Trong phòng yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Dịch Dao đánh giá Lâm Ngộ An, trong lòng không khỏi cảm thán, hóa ra gương mặt mình lại đẹp như thế.
Nhưng sao tính cách này lại trở nên sai lệch vậy chứ?
Nàng nhìn đồ trang trí trong phòng, đồ cũng khá xịn, son và trang sức trên bàn trang điểm đều là sản phẩm hạng nhất ở cửa hàng may mặc Ôn thị, xem ra Lâm thừa tướng rất cưng chiều con gái.
Ánh mắt nàng rơi vào bông tai trong hộp trang sức, đó là đôi khuyên tai được khắc thành hình trăng lưỡi liềm bằng ngọc trắng, trông khá quen mắt.
Hình như là cùng một bộ với với ngọc bội trăng lưỡi liềm mà nàng nhặt được ở hiện trường Vân Yên quận chúa bị sát hại.
"Đôi khuyên này của muội muội đẹp thật đó." Dịch Dao tiến lên một bước, cầm khuyên tai lên nhìn thật kỹ, "Còn là một bộ với ngọc bội trăng lười liềm ta nhặt được ở trong cung đó nha."
"Tỷ tỷ nói đùa gì thế?" Nghe Dịch Dao nhắc đến ngọc bội trăng lưỡi liềm, Lâm Ngộ An bỗng hoảng hốt, vội giằng lại đồ từ tay nàng rồi cất vào hộp trang sức, "Cái này chỉ là trang sức của nha hoàn của ta mà thôi, vừa nãy rơi xuống đất nên ta nhặt giúp em ấy."
Ánh mắt Dịch Dao lạnh băng: "Mấy tháng trước Tam hoàng tử Cảnh Uyên an yên tu hành ở Thanh Long Tự tại Dương Châu, mấy năm qua muội muội cũng sống ở Dương Châu?"
Nếu Lâm Ngộ An đã nói nàng ta cũng sống lại thì có lẽ chuyện đầu tiên nàng ta làm chính là gặp Tam hoàng tử, nếu không sao có thể liên lạc với Lâm thừa tướng ở kinh thành nhanh như thế được?
Lâm Ngộ An bị Dịch Dao nói trúng tim đen thì nhếch môi, không che giấu: "Ta sống trong nhà một thương nhân ở Dương Châu, muốn trở lại kinh thành thì chỉ có thể thông qua Tam hoàng tử, quả thực ta đã sắp xếp một tỳ nữ có quan hệ thân mật với Tam hoàng tử, tỷ tỷ, ta chỉ vì bất đắc dĩ, đổi lại là tỷ thì tỷ cũng làm vậy thôi."
Thấy nàng ta thản nhiên thừa nhận, trong lòng Dịch Dao bừng lửa giận: "Chuyện của Vân Yên quận chúa là thế nào, vì sao các ngươi phải giết muội ấy?"
Nếu đôi ngọc thạch hình trăng lưỡi liềm này là vật đính ước của tỳ nữ của Lâm Ngộ An và Cảnh Uyên thì cái chết của Vân Yên quận chúa không thể không liên quan đến hai người họ.
Chẳng lẽ Vân Yên quận chúa nghe thấy cuộc nói chuyện của Cảnh Uyên và tỳ nữ nên mới... gặp họa sát thân?
Lâm Ngộ An hơi sửng sốt, thản nhiên nói: "Ta chưa từng nhúng tay vào việc này, có lẽ một mình Tam hoàng tử làm, cái này không thể đổ lên đầu ta được."
Nàng ta nói tới Vân Yên quận chúa, dứt khoát đẩy hết cho Tam hoàng tử Cảnh Uyên, cứ như đang thảo luận về một con kiến bị giẫm chết, nàng ta luôn ở tít trên cao, việc ấy không liên quan gì đến nàng ta, Dịch Dao nhìn mà có chút buồn nôn.
"Dẹp chuyện đó đi, ngươi sai khiến thích khách giết ta và Dung Huân, cũng không liên quan gì đến ngươi sao?" Dịch Dao cười lạnh một tiếng.
Khi Lâm Ngộ An nói nàng ta về từ Dương Châu, trong lòng Dịch Dao đã hơi nghi ngờ rồi, em gái của tên thích khách chính là nha hoàn của Lục Phi Tuyết, cái này quá trùng hợp.
Dù Lục Phi Tuyết muốn phát thích khách ám sát nàng thì cũng sẽ tránh người bên cạnh để đề phòng người khác nghi ngờ.
Lúc trước toàn bộ chứng cứ đều chĩa về phía Lục Phi Tuyết, Dịch Dao cảm thấy tìm được hung thủ quá dễ dàng. Nhưng khổ nỗi là không tìm được manh mối gì mới, hơn nữa, nàng vốn có thù với Lục Phi Thuyết, trả thù nàng ta cũng thuận tay.
Bây giờ nghĩ lại cẩn thận, thích khách bắt cóc nàng ở xe ngựa nói giọng Dương Châu rõ ràng là do Lâm Ngộ An phát tới, còn cố ý dẫn dắt sai hướng về phía Lục Phi Tuyết, mượn tay nàng giải quyết Lục gia.
Lâm Ngộ An nhìn sang, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần có mấy phần vô tội: "Ta chỉ bắt chước tỷ thôi, nếu nói đến mưu tính thâm sâu thì tỷ tỷ giỏi hơn nhiều."
"Lời này có ý gì? Ta không hiểu." Dịch Dao hơi nhíu mày lại, bình thản đáp lời.
"Tỷ tỷ à, tỷ còn nhớ lúc trước có thích khách ám sát thái tử, còn trốn về phủ tướng quân không? Khắp kinh thành đều nói vì chuyện thích khách, Dung Huân cứu tỷ mà vướng vào chuyện vấy bẩn sự trong trắng của tỷ, có tiếp xúc da thịt, phải cưới tỷ." Lâm Ngộ An đứng dậy, động tác tao nhã, đi đến gần nàng, giọng nói như chim oanh, cất tiếng sát bên tai Dịch Dao, "Chẳng lẽ việc này không phải ván cờ tỷ tỷ bày ra ư? Ta chỉ trông bầu vẽ gáo, học theo tỷ tỷ chơi thử trò dùng thích khách thôi, đáng tiếc, tỷ tỷ mạng lớn, rơi xuống vách núi mà vẫn sống."
Dịch Dao nghe vậy thì cười vang: "Ha ha ha ha... Ngươi nói đó là ván cờ ta bày ra?"
Tiếng cười của nàng quá to, còn chứa ý trào phúng không hề che giấu, sắc mặt Lâm Ngộ An hơi thay đổi, ánh mắt hung tàn: "Tỷ tỷ cười gì thế?"
Dịch Dao duỗi ngón trỏ ra chỉ vào Lâm Ngộ An, cười đến độ bả vai run rẩy dữ dội: "Ngươi có biết thích khách xông vào phòng ta là ai không?"
Lâm Ngộ An trầm ngâm, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Dịch Dao, khẽ cắn môi.
"Thích khách đó là Dung Huân." Dịch Dao thản nhiên nhấn mạnh từng chữ, "Ván cờ này không do ta bày mà là Dung Huân bày."
"Ngươi nói dối!" Đồng tử Lâm Ngộ An thu nhỏ lại, sắc mặt đột nhiên tái mét, dẩu môi nói, "Vì sao Dung Huân phải bày ra trò này? Hắn đóng giả thích khách khiến ngươi mất trong sạch, vì sao chứ?"
Nàng ta hỏi hai câu "Vì sao" liên tiếp, tức đến mức mặt mũi tái xanh tái đỏ.
Dịch Dao lạnh nhạt nói: "Bởi vì Dung Huân không muốn cho thái tử cưới ta, hắn hủy danh tiết của ta là vì yêu thích ta, muốn cưới ta, muội muội à, muội đã hiểu ra chưa?"
Đối với Lâm Ngộ An mà nói, dám chắc lời này là một đả kích cực lớn.
Lâm Ngộ An run rẩy lùi về sau một bước, cả người hồn bay phách lạc ngã ngồi xuống ghế, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Dịch Dao lẳng lặng nhìn nàng ta, cho nàng ta thời gian và không gian để tiêu hóa sự thật mà người ta khó có thể chấp nhận này.
Có một số người ấy à, tính toàn đi tính toán lại nhưng cuối cùng cũng không thẳng nổi tình cảm chân thành.
Có vẻ Lâm Ngộ An đã bình tĩnh lại, nàng ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu hòa nói: "Ngươi chỉ ỷ vào việc hắn thích ngươi, có gì mà đắc ý chứ? Ta từng làm thê tử của hắn một đời, người khác đều gọi ta là Dung phu nhân, mấy thứ này... tỷ tỷ chưa từng có được."
Dịch Dao thu ý cười, chân mày hơi nhíu lại: "Kiếp trước nếu ta không chết thì ngươi lấy đâu ra cơ hội ấy? Đúng ra muội muội nên cảm ơn ta, nếu ta còn sống thì ngươi tuyệt đối không có khả năng làm thê tử hắn."
Lâm Ngộ An lại cười, trong ánh mắt không còn sự dịu dàng, trái lại dâng trào mấy phần điên cuồng và cố chấp.
"Vậy đời này chúng ta cạnh tranh công bằng, ngươi là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, ta là người làm bạn với hắn đến cuối đời, ta muốn xem xem người có được Dung Huân ở đời này là tỷ tỷ hay là ta?"
Lâm Ngộ An hận nhất là kiếp trước làm thể tử Dung Huân một đời nhung nàng ta vĩnh viễn phải cạnh tranh tình cảm với một kẻ đã chết, dù có vẻ ngoài giống hệt nhau nhưng dù nàng ta bỏ ra thế nào, cố gắng ra sao cũng không giết nổi người phụ nữ đã không còn tồn tại, chỉ sống trong trái tim Dung Huân.
Cho dù nàng ta đối xử tốt với Dung Huân thế nào Dung Huân cũng không nhìn nàng ta thêm một chút, ngày nào hắn cũng ngủ ở thư phòng, không chạm vào nàng ta.
Giờ đã sống lại, nàng ta biết Dịch Dao là ai, có tình cách ra sao, giỏi cái gì, thích gì. Dù Dung Huân thích Dịch Dao trước thì nàng ta cũng có cách ứng phó.
Suy cho cùng nàng ta cũng rất hiểu Dung Huân.
Nghĩ tới đây, Lâm Ngộ An trong lòng đã có dự tính nhìn sang Dịch Dao, lần này quay về kinh thành, nàng ta định mượn thế lực Lâm gia, nâng đỡ Tam hoàng tử Cảnh Uyên lên ngôi hoàng đế, đến lúc đó hắn ta sẽ ban hôn cho nàng ta và Dung Huân.
Dịch Dao thầm đỡ trán, quả nhiên Lâm Ngộ An đã có chuẩn bị, dù bây giờ nàng ta muốn gả cho Dung Huân cũng chỉ có thể làm thiếp, trông nàng ta thế kia có vẻ chẳng hề quan tâm điều này.
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ta và Dung Huân đã hứa hôn rồi, ngươi gả qua cũng chỉ là thiếp, trước sau đều thấp hơn ta một bậc, cần gì phải thế? Kinh thành có biết bao người, ngươi chọn bừa một người cũng có thể gả qua đó làm chủ mẫu một nhà." Dịch Dao tỉnh bơ khuyên nhủ, hi vọng nàng ta không quá cố chấp.
Tình cảm không phải thứ có thể tính toán.
Lâm Ngộ An cười khẩy một tiếng, trong mắt nàng ta ngập tràn nỗi thù hận khôn cùng: "Tỷ tỷ sợ ta sao? Sợ ta gả cho Dung Huân thì sẽ có một ngày hắn thay lòng, không yêu tỷ nữa."
Hừ, Dịch Dao thầm cười khẩy trong lòng.
Cô gái này... tự tin quá ha.
Mặc dù tự tin rất tốt nhung tự tin mù quáng thì...
"Được thôi, kệ ngươi đó." Dịch Dao gật đầu, ánh mắt ung dung chắc chắn: "Nhưng ta phải nói trước cho ngươi biết, chắc chắn ngươi sẽ thua."
Trong mơ nàng từng thấy cảnh sau khi nàng chết, Dung Huân đã làm những gì.
Dáng vẻ khi tình cảm chân thành đã chết, trong lòng đau khổ bi thương không thể giả được. Với tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy, Dịch Dao tin Dung Huân, dù Lâm Ngộ An còn sống, hắn cũng sẽ không thay lòng.
Lâm Ngộ An hừ nói: "Tỷ tỷ, tỷ là quá khứ của hắn, còn ta là tương lai của hắn, ai thua ai thắng còn chưa nói chắc được đâu."
"Mỏi mắt mong chờ."
Dịch Dao nói xong câu này thì không muốn dây dưa với Lâm Ngộ An nữa, quay đầu đi ra khỏi phòng nàng ta, lên phòng bao riêng trên tầng hai của Xuân Mãn Lâu.
Trong nhã gian, Dung Huân đang hâm rượu, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng mặt lên tươi cười, thấy Dịch Dao u ám đi tới bèn hỏi.
"Ai chọc giận Dao Dao của chúng ta rồi? Nói cho ta biết, ta đi trút giận cho nàng."
Dịch Dao cầm một bình rượu lên, rót vào chén, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Dung Huân: "Còn có thể là ai? Lâm Ngộ An có vẻ ngoài giống ta chứ ai vào đây nữa."
"Nàng ta làm sao?" Mày Dung Huân hơi nhăn lại.
"Nàng ta muốn làm thiếp của huynh." Dịch Dao lườm một cái, tức giận một tay chống cằm, nhìn về phía Dung Huân, vẻ mặt giận dữ, "Ta phải nói với huynh trước nha, có nàng ta thì không có ta, có ta thì không có nàng ta."
Dung Huân hơi sửng sốt, bình tĩnh lại rồi đoán xem nàng và Lâm Ngộ An vừa nói chuyện gì, không nén nổi cười một cái trầm lặng.
"Huynh cười gì chứ?" Dịch Dao nhíu chặt mày lại trừng hắn.
Được lắm, nàng tức muốn chết rồi mà cái người này hả hê lắm đúng không?
Dung Huân lắc đầu, đặt chén rượu trên tay xuống, mắt nhìn thẳng gương mặt tức giận bừng bừng của nàng: "Ta chỉ cảm thấy vui, cuối cùng Dao Dao cũng thích ta một chút."
"Là sao?" Dịch Dao không hiểu.
"Dáng vẻ Dịch Dao ghen tuông, rất đẹp." Hắn chậm rãi nói.
Ánh mặt trời mùa thu ban chiều xuyên qua lớp giấy cửa sổ, biếng nhác rơi xuống gò má nàng, lúc Dịch Dao tức giận, môi sẽ hơi dẩu lên, cứ như trên mặt treo một ấm trà vậy.
Dáng vẻ sinh động đầy sức sống này khiến hắn thích không thể buông tay.
Kiếp trước là vậy, kiếp này cũng thế.
Hắn còn nhớ, lúc trước hắn cầu hôn Dịch Dao, nàng đồng ý nhưng trong mắt nàng không hề có tình cảm với đối phương, cứ như chỉ cảm thấy Dung Huân là một người tốt.
Hắn cảm thấy chắc chắn Dịch Dao nghĩ là, người trước mặt là người tốt, có thể gả cho hắn.
Đôi những đêm Dung Huân không thể ngủ được, hắn buồn vì Dịch Dao chỉ thấy hắn tốt chứ không thấy được niềm vui, sự yêu thích của hắn.
Khi Dịch Dao nói với hắn nàng sẽ cố gắng thích hắn, Dung Huân càng buồn hơn.
Bởi vì thích một người sẽ không cần cố gắng.
Khi Dung Huân cảm thấy cả đời này Dịch Dao thích hắn chỉ là vô vọng thì ánh mắt Dịch Dao nhìn hắn bỗng nhiên thay đổi.
Ánh mắt vừa giận vừa hờn này của con gái, trong kiếp trước, Dịch Dao từng nhìn Cảnh Chiến như thế.
Nghĩ tới đây, khóe môi Dung Huân không kìm nén nổi mà cong lên.
Thế chẳng phải là kiếp này Dịch Dao cũng có khả năng sẽ yêu hắn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT