-" Tôi báo cho anh biết, cô gái này vì bị sốt cao đến 40 độ vượt quá mức chịu đựng của bà bầu chỉ là 39 độ nên.... "

-" Nên? " hắn vẫn không hiểu rõ được ý của họ 

-" Nên đứa bé trong bụng đã không còn và cô gái này đã chìm vào hôn mê sâu "

Cả bầu không khí trở nên lạnh lẽo, hắn như chết đứng tại chỗ, đứa bé? Con hắn? Đã mất rồi sao?

Đôi chân nặng trĩu bước từng bước đi lại tới giường cô, nhìn khuôn mặt xanh xao, không chút sắc huyết của cô mà chạm nhẹ. Cảm xúc của hắn hiện như muốn hất tung cả phòng này lên nhưng...tại sao hắn lại không thể!

Đôi mắt của hắn đã đỏ ngầu muốn khóc, cúi gầm mặt, cầm lấy bàn tay cô lên đặt áp vào má, thầm thì như kẻ điên kẻ dại

-" Nhi Nhi, anh xin lỗi! Là tại anh! Là tại anh không tốt! "

-" Nhi Nhi, em tỉnh lại đi! Làm ơn, em tỉnh lại đi! Anh sai, anh sai! Em tỉnh dậy anh sẽ không ràng buộc em nữa, anh sẽ không làm tổn thương em nữa! "

-" Nhi Nhi! Làm ơn... Em tỉnh lại mọi chuyện anh đều sẽ nghe em mà! .... Nhi Nhi! "

Phong độ của một người luôn luôn cao ngạo, lạnh lùng và tàn bạo nay lại trở nên yếu đuối, thương tâm bởi những giọt nước mắt trực trào ra. Đình Nhật và cô y tá cũng đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người. Bỗng một giọng nói yếu ớt vang lên

-" Anh thật sự giữ lời hứa chứ!?"

Hắn bất ngờ nhanh chóng ngẩn đầu lên nhìn vào gương mặt người con gái đang nằm trên giường bệnh, nôn nóng hỏi

-" Nhi Nhi...? Em... "

-" Đúng! Em không bị sao cả, đây chỉ là một vở kịch của em và mọi người "

Lúc hắn đưa cô tới và được đưa vào phòng để kiểm tra thì nói cô chỉ bị sốt cao nên sức khỏe có chút ảnh hưởng. Và cô đã nhờ họ diễn vở kịch này để có thể nói chuyện rõ ràng với hắn, còn chuyện cô có thai là giả thì hắn cũng không biết nên đã nói dối tiếp là cô đã sảy thai. Cũng may Diệp Mỹ là người chơi thân với cô nên cô mới dám với cái tên bác sĩ kia là Đình Nhật, anh ta đeo khẩu trang nên chắc hắn sẽ không để ý còn cô y tá thì là người luôn chăm sóc cho cô mỗi khi cô nhập viện

-" Chuyện của anh, em đã được chị Tuyết kể lại.. " cô ủ rũ nói tiếp

-" Tại sao anh luôn giấu diếm nó chứ? Anh nghĩ mình làm vậy sẽ tốt cho chính bản thân và mọi người xung quanh? "



-" .... " hắn im lặng, đáng lẽ lúc này hắn đã tức giận lên vì đã chơi hắn

-" Anh nói đi chứ? Chuyện gì cũng có cách mà" cô khó chịu nói, hắn cứ thế mà im lặng không nói sao?

-" Nó chẳng có gì phải đáng nói cả. Những chuyện đó không còn quá xa lạ rồi " hắn nói trong trạng thái vô cảm, tay vẫn còn nắm lấy cô

Cô đồng cảm với hắn và cảm giác chua xót trong lòng của mình, nói

-" Em không biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng em và mọi người sẽ luôn bên cạnh anh cho dù trước kia anh đã gây ra những chuyện khó quên đối với nhiều người nhưng riêng em... Em nghĩ mình có thể... " cô hận! Cô hận vì không thể bỏ rơi hắn, hận vì không thể quên đi hắn. Nhưng rồi, cô cũng chỉ đành bước theo con đường này, không thể ngoảnh đầu lại

Hắn ôm chầm cô vào lòng cười rạng rỡ, một nụ cười hiếm thấy

-" Nhi Nhi, anh cảm ơn em, cảm ơn em đã tha thứ cho anh "

-" Em không tha thứ cũng như không chấp niệm chuyện cũ, nhưng anh hãy làm điều xứng đáng hơn. Em đã đánh đổi quá nhiều cơ hội cho anh rồi " cô vuốt ve lưng hắn nói

-" Được, anh hứa! Anh hứa! "

-" Anh về nghỉ ngơi đi, em cũng hơi mệt rồi. Dù gì mai anh cũng phải trở về Vương gia "

-" Chị Tuyết nói cho em biết? "

-" Đúng, chị ấy nói ngày mai Vương gia mở đại tiệc gì đó "

-" Vậy mai đi cùng anh "

-" Đúng như chị Tuyết nói, kiểu gì anh cũng bắt em đi theo " cô thở dài, biết trước được sự việc nên cô cũng không mấy bất ngờ hay lúng túng

-" Ừm, ngủ đi, lo giữ sức khoẻ mai còn đi với anh "

Cô gật đầu nhẹ, từ từ nằm xuống giường

Hắn đợi cô đã yên ắng thì hôn nhẹ lên trán cô nói nhỏ

-" Ngủ ngon, Nhi Nhi "



Nói xong hắn đi ra ngoài. Định sang bên phòng Diệp Mỹ để hỏi một số việc thì đã thấy Đình Nhật bước ra khỏi đó với vẻ mặt khó coi, khi Đình Nhật đi khuất thì hắn mới bước vào trong phòng thì Diệp Mỹ đang ngồi khóc lặng lẽ, nước mắt cứ thế tự rơi

Khi hắn vào Diệp Mỹ vội lau đi nhanh miệng nói

-" Có chuyện gì tìm tôi sao? "

-" ... Tôi có một chuyện muốn nói rõ ràng " hắn định hỏi chuyện của hai người họ nhưng chẳng dám vì đó là chuyện riêng tư chả ai muốn xen vào

-" Chuyện gì? " Diệp Mỹ đổi sắt mặt nghiêm túc nghiên đầu hỏi

-" Nhi Nhi không có thai đúng không? " hắn trầm trọng nghiêm nghị hỏi

-" ... " Diệp Mỹ bối rối không biết phải tìm cớ gì để trả lời thì hắn đã nói tiếp

-" Không cần giấu nữa, chuyện vừa nãy vừa là vở kịch và cũng vừa là sự thật "

-" Tại sao cậu biết? "

-" Vì vị bác sĩ trong phòng kia nói rằng mức chịu đựng và nguy hiểm nhất của phụ nữ mang thai là 39 độ mà Nhi Nhi tới 40 độ thì đứa bé e là đã không còn nhưng nếu cô ấy mang thai thật thì đã phải chịu cú sốc mất con còn lần này cô ấy lại rất bình thường "

-" Cậu biết rồi thì tôi cũng chả giấu " Diệp Mỹ nhàn nhạt nói

-" Tại sao lại phải nói Nhi Nhi mang thai? "

-" Chẳng phải tại cậu sao? Lúc trước cậu đối xử Nhi Nhi như thế nào cậu biết không? Lúc đó tớ nghĩ làm như vậy cậu sẽ không làm đau Nhi Nhi nữa nhưng tớ lại lầm thêm một lần nữa, cậu vẫn bỏ mặt ngoài tai mọi chuyện mà tập trung mục tiêu của cậu là Nhi Nhi " Diệp Mỹ đập tay vào bàn nói

-" ... "

-" Mà giờ cũng không phải là giả nữa rồi " cô (DM) thở dài ngồi xuống lại nói

-" Ý của cậu? "

-" Theo như tớ xét nghiệm thì lần này Nhi Nhi thật sự mang thai "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play