Cảnh Chiến bị quăng ra đường cái, đang là ban ngày nên đám lưu manh phát hiện ra thế là hắn ta bị đánh một trận dữ dội, sau đó lại bị vứt trả Đại Lý Tự. Quan viên bên đó đều bảo Cảnh Chiến vượt ngục, tội nặng thêm một bậc, lập tức dâng sớ lên triều, thái tử Cảnh Uyên bận xử lý tang sự của hoàng đế Nguyên Đức nên ban bố ý chỉ giải quyết Cảnh Chiến không chút do dự.
Biếm đi biên cương Tây Nam khổ sai.
Hoàng đế Nguyên Đức băng hà, toàn bộ kinh thành biến thành màu trắng. Nghe nói thái tử Cảnh Uyên bi thương quá đỗi, bị ốm mấy ngày liền, vì quá đau lòng nên ngay cả lễ đăng cơ cũng đơn giản hơn, tuyên bố kinh thành cấm ăn thịt, cấm màu đỏ trong ba tháng.
Vốn dĩ hôn lễ của Dịch Dao và Dung Huân vào cuối tháng nhưng vì thời gian để tang cho hoàng đế mà bị lùi lại. Dung Huân biết việc này thì mỗi ngày đều luyện kiếm ở sân sau, thị vệ Lăng Nhược luyện cùng hắn bày tỏ hắn ta sắp không chịu nổi nữa.
Chủ nhân thế này mà là luyện kiếm à, rõ ràng là đang xả giận. Lăng Nhược nghĩ thầm, không phải hắn ta không tôn kính hoàng đế, nhưng ông ta có thể chết muộn hơn xíu không trời? Cứ nhất quyết lên bàn thờ vào lúc chủ nhân và quận chúa sắp thành thân khiến tâm trạng chủ nhân nhà hắn ta không tốt, bắt hắn ta luyện kiếm để xả giận.
Dung Huân bị bệnh nên không tham dự lễ đăng cơ nhưng Dịch Dao phải đi, mặc dù giản lược ở mọi khâu nhưng nghi lễ nên làm vẫn phải đúng theo yêu cầu, quy củ của tổ tiên.
Lễ đăng cơ kéo dài cả một ngày, mãi đến tiệc tối thì bầu không khí trang trọng nghiêm túc mới dịu xuống một chút. Tân đế Cảnh Uyên ngồi trên ghế cao nhìn xuống dưới, ánh mắt uy nghiêm, quét mắt nhìn triều thần, quý nữ, phi tần rồi quay lại chén trà Long Tỉnh trong tay, y dùng nắp chén nhẹ nhàng gạt ít cặn trả trên mặt nước, biểu cảm bình thản khiến người ta không biết y đang nghĩ gì.
Cô gái ấy vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, trong thời kỳ chịu tang, nàng mặc bộ váy trắng thuần, trên búi tóc đen như mực chỉ cài một cái trâm hoa hồng trắng muốt, trang phục đơn giản thế thôi nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Cảnh Uyên từng gặp không ít mỹ nhân, đủ kiểu đủ loại, mỗi người một vẻ, chỉ chưa từng thưởng thức qua hương vị của hoa hồng.
Y biết cô gái Dịch Dao này nhìn từ xa thì duyên dáng xinh đẹp, đến gần mới biết cả người nàng đầy gai chẳng dễ trêu chọc, trên mặt là chữ người sống chớ đến gần, kẻ tầm thường chớ làm phiền.
Nhưng chính cảm giác ấy khiến Cảnh Uyên xem trọng nàng hơn một chút.
Lúc Dịch Dao đi vào thì cảm nhận được tầm mắt nhìn từ trên xuống, nó bao hàm ý quan sát đánh giá và nghiền ngẫm, cực kỳ mất lịch sự. Nàng quét mắt nhìn một vòng mới biết ánh mắt khiến người ta vô thức căm ghét ấy đến từ vị tân đế đứng trên vạn người của triều Cảnh - Cảnh Uyên.
Không biết tại sao, mặc dù Dịch Dao và Cảnh Uyên không giao thiệp gì với nhau nhiều, từ nhỏ đến lớn quan hệ giữa hai người luôn ở khoảng không xa không gần, không thân không lạ. Nhưng trong nội tâm Dịch Dao chẳng hề thích Cảnh Uyên, cứ luôn cảm thấy trên người y có cảm giác vẻ ngoài thì hiền lành nho nhã nhưng thực chất bên trong cặn bã xấu xa.
Vẻ nho nhã của Cảnh Uyên khác với Dung Huân. Toát ra từ Dung Huân là kiểu quân tử lịch sự nhã nhặn như cúc, còn Cảnh Uyên lại giống như lịch sự giả tạo, cố ý tỏ vẻ, ẩn chứa mục đích sâu sa không có ý tốt.
Vì Cảnh Uyên chưa từng có hành vi gì vượt qua khuôn phép với nàng nên Dịch Dao không phát sinh xung đột với y, cũng không thể phỏng đoán y là loại người mặt người dạ thú gì được.
Nhưng hôm nay nàng cảm thấy ánh mắt Cảnh Uyên chứa sự xâm lược về tình cảm của một người đàn ông với một người phụ nữ, cả ý muốn chiếm hữu không chút che giấu. Dịch Dao vẻ mặt bình thường đi về phía hoàng thái hậu, nhún người hành lễ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, cất giấu tất thảy cảm xúc trong mắt đi.
Dịch Dao được thái hậu quý mến vô cùng, nàng vừa tới yến hội, thái hậu đã gọi nàng tới ngồi cạnh bà khiến một đám quý nữ phía dưới ước ao không thôi, trong đó có mấy tiểu như nhà quan lại vừa nhìn Hoa Âm quận chúa vừa nhìn Lâm Ngộ An ở bên cạnh, thở dài nói.
"Lâm tiểu thư, nghe nói cô lưu lạc ở Dương Châu mấy chục năm, Lâm thừa tướng vừa tìm cô về, chắc hẳn cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực ở Dương Châu đúng không?"
Lâm Ngộ An nghe vậy thì khẽ cười, cực kỳ dịu dàng nói: "Vẫn ổn, đều là chuyện đã qua."
"Nghe nói Lâm phu nhân qua đời rồi, đúng là đáng tiếc, cô vẫn chưa ở bên cạnh mẫu thân được bao lâu..." Con gái Công bộ Thị lang – Lý Ca Nhu than thở.
Trên mặt Lâm Ngộ An vẫn là ý cười ôn hòa nhưng tay trong tay áo đã siết chặt khăn tay.
Người khác đều nói nàng ta đáng thương, từ nhỏ không được mẫu thân nuôi dạy, đâu ai biết rằng mẫu thân ruột của nàng ta điện khùng, căn bản không nhận ra nàng ta! Nếu không phải bà ấy chết rồi thì nàng ta sao mà về Lâm phủ được!
Nghĩ tới đây, Lâm Ngộ An ngước mắt lên, nhìn các cô gái ngồi bên cạnh thái hậu, trong đó có một người có gương mặt chẳng khác gì nàng ta nhưng nàng ấy có xuất thân cao quý, được cha mẹ yêu thương, ngay cả phu quân cũng là người trong lòng nàng ấy, quả thực nàng ấy đã có hết tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về nàng ta.
"Không thể không nói, cô và Hoa Âm quận chúa đúng là giống nhau như đúc luôn á." Lý Ca Nhu ở bên cạnh lại mở miệng, " Nhưng nhìn kỹ thì hai người vẫn có điểm khác, cô có nốt chu sa giữa hai mày, còn nàng ấy là nốt ruồi lệ dưới khóe mắt."
"Đúng vậy, ta và nàng ấy khác nhau mà." Lâm Ngộ An lặp lại lời Lý Ca Nhu, che giấu sự căm ghét trong mắt, "Ở đây chán ngột ngạt quá, ta muốn ra ngoài đi dạo."
Lâm Ngộ An đứng dậy, cung nữ bên cạnh đi tới đỡ cánh tay nhỏ của nàng ta đi ra ngoài. Vô thức Lâm Ngộ An đi tới Ngự Hoa Viên, mùa đông giá rét, cây cối hoa cỏ trong vườn đều khô héo hết cả, trừ hoa mai đỏ nở rộ một hàng, nhìn từ xa, giữa tuyết trắng mênh mông, đóa hoa đỏ tô điểm toát ra sự kiêu kỳ, lại vừa xinh đẹp thanh lịch.
Nàng ta không khỏi rung động, đi tới gần. Tuyết lớn vẫn rơi, bay lả tả, nàng ta khoác áo lông vũ, bông tuyết như hạt muối nhanh chóng rơi đầy trên người nàng ta.
Hôm nay Lâm Ngộ An mặc trang phục cung đình, lại khéo cái rất giống đồ của Dịch Dao. Đang trong thời gian để tang, đương nhiên ai cũng chọn màu trắng, mặc áo giống nhau cũng bình thường. Mọi ngày nàng ta muốn có điểm khác với Dịch Dao nên Dịch Dao dùng hoa hồng đỏ thì nàng ta dùng hoa hồng trắng, Dịch Dao dùng trâm vàng thì nàng ta dùng trâm bạc, chẳng ai ngờ hôm nay Dịch Dao cũng dùng hoa hồng trắng và trâm bạc.
Trừ phi đối diện với nhau, đánh giá tỉ mỉ nếu không chỉ nhìn thoáng qua bóng lưng thì quả là không thể phân biệt được hai người họ.
Tiệc đã qua một nửa, Dịch Dao ngồi quỳ tê chân nên tìm cớ rời khỏi yến tiệc, muốn ra Ngự Hoa Viên hóng gió một chút, nàng vừa đến nơi thì nhìn từ xa thấy bóng lưng của một cô gái tương tự nàng đang đứng cạnh hồ.
Dịch Dao liếc mắt nhìn nhận ra đó là Lâm Ngộ An. Nàng nghĩ thầm suýt nữa thì khiến người thật là nàng đây phát hoảng, đúng là có thể đóng giả đánh tráo nhau được luôn.
Nếu Lâm Ngộ An ở Ngự Hoa Viên thì Dịch Dao không muốn va chạm nhiều với nàng ta, định cách xa nàng ta một chút, vì thế nàng đi vòng qua một con đường mòn định quay lại tiệc, chưa đi được mấy bước lại nghe từ giữa rừng mai vang lên tiếng của một người khác.
"Ngươi chắc chắn Dịch Dao đi đến bên hồ ngắm mai chứ?"
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Dịch Dao dừng chân lại, trốn sau hòn non bộ muốn nghe xem là chuyện gì. Nàng thấy giọng người đàn ông ấy quen quen nhưng trong tình thế cấp bách, trong một chốc không nhớ ra là ai.
Ngay sau đó, một giọng nói khác lại vang lên, giọng nói này lanh lảnh, vừa giống nam lại vừa giống nữ.
"Hoàng thượng, nô tài nhìn thấy thật, Hoa Âm quận chúa ở ngay bên hồ ngắm hoa mai, chúng ta qua đó thì vừa lúc."
"Sắp xếp ổn thỏa cả chưa?"
"Ổn hết rồi ạ, lát nữa cung nữ sẽ đẩy Hoa Âm quận chúa xuống hồ sau đó người nhảy xuống cứu Hoa Âm quận chúa, nô tài đi gọi người, tiết mục mỹ nhân ngã nước anh hùng cứu mỹ nhân sẽ được tất cả mọi người chứng kiến, hoàng thượng và Hoa Âm quận chúa tiếp xúc thân mật, người có thể hợp tình hợp lý nạp Hoa Âm quận chúa làm phi."
Dịch Dao trốn sau hòn non bộ hiểu ra, hai người đang nói chuyện, một người là thái giám, một người là Cảnh Uyên.
Thú vị thật, Cảnh Uyên được thái giám bày mưu cho, tính kế để nàng vào cung hầu hạ y.
Cảnh Uyên đúng là tên mặt người dạ thú!
Trực giác của nàng không sai mà, gì mà tao nhã lịch sự, gì mà khiếm tốn chứ, đều là giả cả. Nhìn trúng con gái nhà người ta là muốn bắt về nhà hưởng thụ, cũng không quan tâm người ta là thê tử của hạ thần, đúng là buồn nôn! Khiến người ta buồn nôn chết đi được!
Dịch Dao trốn sau hòn non bộ, vô cùng mừng vì mình không đi đến cạnh hồ. Hoa tuyết rơi xuống ào ào, có bông rơi vào sau cô khiến nàng lạnh rùng cả mình. Trong lúc nàng đang nghĩ xem nên làm thế nào để đối phó với tên hoàng đế bi3n thái thì nghe thấy tiếng một cô gái hoảng hốt la lên.
Tiếng hét kinh hãi từ bên hồ truyền tới, vừa sắc bén vừa chói tai. Dịch Dao thò đầu ra nhìn qua phía hồ, quả nhiên Lâm Ngộ An đứng cạnh hồ ngắm mai đã bị cung nữ đẩy ngã xuống cái hồ lạnh lẽo.
Sau đó Cảnh Uyên và thái giám xuất hiện ở bên hồ đúng lúc theo mưu kế của bọn họ, Cảnh Uyên tháo giày, ùm một tiếng nhảy xuống nước, bơi về phía Lâm Ngộ An.
Thái giám phối hợp hô to: "Người đâu! Có người ngã xuống nước rồi! Người đâu mau tới đây!"
Cảnh Uyên bế cô gái ướt nhẹp lên bờ, vì rơi xuống nước nên tóc tai Lâm Ngộ An rối tung, ướt át dán hết lên mặt, nhất thời không nhìn thấy hết cả khuôn mặt.
Không ít người qua bên này rồi thấy được khung cảnh ấy. Cung nhân, thái giám dàn hàng ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh cái hồ, bên trong truyền đến tiếng rì rầm náo nháo.
"May mắn thật đó, giờ đang giữa đông lạnh, thế mà hoàng thượng lại tự mình nhảy xuống cứu Hoa Âm quận chúa."
"Không phải Hoa Âm quận chúa và Dung đại nhân có hôn ước rồi sao? Giờ lại thế này với hoàng thượng..."
"Bậy bậy bậy! Nói nhắng gì đấy."
"..."
Cả người Cảnh Uyên ướt đẫm, lạnh đến mức răng va cầm cập, y ôm cô gái thật chặt vào trong lòng. Trong lòng cười to từ lâu, cảm giác giành được thứ người ta yêu thích này đúng là sướng rơn, y luôn muốn nhìn thấy vẻ mặt tức đến nổ phổi của Dung Huân, chắc chắn khung cảnh ấy sẽ vô cùng thú vị.
Nhưng đúng lúc ấy, cô gái trong lòng y dần tỉnh lại, mở mắt ra, hai mắt mờ mịt như chìm giữa làn sương mù, nàng ta nhìn thấy Cảnh Uyên thì bỗng chốc hoảng hốt, vội vã nhảy xuống khỏi lòng y, quỳ cái rụp.
"Thần nữ Lâm Ngộ An mạo phạm hoàng thượng, thực sự tội đáng muôn chết."
Trong lòng Cảnh Uyên hụt hẫng, nghe cô gái nói xong thì sắc mặt đột nhiên cứng đờ, nhíu mày nói: "Ngươi mới nói ngươi là ai?"
Lâm Ngộ An?!
Cô gái đang quỳ run người, tưởng rằng mình đã chọc giận thiên tử. Nghe Cảnh Uyên bảo nàng ngẩng đầu lên, không thể làm gì khác là ngẩng lên với vẻ mặt tái nhợt.
"Thần nữ Lâm Ngộ An..."
Thoáng chốc, Cảnh Uyên tiến lên một bước, vươn tay ra giữ cằm nàng ta, gạt tóc hai bên má nàng ta ra.
Cô gái trước mắt có gương mặt giống Hoa Âm quận chúa nhưng giữa hai mày lại có thêm một nốt chu sa, còn khóe mắt lại không có nốt ruồi thuộc về Hoa Âm quận chúa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT