Yêu

Chương 5.1 Vết sẹo tâm hồn


1 năm

trướctiếp



Tôi phát hiện ra một điều, đó là khi mang thai con người ta trở lên cực kỳ nhạy cảm với mọi sự xung quanh mình.

Ví dụ như việc Tố Hành thường xuyên xuất hiện tại trang viên.

Ba người bọn họ bao gồm Phương Nguyên, Tố Hành và Tử Đàn, cứ mỗi cuối tuần đều đến đây làm khách cho nên buổi tối đương nhiên cùng ăn cơm với chúng tôi. Những ngày này Quân Lâm cũng đều ở lại nhà ăn cơm tối.

Phương Nguyên chính là gã thanh niên đẹp trai ngồi cạnh Quân Lâm hôm trước, hắn luôn là kẻ khuấy động phong trào nhất trong đám đó, mỗi lần bọn họ tụ tập đều nghe giọng hắn cười nói pha trò to nhất.

Hắn đối với tôi cũng rất lễ độ chừng mực, thỉnh thoảng cũng cùng tôi tán chuyện một hai câu.

Tố Hành luôn trầm lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, họa hoằn lắm khi cả nhóm cười đùa cô nàng mới mở miệng đáp lại một hai câu cho có. Khi cô ta nhìn về phía tôi, cô luôn duy trì vẻ cười mỉm khiến cho người ta có cảm giác rất an tĩnh và êm ái.

Lâm Tử Đàn thì khác, khi nào cô ta thấy hứng thú về một lĩnh vực nào đó cô ta không ngừng phát biểu ý kiến, tranh luận rất sôi nổi. Thái độ của cô ta đối với tôi vẫn như trước, không có vẻ thân thiện gì cho lắm, cho nên tôi vẫn có cảm giác bất an vì sự đối địch ngầm này.

Vừa mở cửa ra tôi đã thấy Quân Lâm và Tố Hành ở trong phòng.

Mẹ đi sau tôi giải thích: “Tố Hành và Phương Nguyên đều là bạn nối khố từ nhỏ của Quân Lâm, tất cả gần như lớn lên cùng nhau. Sau đó bọn nhỏ cùng nhau đi du học tại Mỹ. Tố Hành và Tử Đàn học cùng một trường đại học nên hai đứa nó rất thân thiết với nhau”.

Ngừng một lát bà nói tiếp: “Lẽ ra tất cả bọn họ đều trở về cùng nhau nhưng Quân Lâm phấn đấu tốt hơn nên hoàn thành khóa học sớm hơn 1 năm, sau khi lấy bằng liền trở về nước”

Tôi ngạc nhiên vì không hiểu hắn học chuyên ngành gì mà lại có thể tốt nghiệp trước một năm: “Thế Quân Lâm học chuyên ngành gì vậy mẹ?”

“Toán học”. Mẹ đáp.

“Toán học ạ?” Tôi có chút hoài nghi vào lỗ tai mình. Quả nhiên hắn là một kẻ tài năng hơn người.

Ngày đó, lúc ngồi chơi với Tử Thiện tôi vô tình hỏi bé: “Em có thích chị Tố Hành không?”

“Thích”. Tử Thiện không hề suy nghĩ đáp lại tôi ngay.

“Thế em thích chị Tố Hành hay chị Quân Tử hơn?”. Quả thực tôi không nên hỏi bé những câu hỏi bén nhọn thế này nhưng tôi kìm lòng không nổi.

“Thích cả hai bằng nhau”. Bé thật thông minh, tôi thầm nghĩ.

“Vậy còn ca ca thì sao?”. Tôi hỏi tiếp.

“Em thích ca ca nhất”. Câu này xuất phát từ tâm can của bé, biết là vậy nhưng khi nghe xong trong lòng tôi có chút mất mát.

Xem ra mị lực của tôi còn kém Quân Lâm khá nhiều, điều này cũng rất là dễ hiểu thôi bởi vì Quân Lâm và bé đã ở bên nhau từ rất lâu, hắn mới là người xuất hiện trong cuộc đời của bé từ những ngày đầu tiên. Có lẽ tôi phải cố gắng nhiều hơn một chút.

Tôi cũng phát hiện ra rằng lúc mang thai con người tatrở lên dễ phiền lòng và tức giận bởi những chuyện không đâu.

Ví dụ như khi tôi nằm ngủ, vẫn là chiếc giường đấy, trước kia với diện tích của nó đủ cho hai người,nhưng giờ đây cả ba người cùng nằm trên đó, thật sự có chút chật chội (tính cả tôi và em bé trong bụng mới là ba người)

Mang thai tháng thứ năm, bụng tôi đã to hơn rất nhiều. Có đôi khi chỉ trở mình cho đỡ mỏi tôi liền động phải Quân Lâm cho nên ban đêm tôi rất khó để ngủ say. Theo tôi quan sát thì trong biệt thự còn có 4 gian phòng trống khác, hơn nữa mỗi phòng đều được trang hoàng rất xa hoa đẹp đẽ. Vậy tại sao họ lại không bố trí cho tôi một mình một gian phòng cho rộng rãi? Việc này hẳn là không có gì khó khăn mới đúng. Xem ra tôi phải nhắc khéo bọn họ mới được.

Lúc tản bộ, mẹ hỏi tôi: “Quân tử à, mẹ thấy con gần đây tinh thần có vẻ không tốt lắm, có phải hay không?”

Rốt cuộc có người phát hiện ra tâm tình của tôi, tôi vội chộp lấy cơ hội quý giá này: “Đúng vậy mẹ ạ, gần đây ban đêm con ngủ không được ngon giấc lắm”

“Vậy à, vì sao thế?” Mẹ tỏ vẻ lo lắng hỏi.

“Con cũng không rõ lắm nhưng hình như là từ khi mang thai con trở lên khó ngủ hơn trước, ban đêm dù nghe thấy tiếng động nhẹ cũng tỉnh giấc, chắc là xung quanh phải thật yên tĩnh may ra mới ngủ sâu được”. Cho nên mời Ngài an bài cho con một gian phòng rộng rãi nhanh đi, tốt nhất là căn phòng phía đông trên lầu 2, có view nhìn ra ngoài rất đẹp. Tôi thầm nghĩ.

“Mẹ hiểu rồi, dạo này Quân Lâm đang bận bịu với một dự án quan trọng, ban đêm hay về muộn. Để mẹ dặn nó về sớm chút để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của con”. Xem ra mục đích của tôi không đạt được rồi hơn nữa tình hình có vẻ tệ hơn.

Vì thế tôi uể oải gật đầu lấy lệ.

Về phòng, tôi gọi điện cho mẹ tôi kể chuyện: “Mẹ ơi gần đây con ngủ không tốt chút nào”

“Vì sao vậy?”. Mẹ lo lắng hỏi.

“Bởi vì giường trong phòng con quá nhỏ, chật chội lắm”. Mẹ có thể giúp con chuyển lời tới mẹ Quân Lâm được không, trong lòng tôi thầm nói.

Mẹ có vẻ khó khăn vỗ về tôi: “Quẩn Tử à, con làm sao có thể như vậy được chứ. Hiện tại con đâu phải đang ở nhà mình, không nên đưa ra nhiều yêu cầu vô lối như thế. Chịu khó chấp nhận thực tế một chút nghe chưa?”

Nghe mẹ nói xong tôi tự nhủ từ giờ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này với ai nữa không thì chỉ có rước xấu hổ vào người mà thôi. Nhưng mà có những lúc tôi thấy rất buồn bực bởi vì cứ cho là những người khác không hề quan tâm tới chuyện này nhưng chẳng lẽ Quân Lâm cũng không quan tâm hay sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy chật chội khi ngủ sao? Hay là hắn đã quen với điều đó rồi? Tôi thực sự khó hiểu.

Sau mấy lần dự mưu không thành, tôi mất đi thói quen trông cậy vào người khác nên cố gắng tập dần cho quen, cũng may từ đó trở đi tôi không đến nỗi khó ngủ cho lắm.

Giữa tháng Tám trời nắng chói chang, tôi trốn tịt trong phòng điều hòa để tránh nắng nóng. Đột nhiên cửa phòng bật mở, một cô gái đứng trước mặt bình tĩnh nhìn tôi.

Tôi buông sách, bước xuống giường kỳ quái nhìn cô.

Đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn trĩnh giống như trẻ con vậy. Cô mặt một bộ đồ thể thao hiệu Adidas gọn gàng, mang theo hơi thở của ánh nắng bên ngoài.

“Tại sao cô lại ở trong phòng Biểu ca thế này?” Cô ta kỳ quái hỏi tôi, vừa hỏi vừa bình thản bước vào.

“Cô là biểu muội của Quân Lâm sao?” Tôi hỏi ngược lại.

“Tại sao cô lại gọi biểu ca của tôi một cách thân mật như thế? Rốt cuộc cô là ai vậy?”

“Thực thân mật sao?”. Cả nhà nay ai cũng gọi hắn là Quân Lâm, chẳng lẽ tôi lại kêu hắn là Tuấn Ngạn sao?

“Đây là vị hôn thê của biểu ca con”. Mẹ không biết xuất hiện từ lúc nào lên tiếng giải thích.

Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ, sau lại quay sang nhìn tôi, vẻ mặt có vẻ khó tin. Sau đó cô bé mới thì thầm một câu: “Tôi còn tưởng rằng hôn thê của ca ca nhất định phải là chị Tố Hành cơ chứ”. Tuy rằng cô bé nói rất nhanh nhưng tôi lại nghe rất rõ.

Mẹ tiến tới phía tôi giải thích: “Đây là biểu muội của Quân Lâm, là con gái của em trai mẹ, tên là Tâm Duyệt”

“Xin chào, em là Tâm Duyệt”. Cô bé vươn tay lại phía tôi.

“Xin chào, tôi là Tô Lăng Quân”. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.

Quân Lâm có vẻ rất yêu mến cô em họ này, tối hôm đó vừa nhìn thấy cô, hắn đã nở nụ cười rất ấm áp, nụ cười này đối với tôi mà nói thì thật là xa xỉ.

Tâm Duyệt vừa nhìn thấy Quân Lâm liền túm chặt lấy cánh tay hắn, lẽo đẽo bám theo

Quân Lâm mỉm cười nhìn cô: “Có cho anh ăn cơm không?”

Tâm Duyệt vừa nghe xong vội buông tya ra ngượng ngùng cười.

Hóa ra Tâm Duyệt bằng tuổi tôi, quê ở Hàng Châu, vốn học đại học tại Thượng Hải, năm nay chuyển đến Bắc Kinh học nghiên cứu sinh. Tính cách của cô có phần tươi vui và rất hợp với mẹ. Bà kêu Tâm Duyệt ở lại trang viên để sinh hoạt cho tiện.

Tính cách của cô có vài phần tương tự tôi nên chằng mấy chốc tôi và cô chơi với nhau rất thân, cô có vẻ thích tôi mà tôi ngược lại cũng rất thích cô ấy.

“Chị quen biểu ca thế nào?” Hiển nhiên cô không hề biết nội tình chuyện của tôi và Quân Lâm.

“Chúng tôi gặp nhau tại một buổi tiệc”. Tôi thành thật nói.

“Thế hai người quen nhau bao lâu rồi? Tại làm sao mà em chưa bao giờ nghe biểu ca nhắc tới chị nhỉ?” Cô có vẻ rất quan tâm tới đề tài liên quan tới “chuyện tình” của tôi và Quân Lâm.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào cho phải mà thực sự tôi cũng không muốn trả lời những câu hỏi kiểu như thế.

Thấy tôi im lặng không trả lời, cô lại tiếp tục: “Chắc là cũng lâu rồi đúng không”. Sau đó nhìn xuống bụng tôi hỏi tiếp: “Chị có biết chuyện giữa chị Tố Hành và biểu ca không?”

“Chị không tường tận lắm”. Tuy rằng tôi chưa bao giờ hỏi bất kỳ ai chuyện của hắn nhưng trực giác cho tôi biết giữa hai người bọn họ chắc chắn là có một mối quan hệ trên mức bình thường.

“Bọn họ lớn lên cùng nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã. Hơn nữa chị Tố Hành vẫn luôn ngưỡng mộ biểu ca, cũng giống như việc biểu ca rất yêu thích chị ấy. Em vốn nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn với nhau, thật không thể tưởng tượng được chị lại xuất hiện ở giữa bọn họ thế này”. Cô thao thao bất tuyệt mà không hề nghĩ tới cảm giác của tôi lúc này.

“Ý em nghĩa là chị là kẻ thứ ba à?” Tính cách ngay thẳng của cô khiến tôi cảm thấy khoái trá.

“Cũng rất khó nói, vì trong tình yêu không thể nói ai đúng ai sai cả”. Cô vội vàng giải thích.

“Thế bao giờ anh chị kết hôn?” Tim tôi như bị ai nhéo cho một cái, để lại cảm giác đau nhức. Cứ cho rằng cô ấy vô tình mà nói ra những lời này đi chăng nữa nhưng tôi không tránh khỏi đau lòng.

“Nói chuyện cùng em mệt chết đi được”. Tôi chuyển vội đề tài.

“Sao lại thế?” Cô kỳ quái hỏi lại tôi.

“Bởi vì em hỏi rất nhiều điều mà bản thân chị cũng chưa bao giờ nghĩ tới” Tôi nhìn cô cười cười.

“Thực kỳ quái sao? Hai người đều sắp có con rồi, việc kết hôn chỉ là sớm hay muộn mà thôi”. Rõ ràng cô không hiểu hết ý tứ trong câu nói của tôi.

Tôi cúi đầu vỗ về bụng, không tiếp tục quan tâm tới những lời nói của cô nữa.

Từ lúc mang thai, hầu hết thời gian tôi đều ở nhà. Trừ bỏ Hinh Tuệ vẫn thỉnh thoảng tới thăm tôi, đối với những người khác tôi rất ít tiếp xúc. Vì thế nên sự xuất hiện của Tâm Duyệt không khỏi làm cho tôi thấy cực kỳ thích thú.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp