Bên ngoài chung cư không có ai, ra khỏi tiểu khu có thể nhìn thấy một ít ánh đèn, nhưng chỉ có một bên đường có đèn thắp sáng.
Lý Mai đi theo phía sau Trần Chấn, nhìn chằm chằm bóng dáng của anh.
Đến bãi giữ xe, cô nhịn không được mở miệng hỏi: "Cậu tặng cho Khâu Linh con búp bê lớn như vậy, chắc tốn không ít tiền nhỉ."
"...... Thì cũng mấy ngàn tệ thôi." Trần Chấn nói.
Nói nghe thật nhẹ nhàng, Lý Mai cảm giác miệng có chút đắng.
Hai người bọn họ làm việc trong cùng một công ty, lại là bạn đại học bốn năm, chẳng lẽ cô còn không biết rõ gia cảnh và tiền lương của anh sao?
Trần Chấn được sinh ra trong một gia đình rất bình thường, từ lúc lên đại học ngoại trừ học kỳ đầu tiên, về sau tiền sách vở và phí sinh hoạt đều do anh tự đi làm thêm kiếm được, những chuyện này cô đều biết.
Về phần con búp bê kia, trước kia cô cũng từng biết và chơi qua loại này, nhưng con này được làm tinh xảo như vậy, còn cao gần nửa người Trần Chấn, ít nhất cũng phải một mét.
Món đồ này tuyệt đối không có khả năng dưới một vạn tệ.
Cái này đã tương đương một tháng tiền lương của anh ấy, lúc trước Trần Chấn còn nói sẽ tiết kiệm tiền để mua nhà, nhưng chỉ vì một cái sinh nhật lại ra tay hào phóng như thế, thật sự là cô không nghĩ tới.
Trước khi đến cô có hỏi qua Trần Chấn sẽ tặng cái gì, lúc ấy anh nói chắc chắn Khâu Linh sẽ thích.
Đẹp như vậy, không thích mới là lạ.
"Mấy ngàn tệ, lại còn rất quý." Lý Mai nói: "Nhưng nhìn qua bộ dáng của Khâu Linh hẳn là rất thích nó, cậu tặng món quà này rất đúng."
Trần Chấn không trả lời, nhưng vẻ mặt vui hơn rất nhiều, cô từ đằng sau nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Điều này cũng làm cho Lý Mai biết hiện tại anh vẫn còn thích Khâu Linh, từ trước đến nay, vẫn không thay đổi.
Lúc học đại học, Khâu Linh và hai người bọn họ không học cùng khoa, mà là cùng một hội, bởi vì tham gia hoạt động nhiều mới quen biết nhau, sau đó lại trở thành bạn tốt.
Khâu Linh lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng rộng rãi, Trần Chấn bị hấp dẫn là chuyện đương nhiên.
Nhưng bọn họ không biết, Lý Mai từ khi còn là sinh viên năm nhất đã yêu thầm Trần Chấn, nhưng vẫn luôn không nói ra, sau lại gặp được Khâu Linh, thì càng không thể mở miệng được.
Mãi cho đến bây giờ, cũng đã bảy tám năm.
Lý Mai chủ động nói đến chuyện này, thuận miệng nói: "Lúc nãy tớ thấy cậu ôm con búp bê, chắc cũng hơi nặng nhỉ."
Trần Chấn dừng một chút, không trả lời vấn đề này, mở cửa xe, "Lên xe đi, cũng không biết khi nào mới về đến nhà."
Lý Mai ngồi vào ghế sau.
Từ phía sau kính chiếu hậu cô có thể nhìn thấy mặt Trần Chấn, khuôn mặt trước sau như một làm cô mê muội, nhưng nghĩ đến tình cảm của anh đối với Khâu Linh, trong lòng lại nghẹn muốn chết.
Lúc học đại học đã bị từ chối, thế mà bây giờ vẫn còn thích cô ấy như vậy.
Dọc theo đường đi hai người đều không nói chuyện, một chút cũng không giống như bộ dáng hồi đại học, cho đến hơn nửa giờ sau, Trần Chấn ngừng xe ở ven đường,
"Tới rồi."
Nhà của Lý Mai nằm ở đoạn đường này, cô mở cửa xe, thời điểm muốn đóng cửa bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, "Đúng rồi, hình như Khâu Linh và Lục Kiến đang yêu nhau."
"Vừa rồi Lưu Hoan Tâm nói với tớ, Tiền Vân đoán như vậy." Ánh mắt Lý Mai liếc nhìn sắc mặt của anh, phát hiện không ra biểu cảm gì, "Cậu không buồn sao?"
Trần Chấn nói: "Tớ buồn cái gì?"
Lý Mai nói: "Khâu Linh vẫn luôn không thích cậu, vì cái gì mà cậu còn thích cô ấy như vậy?"
"Đây là chuyện riêng của tớ." Trần Chấn liếc mắt nhìn cô, "Lý Mai, cậu không cần phải xen vào giữa tớ và cô ấy, trời tối rồi, cậu trở về nhớ chú ý an toàn."
Đối với chuyện Lý Mai thích chính mình, sao anh có thể không cảm giác được chứ.
Lý Mai mất mát nói: "Tớ về trước đây, cậu chú ý an toàn."
Cô xoay người rời đi.
Trần Chấn hạ cửa kính xuống, nhìn người kia biến mất nơi cuối đường, lạnh lùng mà hừ một tiếng, xoay tay lái, nhanh chóng rời khỏi.
Chờ anh đi xa, Lý Mai mới lại một lần nữa xuất hiện ở giao lộ.
***
Thẩm Nguyên Gia ở dưới lầu của chung cư nhìn quanh một chút, phát hiện ra xe của mình.
Lộc Nguyệt đã tới, xe dừng ở vị trí cách cô không xa lắm, Thẩm Nguyên Gia ngồi vào trong xe, mở miệng nói: "Trước cứ từ từ đã, đợi một chút hẳn đi."
Tên hung thủ kia chắc chắn không biết xe này là của cô, hơn nữa trời cũng đã tối.
Bóng đêm buông xuống, chỉ có đèn đường vẫn đang sáng, bị lá cây che lấp, rơi trên mặt đất từng mảng bóng râm, thoạt nhìn có chút mơ hồ.
Hơn mười phút trôi qua, Lộc Nguyệt đột nhiên hỏi: "Thẩm tiểu thư, chị đang đợi cái gì sao?"
Thẩm Nguyên Gia nói: "Nhìn xem có người nào xuất hiện hay không."
Thật ra thì người này có thể không nhất định sẽ xuất hiện ở chỗ này, bởi vì nơi đây có camera giám sát, mặc dù có góc chết, nhưng hẳn là có thể quay đến.
Trừ phi camera có vấn đề hoặc bị hỏng.
Đang suy nghĩ, Thẩm Nguyên Gia nhìn về phía cây cối, nhìn không rõ lắm, cô dứt khoát đi hỏi Lộc Nguyệt, "Em thấy camera có đang hoạt động không?"
Lộc Nguyệt hạ cửa xe xuống nhìn, sau một lúc mới nói: "Không có."
Trong lòng Thẩm Nguyên Gia lộp bộp một tiếng.
Camera giám sát của cả tiểu khu không thể nào không hoạt động được, trong tình huống bình thường có lẽ là do người làm thì đúng hơn, trước đó cô đã gặp qua không ít lần.
Sợ là hung thủ đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.
Mãi cho đến hơn nửa tiếng sau, ngay cả tới bóng của con ma cũng không có, đôi mắt Thẩm Nguyên Gia cũng đau, cô xoa xoa khóe mắt, nhỏ giọng nói: "Lộc Nguyệt, đợi lát nữa nếu thấy có người thì em ngay lập tức gọi chị nhé."
Hai người cùng quan sát dù sao vẫn tốt hơn một người.
......
"Thẩm tiểu thư, đó có phải là người chị đang đợi không?" Giọng nói của Lộc Nguyệt làm cho Thẩm Nguyên Gia đang mơ màng sắp ngủ lập tức bừng tỉnh, cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì không hạ cửa xe xuống, cho nên hình ảnh không rõ ràng lắm.
Có người đang đi về hướng chung cư.
Thẩm Nguyên Gia đoán đây có thể là người sống trong chung cư, nhưng cái ý tưởng này giây tiếp theo liền bị xóa bỏ, bởi vì người kia ngừng lại chỗ bồn hoa, ngồi xổm xuống lục lọi gì đó một phút đồng hồ.
Rất nhanh sau đó, người nọ đứng dậy mở cửa đi vào trong chung cư.
Động tác ngồi xổm mò tìm đồ vật này quá là không cần thiết, đến nỗi Thẩm Nguyên Gia không thể không hoài nghi người này rốt cuộc là người trong chung cư, hay là hung thủ.
Cô xoay đầu hỏi: "Lộc Nguyệt, em cảm thấy mình có thể đối phó được người kia không?"
Lộc Nguyệt nói: "Có thể."
Thẩm Nguyên Gia vẫn là cảm thấy không thể mạo hiểm, cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Khâu Linh, qua hơn nửa phút mới kết nối được với bên kia.
"...... Làm sao vậy?" Giọng nói nghe mơ mơ hồ hồ.
"Khâu Linh, cô đang ngủ sao?" Thẩm Nguyên Gia hỏi.
Khâu Linh lên tiếng: "Ừ...... Tôi mới ngủ không được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, làm sao vậy, cô đã để quên thứ gì sao? Tôi đem qua cho cô."
Ngủ!
Thẩm Nguyên Gia chú ý vào chỗ này, theo bản năng nhìn qua thời gian trên di động, lúc này đã là 11 giờ 40 phút rồi.
Hôm nay là ngày tử vong của Khâu Linh.
Vậy nhất định là trong vòng hai mươi phút nữa, cô ấy sẽ bị hung thủ giết chết.
Thẩm Nguyên Gia chắc chắn tám mươi phần trăm người vừa mới ở bên bồn hoa tìm đồ kia chính là hung thủ!
Cô không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, nói thẳng: "Hiện tại cô hãy mau rời giường, đi đến phòng bếp lấy dao ngay! Sau đó trốn ở bên trong, đừng đi ra ngoài!"
Khâu Linh bị lời nói không đầu không đuôi này của cô làm cho bối rối, "Hả, cái gì?"
Cô vừa mới bị đánh thức, bây giờ còn đang ngơ ngác, đột nhiên nghe những lời này, căn bản liền phản ứng không kịp.
Thẩm Nguyên Gia cũng bắt đầu nóng nảy, hiện tại người nọ đang đi lên từ thang máy cũng không chừng.
Khâu Linh theo bản năng mà nghe theo lời cô nói, trở mình từ trên giường bò dậy, phòng khách cũng chưa thu dọn, lộn xộn chạy tới, cầm dao phay.
Sau đó mới trả lời: "Tôi cầm rồi......"
Cô cầm dao phay đứng ở trong phòng bếp, còn mặc áo ngủ, nếu như bị người khác nhìn thấy không chừng còn tưởng rằng cô bị mộng du.
Khâu Linh nhìn lại mình, dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái với những lời vừa rồi Thẩm Nguyên Gia nói, lại mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Thẩm Nguyên Gia hỏi: "Cô tin tôi không?"
Khâu Linh gật đầu: "Đương nhiên."
Sau khi trải qua sự kiện kia, cô liền biết bản thân mình cũng không có tiền đồ gì, Thẩm Nguyên Gia có triển vọng hơn cô rất nhiều, còn giúp đỡ cô.
Tuy rằng hiện tại yêu cầu của cô ấy tương đối kỳ quái, nhưng cũng không bắt cô phải làm ra chuyện thương thiên hại lí gì.
Thẩm Nguyên Gia đưa mắt nhìn Lộc Nguyệt đang ngồi ở ghế lái, hạ thấp giọng: "Đóng cửa phòng bếp lại, bất kể cô nghe được âm thanh gì cũng đừng đi ra ngoài, giả vờ như trong nhà không có ai."
Nghe được lời này, Khâu Linh dường như ý thức được điều gì, rất nhanh sắc mặt liền trắng bệch, "......Tôi chưa tắt đèn......"
Đèn phòng ngủ, đèn phòng khách cô đều mở...... Nhưng cô vẫn rất nhanh chóng tắt đèn phòng bếp, cầm dao phay, tim cô đập thình thịch, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
"Không có việc gì, cô đừng phát ra tiếng động là được." Thẩm Nguyên Gia an ủi nói.
Khâu Linh đang muốn trả lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh nhỏ vụn.
Chung cư này vốn dĩ không quá cao cấp, hơn nữa cũng không lớn, cho nên âm thanh mở cửa có cẩn thận như thế nào, cô vẫn có thể nghe được một chút.
Tim Khâu Linh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhịn không được nói: "...... Có, có người mở cửa!"
Chìa khóa căn hộ này chỉ có mình cô giữ, người ngoài căn bản sẽ không có, người mở cửa là ai, không cần nói cũng biết.
Rất nhanh, cửa bị mở ra, sau đó đóng lại.
Bởi vì vô cùng yên tĩnh nên Khâu Linh nghe rất rõ ràng.
Toàn bộ không gian chỉ có tiếng tim đập của cô, sau đó chính là tiếng bước chân ngoài phòng khách, đi vào phòng...... Từ phòng ra cửa...... Đều nghe được rõ ràng.
Tất nhiên là trong phòng không có ai, nên không có thu hoạch gì.
Giọng nói của Thẩm Nguyên Gia từ di động truyền tới: "Nếu đối phương tới gần phòng bếp, cô cũng đừng nhúc nhích hay di chuyển gì hết."
Khâu Linh căn bản cũng không dám trả lời.
Đầu dây bên kia không có âm thanh, nhưng ngược lại có tiếng hít thở nặng nề, Thẩm Nguyên Gia cũng ý thức được, chỉ sợ người kia đã vào được bên trong.
Thẩm Nguyên Gia ở bên dưới, nhìn thấy một người đi lên, nghĩ tới tài nghệ của Lộc Nguyệt, từ trong túi lấy ra bình xịt hơi cay mà mình chuẩn bị từ trước để phòng mấy tên dê xồm, "Chúng ta đi lên nhìn xem."
Trước đó cô để Lộc Nguyệt ở trong xe chờ đợi, chính là vì lúc này.
Lúc thang máy đang đi lên, cô còn đang an ủi Khâu Linh.
Mà Khâu Linh - người đang trốn trong phòng bếp lúc này, không chớp mắt mà nhìn theo bóng đen đang dừng lại ở trước cửa phòng bếp.
Cửa phòng bếp hơn một nửa phía trên là làm bằng pha lê, cho nên cô ngồi xổm trên mặt đất, nấp ở bên cạnh, ngẩng đầu cũng nhìn không thấy bộ dáng phía trên của người kia.
Tiếng bước chân di chuyển sang bên cạnh.
Bên cạnh là nhà vệ sinh, cô không có khóa cửa, vừa mở ra là có thể nhìn thấy bên trong có người hay không.
Khâu Linh đã đoán được cảnh tượng tiếp theo.
Đối phương nhìn thấy toilet không có ai, phòng bếp lại đóng cửa, chắc chắn sẽ biết cô đang trốn trong trong phòng bếp, tất nhiên sẽ đi vào tìm cô.
Di động truyền tới giọng nói của Thẩm Nguyên Gia: "Tôi tới đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT