Mầm Non Ngã Bệnh

Chương 6: Kích thước.


1 năm

trướctiếp

Lời vừa dứt, hai người đồng thời sững sờ tại chỗ. Lục Chu ngơ ngác nhìn cô gái đang cười trước mặt, lông mày khẽ nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt gọi anh là anh.

Ngón trỏ đang muốn buông ra bỗng dưng giật mình dừng ở giữa không trung, Lục Chu liếm đôi môi khô khốc, đôi mắt đen nhắm hờ, mất một lúc lâu sau mới thốt ra được một chữ.

"Có."

Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, cơ hồ không nghe rõ được.

Anh vươn tay, đầu ngón tay chai sần lướt qua lòng bàn tay Giang Nguyệt, nhặt hạt sen đã được bóc không đẹp mắt kia lên.

Tâm hạt sen vẫn còn, Lục Chu nhẹ nhàng nhai mấy ngụm, cho đến khi đầu lưỡi có nhàn nhạt vị đắng, tàn nhẫn trong mắt mới tiêu tán.

Suýt chút nữa, anh lại làm sai rồi.

Cũng không biết vì sao, từ khi đến Giang gia, anh thỉnh thoảng lại có loại ý nghĩ này. Lục Chu hơi cúi đầu, Giang Nguyệt ngồi trên xe lăn tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại. Tay trái của cô vẫn còn bị kẹt ở giữa không trung, ngơ ngác nhìn về phía sau.

Vừa rồi cô còn tưởng rằng chính là người kia.

Một trận gió thoảng qua mặt, Giang Nguyệt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lẩm bẩm rút tay về, may mắn là hiện tại cô không nhìn thấy, Lục Chu cũng không nhìn ra áy náy trong mắt cô.

Vừa mới quay người lại, đài sen trong tay đột nhiên bị đoạt đi, âm thanh trầm thấp của Lục Chu vang bên tai cô.

"Để anh bóc giúp em."

Mắt của Giang Nguyệt không nhìn thấy, nhưng cô dựa vào trực giác của mình mà bóc hạt sen, đài sen bị cô lột lồi lõm, ngay cả hạt sen cũng không còn nguyên vẹn.

Hạt sen vừa rồi cho Lục Chu, cô phải bóc rất lâu mới xong.

Lục Chu cúi đầu mới nhìn thấy trên mặt đất có mấy hạt sen bị đánh rơi, anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, sau đó lại đem ánh mắt chuyển hướng nhìn đồ vật trên tay.

Đài sen xanh tươi ướt át , các khớp tay rõ ràng của Lục Chu ngắt đài sen. Chỉ trong chốc lát đài sen đã bị tách ra, để lộ những hạt sen căng mọng bên trong.

Anh nhẹ nhàng tách hạt sen ra làm hai, rút tâm hạt sen ở giữa ra, sau đó đưa hạt sen cho Giang Nguyệt, giọng nói dịu dàng hiếm có.

"Em ăn đi."

Giang Nguyệt còn chưa hoàn hồn lại chuyện vừa rồi, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một hạt sen khác, cô chớp mắt mấy cái, lúc này mới cảm nhận được ánh mắt của Lục Chu đang dừng trên người mình, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, thấp giọng nói.

"Cảm....." Dừng một chút, cô lại nói, "Cám ơn anh."

Chẳng qua lần này thiếu mất một chữ.

Lục Chu không để ý, đáp "Không có gì", lại tiếp tục bóc hạt sen.

Trên hạt sen vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Lục Chu , vành tai Giang Nguyệt hơi ửng đỏ, chậm rãi cho vào trong miệng, nhai vài ngụm rồi nuốt xuống.

Vỏ đài sen nhanh chóng bị Lục Chu bóc ra, thay vào đó là một đống hạt sen mới trong lòng bàn tay, Lục Chu hơi cong môi, nói với người trước mặt.

“Muốn ăn nữa không?"

Giọng nói ôn nhu như gió xuân, Giang Nguyệt lúng túng lắc đầu, do dự nói: "Không, không cần nữa."

Dù sao cô và Lục Chu cũng chỉ gặp nhau vài lần nên không quen lắm.

Lục Chu không thèm để ý vẻ xa cách trên mặt cô, anh nắm chặt tâm sen trong lòng bàn tay, giúp Giang Nguyệt trở về phòng.

-

Mãi cho đến ăn xong bữa tối, Giang Ngộ vẫn chưa về, Giang Nguyệt hỏi quản gia mấy lần cũng không có kết quả, cô dứt khoát về phòng trước.

Người hầu đều bị cô đuổi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô .

Giang Nguyệt ngơ ngác ngồi ở trên giường, tầm nhìn vẫn tối đen như mực, mặc dù biết mình không nhìn thấy nhưng trước khi đi, má Lâm vẫn thắp cho cô một ngọn đèn nhỏ màu cam, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Giang Nguyệt.

Ánh sáng màu đỏ cam xuyên qua tấm kính, tản ra trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Nguyệt, cô chậm rãi đưa tay ra, vẫy vẫy trước mắt vài cái, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Cô vẫn chưa bình phục được.

Khẽ dựa vào gối, Giang Nguyệt cúi đầu chơi đùa đầu ngón tay mình, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ.

Sợ ba lo lắng, cô chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài trước mặt Giang Ngộ, cho dù là bác sĩ phán đoán rằng cô chỉ bị mù tạm thời, nhưng cô cũng không được thông báo về thời hạn hồi phục của mình, giống như một đêm dài vô tận không thấy bình minh.

Giang Nguyệt mím chặt môi, đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn, cúi đầu ho khan vài tiếng, vừa đưa tay lấy khăn giấy ra, cổ họng đột nhiên truyền đến một cỗ mùi máu tanh, có vị tanh ngọt.

Sắc mặt Giang Nguyệt ngẩn ra, ngón tay cầm khăn giấy khẽ run, cô không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng trực giác cho cô biết tờ giấy kia có lẽ đã dính máu.

Khăn giấy bị Giang Nguyệt vo thành cục, trước kia cô đã từng ho ra máu, nhưng lúc đó cô không mù, lại sợ ba lo lắng, Giang Nguyệt thường ném khăn giấy dính máu vào bồn cầu rồi xả nước, cô không muốn để cho người khác phát hiện ra.

Sau đó thấy thân thể không có gì khác thường, cô còn tưởng là do mình suy nghĩ nhiều.

Chỉ là lần này....

Nỗi buồn bi thương và việc ho ra máu cùng lúc dâng lên trong lòng, Giang Nguyệt cắn môi dưới, yếu ớt ngửa người ra sau, sắc mặt tái nhợt.

Cô nắm chặt khăn giấy, vừa định ném giấy vụn vào sọt rác bên cạnh. Cô chợt nhớ ra điều gì đó, bàn tay đang cầm khăn giấy dừng lại giữa không trung.

Căn phòng của cô luôn là do má Lâm dọn dẹp, bà rất cẩn thận, nếu bị phát hiện nhất định sẽ không giấu được ba.

Giang Nguyệt khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vén chăn lên, sờ soạng vách tường bắt đầu di chuyển về phía phòng tắm.

Mà ở một phòng khác, Lục Chu đang dựa vào vách tường lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào khung ảnh trống rỗng trong tay. Ảnh chụp bên trong đã biến mất, Xung quanh khung ảnh đều bị sờn rách, có chút sơn bong ra, Lục Chu ngây người chăm chú nhìn vào khung ảnh. Anh đột nhiên nhớ đến bức ảnh mà mình thấy trong phòng của Giang Nguyệt trước đó

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy trên người phụ nữ đó có chút quen thuộc, như là đã từng gặp ở nơi nào đó rồi.

Lục Chu khẽ cau mày, đôi mắt đen thâm thúy u ám, khớp ngón tay chậm rãi xoa khung ảnh. Khung ảnh ban đầu thô ráp bây giờ đã bị anh vuốt đến nhẵn nhụi, Lục Chu cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên chỗ bức ảnh trống rỗng trên khung ảnh.

BBa anh để lại cho anh, cũng chỉ có mỗi khung ảnh này.

Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, có gió đêm thổi đến, một góc mành cửa sổ mở ra, lộ ra một nửa ánh trăng bên ngoài.

Vầng trăng sáng treo giữa bầu trời, khác hẳn với cô nhi viện chật chội, Giang gia có tầm nhìn rộng rãi, đứng bên cửa sổ có thể nhìn bao quát cảnh vật xung quanh.

Lục Chu tựa vào trên tường chậm rãi đứng lên, từng chút đi về phía góc cửa sổ.

Có một trận gió nhẹ thổi qua người, Lục Chu run rẩy giơ tay lên, khi đầu ngón tay vừa chạm vào cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo , bên tai bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi của Giang Nguyệt, kèm theo là âm thanh của một vật nặng rơi xuống.

Lục Chu sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua cửa bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, tựa hồ như âm thanh vừa rồi chỉ là do Lục Chu ảo giác.

Anh cẩn thận lắng nghe, nhưng không còn nghe thấy động tĩnh gì, lông mày anh khẽ nhíu mày, tay đặt ở trên cửa sổ thủy tinh dừng lại. Một hồi lâu sau, anh xoay người, chậm rãi đi về gian phòng của Giang Nguyệt.

Phòng của Giang Nguyệt ngay sát vách phòng của anh, khi anh đến nơi, Giang Nguyệt vẫn còn ngồi dưới mặt đất, ôm cái gối không ngừng hít khí lạnh.

Bên chân còn có một cái ghế bị đổ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Nguyệt kinh hãi, vội vàng nhìn ra hướng cửa, chỉ tiếc là vẫn một mảnh tối đen như trước, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cô thử mở miệng gọi: "Là.............anh có đúng không?"

"Là anh." Lục Chu nhàn nhạt đáp lại, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Giang Nguyệt ngồi trên mặt đất, khóe mắt anh hơi nhếch lên, chậm rãi đi tới chỗ cô.

" Làm sao vậy?"

Anh hơi nhướng mày, ngồi xổm xuống, cẩn thận đỡ Giang Nguyệt dậy.

"Em không sao chứ?"

Lục Chu đỡ Giang Nguyệt đứng dậy, dựng chiếc ghế mà cô vấp phải lên, khóe mắt khẽ nhìn mảnh giấy màu trắng dưới đất, anh đang định cúi xuống giúp Giang Nguyệt nhặt nó lên, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của cô.

"Đừng chạm vào nó."

Nhưng đã muộn, Lục Chu đã nhìn thấy vết máu trên giấy, anh sửng sốt, cả người hơi run lên, đôi mắt đen khép hờ, khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt hoảng hốt của Giang Nguyệt, ánh mắt Lục Chu dừng lại, ngón tay giơ ở giữa không trung.

Anh không chạm vào tờ giấy nữa, mà Giang Nguyệt không nhìn thấy, cô càng cảm thấy chột dạ, run giọng thì thào: “Cái đó. . . . . . . . bẩn.”

Lời nói của Giang Nguyệt là nói thật, nhưng vào trong tai của Lục Chu lại thay đổi ý vị. Nhớ tới phương hướng lúc Giang Nguyệt ngã xuống, anh xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

"Em......." Lục Chu muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lúc lâu mới thốt ra được một câu, "Muốn đi tắm sao?"

"............."

Bởi vì vừa rồi bị ngã, sắc mặt của cô gái còn có chút yếu ớt, nơi Giang Nguyệt ngã xuống chính là trước gương trang điểm.

Lục Chu đứng dậy, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Giang Nguyệt, cuối cùng dừng lại ở đầu gối của cô.

"Bị ngã thương rồi sao?"

Giang Nguyệt mặc quần dài, Lục Chu không nhìn thấy vết thương của cô, nhưng từ động tác của cô cũng có thể đoán được đại khái, anh hơi nhíu mày, nhìn về phía gian phòng của Giang Nguyệt.

"Có hộp thuốc không?"

"Không cần, em tự mình................"

"Chắc là em muốn để cho má Lâm đến đây giúp nhỉ?" Lục Chu trực tiếp ngắt lời cô, ánh mắt cuối cùng rơi vào một cái hộp màu trắng trên cái giá khắc hoa.

Anh không để ý tới Giang Nguyệt nữa, trực tiếp bước tới.

Cái hộp này không có khóa, Lục Chu dễ dàng đem hộp mở ra, tìm được rồi rượu thuốc ở tận tầng cuối cùng.

Giang Nguyệt xắn ống quần lên, khoanh chân cuộn tròn trên ghế. Chỉ là một vết xước nhỏ, nhưng làn da của cô rất trắng, những vết bầm bình thường trông đặc biệt dữ tợn.

Lục Chu bất mãn liếc nhìn, ánh mắt lộ vẻ không hài lòng.

Mùi rượu thuốc nồng nặc, động tác Lục Chu quen thuộc rót một chút vào lòng bàn tay, xoa nhẹ lên đầu gối của Giang Nguyệt. Ngón chân cô khẽ co rụt lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền mở miệng nói: "Anh, anh nhìn giúp em một chút."

Lục Chu nhướng mày: "Nhìn cái gì cơ?"

.......................

Công ty của Giang Ngộ xác thực xảy ra chuyện, khi ông vội vàng chạy về nhà thì sắc trời đã tối.

Giang Ngộ vừa kéo cà vạt xuống, vừa vội bước lên trên lầu, muốn nhìn Giang Nguyệt một cái trước khi rời khỏi nhà.

Chuyện xảy ra cấp bách, sau khi Giang Ngộ về nhà thu thập đồ đạc xong còn phải suốt đêm chạy đến tỉnh khác đi công tác.

Quản gia đứng ở một bên báo cáo lại tình hình của Giang Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Từ khi tiên sinh rời đi, tiểu thư vẫn luôn ở cùng với Lục thiếu gia, hai người bọn họ xem ra rất hòa hợp, tiên sinh cũng đừng quá ....."

Hai chữ "Lo lắng" còn chưa nói ra, quản gia đột nhiên sửng sốt, ngay cả đang giơ chân lên cũng dừng ở giữa không trung.

Chỉ thấy phòng của Giang Nguyệt khép chặt, có giọng nam nữ thì thầm từ trong phòng vọng ra, khe khẽ nói nhỏ như thể đang che dấu người khác nghe thấy.

"Em muốn kích cỡ nào?" Giọng nói trầm khàn của Lục Chu xuyên qua khe hở của cửa.

".........Ừm, cái lớn nhất đi, như vậy rất tuyệt." Giang Nguyệt suy nghĩ một lát, mở miệng nói.

"Vậy hoa văn thì sao, bình thường em thích loại nào?"

Giang Ngộ ngoài cửa: "..............???"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp