khi tiễn hai người Trần Tiểu Tiểu rời đi, tôi hỏi thêm một câu.

“Đúng rồi, nếu đó là ác quỷ thì giết chết nó? Hay là đuổi nó đi?”

“Đại sư quyết định đi, nếu nó không làm chuyện gì xấu thì cứ siêu độ cho nó là được.”

“Hạng mục siêu độ của tôi báo giá bình thường là mười vạn, nếu xử lý nó thì phí sẽ tính theo phí bắt quỷ.”

“Cũng không thiếu chút mười vạn này, nếu nó ở trong này có nguyên nhân, tôi không muốn nó bởi vì nguyên nhân như vậy mà không đầu thai.”

Thật sự là một cô gái tốt bụng, cho nên tôi quyết định nếu thật sự làm đạo trường, nhất định sẽ giảm 20% cho cô ấy.

Dương Phong ở bên cạnh mở miệng muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, tôi đoán hơn phân nửa trong lòng anh ta nghĩ bạn gái mình tiêu tiền như rác.

11.

Sau khi tiễn Trần Tiểu Tiểu và Dương Phong, tôi quay về nhà cũ, không nhìn lên gương trên vách tường khiến người khác không thoải mái, mở TV và túi đồ ăn vặt, trước tiên xem xong một bộ phim cảnh sát và tên cướp, lại có cảm giác buồn ngủ, chờ đến khi tỉnh lại đã đến buổi tối.

Tôi ăn bữa tối Trần Tiểu Tiểu đã chuẩn bị, lại đi tắm, thay áo ngủ, đi tới phòng ngủ của Trần Tiểu Tiểu.

Theo sự miêu tả của cô ấy, quỷ thích dạo chơi trong phòng cô ấy, cho nên đêm nay tôi chọn nghỉ ngơi ở trong này.

Tôi mở cửa phòng ra, tỏ vẻ mời quỷ vào phòng, lại lấy máy chơi game trong hộp đạo cụ ra, quyết định trong khoảng thời gian đợi quỷ xuất hiện thì chơi trò chơi.

Đáng tiếc trò chơi rất nhàm chán, cho nên tôi không chơi được bao lâu đã đi ngủ, quên mất cả lưu lại, chờ đến khi cảm giác tỉnh lại, nhớ là đang chơi trò chơi, tôi mới vội vàng muốn lưu, lại phát hiện xung quanh tối đen, máy chơi game không biết đã bị ném ở nơi nào, tôi vươn tay ra sờ, tay chân như bị rót chì, mặc kệ tôi dùng bao nhiêu lực cũng không thể động đậy được.

12.

Đầu óc cũng hỗn loạn, trong vài phút ngắn ngủi, tôi không thể xác định được mình vẫn tỉnh hay là bị quỷ đè trên giường, hay là căn bản vẫn ở trong mơ.

Mồ hôi từ trên trán chảy xuống, tôi thấy chóng mặt, cố gắng vài lần cũng không ngồi dậy nổi, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là tiếng mưa to vang dội và tiếng khóc thê thảm của một người phụ nữ, còn có âm thanh vật nặng chạm vào nhau.

Tạp âm hỗn loạn và âm thanh đồ vật chạm vào nhau khiến lòng tôi rất phiền, cũng khiến tôi hiểu được mình bị âm --- tôi xem thường nữ quỷ rồi!

Vì không để bị làm phiền, tôi giữ vững tâm trạng, nhắm chặt hai mắt, niệm tĩnh tâm chú trong lòng.

Chú ngữ này phối hợp thủ quyết, sẽ làm ít hưởng nhiều, nhưng đáng tiếc bây giờ ngay cả một ngón tay tôi cũng không động đậy được, càng đừng nói gì đến thủ quyết.

Niệm chú ngữ được một lúc, tạp âm bên tai dần dần nhỏ đi, nhưng tôi nhanh chóng cảm nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ cổ tay.

Sự lạnh lẽo kia truyền đến như tơ lụa, lại như là keo dán, lại tựa như một sinh vật sống, đầu tiên là vây lấy cổ tay tôi, tiếp theo chậm rãi chuyển lên phía trước, chạm vào yết hầu của tôi.

Trong khoảnh khắc sự lạnh lẽo truyền đến, tâm trí của tôi đột nhiên tỉnh táo, lúc này mới nghĩ đến đó không phải là tơ lụa cũng không phải băng dính, mà là tóc, thuộc về mái tóc dài của Trần Tiểu Tiểu!

Tóc tiếp tục siết chặt, lần này tôi không để cho nó thành công, mở mắt ra, hét lên về phía bóng tối: “Tà vật rút lui, sắc!”

Trong khoảnh khắc ra lệnh, tôi nghe thấy tiếng thét chói tai của phụ nữ, sợi tóc quấn lấy tôi nhanh chóng rút lui, màn đen mở ra ngay lập tức, khiến tôi nhìn thấy ánh sáng xung quanh.

Hóa ra bóng tối là do quỷ tóc giở trò.

Tôi thở hổn hển, khiến bản thân mình miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

13.

Trước giường có một bóng trắng, bất ngờ là bộ dáng nhỏ bé của Trần Tiểu Tiểu, nhưng bây giờ cô ấy lại có vẻ mặt dữ tợn âm u, nhìn tôi, hai mắt trắng bệch, đột nhiên nhào về phía tôi.

Nếu là bình thường, loại mánh khóe này tôi căn bản không để vào mắt, nhưng bây giờ tôi đau đầu dữ dội, toàn thân mệt mỏi, ngay cả sức lực để chống đỡ ngồi dậy cũng không có.

Mắt thấy bóng ma đến gần, tôi cắn mạnh lưỡi mình, mùi máu truyền đến, làm cho thần trí của tôi rõ ràng, tay phải có thể nhúc nhích, tôi nhanh chóng làm dấu, hướng về phía bóng ma.

Cảm giác trơn trượt từ đầu ngón tay truyền đến, sau đó bóng ma biến mất, tôi chống đỡ từ từ ngồi dậy, chỉ thấy như Trần Tiểu Tiểu đã nói, toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi gương.

Tất cả tấm gương hướng về phía tôi, dẫn đến bóng dáng chiếu vào nhau từ mọi hướng, một số là của tôi, một số là bóng dáng của người phụ nữ tóc dài bay bay, tôi sờ sờ gối, tìm máy chơi game rồi ném qua.

Một tấm gương bị vỡ, tiếng kêu sợ hãi vang lên bên tai, âm thanh không giống như những gì nữ quỷ vừa phát ra, nhưng đầy hoảng loạn, sợ hãi và tuyệt vọng.

Tôi hiểu, đó là những gì Trần Tiểu Tiểu đã gặp khi cô ấy bị mắc kẹt trong gương, gương bị ảnh hưởng bởi âm khí của quỷ. Nhớ lại những gì Trần Tiểu Tiểu đã trải qua và sau đó thông qua cùng một từ trường chồng chéo, cho tôi thấy Trần Tiểu Tiểu.

Vì để không bị quỷ mê hoặc, tôi sờ lấy điện thoại di động, cố gắng ra khỏi giường.

Mặt đất mềm mại, giống như bước trên bông, gương trong tầm mắt trở nên méo mó, ngay cả cảnh trong gương cũng bị bóp méo, các vật thể mềm mại trôi nổi bên trong làm cho tôi liên tưởng đến bạch tuộc.

Đó là một sinh vật khiến người khác kinh tởm.

Tôi đưa tay ra lấy bùa, túi trống rỗng, nhìn vào gối, cũng trống rỗng, khi tôi hao hết sức lực để đi đến cửa thì tôi thấy cánh cửa ban đầu vốn đang mở đã đóng lại. Đạo phù tôi dán vào tường cũng không cánh mà bay.

Đầu quá choáng váng, tôi không suy nghĩ nhiều, giơ tay cầm lấy tay nắm cửa, nhưng phát hiện cánh cửa đã bị khóa trái.

Sau nhiều lần xoay, cánh cửa cuối cùng đã được mở ra.

Sau chuyện này, tôi nghe chủ tịch nói rằng đó là bởi vì chốt cửa đã bị tôi tháo xuống. Anh ta cũng nói may mắn là nhờ vào cánh cửa lâu năm không sửa sang lại, tôi mới may mắn thoát khỏi. Nhưng tôi muốn nói rằng đó chắc chắn là do pháp thuật cao mình của tôi, mới dễ dàng phá vỡ phép che mắt của ma quỷ.

Đây là chuyện nói sau, tạm thời không đề cập đến, sau đây tiếp tục nói về cuộc phiêu lưu của tôi đã trải qua.

14.

Cửa phòng bị tôi phá vỡ, tôi lảo đảo đi ra ngoài, hành lang cũng toàn là bóng tối. Tôi nhấn một vài công tắc, bóng đèn không phản ứng, cuối cùng tôi vẫn dựa vào ánh sáng tia sét bên ngoài để nhìn thấy con đường trước mắt – Đạo phù tôi đã dán vào buổi chiều giờ đã biến mất, thay vào đó những tấm gương treo đầy trên hai bên tường.

Khoảnh khắc tia chớp thoáng qua, mắt tôi trở nên mờ mịt, tất cả các cảnh vật liên tục chồng chéo lên nhau - Gương phản chiếu người trên bức tranh sơn dầu; Người trên tranh đang nhìn vào gương; Lược gỗ xẹt qua những sợi tóc dài rũ xuống, phát ra tiếng vang quái dị….

Tôi càng lúc càng mơ hồ, lảo đảo đi về phía trước như say rượu, sàn nhà lắc lư liên tục, mặt đất phủ kín tóc đen, chúng chạy ra từ tranh sơn dầu và gương, lặng lẽ bơi xuống sàn nhà, sau đó quấn lấy chân tôi, cố gắng ngăn chặn bước chân của tôi, nhưng bị đánh tan bởi chỉ quyết của tôi.

Bên ngoài vang lên tiếng sấm, ngay sau đó tiếng va chạm lại vang lên một lần nữa. Lần này tôi nghe rất rõ ràng, đó là âm thanh của một vụ tai nạn, tiếng khóc của trẻ con, còn có cả tiếng kêu cứu.

Âm thanh ngày càng lớn hơn, tôi đi theo âm thanh bước lên cầu thang trước cửa căn phòng trên lầu đang mở ra. Chiếc gương lớn ở đối diện phản chiếu hình ảnh của tôi, ngoài ra, còn có những người khác trong gương - Một cặp vợ chồng không quen biết, hai đứa trẻ đang chơi đùa. Nhưng rất nhanh chóng, ống kính chuyển động, hình ảnh yên bình đã biến mất, thay vào đó là ngọn lửa hừng hực ...

“Thì ra là như vậy.”

15.

Nhìn thấy cảnh tượng lập lòe chồng chéo trong gương, thần trí của tôi đột nhiên rõ ràng, lại nhìn về phía trước, người phụ nữ trong bức tranh bước ra khỏi khung hình, bóng dáng lắc lư trong không khí. Cô ta đang chải hai bím tóc dày, mặc áo cánh và váy xếp ly, đó chính là bà chủ của ngôi nhà này.

Ánh mắt rõ ràng đang hoảng hốt, nhưng tôi cảm thấy được sự bi thương từ phía cô ta. Cảm giác này làm cho tôi thay đổi suy đoán trước đó của tôi - Cô ta không hại người, chỉ là chấp niệm và nỗi nhớ khiến cho cô ta phải ở lại đây.

Tôi định suy nghĩ sâu hơn nữa, đột nhiên dưới chân không còn sức lực. Để không bị rơi xuống, tôi dựa vào lan can cầu thang, mở điện thoại di động, tìm số của Trần Tiểu Tiểu.

Tiếng chuông reo trong một thời gian dài, cũng có lẽ không lâu, chỉ là phản ứng chậm chạp kéo dài khái niệm của tôi về thời gian. Mãi mà không thấy cô ấy trả lời, tôi tắt đi rồi gọi lại, mong chờ cô ấy có thể nghe thấy.

Điện thoại di động cuối cùng đã được kết nối. Tôi còn chưa kịp vui mừng, đã phát hiện ra đó không phải là Trần Tiểu Tiểu, mà là giọng nói của một người đàn ông.

"Muộn rồi, xin đừng làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi." Dương Phong ở đối diện rất không khách khí nói.

“Thật xin lỗi, xin vui lòng giúp tôi tìm cô Trần, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy.”

“Cô ấy ngủ rồi.”

“Vậy thì xin chuyển lời cho cô ấy, quỷ đã bị tôi diệt...”

“Không thể nào!”

Anh ta thay đổi phản ứng lạnh lùng, hét lên ở phía bên kia đầu dây.

Tiếng gầm làm đau màng nhĩ của tôi, tôi nằm sấp trên lan can, thở hổn hển nói: “Không tin thì anh gọi cô ấy dậy là sẽ biết ngay. Rất đơn giản, anh nhìn vào mắt cô ấy. Đôi mắt của những người không bị quỷ ám sẽ khác.”

Ở phía bên kia, anh ta không nói chuyện, tôi lại thúc giục một lần nữa, nhưng anh ta vẫn không phản ứng. Trong lòng tôi dâng lên dự cảm xấu —— Nếu anh ta thật sự lo lắng sợ đánh thức Trần Tiểu Tiểu, sẽ không nói to như vậy, càng không thờ ơ trong tình huống này, tôi thử hỏi: “Không phải anh cũng cho cô ấy uống thuốc gì chứ?”

Sau khi im lặng một chút, Dương Phong thì thầm: “Nếu anh đã dùng từ ‘cũng’, vậy xem ra là đã biết. Tiểu Tiểu hiện tại rất tốt, mối liên hệ của cô ấy với bím tóc rất chặt chẽ, trừ khi bím tóc bị gỡ ra, nếu không tất cả đều bình yên. Hiện tại chỉ cần anh chết đi, cô ấy thuận lợi nương tựa vào thân thể của Tiểu Tiểu, tất cả sẽ kết thúc.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của người đàn ông xen kẽ với giọng nói của một người phụ nữ, cùng tiếng leng keng của kim loại khi bị rơi xuống, khiến cho người ta rất khó chịu. Nhưng tôi đã không kịp lãnh hội sự khó chịu này đầy đủ, tôi cảm thấy sau lưng truyền đến một nguồn sức mạnh, mái tóc đen mang âm khí siết cổ tôi, kéo tôi ra khỏi cầu thang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play