Trong phòng nghỉ của cô dâu, sau khi Elena giúp Tần Nhã Linh makeup lại thì cất giọng: "Xong rồi đấy."

Cô mỉm cười: "Vâng, cảm ơn chị."

Elena cười gượng: "Không cần khách sáo như vậy."

Thu dọn đồ đạc, Elena lại lên tiếng: "Được rồi, ra ngoài thôi, William hẳn đang rất sốt ruột."

Tần Nhã Linh không vội đứng lên mà vẫn ngồi tại chỗ, quay người nhìn Elena muốn nói gì đó.

Nhìn thấy biểu hiện của cô, Elena tỏ ra nghi hoặc: "Sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?"

Cô lắc đầu: "Không ạ, em rất tốt."

Elena nhíu mày: "Vậy sao còn ngồi đây?"

Tần Nhã Linh nhìn người đối diện thêm vài giây, sau đó mới lên tiếng: "Elena, ngày chị cùng Thomas kết hôn, có phải cũng giống em rất hạnh phúc nhưng vừa hồi hộp, vừa lo sợ có phải không?"

Ánh mắt Elena trở nên buồn vời vợi, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, cái ngày chị cùng anh ấy bước vào lễ đường, chị vô cùng hạnh phúc vì chị thực sự đã trở thành vợ của anh ấy, đường đường chính chính sánh vai cùng anh ấy. Nhưng chị lại càng lo sợ hơn, sợ mình còn chưa xứng với anh ấy, sợ bản thân chưa đủ hoàn hảo để sánh vai cùng anh ấy. Quả nhiên, sự lo sợ của chị cũng đã xảy đến!"

"Vậy, cho đến hôm nay, chị có hối hận khi ở bên anh ấy không?"

Elena mỉm cười lắc đầu: "Không có, chị chưa từng hối hận!"

"Vậy... chị còn yêu anh ấy không?"

Elena cũng không cần suy nghĩ, liền gật đầu: "Chị yêu anh ấy, từ trước đến nay cũng chưa từng thay đổi!"

Tần Nhã Linh thoáng thở phào, mỉm cười nói lời thật lòng: "Elena, chị yêu anh ấy, cũng chưa từng hối hận vì điều đó, em tin, anh ấy cũng giống như chị. Em nhìn thấy ánh mắt hai người dành cho nhau không thể có người thứ ba xen vào. Sao chị lại không suy nghĩ lại, cho anh ấy cơ hội, cũng là cho bản thân mình cơ hội? Hạnh phúc của bản thân thì chỉ có bản thân mình nắm giữ. Những gì đã qua, chị hãy xem như nó là tiền đề để hai người cùng nhau tiến về phía trước, càng biết trân trọng hiện tại mà yêu thương đối phương nhiều hơn!"

Cô im lặng vài giây rồi lại nói tiếp: "William cũng từng nói với em nhiều lần, tình yêu không thể nói xứng hay không xứng, mà là yêu hay không yêu! Nếu như còn yêu, vì sao lại phải tự lừa dối bản thân, khiến cả hai phải chịu dày vò khổ sở? Hai người đã trải qua không ít khó khăn mới trở thành vợ chồng. Cho nên... Elena, chị hãy nên trân trọng những gì mình đang có!"

Elena nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, thoáng ngạc nhiên. Bởi đâu cô ấy lại có suy nghĩ quá sâu sắc, quá trưởng thành như vậy? Hoặc nói, người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì lại u mê?

Elena nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn em, LiLy! Chị biết phải làm gì rồi!"

Đúng vậy, từ lúc ở sân bay gặp lại Thomas, bản thân cô cũng đã có phần lay động. Đến bây giờ khi nghe được những lời nóiđánh vào lòng thế này, cô không thể không có chút cảm giác.

Nhưng đó cũng chỉ là tâm tư của một mình cô không phải sao? Liệu anh ấy có giống như cô không, có còn yêu cô như trước nữa hay không?

Hạnh phúc của bản thân là do bản thân tự nắm lấy! Câu nói này cũng không sai. Đúng vậy, cô sẽ vì chính bản thân một lần, gạt bỏ tất cả sĩ diện cùng niềm kiêu hãnh vốn có để trở về bên cạnh người đàn ông mà cô yêu nhất!

Nhìn sắc mặt Elena đã trở nên vui vẻ hơn, cô biết, Elena đã thông suốt rồi. Sau hôm nay, hai người họ sẽ lại như lúc trước, vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Nhìn lại bản thân mình, có lẽ ít nhiều cũng giống như Elena. Trước đây cô cũng mang trong mình cái suy nghĩ này, cho nên cứ mãi trốn tránh không chịu nhận phần tình cảm hắn dành cho cô. Cũng may, ông trời vẫn còn đãi ngộ cô rất nhiều, để bây giờ cô có thể được ở bên hắn, trở thành cô dâu của hắn.

Những khiếm khuyết của bản thân, cô sẽ cố gắng dùng tình cảm của bản thân để lấp đầy, sẽ cố gắng hoàn thiện mình để có thể sánh vai cùng hắn. Chỉ hy vọng, hạnh phúc mà cô mong ước sẽ kéo dài thật lâu, thật lâu!

"Chị em ra rồi kìa!"



Bên ngoài sảnh tiệc, Tần Trọng Hải đứng ở vị trí đối diện sảnh, nhìn thấy Tần Nhã Linh đi ra liền lên tiếng.

Cậu ta vừa dứt lời, ai nấy đều đổ dồn cặp mắt về phía lối vào sảnh.

Cô dâu trong chiếc Soire trắng tinh đang nâng làn váy thong thả bước ra ngoài, đi ngang qua người lớn liền cười tươi chào hỏi, mà nụ cười kia thật sự vô cùng quyến rũ, đẹp đến rung động lòng người.

Andrew khoa trương hô lớn: "Này William, vợ cậu thật là xuất sắc, tôi thực sự thấy ganh tị đấy!"

"Cậu dám!"

Tề Phong nghiến răng nói với Andrew, sau đó rời mọi người đi đến bên người phụ nữ của mình. Khóe miệng hắn không tự chủ lại khẽ cong lên, chính là, cô hiện tại thật sự vô cùng kiều diễm.

Hắn vừa rời khỏi, một người đàn ông nãy giờ vẫn tĩnh lặng ở một bên không tham gia cuộc trò chuyện khi nhìn thấy thân ảnh kia cũng vô cùng xao xuyến.

Vẫn biết là cô rất đẹp nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến khi cô mặc chiếc váy trắng kia cùng với nụ cười ngọt ngào không che giấu cảm xúc lại có thể khiến anh vừa u mê vừa đau đớn như vậy. Hai loại cảm xúc đan xen khiến anh vô cùng khó chịu.

Hôm nay là ngày hạnh phúc của cô nên cô vui như vậy cũng là hiển nhiên không phải sao! Anh ta tự giễu bản thân, cũng chỉ là người đến sau, còn không có tư cách để ghen tuông cùng ganh tị, chỉ có thể đứng một bên nhìn họ hạnh phúc.

Cùng lúc đó, một người đàn ông khác lại theo dõi anh ta, mi tâm cũng nhăn lại trông thấy, không ai khác chính là Thomas.

Thomas lắc đầu, thở dài trong lòng: Jason, tôi đã nhắc nhở cậu, hy vọng cậu để trong lòng, không cần làm ra hành động gì quá phận!

Tề Phong đi đến bên cạnh người phụ nữ của mình, dịu dàng cất giọng: "Bà xã, em thật đẹp!"

Tần Nhã Linh nhìn người đàn ông trước mặt, e thẹn mỉm cười. Elena hôm nay không cho cô làm chủ, cứ nhất quyết làm theo ý mình, trang điểm làm tóc cho cô không khác nào công chúa, lộng lẫy đến độ chính cô cũng còn chẳng nhận ra mình.

Mà người đàn ông trước mặt, sau khi thay comple cũng cực kỳ anh tuấn, tựa như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.

Lấy bó hoa cầm tay đưa cho cô, hắn mỉm cười lên tiếng: "Bây giờ ra kia đón khách, nếu thấy mệt hay mỏi chân, nhớ nói anh có biết không?"

"Dạ!" Cô gật đầu cười, cùng hắn tiến về khu vực đón khách.

"Trọng Hải!"

Tần Trọng Huy đang đứng nói chuyện cùng một nhân viên giám sát, tìm kiếm bóng dáng cậu con út, đến khi nhìn thấy, ông liền lên tiếng gọi.

Cậu đi đến chỗ ba mình, nói chuyện qua lại một chút sau đó đi vào phía trong hội trường, mải nhìn ngó xung quanh cho nên vô tình va phải một người phụ nữ đang đi tới.

"Thật xin lỗi, cô không sao chứ?" Tần Trọng Hải áy náy lên tiếng.

Người phụ nữ mà Tần Trọng Hải va phải không ai khác chính là Tracy, em họ của Tề Phong.

Tracy ngẩng đầu nhìn người đối diện khiến cậu ta đứng hình trong giây lát, ánh mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên khó giấu, đồng dạng với ánh mắt mà người kia nhìn cô.

"Không sao!" Tracy nhoẻn miệng cười.

"Thực xin lỗi!" Cậu vẫn tỏ ra áy náy.

Tracy lắc đầu, tặng thêm một nụ cười hòa nhã, sau đó nói tiếp: "Vậy, tôi xin phép đi trước!"



Sau đó cô gật đầu chào rồi tiến về phía cửa đại sảnh, mặc cho cậu vẫn còn đứng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người phụ nữ vừa rời đi. Cho đến khi có tiếng gọi bên tai, cậu mới hồi hồn nhìn người gọi mình, sau đó cùng anh ta tiến vào trong hội trường.

Đến lúc trở ra, một lần nữa nhìn thấy thân ảnh kia đang đứng cạnh chị mình, Tần Trọng Hải khóe miệng bất giác vẽ thành đường cong, không suy nghĩ liền hướng về phía mục tiêu mà tới.

"Chị, anh rể!" Cậu lên tiếng chào, sau đó nhìn sang cô gái kia gật đầu một cái.

Nhìn thấy Tần Trọng Hải, Tần Nhã Linh mỉm cười: "Xong rồi à?"

"Dạ, xong rồi!"

"Vậy em giúp chị sắp xếp chỗ cho mọi người đi!"

"Có anh hai rồi, chị không cần lo nha!" Cậu chỉ về phía Tần Trọng Khang nói.

"Một mình anh hai sẽ mệt chết!"

"Còn có anh Gia Huy nữa!"

"Cái thằng này!" Cô phì cười.

Tề Phong đứng bên cạnh cũng nhoẻn miệng cười, nhưng hắn không xen vào cuộc trò chuyện của hai chị em.

Nhìn cô em họ đang đứng ngẩn ngơ một bên, hắn lên tiếng: "Tracy, ra kia ngồi với tiểu Nguyệt đi, nó đang tìm em đấy!"

"Dạ!" Tracy gật đầu chào mọi người, sau đó nâng váy đi về chỗ Tề Nguyệt và Tần Diệu Linh đang ngồi.

Tracy đi rồi, Tần Trọng Hải ngạc nhiên hỏi: "Cô ấy là Tracy?"

Tề Phong chợt nhướn mày: "Em không nhận ra?"

Cậu lắc đầu: "Thật sự không nhận ra, quá khác!"

"Đẹp hơn nhiều có phải không?" Tần Nhã Linh dò hỏi.

"Dạ phải!" Cậu không suy nghĩ liền gật đầu.

"Tracy nhỏ hơn em hai tuổi, còn chưa có bạn trai, có muốn tiến tới hay không?" Tề Phong cười đầy ý vị hỏi.

"Anh rể à!" Tần Trọng Hải nhíu mày.

"Không muốn thì để chị giới thiệu cho người khác vậy!" Cô tỏ ra đáng tiếc.

"Chị!"

"Không nắm lấy cơ hội để người khác cướp mất thì đừng đến tìm anh!" Hắn thêm lời.

"Không nói với anh chị nữa, em ra chỗ JK."

Tần Trọng Hải xấu hổ bỏ đi, hai người còn lại nhìn nhau cười. Xem ra, lại sắp có chuyện vui rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play