Vu Duệ quay lại bệnh viện, ghé vào WC mấy phút, lúc mở cửa buồng vệ
sinh đi ra rửa tay, thế mà lại thấy Dương Minh Châu cũng đang rửa tay,
còn đang nhìn cô trong gương. Vu Duệ theo bản năng cười thân thiện một
cái với cô ta.
Dương Minh Châu không hiểu tại sao bản thân lại nấn ná không chịu rời đi, cô ta chờ Vu Duệ quay về bệnh viện, lẳng lặng đi
theo sau cô vào tận WC, còn chủ động bắt chuyện. “Chào cô, tôi là Dương
Minh Châu, trước đây chúng ta từng gặp nhau trước cửa nhà Uyên.”
Chữ Uyên bị cô ta kéo thật dài, không khó nhận ra mùi vị thiếu thiện ý trong đó.
Vu Duệ làm như không nghe thấy, lịch sự cười đáp lại: “Chào cô Dương, tôi là Vu Duệ.”
“Tôi quen Uyên nhiều năm rồi, anh ấy có nói cho cô biết tôi là ai không?”
Vu Duệ đặt tay dưới vòi nước tự động, chờ nước chảy xuống mới thong thả đáp lời: “Phó Uyên nói cô là bạn gái cũ của anh ấy.”
Khóe miệng Dương Minh Châu hơi cong lên, môi đỏ khẽ mấp máy: “Đúng vậy, ngày đó anh ấy rất yêu tôi, còn vì tôi mà xăm mình. Hình xăm trái tim trên
lưng anh ấy là hình xăm đôi, trước ngực tôi cũng có một cái.” Ngữ khí
của cô ta khi nói ra lời này mang theo chút khiêu khích và ngạo mạn.
Vu Duệ hơi khựng lại, trái tim không nhịn được co thắt lại, trong một giây bỗng cảm thấy bối rối, đến tay cũng quên lau khô.
Đúng là trên lưng Phó Uyên có một hình xăm trái tim, nhưng cả người anh đâu
có thiếu mực, một hình xăm nho nhỏ trông có vẻ nữ tính này cô cũng không quá để tâm, ai mà nghĩ tới chuyện anh lại xăm vì người phụ nữ trước
mắt.
Vu Duệ cố gắng nuốt sự ghen tuông mắc ngang cổ họng xuống,
chớp chớp mắt cười nhàn nhã. “Cô Dương nói với tôi chuyện này làm gì
vậy? Ai mà chẳng có quá khứ.”
Dương Minh Châu không ngờ Vu Duệ lại đáp trả bằng thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như thế, có chút khó tin mà
chất vấn: “Cô không để bụng sao?”
Vu Duệ rút một tờ khăn giấy ra lau tay, nhìn thẳng vào gương về phía Dương Minh Châu, sảng khoái trả lời: “Tôi không để bụng.”
Ngón tay của Dương Minh Châu nắm chặt thành bồn rửa tay, hai mắt nhìn Vu Duệ không chớp. Vu Duệ không xinh đẹp nóng bỏng bằng cô ta, nhưng khí chất
nữ cường nhân thành đạt trên người Vu Duệ lại là thứ mà cô ta không đời
nào có được.
Chẳng lẽ đây mới là khẩu vị của Phó Uyên sao? Không thể nào!
Thật ra cô ta rất hối hận, hối hận trước đây từng cắm sừng Phó Uyên, nhưng
rồi đôi khi lại tự hỏi bản thân rằng anh có thực sự từng yêu cô ta
không, nếu yêu thì tại sao lại đồng ý chia tay ngay tắp lự, không giận
dữ cũng không níu kéo dù chỉ nửa câu?
Thế nhưng hối hận cũng vô
ích, trước kia Phó Uyên đã không quan tâm đến cô ta quá nhiều, hiện tại
anh có Vu Duệ rồi, sẽ càng không để mắt đến cô ta.
Vu Duệ lau khô
tay xong định bước nhanh ra bên ngoài. Đáng tiếc, Dương Minh Châu cắn
mãi chưa nhả, nhất định không chịu buông tha cho cô.
“Vu Duệ, làm thế nào mà một người bình thường như cô lại quyến rũ được Uyên vậy?” Cô ta gặng hỏi.
“À, vô tình gặp ngoài đường, cứ như vậy mà quen nhau thôi.” Vu Duệ trả lời qua loa, cô không có ý định nhiều lời với cô ta.
Dương Minh Châu lại hỏi tiếp: “Cô và anh ấy sắp kết hôn rồi sao?”
Vu Duệ lấy làm lạ, cô còn chưa đồng ý làm bạn gái Phó Uyên đâu, ai nói với cô ta là cô sắp kết hôn với anh vậy?
Thế nhưng cô lại gật đầu, tươi cười đáp: “Năm nay cả hai chúng tôi đều bận, dự là sang năm.”
Dương Minh Châu cắn chặt răng, cười khổ kể lể: “Uyên không phải một người bạn đời lí tưởng đâu. Anh ấy quá bận rộn, số lần hẹn hò gặp mặt càng ngày
càng ít, đến quà cáp cũng là thư kí anh ấy chuẩn bị cho tôi, chính vì
vậy chúng tôi mới đi đến kết cục chia tay.”
Vu Duệ lạnh lùng
khoanh tay, nghiêng đầu hỏi: “Cô bò lên giường người khác, cô nghĩ mình
còn tư cách để mà chỉ trích anh ấy hả người phụ nữ phản bội Phó Uyên?”
“Là do anh ấy không tốt, cho nên tôi mới không cần anh ấy nữa.” Sắc mặt của Dương Minh Châu lập tức trở nên khó coi, đôi mắt đẹp nheo lại.
“Cô không cần? Phải là anh ấy không cần cô mới đúng.”
Dương Minh Châu xua tay. “Không, là tôi không cần anh ấy. Cô thì biết cái gì
mà nói, lúc tôi ngủ với anh ấy, không biết cô đang ở xó xỉnh nào đâu.”
Vu Duệ nghe vậy thì đứng thẳng người, hung dữ nhìn chằm chằm Dương Minh Châu.
Đây là bệnh viện, cô không thể tuỳ tiện đánh người.
Sự không cam lòng và đố kị liên tục trào dâng trong lòng cô ta, Dương Minh Châu lại nói tiếp: “Anh ấy cả ngày chỉ biết đến công việc, tính cách
nhạt nhẽo vô vị, không biết nói lời lãng mạn, thậm chí còn không có ham
muốn giường chiếu, lần nào cũng làm qua loa lấy lệ như trả bài. Tôi rất
đồng cảm với cô, bởi vì tương lai cô còn thảm hơn tôi.”
Vu Duệ sửng sốt đến nỗi co giật khoé miệng.
Không có ham muốn?
Bốn chữ này đặt ở trên người Phó Uyên thật sai quá sai. Anh chính là một
con sói đói háo sắc phóng túng ăn thịt không nhả xương, chẳng lẽ Dương
Minh Châu ở bên anh mấy năm lại không phát hiện ra sao? Hay là cô phải
tự ca ngợi bản thân có khả năng khai phá tố chất tiềm ẩn của anh?
Vu Duệ nhìn dáng vẻ thất bại thảm hại của Dương Minh Châu, lại cẩn thận
phân tích lời than thân trách phận của cô ta, lập tức hiểu ra vấn đề. Ha ha, xem ra người phụ nữ trơ trẽn này chưa từng được anh toàn tâm toàn ý phục vụ trên giường.
Cô điệu đà chép miệng một tiếng, phóng ánh
mắt mang theo muôn vàn sự thương hại về phía cô ta. “Cô biết anh ấy hầu
hạ tôi trên giường thế nào không? Tôi cứ như nữ hoàng ấy, một ngón tay
cũng không phải động! Hoá ra cô chưa từng được hưởng thụ trải nghiệm
sung sướng tuyệt vời với anh ấy, chậc chậc, cô thật đáng thương.”
Dương Minh Châu căm phẫn không chịu nổi, sắc mặt trắng bệnh, cô ta chỉ tay
vào Vu Duệ, nhưng hồi lâu cũng chỉ rặn ra được một chữ: “Cô!”
Vu
Duệ đắc ý nhìn đôi mắt đẹp màu nâu nhạt trợn trừng còn to hơn cả ốc nhồi của cô ta, thật rất lo lắng tròng mắt kia sẽ rớt xuống đất rồi lăn một
vòng.
Thật lòng mà nói, cô không quá để ý chuyện Phó Uyên và Dương Minh Châu từng phát sinh quan hệ nam nữ. Hai người yêu nhau mấy năm,
đối phương lại là mỹ nữ, nếu Phó Uyên không có ham muốn với cô ta, có
khi cô còn cho rằng anh mắc bệnh khó nói ấy chứ.
Nhưng mà chuyện
nhạy cảm đó lại được nói ra từ miệng một người phụ nữ không biết xấu hổ
như Dương Minh Châu, cái loại người cũ thị uy người mới này làm Vu Duệ
cực kì khó chịu, thực sự rất muốn mở miệng nhắc nhở: “Cô nương, xin cô
hãy tự trọng, để ý đến mặt mũi của bản thân một chút đi.”
Vu Duệ không nói ra, chỉ dùng nụ cười ung dung để đáp trả biểu tình như ăn phải shit của đối phương. “Tôi làm sao?”
Dương Minh Châu đập bàn tay lên bồn rửa mặt, móng tay lấp lánh nhọn hoắt cào
trên bề mặt đá phát ra âm thanh “ken két” chói tai, oán hận nói: “Vu
Duệ, hi vọng cô sẽ luôn kiêu ngạo như thế.”
Vu Duệ cười nhạt.
“Đương nhiên! Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Nói xong liền đi vòng qua cô ta, vứt tờ khăn giấy vừa dùng để lau tay vào thùng rác rồi
bước ra ngoài.
Công việc của cô rất nhiều, gần đây bận chuẩn bị
khai trương nhà hàng mới, không ngày nào được ngủ đủ giấc, rảnh đâu mà ở lại hầu chuyện Dương Minh Châu.
…
Vu Duệ vừa quay lại dãy
phòng bệnh cao cấp đã thấy Phó Uyên ngồi chờ bên ngoài hành lang, thấy
cô anh liền đứng dậy tiến lên đón.
Trong bụng không nhịn được làm đổ hũ giấm chua chảy ra lênh láng, Vu Duệ khó chịu nói: “Anh ngủ sớm đi, em về nhà đây.”
“Em làm sao thế? Sao tự dưng lại đòi về nhà, biết mấy giờ rồi không?” Phó Uyên kéo cô vào phòng, đóng cửa cẩn thận rồi mới hỏi.
Vu Duệ mím chặt môi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được
mà thốt ra: “Vừa rồi em gặp bạn gái cũ của anh trong WC.”
Phó Uyên thầm than không ổn, nhìn thái độ của Vu Duệ, anh hoàn toàn có thể đoán
được nhất định là người phụ nữ kia nói năng linh tinh gì đó với cô rồi.
“Lúc nãy bạn gái cũ của anh nói với em hai người xăm hình trái tim tình
nhân, anh xăm sau lưng còn cô ta xăm trước ngực. Tình cảm đậm sâu quá
nhỉ?”
Vu Duệ không muốn nói chuyện yêu đương, lại càng không muốn
kết hôn là bởi vì tình trường khúc khuỷu cô từng đi qua khiến bản thân
mất niềm tin với cái gọi là tình yêu. Vậy còn Phó Uyên thì sao? Anh đã
35 tuổi rồi mà vẫn chưa chịu yên bề gia thất, chẳng lẽ là bởi vì chưa
quên được người phụ nữ xinh đẹp kia sao?
Bọn họ rủ nhau đi xăm
hình đôi, chứng tỏ trước đây anh rất yêu người phụ nữ đó. Người cũ này
quả nhiên rất quan trọng với anh nhỉ, rút cục là quan trọng tới mức nào?
Mặc dù biểu hiện vừa rồi của cô trước mặt Dương Minh Châu cực kì tiêu sái
phóng khoáng, nhưng cô phải thừa nhận rằng ý chí của mình đã bị cô ta
làm cho dao động. Miệng nói ra những lời rộng lượng như thế, nhưng trong lòng lại có chút mất tự tin cùng ghen tức.
Phụ nữ mà, làm gì có ai thực sự thánh mẫu đến độ không hề có một chút để bụng nào về quá khứ của người đàn ông mình yêu cơ chứ.
Vu Duệ càng nghĩ càng bực bội, vùng vằng cầm tay cầm cánh cửa muốn mở ra.
Phó Uyên vội vàng đuổi theo túm lấy tay cô, cô lập tức nghiêng người né
tránh.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, Phó Uyên nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó cắn răng lớn tiếng quát: “Vu Duệ, em đừng có càn quấy!”
Vu Duệ lùi lại một bước, nước mắt không hiểu vì sao bỗng rơi xuống từng
giọt từng giọt như chuỗi hạt trân châu bị đứt. “Phó Uyên, em đồng ý để
anh theo đuổi em, chứ không phải để anh bắt nạt em!”
Nước mắt phụ nữ nói rơi là rơi, cứ như mang theo dung nham không ngừng thiêu cháy cõi lòng anh.
Phó Uyên cố gắng đè cơn giận trong lòng xuống, kiên quyết kéo cô vào ngực,
dịu giọng dỗ dành: “Anh làm sao dám bắt nạt em, anh quỳ dưới váy em xưng thần còn không kịp nữa là.”
Vu Duệ sống chết giãy giụa. “Anh nói em càn quấy? Anh thả em ra!”
Phó Uyên một mực ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, chỉ sợ bản thân lơ là buông lỏng một chút thôi là cô sẽ nhanh chân chạy mất.
“Cô ta nói mấy câu là em tin luôn hả? Năm đó lúc anh nói muốn xăm mình, cô
ta nằng nặc đòi đi theo. Ngày hôm sau cô ta chạy đến kêu thợ xăm làm một hình y hệt trước ngực. Cái hình xăm trái tim này nhan nhản trên mạng,
muốn bắt chước có gì khó. Cô ta xăm xong mấy ngày rồi anh mới biết, đào
đâu ra hình xăm tình nhân! Nếu em không tin có thể gọi cho Lăng Hiên xác nhận.”
Vu Duệ dựa cả khuôn mặt ẩm ướt lên lồng ngực anh, căng tai lắng nghe.
“Từ nay về sau, em không cần quan tâm đến cô ta nữa.” Phó Uyên dừng lại một lát rồi nói tiếp.
“Tại sao?”
“Chỉ là loại a miêu a cẩu, không đáng để em bận tâm.” Phó Uyên cúi đầu nhìn
cô, ánh mắt từ lạnh nhạt chuyển sang ấm áp, giọng nói trầm thấp lộ ra
một tia chiều chuộng.
Anh vừa phát hiện ra một chuyện, mỗi lần cô
khóc là anh lại luống cuống tay chân, thậm chí bị doạ sợ đến mức sắp
biến thành cháu trai gọi cô là bà cô tổ đến nơi.
Phó Uyên nắm tay
Vu Duệ ngồi xuống giường, ôm cô ngồi lên đùi anh, nâng cái cằm nhỏ của
cô lên, dùng tay lau nước mắt trên mặt cô. “Đừng khóc, anh đau lòng
lắm.”
Vu Duệ sụt sịt cái mũi đo đỏ, trong lòng quá nửa đã tin vào
lời giải thích của anh nhưng vẫn chưa chịu cho anh sắc mặt tốt. “Đêm nay em muốn ngủ một mình một giường.”
Trong phòng bệnh cao cấp, bên cạnh giường lớn dành cho bệnh nhân còn có một cái giường đơn cho người nhà.
Phó Uyên ôm trán cười khổ. “Trời lạnh, anh nằm bên cạnh làm ấm giường cho em.”
Vu Duệ ngáp một cái rồi nói, giọng nói khàn khàn vì khóc: “Em ngủ trước đây, anh để em ngon giấc một ngày đi.”
Anh nhìn cô đắp kín chăn, đến tận lúc mơ hồ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ, anh mới yên tâm.
Trong lúc khổ não nghĩ cách dỗ dành Vu Duệ, Phó Uyên chợt nhớ tới một
chuyện, không hề do dự tìm điện thoại trên tủ đầu giường. Vì không muốn
quấy rầy cô ngủ, anh nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa ra ngoài hành lang gọi
điện thoại.
Điện thoại đổ chuông thật lâu mới có người bắt máy,
anh còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã gào rú: “Con mẹ nó, tốt nhất
là cậu có chuyện quan trọng!”
Chuyện quan trọng? Dỗ bạn gái không được tính là chuyện quan trọng sao?
Phó Uyên dĩ nhiên không thèm để ý đến cơn giận dữ của đối phương, ngay cả
câu xin lỗi cũng bỏ qua, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lão Triệu, dậy
chuẩn bị đồ nghề xoá xăm đi, nửa tiếng nữa tôi ghé qua tiệm của cậu.”
Đầu dây bên kia tựa hồ có tiếng nghiến răng, một hồi lâu mới truyền đến
tiếng nói kèm với tiếng thở hổn hển vì tức giận: “Hơn 1 giờ sáng rồi,
cậu gọi điện thoại đến kêu tôi dậy chuẩn bị đồ nghề? ĐM, cậu biết ngày
hôm qua ông đây ngồi ê mông xăm cho khách hết 15 tiếng mới xong, vừa
chợp mắt được 15 phút đã bị cậu dựng dậy hay không?”
“Bớt nói nhảm đi, làm xong ngủ tiếp.” Phó Uyên một lòng muốn dỗ người phụ nữ của
mình, làm gì còn tâm tình nhớ đến sức khoẻ của anh em.
Người được
gọi là lão Triệu thở dài chống tay lên dựa vào thành giường, hạ giọng
cầu xin: “Tôi quỳ lạy cậu đấy! Để sáng mai không được à? Hay là công ty
cậu phá sản, cậu phải đi xin việc gấp nên giờ này còn muốn xoá xăm?”
“Ừ, công ty của bạn gái tôi.” Phó Uyên nói xong liền cúp máy.
Triệu Tuân đối với tính tình trực nam ung thư của người anh em này đã sớm
tập mãi thành thói quen, vứt điện thoại xuống giường, nhanh tay xốc chăn dậy định đi rửa mặt, nhưng vừa mới thả một chân xuống đất bỗng chốc ngớ người.
Bạn gái? Tên kia có bạn gái mới khi nào vậy???
Không được, lát nữa nhất định phải “dùng hình” tra hỏi thật kĩ mới được.
…
Phó Uyên nghĩ Vu Duệ dây dưa với anh lâu như thế mà vẫn chưa có danh phận
rõ ràng, trong khi tính tình anh lại gàn dở lúc gần lúc xa, có lẽ anh đã không cho cô cảm giác an toàn trong mối quan hệ này. Cũng đúng, Vu Duệ
từng trải qua mấy câu chuyện tình chó cắn rách nát như vậy, lá gan của
cô đã nhỏ đi rất nhiều, cô chịu mở lòng với anh hẳn là đã dùng hết dũng
khí nửa đời người rồi.
Vừa nghĩ như thế, anh bỗng cảm thấy mình mẹ nó thật không phải là người.
Lăng Hiên đang ngủ ngon giấc, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, là điện thoại của Phó Uyên. Anh ta không còn lạ với việc bị anh em tốt ngang
nhiên đánh thức lúc nửa đêm nên nghe máy rất nhanh, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc: “Hơn 1 giờ sáng rồi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng,
sao cậu vẫn còn rảnh rỗi gọi điện quấy rầy cẩu độc thân mộng xuân vậy?
Bị bà chủ Vu cấm cửa à?”
Phó Uyên trả lời ngắn gọn: “Cậu đến đón tôi đi, chúng ta đến nhà lão Triệu.”
Hơn một tiếng sau, Phó Uyên nằm sấp trên giường trong tiệm của Triệu Tuân
để xoá hình xăm. Hình trái tim trên lưng đã được người mà anh gọi là lão Triệu dùng máy laser xoá một nửa, còn trên ngực vị trí ngay trái tim
thì lại xuất hiện một hình xăm mới, làn da chỗ đó vẫn còn đang sưng đỏ
một mảng.
Triệu Tuân cảm thấy cực kì khó hiểu. “Sao đột nhiên lại muốn xoá xăm?”
Hình xăm này quả thực đã đi theo Phó Uyên nhiều năm.
Phó Uyên nghe thấy tiếng anh ta thì quay đầu lại liếc nhanh một cái, nhàn nhạt đáp: “Hôm nay tôi gặp Dương Minh Châu.”
Triệu Tuân tay cầm máy laser picosure di lên hình xăm trái tim chỉ còn một
nửa để hút mực xăm, cười cười hỏi chuyện: “Con đàn bà đó tìm cậu làm gì? Không cần về nhà hầu hạ con trai lão già kia, giữ cho chặt tài sản lão
ta để lại à?”
Phó Uyên khinh thường cười nhạo. “Cậu nghĩ tiểu tam
tranh giành tài sản với chính thất dễ lắm sao? Mà chuyện đó với tôi nửa
xu quan hệ cũng không có, quan trọng là cô ta nói với bạn gái tôi là tôi với cô ta từng xăm hình đôi trái tim tình nhân. Mẹ kiếp, cô ta đội lên
đầu tôi một cái nón xanh, bây giờ còn không biết xấu hổ nói láo trước
mặt bạn gái tôi, không ngờ tâm cơ của cô ta sâu như vậy.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm xưa cậu và lão Lăng mới xăm hình đôi mà nhỉ?” Triệu Tuân gãi cằm hỏi.
Lăng Hiên ngồi bên cạnh nghe ngóng toàn bộ cuộc trò chuyện, lúc này mới cười điên. “Cậu nhớ đúng rồi, điều Dương Minh Châu nói đương nhiên cách xa
sự thật cả vạn dặm, tên lửa còn không theo kịp ấy chứ. Năm đó lão Phó
mới từ Mỹ về nước, hai đứa trẻ trâu nghèo rớt mồng tơi chân ướt chân ráo bước vào xã hội, còn cho rằng trên người có một ít mực sẽ rất ngầu, rất ăn chơi. Lại thêm cái miệng chào mời dẻo quẹo của cậu, bọn tôi mới hào
hứng xăm cái hình trái tim xấu muốn chết với giá mấy trăm tệ. Nếu như
bây giờ mới gặp nhau, có khi tôi đã đánh cậu răng rụng đầy đất rồi. Nhắc mới nhớ, trái tim năm đó chúng tôi xăm biểu tượng cho “tâm sự nghiệp”,
chứ có phải tâm yêu đương gì đâu.”
Không chỉ xoá xăm, Phó Uyên còn kêu Triệu Tuân xăm thêm một hình trước ngực giúp mình. Sau khi hình xăm hoàn thành, Lăng Hiên và Triệu Tuân ôm nhau cười đến chảy cả nước mắt.
“Lão Phó, lần này cậu ngã dưới váy phụ nữ, toang thật rồi.”
Phó Uyên nhìn hình xăm hoàn hảo trước gương, nghĩ thầm anh cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy Vu Duệ xưng thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT