"Các ngươi có tham gia đại điển Hóa Thần của phong chủ Huyền Việt không? "

"Thân phận như ta làm sao có tư cách tham gia? Nhưng ta có nghe người miêu tả, nghe nói có không ít tôn giả quanh năm chưa từng lộ diện cố ý xuất quan đến ăn mừng, có thể nói chúng tiên tụ tập, khiến mọi người mở mở mang tầm mắt!"

"Đó là đương nhiên. Phong chủ Huyền Việt là người duy nhất Hóa Thần suốt trăm năm qua, tất nhiên được chú ý. Thế nhưng ta càng để ý câu nói trước đại điển Hóa Thần của phong chủ Huyền Việt..."

"Chính là câu 'Từ nay không còn quan hệ với Tiêu Minh nữa'? Nghe đồn lời phong chủ Huyền Việt vừa nói ra, tất cả mọi người ở đại điển đều ngạc nhiên, cũng không biết phong chủ Huyền Việt và Tiêu Minh chân nhân đã xảy ra chuyện gì, lại đi tới bước này..."

"Theo ta, dù thế nào đi nữa, lần này Tiêu Minh chân nhân mắc phải sai lầm vô cùng lớn. Phong chủ Huyền Việt đã Hóa Thần, cho dù có chút quái gở, nhưng vì tương lai sau này, sao lại không nhẫn nhịn? Hết lần này tới lần khác đẩy cơ hội xa khỏi mình... chưa kể hắn ngay cả đại điển Hóa Thần lần này cũng không tham gia, dẫm lên toàn bộ mặt mũi của Lạc Thủy cung... ôi chao..."

"Hay là hắn tự biết mình? Một tu giả Kim Đan, có tài đức gì sóng vai với tôn giả Hóa Thần—— ta nghe nói, có không ít tiên tử kỳ Nguyên Anh đã hướng Phong chủ Huyền Việt tung cành trám, có chút dự tính đó! "

" E là các tiên tử này chỉ có thể tay không ra về, ta thấy rằng vết thương lòng của phong chủ Huyền Việt hiện tại quá lớn. Ở đại điển Hóa Thần ai cũng vui mừng, còn quanh người y lại là vẻ tịch mịch khiến người khác đau lòng. "

"... Trên gương mặt đó của phong chủ Huyền Việt, có thể nhìn ra vẻ tịch mịch sao? "

"... Cái này phải tự cảm nhận, không thể bộc lộ rõ đâu."

Tiêu Minh ngồi trong quán trà, đè lên cái trán đã hằn gân xanh—— hiện tại, bề ngoài của hắn là một vị nam tử thanh tú, ngũ quan tuy không tính là xuất sắc nhưng kết hợp với nhau lại rất hài hòa, làm người ta sinh lòng hảo cảm. Tiêu Minh bị đồ đệ nhỏ của mình van nài mãi, cuối cùng cũng chịu đổi thành bộ dáng này. Dù sao, có một đồ đệ yêu cái đẹp lại cố chấp, xét theo phương diện nào đó nó khiến người ta có chút bế tắc.

Từ ngoài cửa tiến vào quán trà, khi Lục Thiên Vũ thấy sư phụ mình có biểu tình bất đắc dĩ, ánh mắt mất hứng, liền hiểu được đầu đuôi.

Rõ ràng cách đại điển Hóa Thần của Huyền Việt đã hơn một năm, nhưng mọi người ở Tu Chân Giới đối với chuyện này vẫn hào hứng bàn tán như trước, mà mỗi lần nghe mọi người bàn luận, biểu tình của sư phụ nhà hắn luôn sầu muộn hết sức.

—— Thật ra thì, bản thân Lục Thiên Vũ cũng phiền lòng, bởi vì một năm trước hắn vừa mới biết được sư phụ mình chính là vị Tiêu Minh chân nhân oanh động toàn bộ Tu Chân Giới kia, cũng hiểu rõ toàn bộ phong ba giữa hắn và phong chủ Huyền Việt, hôm nay được nghe lại suy đoán phân tích của người ngoài, bây giờ có chút không giữ được bình tĩnh mà suy nghĩ.

Vậy đây chính là điều mà mọi người hay nói... Vô tri thì hạnh phúc?

Lục Thiên Vũ cũng không cảm thấy sư phụ mình đã làm sai điều gì, nếu là hắn, hắn có lẽ sẽ ra tay tàn nhẫn hơn, sẽ không vì áy náy mà mềm lòng lưu tình, thậm chí còn bị đối phương bày mưu phản bội. Bất quá, xem ra cũng vì thế mà tình cảm Huyền Việt đối với sư phụ hắn càng trở nên phức tạp. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt, từ lời giải thích của sư phụ mình, Lục Thiên Vũ mờ mờ nhận ra phong chủ Huyền Việt cũng không phải hoàn toàn vô tình với sư phụ, thế nhưng Lục Thiên Vũ cũng không muốn nói ra điểm này, có lẽ là bởi vì tư tâm nào đó...

Lục Thiên Vũ bây giờ đơn thương độc mã, điều quan tâm duy nhất cũng chỉ còn lại sư phụ, hắn không muốn có bất kỳ ai hấp dẫn sư phụ của mình.

Đại điển Hóa Thần của phong chủ Huyền Việt bọn họ không tham gia, chắc hẳn phong chủ Huyền Việt cũng không muốn gặp lại bọn họ, mà sư phụ của hắn cũng đối với phong chủ Huyền Việt kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi). Chỉ với một điều này, Huyền Việt và Tiêu Minh coi như chính thức hủy đi sự chú ý của tu giả khắp thiên hạ đối với danh nghĩa đạo lữ trăm năm "đằm thắm", không còn liên quan.

Mặc dù Tiêu Minh tỏ vẻ rất bình thường, dường như vốn không để ý lắm, nhưng Lục Thiên Vũ phát hiện tần số đối phương thất thần so với lúc trước cao hơn rất nhiều, có nghĩa hắn vẫn bị ảnh hưởng mấy phần.

Chỉ tiếc cho dù Lục Thiên Vũ không hy vọng sư phụ của mình nhớ lại Huyền Việt đến mấy, cũng không quản được miệng lưỡi thiên hạ, tựa hồ dù đi đến nơi nào, bọn họ cũng có thể nghe được mọi người bàn luận suy đoán, quả thực khiến người ta muốn tránh cũng tránh không xong.

Lục Thiên Vũ không vui mím môi, ngay sau đó rất nhanh lại hưng phấn nở nụ cười gọi "sư phụ", hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Minh về phía mình.

Thấy đồ đệ nhỏ của mình đi vào, Tiêu Minh nghiêm mặt: "Chuyện xử lý như thế nào? "

"Đã ổn thoả rồi. " Lục Thiên Vũ tiến tới trước mặt sư phụ mình, cười hì hì thi lễ một cái, " Lần này nhờ có sư phụ, nếu không đồ nhi quả thật không biết nên xử lý thế nào đây!"

Tiêu Minh tùy ý gật đầu một cái: "Dù gì ta cũng là sư phụ ngươi, đây là chuyện phải làm."

" Vậy tiếp theo, chúng ta về Thiên Huyền phái sao?" Lục Thiên Vũ nhìn Tiêu Minh đứng lên, ném một khối linh thạch lên bàn, sau đó bước nhanh theo.

"Không trở về Thiên Huyền phái, ngươi còn muốn đi đâu? " Tiêu Minh liếc thiếu niên một cái, giọng nói ngạc nhiên, "Ngươi đã dừng ở đỉnh cấp Luyện Khí rất lâu, lần này khó lắm mới tìm được cơ hội đội phá, không trở về tu luyện thật tốt, còn lãng phí cái gì! "

"Ta không có lãng phí mà..." Trong giọng nói của Lục Thiên Vũ mang theo một tia ủy khuất, lại tiếp thu khá tốt những từ ngữ kỳ quái Tiêu Minh hay dùng.

Kể từ ngày gia nhập Thiên Huyền phái, Lục Thiên Vũ phát hiện sư phụ nhà hắn trở thành người cuồng tu luyện, động một chút là nhốt mình vào phòng bế quan, nếu không thì ra ngoài rèn luyện, làm nhiệm vụ, thời gian ở chung với hắn cực ít. Mặc dù không biết vì sao tình huống này lại tạo thành, nhưng trong bụng dạ keo kiệt của Lục Thiên Vũ lại càng ghi hận Huyền Việt, vì theo hắn, nếu như không phải là do Huyền Việt, sư phụ của hắn có lẽ cũng sẽ không liều mạng như vậy.

Cũng không biết là tình huống chim non, hay do đối phương là người duy nhất hắn tin tưởng, dù tính tình Lục Thiên Vũ khá độc lập kiên cường, lại có cảm giác ỷ lại Tiêu Minh không thể khắc chế, luôn hy vọng đối phương quan tâm mình nhiều hơn, ở bên mình nhiều hơn, chứ không phải... dùng phương pháp tự do nuôi thả như vậy.

Mặc dù trong lòng không vui chút nào, nhưng Lục Thiên Vũ chỉ dám oán thầm một ít, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn khéo léo đi sau lưng Tiêu Minh, trở về Thiên Huyền phái.

Kể từ khi chữa trị xong vết rách của Kim Đan, trở thành tu giả Kim Đan chính gốc, Tiêu Minh không nói hai lời dẫn Lục Thiên Vũ dứt khoát chọn một môn phái, trở thành trưởng lão ngoại môn.

Quy mô của Thiên Huyền phái không lớn, phần lớn mọi người trong phái tính tình ôn hòa bình thường, không có nhiều chuyện tranh đấu lừa gạt, chưởng môn và chư vị trưởng lão bất quá cũng chỉ ở tu vi Kim Đan, không nhìn thấu được dịch dung của hắn, mà khiến Tiêu Minh hài lòng, là giữa nó và Lạc Thủy cung không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không phải tông môn phụ thuộc, cũng không có bất kỳ ý đồ dựa dẫm tông môn nào.

Mặc dù Tiêu Minh mới chỉ đến sơ kỳ Kim Đan, còn mang theo một đệ tử kỳ Luyện Khí, vốn không đủ tư cách trở thành trưởng lão ngoại môn của Thiên Huyền phái, thế nhưng Tiêu Minh mồm miệng ngon ngọt, phô diễn đủ loại ưu điểm của mình —— Trận pháp, luyện đan, phù triện, luyện khí không gì không rõ —— cuối cùng lấy tu vi sơ kỳ Kim Đan đánh bại trưởng lão trung kỳ Kim Đan, được Thiên Huyền phái thu nhận.

Dù sao cũng từng là người ở tông môn lớn, Tiêu Minh vô cùng hiểu rõ muốn đứng vững ở một tông môn cần chú ý điều gì. Cho nên chỉ trong một năm ngắn ngủi, thân là người ngoại lai hắn lại có được sự ủng hộ trên dưới Thiên Huyền phái, cả đồ đệ nhỏ Lục Thiên Vũ ở kỳ Luyện Khí này cũng được lợi không ít.

Nhắc tới vị trưởng lão ngoại môn Tiêu Minh này, phản ứng đầu tiên của bất kỳ một thành viên trong Thiên Huyền phái chính là nhiệt tình, mà ấn tượng thứ hai là toàn năng. Sau khi trải qua một thời gian quan sát, chưởng môn Thiên Huyền phái ngày càng coi trọng Tiêu Minh, mặc dù hiện nay hắn chưa có quyền lực, nhưng thỉnh thoảng sẽ được nhận một vài nhiệm vụ tương đối quan trọng.

Tiêu Minh gia nhập Thiên Huyền phái như cá gặp nước, đồ đệ nhỏ của hắn cũng không làm hắn thất vọng.

Mặc dù bị sư phụ nuôi thả, nhưng Lục Thiên Vũ vẫn tiến cảnh vô cùng nhanh chóng, một năm ngắn ngủi đã tăng lên tới đỉnh cấp Luyện Khí. Không chỉ có tu vi tăng lên nhanh chóng, sức chiến đấu của Lục Thiên Vũ cũng rất cường đại, có lẽ là do huyết thống yêu tộc, hắn điều khiển pháp thuật hệ hỏa cực kỳ thuần thục, uy lực cực lớn, không ít đệ tử kỳ Trúc cơ đều lùi bước trước mặt hắn.

Khiến cho Tiêu Minh có chút kinh ngạc là số mệnh của đồ đệ nhỏ nhà hắn hơi tệ, theo như tiền bối trong ngọc giản miêu tả chính là" May mắn ex", kỳ ngộ xuất hiện liên tục. Ban đầu là tìm được linh thực linh quả trân quý, gặp gỡ yêu thú linh thú hiếm thấy, lúc sau là đại cát trực tiếp phát hiện một bí cảnh.

Kể từ sau lần "liều mình" bảo vệ Lục Thiên Vũ, đồ đệ nhỏ của Tiêu Minh không còn giấu giếm gì với hắn, không chỉ nói ra chuyện huyết thống yêu tộc của mình và tác dụng của huyết dịch, sau khi gặp kỳ ngộ cũng thẳng thắn cho biết.Lần này phát hiện bí cảnh, Lục Thiên Vũ cũng không hề giấu giếm, lập tức báo tin cho Tiêu Minh. Bất quá cũng chẳng thua thiệt gì nhiều, chỉ bằng vào một mình hắn mới tới đỉnh cấp Luyện Khí, khả năng rất lớn là chết ở trong này.

Đồ trong bí cảnh đối với Tiêu Minh cũng không có nhiều tác dụng, liền bị hắn bỏ mặc cho đồ đệ đi xử lý, mà chiến lợi phẩm lớn nhất của chuyến này, chính là Lục Thiên Vũ tìm được cơ hội tiến giai Trúc Cơ, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Minh thúc giục hắn trở về Thiên Huyền phái.

Làm tân tinh (ngôi sao mới) của Thiên Huyền phái, Tiêu Minh và Lục Thiên Vũ trở về tự nhiên thu hút chú ý, người đi ngang qua gặp phải đều rối rít hành lễ với bọn họ, nhưng mặc dù vậy, Tiêu Minh lại vẫn nhận ra mấy phần khí tức khác thường, thấp thoáng ý đồ đen tối.

Mới vừa để Lục Thiên Vũ đi bế quan, Tiêu Minh liền nhận được tin của chưởng môn, yêu cầu hắn lập tức đến phòng nghị sự. Tiêu Minh không dám trì hoãn, mà khi hắn tới phòng nghị sự, liền thấy chưởng môn và tất cả trưởng lão Kim Đan đều tề tụ đông đủ, một đám người tâm sự nặng nề, buồn phiền ủ rũ, mà một phần khác thì mơ hồ giống như Tiêu Minh.

"... Đã xảy ra chuyện gì vậy? " Tiêu Minh hơi cau mày, cùng mấy vị trưởng lão Kim Đan vừa mới tới đều liếc mắt nhìn nhau, mở miệng hỏi.

Chưởng môn hít sâu một hơi, chậm rãi đáp: "Vài ngày trước, phía sau núi có một con yêu thú sinh ra, thiên lôi giáng xuống làm sụp nửa ngọn núi, mà dưới chân núi, lộ ra một quặng mỏ linh thạch cực kỳ tinh thuần. "

"Đại thiện! " Nghe tới đây, ánh mắt các trưởng lão Kim Đan đều sáng bừng. Nhưng lời còn chưa dứt, lại thấy chưởng môn hoàn toàn không có một chút cao hứng, thì không khỏi chút nghi ngờ, " Đây chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao? "

"Thất phu vô tội, hoài bích có tội. " (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội)

Chưởng môn cau mày, nặng nề lắc đầu, cũng không bất ngờ khi các Kim Đan trưởng lão không nghĩ tới điểm này.

Trong giới Thiên Huyền phái luôn luôn ẩn tàng, cho nên trừ chưởng môn cùng vài trưởng lão quản lý công việc bên ngoài, đám người còn lại phần lớn cũng đơn giản, thẳng như ruột ngựa, chỉ thấy được lợi ích trước mắt, nhưng chưa nghĩ đến nguy hiểm ẩn chứa trong đó.

Bởi vì Thiên Huyền phái không có tài nguyên gì, mấy tông môn lớn còn lại cũng không để vào mắt, cho nên vẫn bình an vô sự. Thế nhưng kể từ lúc phía sau núi mọc ra một quặng mỏ linh thạch, hiện nay Thiên Huyền phái giống như một đứa trẻ cầm một khối bánh ngọt lớn khiến người người thèm thuồng đi qua, sau đó bị cướp mất bánh ngọt. Quan trọng nhất là thời điểm bánh ngọt bị cướp, hài tử nên làm cách nào để lùi ra mà toàn thân nguyên vẹn.

Chưởng môn hơi có chút nhức đầu vì mọi người giải thích lợi hại, thở dài một tiếng: "Hôm nay, không ít tông môn đã nhận được tin tức, đưa thiếp tới dồn dập, đặc biệt là Lạc Thủy cung, Vô Cực môn, Ngọc Quỳnh các, hàng loạt tông môn lớn, vô luận phái nào, đều không phải người chúng ta có thể đắc tội..."

"Quả thực khinh người quá đáng!" Một trưởng lão Kim Đan tính khí nóng nảy chợt vỗ bàn một cái, giận giữ bất bình, mà đám người còn lại mặc dù tâm tư khúc mắc như nhau, nhưng không thể không khắc chế tìm kiếm đối sách.

Chẳng qua là an dật quá lâu, mọi người ở Thiên Huyền phái bây giờ không biết nên ứng phó với con mắt lăm le của các chư phái còn lại như thế nào, càng bàn luận liền càng phiền não bi quan, ngược lại Tiêu Minh một mực an tĩnh lắng nghe bây giờ có chút nghe không nổi, ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Thật ra cũng không bi quan đến thế, có quặng mỏ linh thạch là chuyện tốt. Mặc dù chúng ta không thể sở hữu toàn bộ quặng mỏ này, nhưng cũng có thể âm thầm kết minh với những tông môn khác, hoặc là chia nhỏ lợi ích tìm nơi che chở. Mặc dù chúng ta suy thoái, nhưng quặng mỏ vẫn có phần chúng ta, chúng ta chiếm đại nghĩa, có địa lợi, lấy đây là lợi thế, không lo không tìm được đối tác thích hợp, hai bên đều có lợi, tất cả cùng vui. "

"Hôm nay cũng chỉ có thể như thế......" Chưởng môn nhẹ nhàng vuốt cằm, "Đợi đến khi đó, liền phiền toái chư vị cẩn thận... tìm người hợp tác. "

Tất cả các vị trưởng lão Kim Đan đều đáp ứng, Tiêu Minh cũng thu tay hành lễ, hắn hơi cau mày, biểu tình không rõ ràng.

Đối với chuyện phát hiện quặng mỏ linh thạch sau núi, hấp dẫn các phái khác, Tiêu Minh cũng không quá mức lo âu. Mà cản trở duy nhất, chính là việc Lạc Thủy cung cũng tới chiếm phần.

Kể từ sau khi Huyền Việt Hóa Thần, địa vị Lạc Thủy cung càng thêm phần to lớn, nếu như lạc thủy tông muốn nhúng tay vào, thì tỷ lệ các môn phái khác có thể cạnh tranh thấp đi rất nhiều —— cứ như vậy, Thiên Huyền phái của hắn mười phần thì có tám, chín phần sẽ bị Lạc Thủy cung phản bội, trở thành tông môn lệ thuộc, mà việc Tiêu Minh ngàn chọn vạn chọn tìm được Thiên Huyền phái sẽ biến thành trò cười trong nháy mắt.

Không nghĩ tới cố gắng tránh xa Lạc Thủy cung như thế, giờ đây đi vòng vo cuối cùng vẫn đụng vào, thật đúng là... người tính không bằng trời tính...

= Hết chương 20 =

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play