Chiếc xe thể thao lao vun vút trên đường, Tề Phong chuyên tâm lái xe nhưng thỉnh thoảng vẫn quay sang nhìn người bên cạnh.
Tần Nhã Linh đăm chiêu nhìn cảnh vật lùi dần qua gương chiếu hậu, trong đầu cô lúc này là cuộc nói chuyện cách đó không lâu với Trịnh Ân trước khi rời khỏi nhà.
"Nhã Nhã, giúp anh một việc!" Gương mặt Trịnh Ân nghiêm túc chưa từng thấy.
"Anh muốn em giúp chuyện gì, không cần khách sáo với em!" Cô mỉm cười nhẹ giọng nói.
"Anh không biết em có dự tính gì, nhưng..."
Anh ta ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Hôm nay mong em sẽ khiến tâm trạng Tề Phong bình ổn, cậu ta không được có bất cứ sự đả kích nào vào lúc này."
Cô chợt nhíu mày không hiểu lời anh ta vừa nói: "Ý anh là sao? Anh ấy xảy ra chuyện gì sao?"
"Phải mà cũng không phải, anh cũng không biết phải nói thế nào để em hiểu. Đại khái là, công ty anh xảy ra chút vấn đề với bên đối tác, cũng khá nghiêm trọng, cần đích thân cậu ta giải quyết, lẽ ra lúc này cậu ta phải có mặt ở Anh rồi."
"Rất nghiêm trọng sao?" Cô nhíu mày càng thêm chặt.
"Ừm, có thể nói như vậy, nếu không giải quyết tốt, có thể sẽ phải bồi thường, hoặc thậm chí dẫn đến kiện tụng. Tình hình cụ thể anh không rõ vì anh không nằm trong dự án này."
Tần Nhã Linh im lặng suy nghĩ, nếu như đúng như lời Trịnh Ân nói thì tại sao hắn vẫn còn không đi giải quyết?
"Vì sao anh ấy không đi giải quyết ngay? Công ty không hối thúc hay bắt buộc anh ấy phải đi sao?"
"Chuyện này..." Trịnh Ân lại ngập ngừng: "Công ty không thể bắt ép cậu ta làm bất cứ việc gì cậu ta không muốn."
"Vì sao? Không phải nhân viên đều phải theo sự điều động của công ty sao?"
Trịnh Ân gật đầu: "Trên nguyên tắc là vậy, nhưng cậu ta là trường hợp ngoại lệ. Em có thể hiểu đại khái là, cậu ta là tinh anh trong tinh anh, nếu công ty không có cậu ta thì sẽ không thể phát triển đến hôm nay, anh còn phải nghe theo sự sắp xếp của cậu ta đó."
Tần Nhã Linh lâm vào mờ mịt, cô nghe hiểu mà giống như không hiểu. Công việc và chức vụ của hắn thế nào cô không biết, nhưng khi nghe tầm quan trọng của vấn đề, cô đại khái có thể hiểu được mức độ nặng nhẹ của nó.
"Chẳng phải hôm qua anh ấy vẫn còn thoải mái đi dự party sao?"
Trịnh Ân lắc đầu: "Chuyện này anh không biết, nhưng vụ việc này đã xảy ra vài ngày rồi. Người của công ty đang ở bên đó giải quyết nhưng tình hình không lạc quan lắm, cần cậu ta đích thân xử lý."
Cô trầm mặc vài giây rồi gật đầu: "Em biết phải làm thế nào!"
Anh ta thở hắt ra một hơi, tựa như trút đuợc tảng đá trong lòng: "Trông cậy vào em."
Nhắm mắt hít sâu một hơi, dù sao hôm nay cô cũng không tính sẽ gây ra chuyện gì cả, chỉ muốn cùng hắn vui vẻ một ngày, vừa vặn đúng với mong muốn của Trịnh Ân. Vậy thì cứ thoải mái làm điều mình muốn đi, để cho tâm tình của cả hai đều thoải mái, cho cô và cho cả hắn.
Vườn hoa hồng San Jose Municipal là nơi Tề Phong muốn đưa Tần Nhã Linh đến thăm thú.
Truớc mắt cô là cánh cổng tuy không lớn lắm nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau là lối đi vào được kết bởi những cây hoa hồng leo cao tầm bốn mét, tạo thành bóng râm vô cùng mát mẻ dẫn lối cho người đến chiêm ngưỡng.
Đi sâu vào bên trong là đài phun nước hình vòng cung, đứng ở vị trí này có thể bao quát toàn bộ vườn hoa rộng hơn hai hecta. Hàng ngàn bụi hoa được bố trí tinh tế với hàng nghìn bông hoa hồng thuộc đủ loại, màu sắc và hương thơm. Đây thật sự là điểm đến lý tưởng dành cho khách yêu hoa.
Cô đứng trước đài phun nước hít một hơi sâu hưởng thụ không khí trong lành mang theo hương hoa hồng khiến cả người khoan khoái dễ chịu.
Chậm rãi sải bước trên thảm cỏ xanh rờn chia cách từng thửa hoa, ngón tay cô miên man chạm nhẹ lên những đóa hồng thưởng thức sự tinh tế của nó.
Tề Phong đi theo sau ngắm nhìn bóng lưng Tần Nhã Linh không nỡ chớp mắt chỉ sợ bỏ sót bất cứ động thái nào của cô. Trông cô lúc này tựa như thiên sứ hạ phàm đang lạc lối giữa rừng hoa muôn sắc.
Cô bất chợt quay lại mỉm cười với hắn. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc dài buông xoã của cô bay bay trong gió khiến con tim người nào đó nhộn nhạo, cảm giác trong lòng khó nói nên lời.
Cô bước lại gần níu lấy cánh tay hắn, kéo hắn cùng bước đi với mình, trên môi cô nụ cười vẫn chưa tắt. Hai người thả bộ trong vườn hoa, ánh trời chiều phủ bóng xuống đôi kim đồng ngọc nữ tạo thành bức tranh hữu tình không nhuốm bụi trần.
Mặt trời dần ngả về đằng tây, toàn cảnh công viên đều đã xem qua một lần, đi bộ nhiều cũng thấm mệt, Tần Nhã Linh lên tiếng: "Em không đi nổi nữa rồi, rời khỏi đây thôi."
Tề Phong ôn nhu gật đầu: "Được, vậy tiếp theo em muốn đi nơi nào?"
Cô trầm ngâm suy nghĩ rồi trả lời: "Em muốn đến phố chợ đêm."
Hắn tất nhiên thuận theo ý cô, cùng cô đi về phía cổng.
Xe lăn bánh trở về trung tâm thành phố, hướng về phía chợ đêm nổi tiếng ở San Jose.
Giữa đường nhìn thấy một cửa hàng thời trang tình lữ, Tần Nhã Linh bất chợt quay sang bên ghế lái quét mắt từ đầu đến chân người nào đó, trong đầu nảy ra ý nghĩ không mấy thân thiện, khoé miệng kéo căng ra: "A Phong, mau quay xe lại, em muốn đến cửa hàng kia."
Mặc dù không biết cô đang suy nghĩ gì nhưng hắn vẫn thuận theo, gật đầu: "Được, nhưng phải chạy thêm một đoạn mới có ngã rẽ."
Xe dừng lại trước một cửa hàng thời trang. Nhìn bảng hiệu đề hai chữ "Couple Fashion", mi tâm hắn bất giác nhíu chặt nhưng cũng không vội lên tiếng hỏi, nhanh chóng xuống xe vòng qua ghế phụ lái giúp cô mở cửa.
Xuống xe, Tần Nhã Linh không ngần ngại ôm lấy cánh tay hắn hệt như chính mình cùng hắn thật sự là một đôi, kéo hắn đi vào bên trong, trên môi treo nụ cười giảo hoạt nhưng lọt vào mắt hắn thì lại là nụ cười trong sáng như ánh mặt trời khiến lòng hắn ấm áp, cứ thế thuận theo mong muốn của cô mà không hỏi han nửa lời dù trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Nhân viên cửa hàng tiến đến nghênh đón hỏi han như thông lệ, Tần Nhã Linh liền buông cánh tay Tề Phong ra, đứng đối diện với hắn, một lần nữa quét toàn thân hắn từ trên xuống dưới: Áo sơ mi quần tây cộng giày da, không tồi, nhưng có vẻ nghiêm túc quá. Hôm nay, cô sẽ giúp hắn thay đổi hình tượng triệt để.
"Anh đợi em một lát."
Tần Nhã Linh theo chị nhân viên dạo một vòng quanh shop tìm kiếm thứ mình cần. Sau một hồi đi đi lại lại, cô cầm trên tay một chiếc áo phông và quần jeans tiến lại chỗ Tề Phong đang ngồi, kéo tay hắn đứng dậy, đưa bộ đồ lên tay mình cho hắn, mỉm cười nói: "Vào trong mặc thử cho em xem."
Mi tâm hắn một lần nữa nhíu lại, đôi chân không nhích lấy nửa bước, nhẹ giọng nói với cô: "Nhã Nhã, anh không mặc đồ này!"
Cô cười tủm tỉm lấy lòng: "Thì giờ mặc cho em xem, ngày nào cũng mặc comple thật không thoải mái."
Chớp chớp mắt hai cái, cô bày ra dáng vẻ ngây thơ vô số tội, giống như đang làm nũng với hắn khiến tim hắn mềm nhũn. Khoé miệng hắn nhếch lên, một tay khẽ véo nhẹ vào má cô sủng nịnh nói: "Chỉ lần này!"
Nhìn theo dáng hắn khuất dần sau cánh cửa phòng thay đồ, nụ cười trên môi cô vụt tắt.
Chỉ lần này sao? Cũng phải, cũng chỉ có lần này thôi, sẽ không có lần thứ hai đâu!
Nhẹ lắc đầu, cô gọi người nhân viên yêu cầu lấy cho cô trang phục couple với bộ cô đã đưa Tề Phong trước đó theo size của cô.
Đây là shop chuyên bán đồ đôi từ áo, quần, nón, giày dép, toàn bộ những gì các cặp tình nhân có thể sử dụng họ đều có. Vì vậy, khi cô yêu cầu, họ vô cùng vui vẻ đi lấy đồ cho cô.
Tề Phong bước ra trong dáng vẻ không giống thường ngày. Đây là lần đầu tiên hắn mặc loại đồ này nên cảm thấy không quen.
Đảo mắt tìm kiếm bóng dáng cô nhưng mãi vẫn không thấy, hắn đang định lên tiếng hỏi nhân viên thì đột nhiên cô xuất hiện trong chiếc đầm có kiểu dáng, màu sắc và chất liệu y chang chiếc áo phông hắn đang mặc khiến hai mắt hắn sáng lên trông thấy.
Hắn và cô là đang mặc đồ đôi sao?
Tần Nhã Linh nở nụ cười rạng rỡ bước về phía hắn, trong lòng thầm tán thưởng dáng vẻ của hắn hiện tại. Người đàn ông này sao mặc gì cũng hợp vậy nhỉ? Đúng là dáng người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, cho dù là phong cách đã lỗi thời thì vẫn cứ như thời thượng.
"Ồ, không tệ chút nào, rất hợp với anh đấy!" Cô đứng trước mặt hắn mỉm cười tán thưởng.
Trầm ngâm vài giây đánh giá hắn thêm một lần, cô quay sang nói với nhân viên đang đứng cạnh: "Lấy giúp tôi đôi giày thể thao màu trắng cho anh ấy, mặc đồ này không thể đi giày da được, rất kì cục."
Cô nhân viên mỉm cười gật đầu: "Chị thật có mắt nhìn, tôi sẽ lấy ngay!"
"Lấy cho tôi một đôi nữa!" Cô gọi với theo.
Diện đồ đôi từ trên xuống dưới, Tần Nhã Linh mỉm cười hài lòng với tác phẩm của mình, rất vừa ý cô. Gương mặt Tề Phong có hơi méo mó một chút nhưng vẫn là nụ cười mỉm hòa nhã.
Sau khi thanh toán, cô vui vẻ kéo tay hắn rời khỏi shop quần áo, tiếp tục tiến về khu chợ đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT