Tề Phong cũng chỉ biết nghe theo lời Tần Nhã Linh, chống nạng đi về phía bàn ăn, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

Tầm mười lăm phút sau, một tô cháo nóng nghi ngút khói và một dĩa rau xào được đặt xuống trước mặt hắn.

Thấy hắn tần ngần nhìn bàn ăn hồi lâu không có ý định cầm muỗng lên ăn, Tần Nhã Linh nhẹ giọng nói: "Bác sĩ nói mấy ngày đầu anh tốt nhất kiêng dầu mỡ nên tôi làm món thanh đạm một chút, anh chịu khó ăn cho vết thương mau lành."

Tề Phong ngẩng đầu nhìn cô, lắc đầu cười gượng: "Em đừng hiểu lầm, tôi chỉ là đang nhớ lại xem lần cuối cùng có người nấu đồ ăn cho tôi là khi nào mà thôi. Chắc là cũng mười mấy năm rồi thì phải."

Cô nhíu mày hỏi: "Mẹ anh không nấu cơm cho anh à?"

Hắn thản nhiên lắc đầu: "Tôi chính là đang nhớ lại ngày cuối cùng mà mẹ tôi nấu cơm cho tôi ăn."

Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, tỏ ra áy náy nói: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ rằng mẹ anh..."

Nghe giọng điệu nặng nề của cô, Tề Phong giống như biết cô đang nghĩ đến điều gì, hắn bật cười: "Này, không phải em cho rằng mẹ tôi chết rồi đấy chứ?"

Cô trợn tròn mắt kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải?

Hắn lại cười lớn hơn: "Mẹ tôi mà biết có người cho rằng bà ấy chết rồi, có khi nào tức quá mà chết luôn không?"

Tần Nhã Linh mặt nhăn nhó, cố gắng bày ra dáng vẻ tức giận: "Anh không thể nghiêm túc được à? Anh không nói rõ ràng, lại nói nghiêm túc như vậy, tôi hiểu lầm cũng là lẽ đương nhiên."

Hắn gật gù: "Được được, là tôi không nói rõ ràng khiến em hiểu lầm. Vậy để tôi nói rõ vậy. Chuyện là từ khi mười lăm tuổi tôi vào đại học thì ở trong ký túc xá trường. Sau này tôi bước chân vào xã hội bương trải, bận bịu công việc nên cũng ít khi về nhà. Mẹ tôi thì cũng có công việc của mình, bà cũng chẳng vào bếp mấy nữa. Cho nên một ngày ba bữa tôi đều ăn ở bên ngoài."

Cô thở phào. Hoá ra là vậy, cô còn tưởng... Còn đang muốn đồng cảm với hoàn cảnh của hắn nữa cơ.

"Được rồi, anh mau ăn đi cho nóng, rồi còn uống thuốc nữa."

Không thấy cô lấy phần ăn của mình, hắn lên tiếng hỏi: "Em không ăn sao?"

Ban đầu cô định sẽ không ăn mà rời đi ngay. Bây giờ hắn lại hỏi vậy, cô đành phải ở lại thêm một chút cùng ăn với hắn vậy. Dù sao loay hoay suốt buổi sáng, cô còn chưa có thứ gì vào bụng đâu.

Không trả lời hắn, cô cầm lấy tô múc cho mình một phần, sau đó ngồi xuống đối diện hắn chuẩn bị cầm muỗng lên.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên, Tần Nhã Linh nhìn về phía đối diện, nhướn mày hỏi: "Đến tìm anh sao?"

Tề Phong gật đầu: "Ừm."

Đặt muỗng về vị trí cũ, cô đứng lên: "Để tôi đi mở cửa, anh mau ăn đi."

Cánh cửa lớn mở ra, một người đàn ông tóc nâu đeo kính mắt gọng vàng cầm trên tay một chồng tài liệu cao hơn một gang tay, bên người lại đeo một chiếc cặp da màu đen đứng như ôn thần giữ cửa, miệng há hốc không thốt nên lời cứ thế nhìn chằm chằm Tần Nhã Linh.

Đứng gọn sang một bên chừa lối cho người đàn ông kia, cô lạnh nhạt nói bằng tiếng bản địa của mình: "Anh vào đi, Tề Phong..."



Nói đến đây, cô chợt nhận ra người trước mặt là người Mỹ chứ không phải người Hoa như mình, vội vàng sửa lại ngôn ngữ: "Mời vào, William đang ở bên trong."

Người đến chính là Jason, trước đó đã được Tề Phong thông báo mang hồ sơ công việc cần giải quyết đến cho hắn, cho nên anh ta thân là thư ký, hiển nhiên phải trong thời gian sớm nhất đến trình diện lão đại.

Không hiểu nguyên nhân gì mà lão đại bỗng nhiên gọi điện nói hôm nay không đến công ty, lại kêu anh ta mang tài liệu đến tận nhà. Bây giờ người mở cửa lại là phụ nữ, mà còn là một cô bé mặt búng ra sữa trông không khác gì một con búp bê Loli, anh ta đúng là bị doạ không nhỏ đâu.

Người cuồng công việc lại bất chợt không muốn đến công sở, hoá ra là vì kim ốc tàng kiều, trong nhà giấu người đẹp mà còn là một ngọn cỏ non đến không thể non hơn được nữa.

Lát nữa trở lại công ty phải bát quái một phen với đám người kia mới được. Cây vạn tuế ngàn năm của bọn họ nở hoa rồi, tung bông tung hoa thôi. Những ngày tháng sắp tới sẽ vô cùng vui vẻ cho mà xem.

Jason nhe răng cười gật đầu với Tần Nhã Linh, sau đó ôm chồng văn kiện bước qua ngưỡng cửa rồi lại đứng ở đó.

Cô khép cửa lại, liếc mắt nhìn gã đàn ông đang cười ngây ngốc rồi bước đi trước dẫn đường.

Vào phòng ăn, cô ngồi vào vị trí trước khi rời đi của mình, cầm muỗng ăn cháo như chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm để ý đến người đang ngồi ở phía đối diện.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô đi mở cửa, Tề Phong đã ăn hơn phân nửa tô cháo và đĩa rau. Có trời mới biết hắn đã dùng tốc độ chậm nhất có thể cốt để chờ cô ngồi cùng ăn chung.

Chỉ là một tô cháo thịt bình thường nhưng sao vào miệng hắn lại giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy. Là vì cô nấu quá ngon hay là vì cảm xúc hiện tại của hắn? Hoặc có lẽ là cả hai chăng?

"Sếp!"

Một tiếng gọi lạc lõng của người nào đó vang lên đánh tan bầu không khí hoà nhã của hắn và thế là hắn liền chưng ra bản mặt cau có như muốn giết người. Hắn vậy mà quên mất có một con kỳ đà đã đến.

Jason thế nhưng không hề chú ý đến vẻ mặt của lão đại, ánh mắt chỉ dừng lại trên hai cánh tay quấn băng gạc vô cùng chói mắt. Sau đó anh ta lại lia cặp mắt tinh quái đến cặp nạng đặt bên cạnh hắn, quét nhìn xuống chân.

Cuối cùng thì, cơn kích động của hắn cũng bộc phát: "A... Chân của anh... Tay của anh...? Hôm qua vẫn bình thường cơ mà, sao chỉ mới qua một đêm..."

Jason còn chưa nói hết câu, Tề Phong liền phóng cặp mắt sắc lạnh về phía anh ta, kèm thêm một câu quát lớn: "Câm miệng!"

Bị cơn thịnh nộ chiếu tới, anh ra lập tức im bặt.

Tần Nhã Linh nghe một tràng mè nheo của anh ta mà cũng chịu không nổi. Đàn ông đàn ang hơn một mét tám mà cứ như đàn bà lắm chuyện, cô nghe mà đau hết cả đầu.

Tề Phong liếc nhìn Jason thêm một cái, chỉ tay về hướng phòng khách, ra lệnh: "Cậu đợi tôi bên ngoài đi."

Chỉ thị đã xuống, Jason cũng chỉ đành lê tấm thân cô quạnh quay đít đi thực hiện. Bạn bè thì sao chứ, người ta là ông chủ, dù có muốn phản bác cũng vô dụng. Ai biểu anh ta đến không đúng lúc, phá vỡ buổi sáng ngọt ngào của người ta.

Jason đi rồi, Tề Phong mới nhìn về phía Tần Nhã Linh giải thích: "Cậu ta là Jason, thư ký của tôi, mang văn kiện đến để tôi ký tên. Cậu ta hơi ồn ào một chút em đừng để ý."

Tần Nhã Linh không nói gì, chỉ gật đầu một cái xem như tiếp thu lời hắn rồi lại tập trung vào bữa sáng của mình.

Thấy cô không nói gì, hắn cũng chỉ cười gượng, tiếp tục đánh chén phần ăn trước mặt.

Haizzz... Người ta không muốn nói chuyện cùng hắn, hắn biết làm sao đây?



Bên phía Jason, sau khi vào phòng khách đặt văn kiện xuống bàn, hai cánh tay được giải thoát, việc đầu tiên mà anh ta làm là lấy điện thoại truy cập vào ô chat của nhóm.

Làm gì ư? Dĩ nhiên là bát quái rồi.

Jason: "Chúng ta có chị dâu rồi!"

Cả đám tức thì nhao nhao cả lên, gửi cho anh ta hàng loạt dấu chấm hỏi kèm theo một câu "Mau nói rõ ràng."

Jason lập tức gõ chữ lạch cạch: "Tôi đang ở nhà của lão đại, trong nhà lão đại có một Loli vô cùng xinh đẹp. Hiện tại hai người đang ăn sáng trong phòng ăn."

Ngay tức thì khung chat bùng nổ, không phải câu "OMG!" thì cũng là "Cậu không gạt tôi chứ?"

Jason nhoẻn miệng cười, tiếp tục bồi thêm: "Lão đại chân bị bó bột, hai cánh tay quấn băng gạc, giờ này hai người mới ăn sáng. Vậy các cậu nghĩ xem đêm qua thế nào?"

Màn hình điện thoại của Jason tin nhắn phản hồi liên tục hiện ra

Thomas: Tay bị thương, chân thì què, làm được gì chứ?

Andrew: Nhất thiết phải làm gì à? Ở cùng nhau là đủ rồi.

JK: Chị dâu trông như thế nào?

Jason: Nhỏ nhắn xinh đẹp trông không khác gì tiểu Loli.

Andrew: Biến thái như vậy?

Jason: Tôi còn đang nghĩ xem chị dâu nhỏ đã đủ tuổi thành niên chưa đây này.

Thomas: Cậu đừng có đùa!

JK: Ngu ngốc, đến nhìn không phải là biết ngay à?

Thomas: Nhóc thối, cậu nói ai ngu ngốc?

Andrew: Out đi, nhớ xoá tin nhắn. Để lão đại biết thì chuẩn bị sang châu phi đào mỏ đi.

Một câu của Andrew thành công dẹp sạch bát quái trong nửa giây, cả đám nhoi nhoi trong chốc lát cun cút không còn một mảnh. Chỉ là bọn họ dọn quá trễ rồi, người nào đó mặt như than tàu đang chằm chằm nhìn màn hình điện thoại, trong lòng âm thầm chửi qua mười tám đời tổ tông cái đám choi choi không biết phân biệt lớn nhỏ.

Người nào đó đang ngồi trong phòng khách chợt rét run như bị gió lạnh từ Siberia thổi tới dựng hết tóc gáy.

Tề Phong lúc này đã ăn xong, ngẩng đầu nhìn người đối diện, trong miệng lẩm bẩm hai chữ "chị dâu", khoé miệng khẽ cong lên.

Cách gọi của đám tiểu tử thối này cũng không tệ, nghe vô cùng thuận tai, tạm tha cho một lần vậy. Nhưng mà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Trong thời gian hắn dưỡng thương ở nhà, lượng công việc của hắn cứ để cho bọn họ xử lý đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play