Có được sự ưu ái của Tô Vân là điều Thẩm Nguyên Gia chưa từng nghĩ đến.
Lúc trước khi gọi điện thoại Tô Vân còn gọi cô là 'Thẩm tiểu thư' xa lạ, cô biết Tô Vân đã không còn kiên nhẫn.
Nhưng cô nghĩ mạng người quan trọng, không để tâm chuyện này.
Được ưu ái như bây giờ đối với Thẩm Nguyên Gia mà nói thật không bình thường, giống như Trương Văn Thao.
"Không cần cảm ơn đâu." Thẩm Nguyên Gia nói: "Nếu đã giải quyết xong rồi thì em cũng không làm phiền chị nữa."Tô Vân còn chưa kịp nói thêm lời nào thì ở bên kia đã cúp điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại cảnh tượng mới vừa xảy ra rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ trách của khách sạn vì xin lỗi mà sắp xếp cho các cô một phòng tốt nhất, thậm chí còn nói sau này đến đây sẽ ưu đãi giảm 50%, lần này tất cả đều miễn phí.
Trải qua một chuyện như vậy, ai còn muốn đến đây lần hai nữa chứ?
Lâm Tuệ Tâm vốn muốn đến đây để thả lỏng, nghỉ dưỡng không thành thì thôi còn suýt mất mạng, nếu không phải Tô Vân nói không được xuống nước thì người nằm trong bệnh viện bây giờ có lẽ là cô.
Nói gì thì nói cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy được.
Công nhân khách sạn sáng sớm đã bị đưa về đồn cảnh sát để truy hỏi về số tiền bảo trì tu sửa, đã khai ra những hành vi của mình trong mấy năm nay.
Hóa ra bắt đầu từ năm trước hắn đã bắt đầu cắt xén tiền nguyên vật liệu. Khách sạn không tằng tiện việc tu sửa bể bơi cho nên phí sữa chữa mỗi lần cũng bằng phí sinh hoạt cho một người sống nhiều năm, hắn cũng chỉ là một công nhân bình thường, cầm một số tiền lớn như vậy đương nhiên bị lung lay rồi.
Ban đầu còn có một người công nhân khác là đồng bọn, nhưng người công nhân kia đã xin nghỉ nên không có tới, từ ăn xén tiền nguyên vật liệu thành không tu sửa lại kỹ càng.
Hai năm trôi qua vấn đề cuối cùng cũng bộc phát.
Đèn trong bể bơi là để trang trí cho bể bơi thêm lấp lánh, hấp dẫn, hiện tại lại trở thành vũ khí lấy mạng người khác.
Nó bắt đầu lặng lẽ rò rỉ trong nước không ai phát hiện ra cho đến khi có người bị điện giật bất tỉnh trong nước.
***
Sáng sớm Lâm Tuệ Tâm đã chạy qua phòng của Tô Vân, "Lần này kiểu gì tớ cũng sẽ không bỏ qua cho khách sạn này, thế mà không có một ai đến kiểm tra, cũng may là không xảy ra chết người."
Tô Vân dọn dẹp một chút, "Anh ta tỉnh rồi sao?"
"Vẫn chưa." Lâm Tuệ Tâm lắc đầu, "Có điều bác sỹ nói đã qua cơn nguy hiểm, may quá, lúc đó dọa chết tớ đi được, sắc mặt của anh ấy khi đó thật..."
Tái mét, như là người chết vậy.
"Qua cơn nguy kịch là tốt rồi." Tô Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, "Chờ bọn họ hồi phục rồi chúng ta lập tức về nước."
"Tớ muốn về nước ngay bây giờ luôn cơ, nếu khách sạn không chậm chạp như vậy." Lâm Tuệ Tâm bây giờ thực sự tức giận, nghĩ đến chuyện bể bơi âm thầm giết chết người khác mà lòng lạnh run.
Tô Vân an ủi nói: "Không sao rồi."
Lâm Tuệ Tâm đột nhiên nhớ ra được gì đó, quay sang hỏi Tô Vân: "Nếu tớ nhớ không lầm thì trước đó cậu từng nói là có một cô gái bảo cậu đừng đi bơi?"
"Ừm." Tô Vân gật đầu, "Lúc đó chúng ta còn giễu cợt lời cô ấy nói."
Nói xong, cô cũng tự cười nhạo mình một tiếng, cười mình ngây thơ, cũng cười vì mình không để lời nói của người khác vào lòng.
Cô bươn chải nhiều năm như vậy, vẫn luôn tự nhủ với bản thân rằng có một vài người nhìn bề ngoài thì rất bình thường nhưng lại có xuất thân và năng lực rất khủng khiếp.
Lần này cô đã quá kiêu ngạo rồi.
"Cái này là do trùng hợp hay là..."
Tô Vân cắt ngang, "Không phải trùng hợp. Cậu rủ tớ đi du lịch chỉ là nhất thời quyết định hay sao?"
"Ừm." Lâm Tuệ Tâm gật đầu, "Ban đầu muốn rủ cậu đi Mỹ, nhưng sau đó gặp vài người bạn nên nghĩ lại mùa đông lạnh, hay là tới đây nghỉ dưỡng."
Ý tưởng này là bất chợt nghĩ đến, không ai biết trước.
"Tớ cũng không biết cậu sẽ rủ tớ đi bơi, sao cô ấy biết được?" Tô Vân nói: "Hơn nữa, cứ xem như cô ấy biết chúng ta đi lên đảo thì tại sao lại biết chuyện bể bơi khách sạn này có vấn đề?
Trừ phi có năng lực siêu nhiên.
Lâm Tuệ Tâm cũng cứng họng, nhíu mày, "Vậy cô ấy... có thể biết được tương lai xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Vân cười cười, "Sao có thể, chắc là có thể tính trước được nguy hiểm của một người đi."
Có thể đoán được tương lai? Chuyện như vậy chắc chỉ có trong TV. Cô cảm thấy tinh thông huyền học có vẻ hợp lý hơn.
"Lần sau tớ muốn gặp người tên Thẩm Nguyên Gia này."
Ánh mắt Lâm Tuệ Tâm sang lên, thật sự tò mò về cô gái trong lời nói của Tô Vân.
///
Thẩm Nguyên Gia biết được bên kia không có việc gì nên lo lắng trong lòng cũng buông xuống.
Cái cô sợ nhất chính là cả đoàn người chết sạch, cũng may là Tô Vân nói chỉ có một người hơi hơi nguy hiểm.
Cuối tuần, Tô Ngải gọi điện tới: "Chúng ta đi ăn lẩu đi, nghe nói ông chủ tiệm lẩu đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mở cửa bán lại rồi."
Đúng lúc Thẩm Nguyên Gia cũng muốn thư giãn một chút, "Được."
Nói đến tiệm lẩu lại nói đến cảm xúc bất bình thương của ông chủ.
Cái ngày mà tin tức của Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm bùng nổ, ông chủ sốc đến mức xỉu ngang xỉu dọc.
Trước kia ông cứ nói Trương Văn Thao keo kiệt, vô lương tâm không biết bao nhiêu lần, một lòng bênh vực cho nữ thần của mình, hóa ra nữ thần đã gả cho người ta từ lâu rồi.
Tuy rằng biết ẩn hôn là chuyện bình thường nhưng ông cảm thấy mình không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Hơn nữa, người đến ăn lẩu đều biết ông là fan ruột của Lý Mộng Nhiễm, là anti fan của Trương Văn Thao, ngày tin tức nổ ra, người đến người đi ai cũng để lại một câu an ủi.
Ngày hôm sau, ông thực sự không chịu nổi nữa mà tuyên bố tạm đóng cửa một thời gian.
Mà bây giờ tin tức về Trương Văn Thao và Lý Mộng Nhiễm đã dần ổn định, chỉ còn vài fan vẫn chưa thoát khỏi cơn dư chấn, ngày nào cũng đọc bình luận.
Đa số các fans đều bắt đầu thích ứng cuộc sống yên bình ngày qua ngày ăn cơm chó của mình. Trương Văn Thao không hề che giấu biểu hiện săn sóc của mình đối với Lý Mộng Nhiễm, tất cả mọi việc đều tự mình làm hết. Paparazzi và các phóng viên hầu như ngày nào cũng có ảnh.
Hai người là tình yêu chị em, cũng không hiếm thấy trong giới giải trí nhưng cũng không có quá nhiều người xem trọng, đôi khi fans còn cảm thấy tương lai hai người không được lâu dài.
Nhưng hai nhân vật chính ngày nào cũng nếm trải ngọt ngào.
Vào tiệm lẩu, máy sưởi bên trong làm việc rất tốt, Thẩm Nguyên Gia cởi áo khoác, chỉ còn một cái áo lông dê trên người, thoải mái ngồi xuống.
Tôn Nggải không câu nệ mà nói: "Cậu xem cái quầng thâm mắt to như cái bánh xe bò của cậu kìa."
Thẩm Nguyên Gia không để ý mà cười cười, "Tối qua lướt weibo xuyên màn đêm nên ngủ trễ, mấy ngày sau sẽ hết thôi."
"Đúng là chọc chửi mà." Tôn Ngải trợn mắt, "Quần thâm của tớ xuất hiện thì dễ dàng mà đuổi mãi không chịu đi, xùy, đáng ghét."
Thẩm Nguyên Gia vội đổi đề tài, "Được được, mau ăn thôi."
Chờ khi nước lẩu sôi, xung quanh đều nhuốm mùi lẩu, húp một miếng liền khiến cho mọi thứ không thoải mái biến mất.
Mấy ngày gần đây Thẩm Nguyên Gia rất căng thẳng, bây giờ cũng có thể thả lỏng, hoàn toàn thoải mái ăn thả ga.
"Lần trước cậu nói cái bìa tạp chí cậu chụp bao giờ mới ra, tên là gì, tớ mua đọc thử." Đôi mắt Tôn Ngải lấp lánh nhìn cô.
Bạn tốt của cô cuối cùng cũng có thể xuất hiện trước công chúng, lại còn được chụp ảnh trang bìa cho tạp chí lớn, nghĩ kiểu gì cũng thấy vui trng lòng.
"Đầu tháng hai sẽ phát hành." Đôi mắt của Thẩm Nguyên Gia cũng cong cong.
Cô cũng rất chờ mong bìa lần này, lúc chụp không biết phải đổi biết bao nhiêu tư thế, đến lúc mà cô muốn gãy xương luôn thì cuối cùng cũng chọn được một kiểu.
Tôn Ngải chọc chọc chiếc đũa, thở mạnh nói: "Khi nào phát hành tớ phải mua mấy cuốn ném vào mặt Lý Tâm Di!"
Động tác của Thẩm Nguyên Gia ngập ngừng.
Lý Tâm Di là bạn cùng phòng ký túc xá với các cô. Bắt đầu năm tư thì các cô không ở cùng nhau nữa, cũng không gặp lại cô ta.
"Tính tình cậu quá tốt rồi, nếu là tớ thì tớ phải cào rách cái mặt của Lý Tâm Di mới hả giận." Vừa nói vừa nhớ đến những chuyện trước kia, khiến cô tức cái ngực anh ách.
Chuyện này cũng qua lâu lắm rồi.
Năm nhất đại học, Thẩm Nguyên Gia đi làm kiếm được chút tiền nên tự thưởng cho mình một thỏi son khá mắc tiền. Ai ngờ ngày hôm sau lúc tan học về thì thấy cây son đã bị gãy. Tất cả mọi người trong phòng ai nấy đều nói mình không có ở phòng, kết quả nhìn lại camera thì thấy Lý Tâm Di ở trong phòng suốt.
Cô phụ trách truy hỏi thì cô ta mới thừa nhận.
Lý Tâm Di vốn muốn thử màu son xem như thế nào, ai ngờ cầm không chắc, rơi xuống đất gãy làm đôi.
Cô ta tưởng nói dối là có thể thoát.
Đương Nhiên Thẩm Nguyên Gia bắt cô ta phải bồi thường.
Ngày thường Lý Tâm Di rất tiết kiệm, xuất thân từ một gia đình bình thường, mẹ làm việc vất vả cũng không có đủ tiền để mua được cây son mấy trăm tệ, cô chỉ có thể trích tiền sinh hoạt phí ra trả.
Chuyện này vốn đã kết thúc như vậy, ai ngờ được khi lên năm hai, mẹ của Lý Tâm Di gả cho một đại gia có bối cảnh không tồi, từ đó về sau suốt ngày học đòi thành tiểu thư. Rảnh rỗi không có chuyện gì làm là ngồi trước mặt Thẩm Nguyên Gia mở cái thẩm mỹ viện, hết họa mày rồi vẽ môi, cố tình châm chọc.
Năm ba đại học, cô ta bắt đầu muốn làm minh tinh, vào một công ty con của nhà mình quản lý, càng diễn càng hăng.
Tô Ngải không nhịn được mà cười rộ lên, "Lý Tâm Di nói mình là ngôi sao mà cả năm nay tớ còn không hề thấy được cái bản mặt của cô ta trên các mặt trận TV."
Thẩm Nguyên Gia nhàn nhạt nói: "Tớ thì quên cậu ta mất tiêu rồi."
Cô ta chỉ là khách vãng lai mà thôi, còn cô thì gần đây mới vừa chết đi sống lại, phát hiện ra weibo có khả năng tiên đoán được tương lai, lại còn chính xác hai lần.
Lý Tâm Di không là gì so với chuyện thần kỳ này.
Tôn Ngải nghĩ một chút, không nói chuyện của Lý Tâm Di nữa, càng nói càng mất hứng, nói chuyện khác: "Bài hát này cũng hay thật, ông chủ cuối cùng cũng thay đổi khẩu vị."
Quán lẩu đang phát một bài hát rất được yêu thích gần đây.
Ông chủ muốn di dời sự chú ý của mình sau tổn thương sâu sắc nên đã phát bài hát ngoài album của Lý Mộng Nhiễm.
Ca sỹ hát bài này tên là Hoàng Ni, là pick của ông chủ gần đây.
Trong lúc ăn, Thẩm Nguyên Gia vô tình ngẩng đầu xem MV.
Thoạt nhìn, Hoàng Ni là một cô gái rất gợi cảm. Thẩm Nguyên Gia buông đũa, mở khóa điện thoại, phát hiện đây chính là nhân vật chính trên hot search mình vừa xem vừa nãy.
Hèn gì lại quen đến vậy.
*
#16092020
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT