Chương 17: Đem Hết Tất Thẩy Sự Dịu Dàng Của Nhân Sinh Trao Tặng Cho...
Ngô Cẩn Ngôn bỏ hai tay vào túi quần, cúi đầu vô định bước về phía trước. Những lời nói của nàng như một cái máy radio lặp lại trong tâm trí của cô, mỗi giây, mỗi phút.
Quan điểm sống của một người thường rất khó khăn để đổi dời. Song, Tần Lam tựa như một luồng sáng nào đó vô tình chạm vào điểm rơi của tâm hồn cô, chầm chậm đổi thay chúng, hướng chúng về những điều mới mẻ, tốt đẹp.
Quãng đường trở về nhà chỉ cách đâu đó hai con đường ngắn, cho nên rất nhanh cô đã bước vào sân vườn.
Phòng khách hiện tại vẫn còn sáng đèn, loáng thoáng có tiếng phim truyền hình trên tivi mà mẹ hay xem.
Cô lay ánh mắt một cái, đoán rằng mẹ đã trở về.
Cẩn Ngôn bước vào phòng khách. Hình ảnh người bố thân yêu của mình ngồi trên sofa khiến thế giới hỗn loạn trong nội tâm cô dường như phút chốc được phủ một đoạn màu hồng, xinh đẹp.
"Bố..." Ngô Cẩn Ngôn bỗng hoá thành đứa trẻ, lập tức chạy đến ôm lấy Ngô Mặc, không quan tâm xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình.
Ngô Mặc cười hiền, xoa đầu con gái.
"Sao bố về mà không nhắn trước cho con..." Cô làm lẫy trách cứ.
Ngô Mặc vui vẻ nhéo nhéo cái đầu mũi bé xíu của cô: "Đương nhiên là để tiểu bảo bối bất ngờ rồi."
So với mẹ, thì trong Cẩn Ngôn bố là người yêu thương mình nhất. Bởi vì nếu Lâm Phương lúc nào cũng trách móc cô thì Ngô Mặc lại chiều chuộng, nâng niu hơn rất nhiều.
Cả căn phòng dường như chỉ còn lại hai bố con nhà họ Ngô chuyện trò, tất thẩy đều hoá hư không.
Cũng đúng thôi, nửa năm qua đã quá dài.
###
Thư phòng nhiều ngày qua không có người sử dụng cho nên đã phủ một tầng lạnh lẽo vô hình. Ánh đèn vàng nhạt thừa lúc chạm phải những bức tượng gỗ điêu khắc, tựa như lạc vào một bảo tàng mĩ thuật xưa cũ.
Ngô Cẩn Ngôn im lặng ngồi trên ghế, đối diện là bố và mẹ. Khác xa với không khí vừa mới tràn ngập cảm giác ấm áp của đoàn tụ, hiện tại lại mang một màu buồn vô định.
Lâm Phương khẽ thở dài, đôi mắt vô thức chạm vào bức hình tập thể thời đại học của mình được đặt ở trên bàn.
"Năm đó, bố mẹ cùng Tần Hiên và Du Khiết chính là bạn cùng khoa. Chúng ta học ngành giáo, cũng may mắn vì sau khi ra trường, cả bốn người đều được làm công việc của chính mình."
Ngô Mặc khẽ giữ tay vợ mình, như một lời an ủi.
"Tần Hiên và Du Khiết về Hồ Nam sinh sống, còn hai ta vẫn ở lại thành phố lớn này để mong muốn có một mức lương cao hơn."
"Năm Tần Lam được tám tuổi, Du Khiết mắc một căn bệnh A được cho là di truyền từ dòng họ. Và...mất đi hai năm sau đó..." Nói đến đây, giọng của bà vì xúc động mà trở nên run rẩy.
Cẩn Ngôn kinh ngạc. Kì thực cô cứ tưởng gia đình của nàng tan vỡ và nàng chọn theo bố...
Lâm Phương thấy khuôn mặt cứng đơ của con gái, không quan tâm mà nói tiếp, bởi vì phải nói thì cô mới hiểu.
"Tần Hiên tiếp tục làm nghề giáo. Cho đến bảy năm sau, chính là hiện tại đây, bác ấy được chẩn đoán là đã mắc ung thư phổi giai đoạn cuối..."
"Con thấy, có cay nghiệt hay không? Tiểu Lam ấy..."
Dứt câu, Lâm Phương và Ngô Mặc đồng loạt rơi nước mắt.
Có cay nghiệt hay không...
"Đương nhiên, mẹ hiểu, ai cũng phải có trách nhiệm với con cái của mình. Nhưng, Cẩn Ngôn, mẹ và bố không phải là người có đồng suy nghĩ với con, hai ta vô cùng trọng tình. Vì thế, hai ta không thể nhắm mắt làm ngơ."
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt tay. Đột nhiên, cô cảm thấy đau lòng. "Mọi người giấu như thế, thực sự rất tàn nhẫn với chị ấy."
"Mẹ biết." Lâm Phương đồng tình. "Không còn cách nào khác cả. Sắp tới, Tiểu Lam sẽ tốt nghiệp, con bé luôn có hoài bão sâu sắc về con đường học vấn. Cho nên dù phải giấu, dù đau khổ, mẹ nhất định sẽ giấu đến cùng."
Thấy Ngô Cẩn Ngôn định phản bác, Ngô Mặc cũng phải xen vào: "Con phải bình tĩnh. Chúng ta không thể giúp bác Tần của con thay đổi được số mệnh. Nhưng chúng ta lại có thể giúp Tiểu Lam..."
"Tiểu Lam là cả đời của Tần Hiên."
Cẩn Ngôn khó thở đưa tay lên tháo một cúc áo trên cùng, tâm trạng dù khó chịu rất nhiều nhưng lại không nói được gì cả.
"Mẹ đã giải đáp xong thắc mắc nhiều ngày qua con phải chịu đựng."
"Sau cùng, mẹ chẳng ép con phải cố gắng đồng cảm với con bé. Chỉ mong con có thể dịu dàng với con bé một chút..."
"Cuộc đời này của Tần Lam đã trải qua quá nhiều khắc nghiệt rồi..."
###
Đêm, Ngô Cẩn Ngôn nằm thừ trên giường, tay gác lên trán như người trưởng thành đã lo âu về gánh nặng cuộc sống của mình.
Nhưng thực ra, cô là đang nghĩ đến phòng bên cạnh.
Cô hối hận vì đã đối xử quá tệ với nàng...
Cẩn Ngôn không phải kiểu người có thể rũ lòng thương hại bất kì ai. Sự thương hại giống như là vết dao chí mạng cắm thẳng vào tự tôn của người khác.
Chỉ là, cô bỗng thấy thương nàng, bỗng thấy muốn đem tất thẩy những dịu dàng của nhân sinh trao hết cho nàng. Chậm rãi chữa lành những vết khoét sâu hoắm kia, dù biết sẽ chẳng có điều gì có thể lấp đầy.
###
Cánh cửa gỗ chầm chậm khép lại.
Tần Lam thở dài một tiếng, cởi bỏ khuôn mặt giả tạo ép bản thân mình phải hạnh phúc trước mắt mọi người xuống. Nặng nề ngồi vào bàn học.
Nàng đưa tay chạm vào khung ảnh gia đình của mình, tâm trạng như bị ai đó kéo xuống một cái hố sâu không đáy.
Nhìn gia đình của Ngô Cẩn Ngôn, nàng lại bất giác nhớ đến bố, đến người mẹ quá cố của mình.
Ai cũng cần được hạnh phúc. Ai cũng cần có gia đình. Chỉ tiếc là không phải ai cũng có được điều đó cả.
—12/11/2022–