Sáng sớm hôm đó, Hứa Tiên thức dậy làm vệ sinh xong, soi gương làm dáng. “Chậc chậc, thật ra tuy thân hình này ngực nhỏ chút xíu nhưng dung mạo thì cũng không tồi.” Hứa Tiên tự kỷ vuốt mặt, nhìn ngắm người trong gương. Người trong gương cũng có thể coi là giai nhân thanh tú, giả trai thì cũng thành một tiểu thụ loại thượng hạng… Xùy xùy, nhầm rồi, giả trai thì cũng phong độ, tao nhã, lịch sự chứ. Sờ mặt xong, Hứa Tiên lại cảm thấy có chút tiếc nuối mà sờ ngực, sau đó không nén được mà thở dài một hơi. Trước kia của cô tới 36D lận à, bây giờ lại thành hai cái bánh bao Vượng Tử[2]. Nhưng thôi, còn có thể lớn nữa mà, bây giờ đang trong giai đoạn dậy thì. Có điều cứ bó chặt thế này thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển mất. Hứa Tiên nghĩ ngợi xong, bèn thả lỏng miếng vải buộc ngực ra chút xíu, tìm bộ đồ rộng chút để mặc, lúc này mới hài lòng gật đầu với người trong gương.

“Hán Văn à, Hán Văn!” Hứa Kiều Dung ở bên ngoài hả họng hét lớn. “Tới giờ đến Khánh Dư Đường rồi.”

“Biết rồi, ra đây, ra ngay đây!” Hứa Tiên cũng hả họng đáp lại.

Trước khi đi, Hứa Kiều Dung lại căn đi dặn lại mấy chục lần, đại khái như đi đường chú ý an toàn, đến Khánh Dư Đường phải kính trọng Vương viên ngoại, phải cố gắng học tập… bla bla. Hứa Tiên tỏ vẻ rất kiên nhẫn, chuyện nào cũng gật đầu. Sau khi cha mẹ hai người mất sớm, Hứa Kiều Dung vừa là cha vừa là mẹ, nỗi vất vả không thể tả hết. Hứa Tiên rất hiểu điều này. Mấy hôm nay ở chung, Hứa Tiên cũng rất có tình cảm với Hứa Kiều Dung.

“Được rồi tỷ à, tỷ không cần lo lắng, đệ không còn nhỏ nữa, biết cách lo cho mình mà. Tỷ đừng có vất vả quá, đợi đệ có tiền… à, đợi đệ có sự nghiệp rồi, nhất định sẽ cho tỷ cuộc sống tốt đẹp hơn.” Hứa Tiên đổi cách nói nho nhã hơn, an ủi Hứa Kiều Dung. Hai cụm từ sự nghiệp và tình yêu, tiền tài và gái đẹp cũng có ý nghĩa như nhau, nhưng nghệ thuật sử dụng ngôn từ nằm trong đó. Cái trước thì vĩ đại, còn cái sau thì dung tục, cho nên Hứa Tiên mới sửa miệng. Mà lời này lại làm Hứa Kiều Dung vui mừng khôn kể, nước mắt cũng chực trào ra.

Tạm biệt Hứa Kiều Dung, Hứa Tiên đi ra ngoài. Trước hết mua hai cái bánh bao như thường lệ, sau đó vừa đi vừa ăn cho tới Khánh Dư Đường.

Đi đến bên bờ Tây Hồ, lúc này du khách rất nhiều. Hứa Tiên ngáp một cái, cố nén nước mắt sắp chảy ra. Cuộc sống ở cổ đại thật là đau khổ. Tối không có net, không có game, đành phải lết lên giường cho sớm. Thế nhưng vấn đề là không ngủ được. Miên man suy nghĩ cả đêm cho nên sáng nay mới vật vờ ra thế này.

Lúc Hứa Tiên đang thả hồn treo ngược cành cây thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, chặn đường của cô lại. Cô nheo mắt nhìn thì thấy một cái đầu trọc. Đầu trọc?

“A di đà Phật, tiểu tăng thấy ấn đường của thí chủ biến thành màu đen, e là mấy ngày tới sẽ có họa giáng xuống…” Gã đầu trọc nói, hơn nữa vừa mở miệng là không có chuyện tốt.

Hứa Tiên trợn mắt nhìn người trước mặt, là một hòa thượng, còn là một hòa thượng trẻ tuổi, rất đẹp trai. Gã mặc một cái áo cà sa màu vàng rực, tay phải cầm một cái gậy, tay trái cầm một cái bát lớn bằng vàng, nhìn Hứa Tiên với vẻ mặt sâu xa thần bí.

“Thôi thôi thôi!” Hứa Tiên vung tay ngăn lại những lời thao thao bất tuyệt của gã hòa thượng.

“Thí chủ, chúng ta gặp được nhau là có duyên, tiểu tăng có thể giải mối nguy này cho thí chủ, chỉ cần thí chủ…” Hòa thượng trẻ tuổi đẹp trai kia lại nói tiếp.

“Im miệng! Ngươi là Đường Tăng sao, dai như giẻ rách!” Hứa Tiên bị nói riết đau đầu, mở miệng quát bảo đối phương dừng lại. Cái cách nói chuyện của tên lừa đảo này, đúng là thần côn chính hiệu.

“Hả? Tiểu tăng pháp hiệu Pháp Hải, không phải Đường Tăng.” Hòa thượng đẹp trai trước mặt nói.

Hứa Tiên bị hóa đá ngay lập tức. Pháp Hải? Pháp Hải?

“Thí chủ, có phải gần đây cảm thấy tinh thần và thể xác rã rời? Đó là vì tai nạn đến gần. Chỉ cần thí chủ chịu bỏ hai lượng bạc tiền nhang đèn thì tiểu tăng nhất định sẽ giúp thí chủ hóa nguy thành an.” Pháp Hải nói thao thao bất tuyệt.

“Bà nó!” Cuối cùng Hứa Tiên cũng thoát khỏi trạng thái hóa đá, không dám tin mà nhìn gã hòa thượng lừa đảo rất đẹp trai trước mặt. Má ơi, Pháp Hải trẻ thế sao? Pháp Hải đẹp trai thế sao? Pháp Hải là tên lừa đảo hay lải nhải thế sao? Đây là thế giới quỷ quái gì vậy chứ?

“Thí chủ, chỉ cần hai lượng bạc…” Pháp Hải vẫn thao thao bất tuyệt làm hại lỗ tai của Hứa Tiên.

Hứa Tiên thì lại đang cúi đầu xuống đất tìm thứ gì đó?

“Thí chủ, người đang tìm gì vậy?” Pháp Hải nghi hoặc hỏi.

“Ta đang tìm cục gạch.” Hứa Tiên đáp.

“Tìm gạch làm cái gì?” Pháp Hải càng khó hiểu.

“Để đập đầu mi.” Hứa Tiên ngẩng đầu, nghiến răng nói.

“Ấy, thí chủ, mặt người hồng hào, diện mạo chính trực, có tướng đại phú đại quý, chỉ một thời gian nữa sẽ lên như diều gặp gió…” Pháp Hải nói với vẻ rất trang trọng.

“Cút qua một bên.” Môi Hứa Tiên giần giật, nhìn gã thần côn trước mặt, ráng nhịn không đập gã. Đây chính là cao tăng đắc đạo Pháp Hải sao? Đây là trụ trì Kim Sơn Tự Pháp Hải sao? Đây là Pháp Hải pháp lực cao thâm, từng đánh Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh te tua tơi tả sao? Trời ạ, kêu sét tới đánh chết ta đi.

Nhìn bóng lưng đang đi xa của Pháp Hải, phải một lúc lâu Hứa Tiên mới hoàn hồn lại.

“Thí chủ, tiểu tăng thấy ấn đường của người biến thành màu đen, xin hỏi gần đây có thấy mệt mỏi rã rời hay không…” Thấy Pháp Hải lại chặn một người đi đường, lặp lại những lời vừa rồi, Hứa Tiên muốn ói cũng không còn sức.

Mặc dù Pháp Hải này làm cho Hứa Tiên rất kinh ngạc nhưng Hứa Tiên cũng hiểu được một đạo lý: trân trọng sinh mệnh, cách xa Pháp Hải. Trong TV, Pháp Hải đã hại cả nhà Hứa Tiên rất thê thảm.

Nghĩ đến đây, Hứa Tiên nhanh chóng rời xa chỗ vừa rồi.

Qua Đoạn Kiều, Hứa Tiên mới chịu giảm tốc độ.

Trong ngôi đình không xa trước mặt, hai nam tử anh tuấn đang nhìn Hứa Tiên sắp đến gần bọn họ. Bạch Tố Trinh vẫn áo trắng tung bay, không nhuốm bụi trần, gương mặt tuyệt mỹ vẫn không chút biểu cảm. Mỹ nam áo xanh thì nhíu mày nhìn Hứa Tiên đang đến gần, nhìn Hứa Tiên há miệng ra ngáp không chút lịch sự, vẻ khinh bỉ trong mắt càng nhiều.

“Làm sao bắt chuyện với cô ta đây?” Công tử áo xanh buồn bực hỏi. Hắn xuống trần đã mấy ngày rồi nên cũng biết một vài đạo lý của nhân gian, hiểu rằng nếu đột nhiên bước tới chào hỏi: “Ê, ngươi có nguyện vọng gì?” thì trăm phần trăm đối phương sẽ tưởng hắn là đồ điên.

Bạch Tố Trinh không trả lời, chỉ vung tay lên một cái, một cây trâm vàng lấp lánh liền rơi xuống dưới chân Hứa Tiên.

“Đại ca, chiêu này của huynh thật lợi hại.” Công tử áo xanh lên tiếng khen ngợi. Như vậy, thứ nhất có thể bắt chuyện. Thứ hai, có thể thăm dò xem tiểu tử này có tham lam hay không? Tham tiền thì dễ thôi.

Bạch Tố Trinh đóng mặt lạnh, không để ý đến lời khen của công tử áo xanh mà chỉ nhìn hành động của Hứa Tiên cách đó không xa.

Lúc này, Hứa Tiên đang dương dương đắc ý mà đi, bỗng cảm thấy dưới chân có gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một cây trâm sáng lấp lánh.

“Ái chà!” Hứa Tiên cúi người nhặt cây trâm tinh xảo dưới đất lên, cau mày nhìn vật trong tay. Chất lượng vàng của cây trâm này không tồi, làm cũng rất tinh xảo, xem ra là rất đắt. Hứa Tiên chớp mắt, không biết đang nghĩ gì. Công tử áo xanh hơi thất vọng, bởi vì Hứa Tiên không có nhặt lên là cho vào túi ngay.

Đúng lúc này, Bạch Tố Trinh từ từ bước tới, nhìn Hứa Tiên đang ngẩn người, thản nhiên nói: “Cây trâm này là của ta.”

Hứa Tiên hoàn hồn lại, nhìn người đang nói chuyện trước mặt. Vừa nhìn thấy dung mạo của người đó thì lập tức chấn kinh. Mỹ nam! Trai đẹp! Như tiên trên trời, hào hoa phong nhã. Ái chà chà, còn có từ nào để hình dung nữa ta? Hứa Tiên bỗng chốc cạn vốn từ, ngẩn ngơ mà nhìn người trước mặt, không nói nên lời. Pháp Hải vừa nãy rất đẹp, nhưng người thì mặc cà sa, mặt thì như kẻ lừa đảo, miệng thì dai như giẻ rách nên đã làm tan biến mất cảm giác đẹp trai ấy. Nhưng mỹ nam trước mặt thì khác, rất phiêu dật, rất phi phàm.

“Ê, đại ca của ta đang nói chuyện với ngươi đấy. Trâm này là của bọn ta làm rơi.” Công tử áo xanh nhíu mày, bực bội nói. Nhìn bộ dáng đực người ra của Hứa Tiên, trong lòng hắn càng khó chịu.

Lại là mỹ nam? Ánh mắt Hứa Tiên chuyển sang công tử áo xanh bên cạnh. nhưng vừa nhìn đến vẻ khinh bỉ trong mắt hắn, Hứa Tiên lại nhíu mày, thu hồi vẻ phơi phới vừa rồi. Xí! Chảnh gì mà chảnh? Ai cũng yêu thích cái đẹp, thấy hai người trước mặt không tồi, thưởng thức chút xíu thôi, còn tưởng mình ngon lắm sao? Hứa Tiên là một trạch nữ, mặc dù hay tùy tiện, hay cười cợt nhưng không phải đứa mê trai, cũng không quen đem mặt mình đi bợ mông kẻ khác.

“Của mấy người sao? Có gì chứng minh là mấy người làm rơi? Hai tên đàn ông mang theo trâm trên mình?” Hứa Tiên lắc lắc cây trâm trong tay, còn dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn.

“Chúng ta nói là của chúng ta thì đương nhiên là của chúng ta.” Công tử áo xanh thấy Hứa Tiên đột nhiên thay đổi thái độ, trong lòng thầm ngạc nhiên nhưng miệng thì vẫn không chịu thua.

“Vậy ta nói đây là trâm của tỷ muội kết nghĩa của con gái của em gái bà thím hàng xóm nhà ta làm rơi, ta đàng hoàng chính chính nhặt lên chuẩn bị đem trả đó.” Hứa Tiên trúc trắc tuôn một tràng, thấy công tử áo xanh định nói gì nên bèn giành nói trước, còn đáp trả bằng câu hắn vừa nói: “Ta nói phải thì đương nhiên là phải.”

“Ngươi!” Công tử áo xanh chưa từng đụng phải người nào nhanh mồm nhanh miệng như thế, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết giương mắt nhìn Hứa Tiên.

“Trên cây trâm có khắc một chữ bạch.” Lúc này Bạch Tố Trinh mới lạnh lùng nói câu này.

Hứa Tiên cúi đầu nhìn cây trâm. Ồ, quả nhiên là có một chữ bạch.

“Ta họ Bạch.” Bạch Tố Trinh từ tốn nói thêm một câu.

“Thật là của ngươi?” Hứa Tiên lắc lắc cây trâm, nghi hoặc. Thế nhưng trong lòng cảm thấy hơi là lạ, rốt cuộc là chỗ nào? Tình cảnh này hình như quen quen.

“Đương nhiên là của đại ca nhà ta.” Công tử áo xanh lấy lại khí thế.

“À, của ngươi thì trả cho ngươi.” Hứa Tiên tiện tay quăng qua, ném cây trâm cho Bạch Tố Trinh. Sau đó lắc đầu, nói một câu “tạm biệt” rồi đi thẳng. Hai người này đẹp thì có đẹp, nhưng không phải đồ ăn của cô. Người thì mặt lạnh như băng, người thì vừa thấy cô là tràn ngập khinh bỉ. Cô cũng là người có chí khí, trai đẹp thì giỏi lắm sao? Xí! Hứa Tiên bực bội, thầm rủa.

“Này!” Công tử áo xanh choáng váng, nhìn bóng dáng Hứa Tiên mà không biết làm sao. Thế là xong chuyện rồi sao? Hai mục đích lúc đầu hình như đã đạt được một cái, là đã bắt chuyện với Hứa Tiên, nhưng mà dường như chẳng đâu vào đâu. Về phần tham tiền, vẫn chưa nhìn ra được hắn có tham hay không?

Hứa Tiên coi như không nghe thấy tiếng gọi đằng sau, đi thẳng về phía trước.

Bạch Tố Trinh đứng tại chỗ, tay cầm cây trâm vàng, nhìn bóng Hứa Tiên đang dần đi xa, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

———

[1] Thần côn: Những kẻ lừa đảo, mượn danh thần phật để lừa gạt tiền tài, trục lợi

[2] Thương hiệu bánh bao nổi tiếng của Trung Quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play