Sự đau đớn nơi cổ tay truyền đến khiến người con gái đang nằm trên chiếc giường đỏ thẫm khẽ nheo mắt, sau đó mở lớn hết cỡ.

"Mình không phải đã chết rồi sao?"

Tần Nhã Linh lẩm bẩm trong miệng, không dám tin vào những gì bản thân đang nhìn thấy, đang cảm nhận.

Đảo mắt nhìn quanh một lượt gian phòng, nơi này thật sự có chút quen mắt khiến cô bất giác nhíu chặt mi tâm.

Tiếp tục giãy dụa hòng ngồi dậy, cô phát hiện chính mình hai tay đang bị chói chặt, hai chân cũng đồng dạng bị trói.

Cô dùng hết sức bình sinh ngồi dậy, sau đó dùng răng mở nút thắt dây trói. Cũng may kẻ trói cô không thắt dây quá chặt, cô cố gắng một chút liền có thể mở ra, chỉ là trên môi hằn lên một vết rách khiến máu tươi rỉ ra.

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vết thương nhỏ như thế này cũng chẳng đáng là gì.

Sau khi chính mình được giải thoát, Tần Nhã Linh một lần nữa nhìn quanh căn phòng ngập tràn màu đỏ chói mắt, đến khi nhìn thấy khung hình được treo trên tường phía đầu giường, cô không khỏi chết lặng tại chỗ.

Trong khung hình kia chính là ảnh cưới của cô và Trần Trung Đức - gã đàn ông tệ hại cưỡng bức cô hai lần, khiến cô sống không bằng chết.

Hai tay Tần Nhã Linh nắm chặt thành quyền, đôi tròng mắt bắn ra hàn ý chứa ánh sáng sắc lạnh như mũi dao, chỉ muốn một nhát cứa nát bức ảnh đang hiện hữu trước mặt.

Khoé môi cô nở nụ cười lạnh.

Cô - Tần Nhã Linh, trọng sinh rồi!

Mà cô cũng rõ ràng bản thân đã trọng sinh vào thời điểm nào.

Lúc này đây, cô là bị Trần Trung Đức đánh ngất bắt trói đến nơi này - phòng tân hôn của cô và hắn, mà một tháng sau là ngày kết hôn của hai người.

Nhớ lại những gì mà mình đã trải qua từ kiếp trước, nội tâm cô càng thêm cuộn trào mãnh liệt.

Tần Nhã Linh nghiến răng ken két: "Trần Trung Đức, nếu tôi đã sống lại rồi, tôi sẽ khiến anh phải trả giá hết thảy!"

"Cạch."

Phía sau lưng truyền đến tiếng mở cửa khiến Tần Nhã Linh trở lại thực tại. Cô biết, người đang đứng phía sau là ai.

Cô chậm rãi xoay người lại. Quả nhiên người đến chính là kẻ mà cô hận đến tận xương tủy: Trần Trung Đức.

Hắn ta trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, bạc môi khẽ nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Tỉnh rồi à? Nhanh hơn anh nghĩ đấy!"



Tần Nhã Linh nhìn hắn bằng ánh mắt sắc lạnh chưa từng có, hai tay đang nắm chặt càng siết chặt hơn khiến móng tay đâm vào da thịt.

Cô là đang căm phẫn hay muốn khiến cho chính mình đau đớn để làm cho thần trí tỉnh táo, chính cô cũng không rõ ràng. Cô chỉ biết, nếu như có thể, cô thật sự muốn tiến lên xé xác con người đáng khinh kia.

Nhưng là cô không ngu ngốc như vậy!

Ông trời đã cho cô làm lại cuộc đời, cô há lại để cho nó trôi qua vô ích?

Đồng quy vu tận cùng hắn sao?

Không! Nếu như muốn cùng hắn đồng quy vu tận, cô đã làm như thế từ kiếp trước chứ không phải một mình ôm nỗi hận mà chết đi.

Cái chết đối với hắn không đủ để cô trút giận. Đời này của cô nhất định phải khiến cho gã đàn ông trước mắt phải trả giá vì những gì mà hắn gây ra, dù có phải hi sinh nửa đời còn lại của chính mình.

Cô sẽ khiến cho hắn, cả gia đình hắn mất hết tất cả, sống không bằng chết.

Tần Nhã Linh nhìn gã đàn ông đứng ở ngưỡng cửa nở nụ cười khinh miệt: "Tôi không tỉnh chẳng lẽ để mặc anh dày vò sao?"

Trần Trung Đức đáy mắt ánh lên sự tang thương, hắn đóng sầm cửa lại, từng bước tiến về phía cô.

"Nhã Nhã, em phải biết anh yêu em nhiều như thế nào? Chúng ta làm lại từ đầu, tiếp tục kết hôn có được không?"

Theo từng bước tiến của hắn, Tần Nhã Linh cũng từng bước lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào vách tường cứng rắn, cô biết bản thân đã không còn đường lui.

"Đừng gọi tôi thân mật như vậy, tôi thấy thật kinh tởm. Yêu tôi sao? Yêu tôi mà sau lưng tôi lại lén lút lên giường với người khác đến nỗi có con? Anh có biết lúc này anh đáng khinh như thế nào không?"

Hắn tiếp tục lộ ra vẻ bi thương: "Là anh không đúng, nhưng anh không cố ý. Anh chỉ vì uống say nên mới bị ả tính kế. Nhã Nhã, tha thứ cho anh có được không? Anh bắt ả ta phá thai rồi, chúng ta không còn bị bất cứ điều gì cản trở nữa."

Sau cái ngày Tần Nhã Linh nói muốn cùng hắn chia tay, hắn ngay lập tức tìm đến ả thư ký kia náo loạn, hành hạ ả đến nỗi không còn ra hình người, sau đó cưỡng chế ả đi phá thai mặc cho ả khóc lóc van xin.

Hắn là ai cơ chứ? Làm sao có thể để một ả thư ký nhỏ bé làm hỏng cuộc đời hắn? Lên giường thì đã sao, có thai thì thế nào? Hắn là đàn ông có nhu cầu giải toả, đôi bên đều ngươi tình ta nguyện. Ả ta có gan vi phạm hiệp ước thì cũng nên có gan lãnh chịu hậu quả.

Mọi vấn đề đã được giải quyết triệt để, hắn mới tìm đến cô nhưng bị cô từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng hắn chỉ đành ra hạ sách bắt cóc cô đưa đến nơi này để đối chất một lần, muốn cùng cô gương vỡ lại lành.

Hắn yêu cô nhiều như vậy, hắn không cho phép bất cứ ai hay bất cứ điều gì cản trở hắn cùng cô kết hôn.

Nghe hắn nói những lời kia, Tần Nhã Linh càng thêm phẫn nộ.

Kiếp trước cô không hề biết gã đàn ông này lại tàn nhẫn đến mức ngay cả giọt máu của mình cũng nhẫn tâm vứt bỏ không thương tiếc nên đã cam chịu ra đi thành toàn cho hắn một nhà ba người, vậy mà hắn lại có thể ích kỷ phá nát tất cả.



Sinh mạng nhỏ bé kia có tội tình gì mà hắn lại có thể nói bỏ liền bỏ? Hắn có còn là con người hay không?

Không! Hắn thật sự không phải là con người! Cô chẳng phải đã tự mình trải nghiệm rồi hay sao?

"Trần Trung Đức, tôi không ngờ anh lại là người tàn độc như vậy? Hổ dữ còn không ăn thịt con! Đứa trẻ còn chưa thành hình mà anh cũng có thể vứt bỏ không thương tiếc. Anh thật đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt!"

Trần Trung Đức như hoá điên, hắn nhào đến trước mặt Tần Nhã Linh ép cô vào tường, đáy mắt loé lên tia phẫn nộ, bên miệng lại treo nụ cười giảo hoạt.

"Nhã Nhã, anh làm vậy không phải vì em hay sao? Nếu như em không đòi chia tay, anh làm sao lại làm ra chuyện kia?"

Cô giương mắt nhìn hắn không một tia sợ sệt, gằn từng tiếng: "Anh đừng cố biện minh cho hành động sai trái của mình. Nếu như anh có gan làm ra chuyện lầm lỗi sau lưng tôi thì cũng nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Đừng đổ lỗi lên đầu người khác, chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét anh mà thôi!"

Hắn phá lên cười: "Nếu như lời ngon tiếng ngọt em đều không chịu vậy thì đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc? Chỉ cần em thuộc về anh, có con với anh, kết hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi đúng không?"

Tần Nhã Linh bất giác lạnh sống lưng. Chẳng lẽ hắn lại muốn tiếp tục cưỡng bức cô?

Không! Cô đã phải trải qua cảm giác bị hắn cưỡng bức hai lần rồi, không thể lại để chuyện này một lần nữa tái diễn.

Cô hét lên: "Anh muốn làm gì?"

Đôi mắt hắn tràn ngập dục vọng quét toàn thân Tần Nhã Linh, sau đó giữ chặt hai cổ tay mảnh khảnh của cô ép vào tường.

Không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, hắn cúi xuống gặm cắn đôi môi kiều diễm của cô khiến lời cô muốn thốt ra đều bị nuốt trở lại.

Cô dùng hết sức mình cắn vào môi hắn, máu tươi lập tức trào ra từ khoang miệng hai người.

Mùi máu tanh xộc lên càng kích thích thần kinh của hắn. Hắn càng thêm điên cuồng dữ tợn, dồn hết sức lực vào đôi bàn tay xé rách chiếc váy mỏng manh trên người cô thành hai mảnh rồi ném xuống đất.

Trên người Tần Nhã Linh lúc này chỉ còn lại bộ nội y không thể che chắn được thân thể càng khiến cho dục vọng của hắn dâng cao đến đỉnh điểm.

Hắn tiếp tục áp sát chèn ép cô không còn một khe hở, cúi đầu gặm cắn chiếc cổ thon dài rồi đến xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng dừng lại trên bờ ngực căng tròn đang phập phồng kịch liệt.

Sự đau đớn cùng nhục nhã cứ thế dâng lên khiến Tần Nhã Linh giãy dụa càng thêm dữ dội.

Ông trời cho cô sống lại, cô nhất định phải nắm lấy, không thể để cho gã đàn ông kinh tởm này có cơ hội khinh bạc cô thêm lần nào nữa.

Quyết không đầu hàng số phận, cô dùng hết sức bình sinh xuống đầu gối, thúc mạnh vào hạ bộ của hắn.

Không kịp phòng bị, Trần Trung Đức bị một cú trời giáng liền thanh tỉnh, lập tức buông cô ra, ngã khuỵ xuống sàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play