Người này cứ kéo Hứa Tiên chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng dừng lại trong một ngôi miếu, thở hồng hộc. Lúc ấy, Hứa Tiên mới nhìn rõ được người này.
Người kéo tay cô chạy là một cô gái rất xinh đẹp, dưới đôi mày lá liễu là đôi mắt to tròn lay láy. Bởi vì chạy lâu nên hai má ửng đỏ cả lên.
“Cô không sao chứ?” Cô gái hé đôi môi anh đào, giọng nói trong trẻo như những viên ngọc trai rơi xuống khay ngọc.
“Tôi, tôi không sao. Cảm ơn cô đã cứu tôi.” Hứa Tiên ngây ngốc nhìn. Cô ấy thật là đẹp.
“Không cần cảm ơn.” Cô gái thả tay Hứa Tiên ra, lắc đầu.
“Tôi tên là Hứa Tiên, xin hỏi ân nhân tên gọi là gì?” Hứa Tiên nhìn cô gái trước mặt, hỏi.
“Dương Thiền, ta tên là Dương Thiền.” Cô gái cong môi cười. “Sao cô lại bị người ta bắt vậy? Ta nói cho cô biết nhé, đàn ông trong thiên hạ đều là kẻ xấu, không có ai là người tốt cả!” Cô gái tên Dương Thiền vừa rồi còn rất ôn hòa, nhưng nói tới đây thì mặt trở nên căm hận. Vẻ mặt trước và sau đó có thể so sánh với múa đổi mặt[1] trong Xuyên Kịch.
“Hả?” Hứa Tiên không theo kịp, tốc độ biến sắc của cô gái này cũng nhanh quá chứ.
“Linh lực của cô bị phong ấn rồi, để ta giải cho cô.” Dương Thiền vươn ngón trỏ ra, điểm nhẹ vào trán Hứa Tiên. Hứa Tiên liền cảm thấy có một luồng khí nóng lan tỏa khắp toàn thân. Cô tập trung tư tưởng, cảm nhận một chút, phát hiện mình đã có thể dùng linh lực.
“Cảm ơn, cô thật là lợi hại.” Hứa Tiên thật tình khen ngợi, nhưng lòng thì có chút nghi hoặc. Cô gái này lợi hại quá, nhưng là ai được nhỉ? Sao cô ta lại cứu mình?
“Không cần cảm ơn, cô ở lại chơi với ta coi như là báo đáp đi. Ta rất buồn, có một mình nên không biết làm gì cả.” Dương Thiền vểnh môi than thở.
Hứa Tiên chớp mắt nhìn, bỗng nhiên hoàn hồn, cảm thấy cái tên Dương Thiền này quen lắm nè. Nghe ở đâu rồi ấy nhỉ?
“Hứa Tiên, cô đang nghĩ cái gì vậy? Đi chơi với ta đi.” Dương Thiền lắc lắc cánh tay Hứa Tiên, tha thiết nhìn cô.
“À, được.” Hứa Tiên gật đầu, nghi hoặc. “Dương cô nương, cô…”
“Gọi ta là Dương Thiền đi. Hứa Tiên, mùi hương trên người cô thật là thơm, ta rất thích.” Dương Thiền nói xong thì khịt khịt mũi, ngửi người Hứa Tiên.
Hứa Tiên hết biết nói gì. Đây là hành động gì vậy chứ?
“Hứa Tiên, ta buồn quá à, đi chơi với ta đi. Đại ca và nhị ca cả ngày không biết bận cái gì mà không chịu chơi với ta.” Dương Thiền tức tối nói.
Hứa Tiên cảm thấy cái tên Dương Thiền này quen lắm nè, nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu. Cô vô tình ngẩng đầu nhìn bức tượng giữa miếu.
“Nhị Lang Thần, Dương Tiễn.” Hứa Tiên hô lên, lòng cực kỳ ngạc nhiên, cũng tự động nhớ ra sao cái tên Dương Thiền này lại quen đến thế. Dương Thiền chính là em gái của Nhị Lang Thần mà, cũng chính là Tam Thánh Mẫu!
“Hả? Cô biết nhị ca ta sao?” Dương Thiền tròn mắt xinh đẹp nhìn Hứa Tiên, nghi hoặc.
“Nhị Lang Thần ấy à, anh tuấn khôi ngô, oai phong nghiêm chính, rất lợi hại!” Hứa Tiên rất sùng bái Nhị Lang Thần, cho nên khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Hả?” Dương Thiền ngẩn ngơ, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, dường như nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Hình như cô nói cũng có lý.”
“Sao lại cũng có lý thôi? Nhị Lang Thần á, ngài ấy rất lợi hại, rất nổi tiếng.” Hứa Tiên hơi kích động. Cô vốn không tin thần phật gì, nhưng sau khi đến với thế giới này, cô mới biết thần phật là có thật. Qua các truyền thuyết về Nhị Lang Thần, Hứa Tiên rất tôn kính ngài.
Dương Thiền chớp mắt, người Hứa Tiên nói chính là nhị ca của mình sao? Nàng ta rất muốn hỏi ra câu này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng ráng kiềm nén.
Trong lúc Dương Thiền và Hứa Tiên không chú ý, bức tượng trong miếu bỗng lặng lẽ chớp mắt.
“Hứa Tiên, đừng nói chuyện đó nữa, chúng ta đi chơi đi.” Dương Thiền lại lắc lắc tay Hứa Tiên, thúc giục.
“Ừm, Dương Thiền à, tôi phải đi tìm tướng công của tôi, chắc bây giờ huynh ấy đang tìm tôi khắp nơi, nhất định là đang lo lắng cho tôi lắm.” Hứa Tiên nói.
“Tướng công? Cô có tướng công rồi sao?” Giọng Dương Thiền bỗng lớn hơn: “Đàn ông trên thế gian này không có ai là tốt cả.”
“Ai nói với cô thế chứ?” Hứa Tiên dở khóc dở cười, rốt cuộc là ai nhét cái tư tưởng này vào đầu Dương Thiền chứ? “Vậy đại ca và nhị ca của cô, họ cũng là đàn ông mà.”
“À, bọn họ ấy à…” Dương Thiền sững ra, sau đó rầu rĩ chau mày, một lúc sau mới nói: “Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”
Hứa Tiên bỗng thấy muốn ngất xỉu.
“Ai nói với cô là đàn ông trên thế gian này không có ai là người tốt?” Hứa Tiên bất lực hỏi.
“Bí mật.” Dương Thiền lắc đầu, sau đó kéo tay Hứa Tiên. “Đi, chúng ta đi chơi.”
“Không được, tôi phải đi tìm tướng công đã.” Hứa Tiên lắc đầu. Chắc chắn bây giờ Tiểu Bạch đang lo lắng lắm.
“Không được đi, đi chơi với ta.” Dương Thiền níu tay Hứa Tiên, không chịu buông.
“Dương Thiền, đừng có quấy mà, chắc chắn bây giờ tướng công của tôi đang sốt ruột tìm tôi.” Hứa Tiên bất lực nói. “Tìm tướng công của tôi trước, báo cho huynh ấy biết tôi bình an rồi tôi chơi với cô sau được không?”
Dương Thiền cau mày nghĩ ngợi, cuối cùng do dự gật đầu, nhưng lại nói: “Tướng công của cô là ai? Ta bảo nhị ca của ta đi báo giúp cô, cô ở lại chơi với ta.”
Hứa Tiên nhếch môi tính từ chối nhưng Dương Thiền không đợi Hứa Tiên nói liền nắm tay cô, chạy tới trước bức tượng, vỗ chân bức tượng. “Nhị ca, muội có chuyện tìm huynh, mau ra đây.”
Hứa Tiên ngẩn người, nhìn bức tượng, không biết làm sao.
Một lúc sau mà bức tượng vẫn không có phản ứng gì, Dương Thiền sốt ruột, vỗ chân nó càng mạnh hơn.
Một lát sau, một vầng sáng trắng lóe lên, chói đến nỗi Hứa Tiên và Dương Thiền đều phải nheo mắt lại. Khi vầng sáng biến mất, trước mặt Hứa Tiên là một mĩ nam mặc áo giáp bạc, tay cầm kích, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt sáng như sao, đôi môi mỏng hơi mím lại. Đáng chú ý nhất là con mắt thứ ba dựng đứng giữa hai lông mày, không giận mà uy.
Hứa Tiên há hốc mồm nhìn cảnh xuất hiện đầy ấn tượng của Nhị Lang Thần, trong nhất thời không suy nghĩ gì được.
“Nhị ca, huynh đi giúp Hứa Tiên báo bình an cho tướng công cô ấy đi, muội bận lắm, không đi được.” Dương Thiền tùy tiện vung tay lên, sai bảo Nhị Lang Thần, lòng vẫn đang nghi hoặc là sao hôm nay nhị ca xuất hiện khác với mọi ngày quá vậy.
“À, cô chính là Hứa Tiên?” Giọng Nhị Lang Thần rất có sức thu hút, hắn quay đầu nhìn Hứa Tiên, hỏi.
“Phải phải, tôi là Hứa Tiên.” Hứa Tiên vội vã gật đầu. Cô cảm thấy chắc lúc này mắt mình đã sáng như sao rồi. Nhị Lang Thần, là Nhị Lang Thần đó. Một Nhị Lang Thần sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô.
“Tướng công của cô là ai?” Nhị Lang Thần tiếp tục dùng giọng nói mê người của mình hỏi Hứa Tiên.
“Tiểu Bạch, Bạch Tố Trinh.” Hứa Tiên nghe thấy hắn hỏi tới tướng công thì lập tức hoàn hồn lại, nói hơi vội. “Chắc chắn huynh ấy đang tìm tôi, nhất định huynh ấy đang lo lắng lắm, để tự tôi về được không?”
“Cô ở lại chơi với muội muội của ta, để ta đi là được.” Ngoài dự kiến của Hứa Tiên, Nhị Lang Thần bỗng nói câu này.
Hứa Tiên hả một tiếng, cô không ngờ Nhị Lang Thần cũng điên theo Dương Thiền.
“Nhị ca, vậy huynh đi mau đi.” Dương Thiền vui quá, vội vàng giục hắn.
Nhị Lang Thần không lập tức đi ngay mà đứng nguyên đó nhìn Hứa Tiên, vẻ mặt như có gì muốn nói, còn có vẻ e ngại ngượng ngùng. Ít nhất ở trong mắt Hứa Tiên là vậy.
Bỗng nhiên, ngôi miếu trở nên yên ắng.
Hứa Tiên chả hiểu gì nên có chút bất an.
Một lúc sau, ngay lúc Hứa Tiên cảm thấy chuyện có vẻ khác thường thì Nhị Lang Thần cũng từ từ lên tiếng, giọng rất trầm: “Hứa Tiên, những gì cô nói lúc nãy là thật chứ?”
“Cái gì?” Hứa Tiên nghi hoặc.
“Lúc nãy cô nói anh tuấn khôi ngô, oai phong nghiêm chính.” Nhị Lang Thần từ tốn nói.
Hứa Tiên ngạc nhiên. Nhị Lang Thần nói thế là có ý gì? Còn nữa, giọng nói kỳ quái ấy là sao?
“Đượng nhiên là thật.” Hứa Tiên gật đầu thật mạnh.
“À.” Mặt Nhị Lang Thần không có chút biểu cảm, chỉ bình thản gật đầu, sau đó nói: “Ta đi báo bình an giúp cô, nhà cô ở đâu?”
Hứa Tiên nói địa chỉ nhà mình, lại vội vàng nói: “Ừm, Nhị Lang Thần à, tướng công của tôi, huynh ấy… huynh ấy không phải người, mà là một con rắn, nhưng huynh ấy tốt lắm.” Hứa Tiên nói ra thân phận của Bạch Tố Trinh, miễn cho đến lúc ấy, Nhị Lang Thần chợt nổi cơn hàng yêu trừ ma thì thảm.
“Được.” Nhị Lang Thần nói ngắn gọn, nhưng vẫn chưa nhúc nhích.
Hứa Tiên không hiểu được hắn ta có ý gì, do dự một lát mới dè đặt nói “Nhị Lang Thần, còn có việc gì không?”
“Không có.” Nhị Lang Thần lắc đầu.
Vậy ngài còn đứng đó làm cái quái gì nữa? Hứa Tiên muốn phát điên lên, nhưng không dám thể hiện ra.
Dương Thiền lại lắc lắc cánh tay Hứa Tiên. “Hứa Tiên, đi chơi với ta đi.”
Hứa Tiên không nhúc nhích, nhìn Nhị Lang Thần. Rốt cuộc Nhị Lang Thần cũng tằng hắng một tiếng rồi vung cái kích bạc lên, thu nhỏ nó lại, xoay người tung áo choàng bạc, đi ra ngoài.
“Không hổ là Nhị Lang Thần, đúng là có khí thế.” Hứa Tiên nhìn động tác của Nhị Lang Thần, lẩm bẩm.
Bước chân của Nhị Lang Thần hơi khựng lại, đưa tay hất lọn tóc trước trán, lúc ấy mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
“Không nói rõ được. Chúng ta đi chơi thôi.” Nói xong kéo Hứa Tiên ra ngoài.
Không biết tại sao, lòng Hứa Tiên bỗng cảm thấy bất an.
———
[1] Đổi mặt: là một kỹ xảo đặc sắc trong Xuyên Kịch – Tứ Xuyên. Diễn viên có thể đổi mặt nạ nhanh như chớp trong vòng 1-2 giây, cứ như là biến ra một khuôn mặt mới vậy. Xem ở đây để biết thêm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT