Như đã nói trước đó không lâu sẽ bàn bạc về vấn đề thuê Showroom tại The Wind Plaza, Tần Thu Ngọc liền kéo Trần Phương Thy vào văn phòng của mình.

"Chị Trần, khi nào có thể ký hợp đồng được?"

Trần Phương Thy khẽ nhướn mày: "Bất cứ lúc nào chị muốn, tôi chỉ cần gọi cho bên phía phòng kinh doanh nói một tiếng là được. Nhưng mà trước hết chị có thể nói cho tôi biết hai bác cháu đang có kế hoạch gì được hay không? Sao lại muốn thuê không gian lớn như vậy?"

Là bạn thân nhiều năm, Tần Thu Ngọc vô cùng tin tưởng nên cũng chẳng hề giấu giếm, liền tường thuật lại kế hoạch của công ty.

Trần Phương Thy nghe xong không khỏi suy nghĩ sâu xa, nhiều hơn là tán thưởng về tầm nhìn và sự tinh tế của Tần Nhã Linh.

"Cháu gái của chị thật khiến tôi phải dùng hai chữ "kính nể" đấy. Con bé bao nhiêu tuổi rồi, đã có hôn sự gì hay chưa?" Trần Phương Thy thăm dò.

Thấy người bạn già nhìn mình chăm chú, Tần Thu Ngọc khẽ nheo mắt đánh giá, liền hiểu ngay ý nghĩ của bà ấy, bởi họ đã quen biết nhau đã nhiều năm, còn lạ gì tính nhau nữa.

Tần Thu Ngọc không hề giấu giếm, nói tường tận mọi sự hiểu biết của mình về đứa cháu gái Tần Nhã Linh.

Càng biết nhiều về cô, Trần Phương Thy càng cảm thấy hài lòng về cô hơn, khoé miệng cùng ánh mắt không khỏi cong lên, trong lòng càng thêm cao hứng.

Tần Thu Ngọc nói một thôi một hồi mới chợt nhận ra hình như mình đã nói quá nhiều bèn quay sang Trần Phương Thy nhìn với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chẳng lẽ chị định..."

Không đợi Tần Thu Ngọc nói hết câu, Trần Phương Thy đã gật đầu, biểu thị đó chính là ý định của bà.

Tần Thu Ngọc lại ra điều đăm chiêu: "Nhưng tôi e không dễ dàng như chúng ta tưởng đâu, con bé rất không thích việc mai mối xếp đặt. Quan trọng là nó vừa chia tay bạn trai không lâu, nguyên nhân tôi không rõ nhưng tôi nghĩ trong thời gian này, nó sẽ không tiếp nhận ai đâu."

Dừng lại một chút, bà nói tiếp: "Mà tôi nói này, ba mẹ con bé cũng không muốn nó gả vào nhà hào môn đâu, bạn trai cũ của nó cũng là một người có gia thế, tôi nghĩ đã để lại bóng ma tâm lý cho gia đình nó rồi. Nếu như bên đó biết gia cảnh nhà chị, e rằng không chỉ con bé mà ba mẹ con bé cũng sẽ phản đối. Mà thằng con trai chị cũng khó tính nữa. Lúc trước chị cũng nhờ tôi mai mối đấy, nó cũng có vừa mắt ai đâu. Chị thử nghĩ mà xem, nó là cháu ruột tôi, tôi phải nghĩ cho nó chứ?"

Nghe Tần Thu Ngọc nói như vậy, Trần Phương Thy không hề chết tâm, quyết phải thực hiện được ý đồ. Chỉ cần biết cô hiện không qua lại với ai, miễn là còn độc thân thì còn cơ hội. Cô con dâu này bà đã nhận định, bà nhất quyết phải rước được về nhà.

"Nhà hào môn? Chị nói quá, chị cũng biết rõ nhà tôi rồi đó, ông trời cho thì nhận thôi, đâu phải nói muốn hay không là được. Tôi cũng không lấy vấn đề môn đăng hộ đối làm tiền đề, mà nhà tôi cũng không quan tâm vấn đề đó, chỉ cần là đồng hương thì được hết. Về phần thằng con trai tôi thì chị yên tâm, tôi cũng không tin nó không hài lòng với con bé. Nếu nó còn kén cá chọn canh, làm con dâu tôi chạy mất, tôi để nó ở vậy luôn đi. Chỉ cần chị chịu tác hợp cho bọn trẻ là được. Chị cũng nói với ba mẹ con bé một tiếng giúp tôi, nếu bên đó có hỏi thì cứ nói chúng tôi làm kinh doanh, thằng con trai tôi làm cùng công ty với con trai nhà chị là được rồi."



Về gia đình Trần Phương Thy, Tần Thu Ngọc hiểu biết quá rõ vì hai người đã qua lại với nhau hơn hai mươi năm.

Mặc dù gia đình Trần Phương Thy được xếp vào nhà hào môn, nhưng không vì vậy mà họ kiêu căng, trái lại họ rất vui vẻ và luôn giúp đỡ mọi người.

Chính bản thân Tần Thu Ngọc cũng nhận được sự giúp đỡ khá lớn, không phải về tiền bạc mà về mối quan hệ rộng rãi của Trần Phương Thy, rất nhiều Showroom mà bà sở hữu đều có sự giúp đỡ của bà ấy.

Tần Thu Ngọc thỏa hiệp: "Nếu chị đã nói vậy thì tôi cũng an tâm, nhưng nhất định không được làm con bé chịu thiệt thòi, nhất là thằng con chị đấy, đừng làm tôi thất vọng!"

Bà dừng một chút rồi lại nói lên lo lắng của mình: "Nhưng mà hiện tại Nhã Nhã đã biết chị là chủ của The Wind, vậy thì..."

Trần Phương Thy lắc đầu trấn an: "Không sao, trước chị cứ tạm thời nói với ba mẹ con bé như thế, thân phận của thằng con trai tôi cũng vậy. Việc còn lại cứ để tôi lo."

Tần Thu Ngọc nhìn người bên cạnh thêm một chút rồi gật đầu: "Được."

"À, chị có hình con bé không, gửi cho tôi để tôi cho thằng con tôi xem." Trần Phương Thy không nén được nỗi kích động, chỉ hận không thể ngay lập tức mang con dâu về nhà.

"Hình à? Lúc trước tôi có vài tấm nhưng là hình cách đây mấy năm rồi, tôi cũng không nhớ để đâu, để tôi hỏi ba mẹ nó, tiện thể bàn việc tác hợp cho hai đứa."

Tần Thu Ngọc cũng rất muốn cháu gái tìm được hạnh phúc cho mình, nếu như được gia đình họ thương yêu, bà và cả ba mẹ con bé đều sẽ vô cùng vui vẻ.

Trần Phương Thy mừng rỡ như vớ được vàng: "Vậy trăm sự nhờ chị!"

Bên phía Tần Nhã Linh lúc này, cô chỉ chăm lo công việc mà không biết được rằng, cô đã gần như bị chính người bác ruột của mình "bán" đi rồi.

Trần Phương Thy không ngờ mọi việc lại suôn sẻ đến thế, tất vả đều nằm trong dự liệu của bà. Điều mà bà không ngờ đến nhất là ba mẹ của Tần Nhã Linh cũng đồng ý với sự sắp xếp của Tần Thu Ngọc. Trong lòng bà thầm nghĩ, có lẽ phần lớn do Tần Thu Ngọc ra sức thuyết phục, khi bọn chúng thành đôi, nhất định phải hậu tạ thật lớn.

Mọi thứ đã nắm trong tay, quyết không để thời gian trôi qua lãng phí, Trần Phương Thy lập tức cầm điện thoại gọi cho đứa con trai bảo bối.



Chuông điện thoại vừa đổ hai tiếng, đầu bên kia đã vang lên thanh âm trả lời: "Mẫu thân đại nhân yêu quý, ngọn gió nào hôm nay thổi tới khiến mẫu thân đại nhân lại gọi cho hài nhi vào giờ này?"

Bà tỏ vẻ tức tối: "Thằng con chết bằm, bộ không có chuyện thì tôi không được phép gọi cho cậu hả? Cậu có biết bao lâu cậu chưa đến nhìn mặt bà già này rồi không?"

Bên kia điện thoại văng vẳng tiếng cười vọng lại: "Mẫu thân đại nhân bớt giận kẻo lại có thêm vài nếp nhăn đấy! Hài nhi làm sao không nhớ người? Tại công việc bề bộn, hài nhi còn không ngủ đủ giấc, đợi công việc ổn định lại hài nhi nhất định đến thăm người."

Trần Phương Thy càng nghe càng tức giận hơn: "Đợi? Đợi đến lúc nào nữa? Hay cậu đợi bà già này nằm xuống rồi đến thắp nhang luôn?"

"Mẫu thân đại nhân hạ hỏa, mẫu thân có việc gì phân phó, hài nhi lập tức thi hành?" Bên trong điện thoại vẫn văng vẳng tiếng cười không dứt.

Dường như chỉ đợi nghe câu này, Trần Phương Thy không nén được vui vẻ, lập tức nói: "Là do cậu tự nói, cho cậu ba mươi phút lập tức xuất hiện trước mặt bà già này, không thì cậu tốt nhất đừng chìa cái mặt đáng ghét của cậu ra nữa, có nghe không hả?"

"Mẫu thân đại nhân tha cho hài nhi đi, hài nhi thật sự trăm công nghìn việc không thể nói đi là đi được. Hơn nữa mẫu thân đại nhân đừng làm khó hài nhi như vậy chứ, từ chỗ hài nhi chạy sang chỗ mẫu thân ít nhất cũng phải mất một tiếng. Ba mươi phút? Hài nhi đi bằng đường chim bay à?" Giọng nói tựa như ai oán vang lên trong điện thoại.

Bà không khỏi cảm thấy nóng giận nhưng vẫn phải nén nhịn, đại sự là quan trọng: "Vậy được, hiện tại là tám giờ ba mươi phút, tôi cho cậu thời gian xử lý công việc, đúng mười giờ cậu phải có mặt cho tôi. Không viện bất cứ lí do nào hết, khoan nhượng cho cậu lắm rồi. Cậu đừng làm hỏng đại sự của tôi, nghe rõ chưa hả?"

Bên kia thở dài một hơi nhưng vẫn trả lời với giọng điệu cợt nhả: "Đa tạ mẫu thân đại nhân đã khoan dung độ lượng. Nhưng mà mẫu thân đại nhân cho hài nhi hỏi, việc đại sự gì mà khiến mẫu thân đại nhân phải đích thân triệu hồi hài nhi gấp gáp như vậy? Nhi thần thật sự thấy làm lạ nha."

Trần Phương Thy lúc này thật muốn lôi cổ thằng con trai bất hiếu của mình về đánh cho một phen, bà đúng là không thể hiểu nổi nó, đành thỏa hiệp: "Về đây rồi khắc biết, vậy đi!"

Bên kia điện thoại, người liên tục bị Trần Phương Thy gọi là "thằng con chết bằm" - Tề Phong buông điện thoại xuống thở dài một hơi.

Đã ba ngà suốt từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều, cả căn nhà to lớn cũng chỉ có một mình hắn, giống như trở lại cái ngày một mình độc lai độc vãng, có chăng chỉ là bữa sáng cùng bữa trưa còn nóng trên bếp chứng minh nơi này có tồn tại người thứ hai.

Là vì cô quá bận hay cô đang cố tình tránh mặt, hắn không muốn hỏi, cũng không dám hỏi, chỉ sợ một khi hỏi đến sẽ nhận về câu trả lời bản thân không mong muốn. Cho nên hắn vẫn im lặng ngầm thừa nhận hành vi của cô.

Thay vì ở nơi này một mình, trở về thăm cha mẹ cũng không đến nỗi, ít nhất còn có người trách mắng để không thấy cô đơn.

Hắn đứng dậy từ sofa, chân bước vững vàng trên từng bậc thang không hề nao núng trở về phòng thay đồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play