Chương 20: Tình Yêu Là Gì?

Trong lúc đợi tài xế đến đón, hai người đứng trước sân không nói gì cho nên Tần Lam thấy hơi có chút nhàm chán. Tìm một chủ đề để nói chuyện.

"Em nhận lời thách đấu của cậu ấy là vì gì?"

"Vì tôi thật sự không thích cậu ta và không muốn đến gần cậu ta."

Tần Lam nghe thấy câu giải thích của cô, không mảy may kinh ngạc. Nhưng vẫn còn điều mà nàng thắc mắc.

"Nếu đã không thích thì tại sao em vẫn đến xem trận đấu hôm nay? Em có thể không đi..."

Ngô Cẩn Ngôn chấp hai tay sau lưng, ngửa mặt hít chút khí trong lành. Cô điềm tĩnh trả lời: "Tôi vốn dĩ mang nó cho chị hoặc sẽ đi vứt bỏ."

"Nhưng khi nhìn thấy chị có tấm vé đó, tôi liền thay đổi ý định của mình."

"Vì chị sao?" Nàng ngạc nhiên, xoay sang nhìn góc nghiêng của cô.

Cẩn Ngôn đặt hướng mắt chạm vào đôi mắt sáng trong kia, cười một cái: "Vì tôi muốn đi cùng chị."

Vì tôi muốn đi cùng chị...

Hiểu thế nào cũng không hiểu ra.

###

Sau khi tắm xong, Cẩn Ngôn không sấy tóc mà để cái đầu ướt sũng như thế nằm thừ trên giường. Lăn lộn mãi cũng chẳng thể nào khiến bên ngực trái của mình thôi thổn thức.

Cô không hiểu tại sao bản thân lại đi cùng nàng, càng không hiểu mình lấy thẳng thắn ở đâu để nói ra mấy lời như thế nữa.

"Ngủ chưa?" Ngô Cẩn Ngôn cầm di động lên, soạn vài dòng ngắn ngủn gửi đến bạn chí cốt. "Sớm ngươi đi đâu mà biến mất như hồn ma thế?"

Nhanh là tác phong của Khương Tử Tân cho nên tin nhắn vừa gửi đi đã được đáp lại: "Ta có cuộc hẹn."

Cẩn Ngôn khó hiểu nhíu mày, ấn ấn vào màn hình điện thoại: "Hẹn ư? Với ai?"

"Bí mật."

Lằng nhằng trêu ghẹo một lúc thì cô mới quyết định nghiêm túc nhắn một tin nhắn dài hơn so với bình thường: "Sau khi trận bóng kết thúc, ta ở lại solo với tên Hứa Khải kia. Kèo là nếu ta thua sẽ phải làm người yêu của hắn. Ngươi biết Tần Lam đã làm gì không?"

"Làm gì?" Tử Tân tò mò.

"Chị ấy đã giữ ta. Bảo đừng nhận lời."

"Vậy còn ngươi?"

"Đương nhiên sẽ không nghe rồi. Chung cuộc thì hai ta hoà nhau cho nên chả mất mác gì."

Thấy bên kia bắt đầu soạn tin, cô nhanh tay chặn ngang: "Ngươi biết ý của Tần Lam là gì không? Chị ấy lẽ nào thích ta cho nên mới sợ rằng ta sẽ bên cạnh Hứa Khải?"

Cô không biết được rằng, sau tin nhắn này thì Khương Tử Tân ôm bụng cười không thấy mắt.

Cô ấy không hiểu lý do tại sao mình có thể chơi thân với một người ảo tưởng mạnh như thế nữa.

"Ngươi muốn biết?" Tử Tân nén cười cố gắng nhắn.

Cô đổi tư thế thành nằm sấp, chờ đợi tin nhắn mới.

"Ngô Cẩn Ngôn ơi, căn bản là vì chị ấy thấy ngươi và Hứa Khải quá ấu trĩ cho nên mới ngăn cản đấy."

Khốn nạn.

Cẩn Ngôn bặm môi muốn vứt luôn điện thoại xuống đất.

"Ta không dám chắc chị Lam sẽ không yêu thích con gái nhưng ta dám thề rằng hiện tại chị ấy sẽ không thích ngươi đâu. Nhìn đi, mười tám năm trời, chị ấy không có mối tình học sinh nào, trong khi người như chị ấy tiếp xúc biết bao nhiêu học bá tài giỏi."

"Không dễ rung động đâu."

Ngô Cẩn Ngôn cảm giác mặt mình hơi rát rát. Cứ như vừa bị ai đó vả vào liên tục chục cái vậy.

"Nhưng lỡ đâu là tiếng sét ái tình thì sao?" Cô không phục, phản bác.

"Ngươi cố chấp như vậy...lẽ nào chính ngươi mới là người thích chị ấy?"

Đọc xong, Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy bên mặt mình giật giật.

"Làm sao có thể? Ta thậm chí còn chẳng biết cảm giác thích là thế nào."

"Bất hạnh."

Bất hạnh...

Ngô Cẩn Ngôn lật người, vô định nhìn lên trên trần nhà. Tính ra cô cũng bất hạnh thật, chưa từng có cảm giác rung động khi bên cạnh một ai. Dù một chút cũng không.

###

Trước cửa phòng, có một bóng dáng e dè đứng đó đã rất lâu...

Lâm Phương đưa tay lên gõ nhẹ vài cái: "Con còn thức chứ?"

"Mẹ vào đi." Bên trong phát ra âm thanh như mèo lười của Cẩn Ngôn.

Bà mở cửa bước vào. Hình ảnh Ngô Cẩn Ngôn đầu tóc ướt nhẹp chán chường nằm trẻn giường cứ như đang chọc tức bà. Song, lần này lại cầm lòng được hoàn toàn.

"Sao còn không sấy tóc nữa?" Lâm Phương cố gắng dịu dàng nói.

Ngô Cẩn Ngôn như đứa trẻ, ôm lấy gấu bông xoay người đi: "Mẹ tìm con có gì không?"

"Tiểu Lam nói con đã bị thương ở sân bóng rổ..."

Đứa nhóc kia đột nhiên cả kinh bật dậy, chạy lại hé cửa sổ, không ngừng lầm bầm: "Đâu có giông bão gì đâu nhỉ?"

Kì thực, Cẩn Ngôn từ lâu đã quá xa lạ với lời thăm hỏi của chính mẹ mình.

"Con thôi đi." Lâm Phương cắn môi, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô lại gần mình: "Qua đây mẹ sấy tóc cho."

Rốt cuộc, mặc dù có chút gượng ép nhưng cô vẫn cố ngoan ngoãn ngồi trước gương, nhìn người phụ nữ kia sấy tóc cho mình. Thú thật, cảm giác được ai đó từ phía sau, luồng những ngón tay làm mượt mái tóc của mình cũng không tệ.

"Con có còn trách mẹ không? Khi mang Tiểu Lam về." Lâm Phương lên tiếng.

Không ngờ, Cẩn Ngôn lại thẳng thừng đáp: "Trách."

Bà bật cười: "Con cũng đâu cần phải nhanh như thế đã trả lời như đã chuẩn bị sẵn từ trước."

"Thời gian này đáng lẽ chị ấy nên được trải qua khoảnh khắc cuối đời của bác Tần." Cẩn Ngôn phức tạp nói. "Bây giờ có trách mẹ thì cũng phải chấp nhận chị ấy ở đây mà thôi. Con chỉ thấy bố mẹ giấu chuyện đó không hề hợp tình hợp lý."

"Trên thương trường..." Bà khàn giọng, trầm lắng đi một chút. "Chúng ta đều sẽ phải cân nhắc, cái nào lợi nhất thì sẽ đầu tư. Trong tình cảm cũng như vậy, cái nào nặng hơn thì sẽ ưu tiên. Bố và mẹ đã chọn ưu tiên nguyện vọng của Tần Hiên trước. Và hơn cả thế, vì Tần Hiên cho nên chúng ta mới đặc biệt yêu thương Tiểu Lam."

Ngô Cẩn Ngôn muốn nói lại thôi.

Chuyện đã lỡ rồi, nói thêm vào cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu.

###

"Thích ai đó là như thế nào hở mẹ?"

Thích ai đó...là như thế nào?

Lâm Phương kinh ngạc, trong đầu chạy ra vài luồng suy nghĩ không được trong sáng lắm: "Chẳng lẽ con..."

"Mẹ thôi đi." Cô cắt ngang. "Con chẳng để ý anh chàng nào đâu. Chỉ là con muốn biết cảm giác đó mà thôi."

"Bố và mẹ đã trải qua tình yêu như thế nào?"

Lâm Phương im lặng một lúc, bắt đầu hoài niệm.

"Hai mươi sáu năm trước, đó là lần đầu tiên mẹ như một con bướm vừa phá kén, chọn thành phố này làm điểm dừng chân trưởng thành của mình."

"Mẹ đậu vào đại học sư phạm thành phố, khoa toán học."

"Gặp bố con ư?" Bà bật cười rồi tự hỏi.

"Kì thực, năm đó bố con chính là một cậu thanh niên mọt sách đúng nghĩa. Đi đâu cũng đem sách theo, thậm chí còn ngủ quên ở thư viện nữa."

Ngô Cẩn Ngôn bật cười. "Bố cũng như thế sao? Đúng là thời gian..."

Thời gian thay đổi tất cả, về mọi thứ, bằng mọi cách.

"Thời của mẹ, tình cảm không bắt đầu bằng tiếng sét ái tình. Chúng ta luôn cẩn trọng và ai cũng muốn tập trung học hành để có được tương lai tốt hơn. Vì thời ấy, ai cũng nghèo cả."

"Nhớ năm đó, khoa bố mẹ và bố mẹ của Tần Lam may mắn kết thành một đội, cùng làm nghiên cứu toán học."

"Chúng ta ban đầu đương nhiên chỉ xem nhau là bạn học tốt, đồng đội giúp nhau lấy giải thưởng."

"Nhưng con biết có một khái niệm đặc biệt trong tình yêu..."

Cẩn Ngôn tò mò: "Là gì ạ?"

"Tình yêu không phải đã gặp rồi yêu. Chúng cần ta phải chú trọng từng quá trình bên nhau, góp nhặt từng cái điểm tốt của đối phương, so sánh, cân nhắc, rồi mới yêu."

"Sau đó, khi yêu rồi, ta lại đem những cái tốt ấy ra để bao dung cho những khoảnh khắc xấu tính của họ. Dần dà, cho dù có ghét đến bao nhiêu, dù có thấy không phù hợp đến bao nhiêu thì chẳng thể nào rời xa được."

Tình yêu là nền tảng của sự góp nhặt và bao dung. Góp nhặt những vì sao lấp lánh của đối phương để bao dung cho những tàn tro không mấy tốt đẹp của họ.

-26/11/2022-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play