Mấy chục giây trôi qua, giao diện weibo trên điện thoại vẫn không có gì biến chuyển.
Thẩm Nguyên Gia không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào, có chút nhẹ nhõm nhưng cũng có chút tiếc nuối.
Nếu cô có thể xem được ngày tử vong của mình và ảnh hiện trường thì hay rồi, lỡ đâu mà đột tử (chết đột ngột) thì còn có thể tránh cho sự việc xảy ra.
Nhưng bây giờ không xem được, chỉ có thể bỏ qua.
Có điều suy nghĩ lúc trước đã được nghiệm chứng. Nói cách khác, khi cô dùng weibo của mình để theo dõi người khác thì mới xuất hiện tiên đoán. Nhưng dùng weibo của mình thì không thể nào theo dõi được tài khoản của mình. Thẩm Nguyên Gia nghĩ có lẽ cô sẽ không bao giờ bói được khi nào mình đi chầu ông bà.
Như vậy cũng được, đỡ phải lo lắng đề phòng.
Được sống lại đã là một ân xá đối với cô, ngày tháng sắp tới cô phải sống sao cho thật đáng, về sau có chết đi cũng không có gì hối tiếc.
Thẩm Nguyên Gia vẫn dùng chiếc di động đang xài.
Cái weibo này cũng rất biết phân biệt chính chủ, chỉ có điều thời gian hiển thị của ảnh hiện trường quá ngắn, chỉ có một phút, cô phải hủy theo dõi rồi phải theo dõi lại nhiều lần mới tìm được đáp án.
Có điều ngẫm lại thì nếu kết quả vẫn luôn ở đó thì weibo của cô đúng thật không bình thường, hễ mở lên là thấy di ảnh của người khác, thật đáng sự.
...
Chi đội điều tra quyết định không rút dây động rừng.
Cả đội cũng không biết vì sao Giang đội lại bắt bọn họ xem ai đeo nhẫn, đồng hồ, lắc tay. Đúng là không chạm được đến cảnh giới suy nghĩ của anh ấy.
Nhưng dựa theo những phán đoán từ xưa tới nay thì Giang đội chưa bao giờ đoán sai. Những vụ án luôn như vậy, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến nhưng chỉ cần theo Giang đội thì sẽ biết được hung thủ là ai.
Chỗ ở của Lưu Tử Kiệt cũng không phải do công ty sắp xếp mà là cậu ta tự thuê. Trong khu chung cư có camera theo dõi, chỉ có vài chỗ là điểm mù.
Người trong đội chia thành ba nhóm, một nhóm xem camera, một nhóm âm thầm theo dõi Lưu Tử Kiệt, nhóm còn lại theo dõi Vương Trí và Trương Trí Viễn. Tuy rằng độ hiềm nghi của hai người còn lại không cao nhưng vẫn không thể lơ là.
Bọn họ đã từng xem video ở chung cư nơi Lưu Tử Kiệt ở, camera ở lầu hành lang cho nên mới có kết luận sau khi Lưu Tử Kiệt về nhà rồi thì không đi ra ngoài nữa.
"Tôi đã quan sát rồi, cậu ta ở căn hộ trong cùng hành lang, bên cạnh có một góc chết, cũng có khả năng đi ra từ chỗ đó nhưng đến giờ vẫn chưa bị ai nhìn thấy nên không biết có đúng hay không." Nhậm Lộ Lộ chỉ vào đoạn dừng lại trong video giám sát.
Lưu Hà Dương dán sát mắt vào màn hình "Nếu đi xuống từ đây thì cũng không phải không được."
Anh xoay đầu, "Giang đội, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo? Không có chứng cứ xác định, chắc chắn không thể lục soát nhà người ta, chỉ có thể đứng nhìn thôi sao?"
Lúc tra hỏi Trương Trí Viễn là Vương Trí bọn họ mới chủ động đưa dao, cảnh sát không thể trực tiếp điều tra.
Vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên, một đồng chí thanh niên trai tráng tên là Lý Thần kêu lên: "Giang đội! Phát hiện một thứ gì đó ở dưới bồn hoa chung cư nhà Lưu Tử Kiệt."
Nói một hơi không dứt nên sau khi nói xong thì Lý Thần thở dốc. Giang Bạn khoanh tay lại. Ánh mắt Lưu Hà Dương dừng trên người anh, không khỏi cảm khái giá trị nhan sắc của đội trưởng nhà mình quả là không đùa được đâu. Đặc biệt là đôi tay kia, giống những nghệ sỹ dương cầm.
Giang Bạn đáp: "Được, tôi sẽ lập tức qua đó."
Lưu Hà Dương và Nhậm Lộ Lộ cũng đi theo.
Bọn họ không dùng xe của sở mà chạy một chiếc xe hơi nhỏ, sau mười mấy phút cũng tới cổng khu chung cư, đã có người chờ ở đó từ lâu.
"Bây giờ Lưu Tử Kiệt đang ở đâu?" Vừa xuống xe là Giang Bạn đã hỏi.
"Ở trong nhà, kéo rèm cửa lại, chúng tôi sợ rút giây động rừng nên đổi quần áo với bảo vệ chung cư sau đó vờ như đi tuần tra." Lý Thần phụ trách nói.
Giang Bạn chỉ "Người vệ sinh cũng vậy sao?"
Lý Thần hơi xấu hổ, giải thích: "Bởi vì bảo vệ trực cổng tiểu khu chỉ có vài người, quần áo không đủ nên chúng tôi đành đóng giả luôn."
Giang Bạn gật đầu.
Anh khởi động vài khớp tay, đi thẳng vào chung cư, ngẩng đầu là đã có thể thấy được tấm màn gam tối.
Nhà của Lưu Tử Kiệt ở lầu ba, không tính là xa hoa nhưng chất lượng cũng không phải tệ. Xung quanh tiểu khu cũng rất tốt, cây lá cành. Khu chung cư nào cũng trồng cây thụ, dù có là mùa đông thì cây thụ vẫn luôn xanh mát.
Giang Bạn đứng ở cạnh bồn hoa, ngón tay vân vê thân cây thụ, "Cái cây này khá cao." Cao đến tận cửa sổ lầu bốn cho nên hơn nửa cửa sổ của Lưu Tử Kiệt đều bị cây này chắn. Đằng sau cây cổ thụ là tường vây, bên kia tường vây mà mấy ngôi nhà bị dỡ bỏ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh bên này.
Giang Bạn thu tay về, "Các cậu tìm được gì?"
Lý Thần vội nói: "Hôm nay nắng lớn nên làm đống tuyết đằng kia tan ra. Chúng tôi đang giả vờ là người dọn dẹp và quét tuyết xung quanh đây thì phát hiện có thứ gì đó.
Anh vẫy tay một cái, có người chạy qua. Lý Thần đưa cho Giang Bạn, "Đây là dấu chân tụi em tìm được, sau khi về sẽ đối chiếu với dấu chân của ba người xem có phải của bọn họ hay không."
Giang Bạn đeo bao tay vào, đến gần bồn hoa rồi khom người. Tuyết chỗ này đã tan gần hết, lộ ra đất, những nhánh cây khô và cỏ dại. Anh lại nhìn về phía cây thụ, một dấn chân sâu khoảng nửa thước xuất hiện trước mắt. Giang Bạn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Từ góc độ này, tán cây và lá hoàn toàn che khuất khung cảnh phía trên. Độ sâu này cũng không phải là độ sâu của người bình thường khi đi qua để lại trên đất mà là dùng sức ép xuống để lại một cái lỗ hãm xuống đất.
"Trên giày có bùn."
Giang Bạn nhớ tới những manh mối Thẩm Nguyên Gia cung cấp cho mình, thứ nhất là giày chơi bóng màu trắng, thứ hai là trên giày có bùn, thứ ba là dao có lỗ thủng và quan trọng nhất chính là hung thủ có khả năng đeo đồ trang sức.
Liên hệ với dấu chân tìm được ở đây thì độ hiềm nghi của Lưu Tử Kiệt càng tăng lên rất nhiều.
"Trước tiên lấy mẫu về đối chiếu đi." Giang Bạn ngồi dậy ra lệnh, "Lưu Hà Dương và Lý Thần gác ở đây, những người khác rời khỏi đây trước đi."
Chỉ trong chốc lát, người xung quanh đều tản đi hết một nửa.
Giang Bạn ngồi xổm xuống, duỗi tay lấy miếng đất, sau đó trét lên dày của mình. Lưu Hà Dương và Lý Thần ngơ ngác không biết Giang đội có ý gì.
Đất rất dính. Anh đứng dậy, dậm chân tại chỗ nhẹ nhàng mà đất vẫn không rớt ra. Nếu không chú ý thì từ trên cao nhảy xuống, giày chắc chắn sẽ bị dính bùn, nếu không dùng nước hoặc chất tẩy rửa rửa thì bùn sẽ dính chặt trên giày.
"Giang đội, anh làm sao thế? Có phát hiện gì chăng?"
Hai đồng chí cảnh sát trẻ tuổi cúi người xem, tò mò động tác của anh.
Giang Bạn 'Ừm' một tiếng.
Anh đi tới chỗ cửa sổ bị tán cây thụ che lấp, ở đây tương đối bình thường, không có dấu chân, chỉ có lác đác vài cành cây khô. Có một khối tuyết lớn đọng trên một cành cây dài khoảng một sải tay, phần rìa đang tan dần còn trung tâm thì bị dính mấy chấm đất dơ màu đen.
Lúc Giang Bạn chuẩn bị đứng dậy thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy cái gì đó. Anh xoay người sang, đổi vị trí, đối diện với bức tường chung cư, giơ tay trái lên chỗ tuyết đọng, ngón tay thon dài sắp sửa chạm vào tuyết.
Lưu Hà Dương và Lý Thần cũng cảm thấy có gì đó, nín thở chờ đợi.
Đột nhiên anh dừng lại, ánh mắt xuất hiện một tia hứng thú lấy bao tay trong túi đeo vào rồi mới gạt đống tuyết sang một bên.
Một cái cây nhỏ trơ trụi hiện ra.
Giang Bạn nhìn chăm chú gốc đất ở cái cây, lấy hai ngón tay chạm vào rồi xoa xoa, xong đứng dậy nói: "Đào chỗ này lên."
Lưu Hà Dương và Lý Thần lập tức tuân mệnh.
Nửa tháng gần đây, trời đổ tuyết lúc to lúc nhỏ, tuyết hôm qua và hôm nay cũng tan gần hết, đống này nằm ở nơi khuất sáng nên ánh nắng cũng không chiếu tới.
Mặt trời trên đỉnh đầu rọi xuống người lan tỏa ấm áp. Giang Bạn mặt không cảm xúc đứng bên cạnh. Tầm một phút trôi qua, anh cuối cùng cũng nghe được áp án mà mình muốn "Tìm thấy rồi!"
***
Sáu giờ chiều, sắc trời đã ngả đen.
Tinh thần của đội điều tra lại được lấp đầy, chỉ còn ngồi chờ kết quả nữa thôi. Người trong đội kiềm lòng không đặng mà cứ muốn hét lên.
Cuối cùng cũng có người đẩy cửa vào, lớn tiếng báo cáo kết qảu: "Kết quả tới rồi đây, dấu vân tay trên con dao khớp với dấu vân tay của Lưu Tử Kiệt trong kho lưu trữ, ngoài ra còn có một phần DNA sót lại sau khi đối chiếu đã được xác định là của Hoàng Ni."
*Để cho dễ hiểu thì mấy bồ nên mường tượng đây là DNA được lấy ra từ trong máu còn sót lại ở nơi nào đó trên con dao, chứ tôi cũng khó hiểu quá, raw là vậy luôn.
Mới vừa đào được từ đất lên là Lưu Hà Dương đã nhanh chóng mang về đội phân tích, cộng có dấu chân trước đó, đẩy nhanh tiến độ đối chiếu, càng sớm có kết quả.
Đúng là không làm mọi người thất vọng. Cả phòng không nhịn được mà hét lên hoan hô.
Vụ án này mãi không phá được là vì bọn họ vẫn chưa tìm được hung khí, hóa ra lại bị chôn dưới đất, còn dùng tuyết lấp lại, muốn tìm cũng phải bắt thang lên hỏi ông trời.
Lưu Hà Dương: "Bây giờ chỉ còn chờ lệnh bắt người."
Cũng may vụ án này khá có sức ảnh hưởng nên lệnh bắt người đến rất nhanh, sáu giờ rưỡi đã có mặt tại phòng điều tra.
Bên ngoài gió to đến mức tạt vào mặt cũng thấy rát. Căn nhà trên chung cư của Lưu Tử Kiệt vẫn sáng đèn, ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa chiếu ra ngoài. Các đồng chí cảnh sát đứng canh gác theo dõi bên dưới đã lạnh cóng từng lâu nhưng vẫn không thể hiện một chút mệt mỏi nào.
Nhóm người trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Lưu Tử Kiệt vừa mới mở cửa liền bị vài người xông vào khống chế, hắn ta vừa tính xoay người công kích thì đã bị Giang Bạn sấn lên tường, không thể cử động.
Thấy cảnh sát ập vào đầy nhà, hắn kêu lên: "Các người muốn làm gì! Cảnh sát thật hay cảnh sát giả vậy hả! Tôi không có giết người, tôi không có phạm pháp! Tôi phải kiện các người."
Lưu Hà Dương nói: "Không phạm pháp thì chúng tôi bắt cậu làm cái gì?"
Giang Bạn buông hắn ra, Lý Thần lập tức nhảy vào khống chế Lưu Tử Kiệt. Tình huống này khiến hắn cực kỳ kinh ngạc, vội phản bác: "Chắc chắn các người nhận định sai rồi, tôi với Hoàng Ni không thù không oán, tôi không có giết người."
Lưu Hà Dương hỏi: "Cậu biết chúng tôi bắt cậu là vị vụ án của Hoàng Ni à?"
"Khoảng thời gian này hung thủ sát hại Hoàng Ni vẫn chưa tìm ra được, cảnh sát thường xuyên lui tới công ty chúng tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết chuyện gì đang xảy ra sao." Lưu Tử Kiệt bất lực mở miệng "Các người thật sự sai rồi."
Lưu Hà Dương nhìn Giang Bạn đang đánh giá xung quanh, không làm phiền mà đưa dấu chân thu thập được cho hắn xem, "Dấu chân này của ai cậu biết không?"
"Không biết."
"Đừng vội phủ nhận, chúng tôi đã có đối chứng, hoàn toàn khớp với dấu chân của cậu, nơi tìm được là ở bồn hoa ngay dưới cửa sổ nhà cậu.
Biểu cảm trên mặt Lưu Tử Kiệt trở nên khó coi hơn, "Tôi ở chung cư này lâu như vậy, đi ra ngoài giẫm tới đạp lui là chuyện bình thường. Anh đang vu oan hãm hại tôi, cảnh sát các người luôn phá án như vậy sao?"
"Đó là chỗ dưới thùng rác, cậu đến đó làm gì?" Lưu Hà Dương trợn mắt, "Cậu làm bậy, hung thủ giết Hoàng Ni chính là cậu!"
Vẻ mặt Lưu Tử Kiệt trông rất vô tội, vừa định mở miệng thì một cái túi trong suốt đã được thả ngay trước mặt.
"Chắc là anh không lạ lẫm với thứ này chứ, anh Lưu?" Giang Bạn thong thả huơ huơ trước mặt Lưu Tử Kiệt, "Nói đi, cậu giết Hoàng Ni như thế nào."
Con dao gọt trái cây có lỗ thủng trên thân nằm gọn trong túi vật chứng. Trên con dao là hình ảnh phản chiếu gương mặt trắng bệch của Lưu Tử Kiệt.
*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Thời gian lên chương sẽ tỉ lệ thuận với số deadline mà toi có. Deadline càng nhiều thì thời gian càng lâu. Mấy bồ thông cảm nha hiuhiu.
*
#11102020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT