Từ nhỏ tôi đã tỏ ra là một đứa trẻ thông minh hoạt bát, vì thế trong gia đình vốn có truyền thống trọng nam khinh nữ như gia đình tôi, tôi vẫn được bố mẹ yêu thương cưng chiều. Tôi còn có một em trai tên là Lăng Tử, năm nay mới 5 tuổi, còn tôi gọi là Tô Lăng Quân. Quân – Tử hai từ này ngụ ý là sống trên đời phải hành động như người quân tử, đừng làm tiểu nhân, đó là những gì ba mẹ mong đợi nhất từ hai chị em. Lăng Tử không thích tên của cậu ấy lắm bởi theo cậu tên này hơi có vẻ nữ tính.
Cuộc sống vui vẻ bình lặng trôi đi, cuộc sống rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, không có tổn thương gì dù nhỏ nhoi nhất đến với tôi, cho đến mùa hè năm ấy……..
Đó là năm tôi 14 tuổi, được ba dắt đi thành phố phồn hoa Thượng Hải để tham dự hội chợ triển lãm, chuyến đi này đáng lẽ chỉ mình ba đi nhưng tôi kiên quyết nằn nì mẹ cho đi cùng ba thay vì về quê thăm ông bà ngoại. Không ai hay biết những chuyện xảy ra vào mùa hè năm ấy vĩnh viễn làm mẹ tôi tổn thương và day dứt….
Đến Thượng Hải, ba mời một người hướng dẫn viên du lịch đưa tôi đi thăm thú thành phố, lần đầu được đến thành phố cổ kính và phồn hoa này khiến cô gái trẻ như tôi thấy ngây ngất thích thú.
3 ngày sau triển lãm kết thúc, ban tổ chức mời tất cả thành viên tới tham dự tiệc tối tại một du thuyền trên biển, buổi tối hôm đó ba mang tôi đi dự tiệc cùng. Lần đầu tiên tham gia bữa tiệc sang trọng như thế tôi không khỏi bỡ ngỡ và ngượng ngập. Ánh đèn hoa lệ, nam thanh nữ tú diện những bộ đồ sang trọng và quý phái nhất, họ vừa uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ, sau lại cùng nhau khiêu vũ.Nhìn quang cảnh đó tôi thấy mình có phần lạc lõng nên bước ra khoang thuyền ngắm cảnh Thượng Hải về đêm. Thuyền ngừng bên sông Hoàng Phổ, từ đây có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ẩn hiện trên bầu tời phương Đông, còn có sao trời lấp lánh khiến cảnh sắc càng thêm mê người.
Nửa giờ sau tôi quay trở lại hội trường tìm ba nhưng không thấy ông đâu. Hỏi chị Hiểu Lệ đi cùng mới biết ba lên Trà Hương Thính ở trên tầng 3 để gặp một vị khách quan trọng, biết thế tôi tìm đường lên tầng 3 tìm Trà Hương Thính.
Bước dọc hành lang một hồi tôi bắt gặp gian phòng tên là Trà Hương Gian, đoán đoán Trà Hương Gian và Trà Hương Thính chắc là một nên tôi nhẹ nhàng gõ cửa, sau lại phát hiện ra cửa không đóng hẳn mà chỉ khép nhẹ. Tôi đẩy cửa đi vào trong phòng, bên trong là một căn phòng khách rất rộng và bài trí đơn giản, dưới ánh đèn mờ mờ thấy rõ vẻ cổ kính.
Bên trong không một bóng người, tôi liền quay người định đi ra thì nghe một tiếng “cạch”, đó là tiếng đóng cửa. Một thanh niên chừng 19,20 tuổi trong bộ lễ phục màu đen, mắt nửa nhắm nửa mở, tay xoa xoa đầu từng bước tiến lại phía tôi.
Từ xa tôi đã ngửi thấy mùi rượu tản mát từ người hắn, tôi bước nhanh qua, chưa kịp vượt qua người hắn, tôi thì đã bị kéo mạnh lại. Cơ thể không chịu được đại lực nên lảo đảo, ngã lên trên tấm thảm trắng dưới nền nhà. Mà hắn cũng thuận thế nằm đè luôn lên trên người tôi….
Sau đó chuyện gì xảy ra tôi cũng không còn nhớ rõ ràng nữa, tôi chỉ mang máng nhớ lúc đó tôi đã cố giãy giụa và la hét. Thời gian cứ trôi qua, tôi mệt mỏi vô lực giãy giụa chỉ có thể kêu gào khóc lóc, mang tất cả bi thương uất hận phát tiết ra ngòai theo thanh âm. Không có ai tới cứu tôi, thanh âm duy nhất tôi nghe thấy lúc đó chỉ là tiếng thì thào trong men say của người đó, đó là một cái tên nữ nhân: “Tố Hành, Tố Hành…”.
Khi cửa phòng bật mở, tôi cuộn mình vào bên tường, ngẩng đầu nhìn thì thấy ba và mấy người nữa vọt vào, tôi òa khóc nhào vào lòng ba, không nhìn rõ được biểu hiện trên mặt ba lúc này ông đang há hốc mồm thở dốc, cổ họng nghẹn cứng không nói được thành lời.
Chuyện gì xảy ra sau đó tôi cũng không còn nhớ rõ. Khi về tới nhà tôi cơ hồ như kẻ mất hồn, giấu mình trong phòng, không nói chuyện, không ăn cơm. Mẹ cứ nhìn thấy tôi là khóc. Ngày khai giảng tôi cũng không đi học, mãi đến khi bà ngoại tới thăm nom an ủi,tôi mới nhớ nhớ lại một chút chuyện xảy ra.
Bà run run xoa bàn tay già nua lên mặt tôi nói: “Muội muội a, con không thể cứ như thế này mãi được”. Nói xong ôm tôi khóc nức nở.
Tôi cũng ôm bà khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho mọi ủy khuất trong lòng đều phát ra hết. Tôi lại tiếp tục đến trường. Sau khi vào học 3 tháng, vào một buổi chiều đông giá rét, trời đất âm u, mưa phùn rả rích, đang đi trên sân trường, tự nhiên tôi thấy mắt mũi sầm lại và lăn ra ngất xỉu.
Khi tỉnh lại tôi phát hiện ra mình đang nẳm ở bệnh viện, xung quanh giường là các bạn cùng lớp, cô chủ nhiệm, mọi người đều lo lắng nhìn tôi.
Chủ nhiệm lớp nói: “Ba mẹ em đang nói chuyện với bác sỹ, em cứ nằm yên ở đây”.
“Thế ạ” Tôi lên tiếng, kéo chăn lên đắp quanh người rồi rơi vào trầm mặc.
Một lát sau ba mẹ tôi trở lại, mắt mẹ còn sưng đỏ chứng tỏ mẹ vừa mới khóc xong. Ba đi phía sau, có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với mẹ. Mẹ đến ngồi cạnh nắm nắm tay tôi, ba đứng cảm ơn cô chủ nhiệm và mọi người.
Họ đi rồi tôi mới lên tiếng hỏi mẹ: “Con bị làm sao vậy?”
“Không, con không có việc gì cả”. Mẹ không nói thêm được nữa nước mắt cứ rơi xuống.
Ba nhìn mẹ nói: “Em đừng có như vậy được không?”
Sau đó ba mẹ bình tĩnh nói chuyện với tôi, lúc này tôi mới biết tôi đang có bầu đã 5 tháng, thân thể suy yếu nên không thể xử lý cái thai này, nếu cố làm sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Biện pháp duy nhất bây giờ là phải sinh hạ đứa trẻ. Vì thế, từ hôm đó tôi lại ngồi lì trong phòng, không nói chuyện, không ăn cơm. Ba mẹ cũng trầm lắng, Lăng Tử thỉnh thoảng chạy sang phòng tôi thủ thỉ chuyện trò.
Khi mang thai đến tháng thứ 8, vào một đêm khuya, tôi thấy bụng đau quặn, hạ thể chảy ra máu tươi. Tới bệnh viện tôi vẫn hoảng sợ, cầm chặt tay mẹ và kêu lên: “mẹ, mẹ…”
Tôi bị đưa vào phòng phẫu thuật, sau đó lại lâm vào hôn mê. Đến khi tỉnh lại thì đã là chiều hôm sau, một buổi chiều rất nắng theo ấn tượng của tôi.
“Con tỉnh rồi à?” Mẹ cầm hoa tươi tiến vào phòng.
Tôi kinh ngạc mở mắt: “Vâng”.
Tôi nhìn ra cửa sổ, ngòai kia bầu trời thật xanh thẳm. Một lát sau ba cũng tới, ba mẹ lại cùng tôi nói chuyện, đại khái là đứa trẻ vì sinh non nên không thể bảo trụ tính mạng.
Tôi không nhớ lúc đó mình có khóc hay không, cũng không nhớ mình đã ra viện như thế nào, gần như trí nhớ trong khoảng thời gian đó bị ai đó đánh cắp đi, tôi cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Sau này tôi có nghiên cứu một vài sách vở y khoa mới biết là gây mê trong phẫu thuật có thể làm cho người tôi mất dần trí nhớ, hoặc cũng có thể là sau khi bị kích thích lớn về tâm lý con người ta cũng có thể bị mất dần một số ký ức…
Một thời gian sau đó, cả nhà tôi chuyển tới một thành phố ven biển để bắt đầu cuộc sống mới.
Ý loạn
Trong quán cà phê, dưới ngọn đèn trần âm u, người phụ nữ tự xưng là Dì Thanh tiếp tục câu chuyện dang dở với tôi.
Đó là câu chuyện về một cậu bé bị bệnh máu trắng và mới bị phát hiện bệnh từ tháng trước. Theo bác sỹ, do bệnh còn đang trong giai đoạn đầu nên nếu gia đình tìm được người có tủy sống phù hợp thì có thể phẫu thuật cấy ghép tủy và tỉ lệ thành công hơn 90%. Vì thế nên bọn họ đang cố tìm người có tủy phù hợp và cho tới thời điểm này vẫn chưa tìm thấy.
Tủy ư?….. lúc này tôi mới nhớ ra là hai tuần trước ba đưa cả nhà đi bệnh viện kiểm tra tủy sống, ba nói sẽ hiến tặng người bệnh nếu ai đó trong nhà có tủy phù hợp. Lúc lấy tủy ba còn nói với tôi và Lăng Tử là hiến tủy và hiến máu cũng giống nhau thôi, đều là những tiểu phẫu mang tính nhân đạo cao nên chúng tôi cũng nghĩ mình nên vì xã hội cống hiến thân mình một chút. Thậm chí khi nghe ba nói xong còn thì thầm nói với Lăng Tử: “Không thể tưởng tượng được ba có tinh thần nhân đạo cao cả như thế!” và lúc đó Lăng Tử còn gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ mê mang thì dì Thanh cầm tay tôi nói một cách run run: “Tô tiểu thư, xin cô giúp thiếu gia nhà tôi đi. Đó là …..con trai ruột của cô, bé rất đáng yêu, mọi người đều yêu mến bé. Cầu xin cô…”
Trong đầu tôi biến thành một mớ hỗn loạn, bà vừa nói gì cơ? Sao bỗng dưng tôi lại mọc đâu ra một đứa con trai vậy?
Thấy tôi có vẻ bất ngờ, bà nói tiếp một cách từ tốn: “Tiểu thư, kỳ thật tủy của cô đã được xét nghiệm rồi nhưng không tương thích với thiếu gia”.
“Một khi đã như vậy tôi nghĩ tôi cũng không thể giúp được gì.” Tôi đáp trả như một chiếc máy bởi cơn sốc vẫn chưa qua.
Thấy thế, bà nắm chặt lấy tay tôi,“Bác sỹ nói còn một cơ hội nữa, nếu là anh chị em ruột thì có thể có tủy giống nhau.”
“Bà nói thế nghĩa là sao?” Tôi thấy khó hiểu trước câu chuyện lòng vòng của bà.
Bà ngẩng đầu nhìn tôi với nước mắt ngân ngấn: “Thực ra thì….. nếu tiểu thiếu gia có một em trai hay em gái, cậu ấy còn có cơ hội sống.”
Tôi rốt cục hiểu ra lý do vì sao bọn họ đã biết tôi tủy không tương thích nhưng vẫn tới tìm tôi, lúc này sắc mặt của tôi nhất định rất khó coi.
“Van cầu cô , đây là biện pháp duy nhất. Cô là mẹ cậu chủ, cô không thể không quan tâm tới việc sống chết của cậu ấy”. Vừa nói xong bỗng nhiên bà đứng lên, đi đến bên tôi và quỳ xuống, trong mắt ngấn nước: “Tôi van cầu cô …”
Tôi cả kinh, vội vàng đứng lên.
Ánh mắt mọi người chung quanh đều hướng về phía tôi. Tôi vẫn đứng chết lặng tại chỗ, không lên tiếng cho tới khi một người đàn ông trung niên đi tới bên bà và nâng bà dậy, ông nói: “Không nên ép cô ấy quá, cứ để cô ấy có thời gian suy nghĩ đã”
Trước tình cảnh tréo nghoe như thế này, tôi cũng không dám đứng ở đây lâu nên vội ôm lấy sách vở rồi rời khỏi quán trở về ký túc xá. Đêm đó là một đêm trắng đối với tôi.
Ngày hôm sau tôi trở về thăm nhà, người đầu tiên tôi gặp là Lăng Tử: “Sao chị lại ở đây? Chẳng phải là chị đang ôn thi sao? Nhớ em mới về đúng không nào?”
Tôi không có thời gian quan tâm cậu mà quay sang hỏi: “Ba mẹ đâu em?”
Tôi lên lầu đẩy cửa vào, ba đang ngồi làm việc, trong phòng chỉ toàn sách và sách, ba vốn là người thích nghiên cứu sách vở. Nhìn thấy tôi ba ngạc nhiên hỏi: “Sao con lại về nhà lúc này?”
“Tối hôm qua có một người tự xưng là dì Thanh tới tìm con”
Ba vội vàng hỏi: “Bà ấy tìm con làm gì?”
“Bà ấy nói con có một đứa con trai, đang bị máu trắng và họ cần con cứu giúp”
Tôi nói thẳng vì không muốn lãng phí thời gian vòng vo tam quốc.
“Đây có phải là sự thật khônghả ba?”
“Là thật, những gì bà tôi nói đều là sự thật”. Ba quay lưng về phía ánh mặt trời nên tôi không nhìn rõ biểu hiện trên mặt ông.
“Làm sao có thể như thế? Năm đó ba mẹ chẳng phải đã nói với con là đứa bé không sống được sao?” Tôi gần như không áp chế được sự kích động.
Ba bước từng bước lại phía tôi nói: “Ba mẹ đã gạt con, đứa bé lúc đó rất yếu nhưng vẫn sống sót. Ba đã để cho gia đình cha nó đưa nó đi.”
“Tại sao ba lại làm như vậy, tại sao chứ?” Âm thanh của tôi như thấp dần thấp dần và cuối cùng tôi ôm đầu ngồi sụp xống. Cha xoay người ôm lấy hai vai tôi và không nói được một lời.
Một lát sau, tôi đột ngột ngẩng đầu rưng rưng nhìn ba: “Vậy giờ con phải làm sao hả ba?”
Ba chậm rãi nói: “Ba cũng không biết nữa, muội muội, ba cũng không biết phải làm gì nữa…”
Tôi thì thào: “Con có thể gặp đứa bé một lần được không hả ba?”
“Thế cũng được con ạ”. Ba đáp.
Mẹ đã đứng trước cửa không biết từ lúc nào, lúc tôi ngước lên đã thấy mẹ vọt vào phòng và la lớn: “Không được, gặp nó làm gì, dù sao chúng ta cũng không thể làm được gì nữa rồi”
“Không, họ nói vẫn còn có cách mà mẹ”. Tôi phản ứng lại ngay.
“Đó là cách quỷ quái gì hả? Con đừng nghe bọn họ nói bậy bạ.” Mẹ cất giọng chất chứa bao hận ý.
Tôi không lên tiếng, nước mắt tiếp tục tuôn như lã chã.
Nhìn cảnh tôi suy sụp như vậy mẹ cũng bắt đầu nức nở: “Muội muội à, mẹ không thể để cho con làm việc này. Con còn phải xuất ngoại du học, con còn có cả một tương lai rộng mở phía trước nên tội gì phải đâm đầu vào mấy việc rắc rối như thế này?”
Mẹ chuyển hướng ba: “Thế vừa rồi anh đã nói gì với con hả?”
“Việc quan trọng như thế này chúng ta cũng nên để con con suy nghĩ và tự đưa ra quyết định mình ạ” Ba thở dài nói.
“Nghĩ cái gì mà nghĩ? Con có thể nghĩ ra cái gì? Chẳng lẽ anh định để con gái chúng ta cứ theo ý họ mà làm sao. Còn phải sinh bao nhiêu đứa trẻ nữa mới đủ, có phải sinh 1 đứa là chắc chữa được bệnh đâu?”
“Đủ rồi, ba mẹ đừng nói nữa được không.” Tôi biết mà là vì tốt cho tôi nên mẹ mới nói vậy nhưng tôi không thể dung nạp nổi những câu nói như xát muối vào lòng mình như vậy.
Nói xong tôi quay lưng bước ra khỏi phòng, ra tới cửa tôi cắm đầu chạy một mạch về phòng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT