Tình cảnh thế này. Giang Khoát cảm thấy Đoàn Phi Phàm với luồng khí lạnh bao quanh người đã đủ để áp đảo cậu rồi, lại còn thêm cái vẻ mặt và giọng điệu này nữa… Cậu thậm chí còn không tìm được phản ứng nào cho thích hợp. Trong tình thế xấu hổ đại bại kiểu này, cậu cũng không thể trả lời đúng sự thật rằng tôi đang giơ tay cảm nhận hơi lạnh từ máy lạnh của cậu đấy. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không còn khả năng xử lý tình hình, Giang Khoát tảng lờ câu hỏi của Đoàn Phi Phàm, trong nháy mắt, cậu lại cúi xuống, nhanh như chớp kéo dây giày của mình ra. Và lại thong thả ung dung buộc lại. Sau đó cậu đứng dậy, cũng chẳng nhìn về phía Đoàn Phi Phàm mà đi thẳng luôn, lại còn ném lại một câu: “Làm giật cả mình.”
Phía sau, không nghe thấy Đoàn Phi Phàm nói gì, xem ra cũng chưa đóng cửa phòng lại. Nhưng Giang Khoát vẫn bước đi vững vàng, vô cùng kiên định không liếc mắt nhìn và rẽ luôn vào góc quanh, rời khỏi cái hành lang sỉ nhục kia, sau đó bước về phía cửa chính khu ký túc. “Cậu sinh viên,” Có ai đó gọi cậu, giọng như tiếng chuông rền, “Đi đâu đấy?” Ngoài Giang Úc Sơn, đây là tiếng chuông rền to thứ hai mà Giang Khoát từng nghe, đêm khuya bốn bề tĩnh lặng, tiếng gọi làm cậu giật mình nhảy dựng lên một cái rồi mới dừng chân. “Hử?” Cậu quay về phía phát ra tiếng gọi thì thấy bên trong một ô cửa sổ bên cạnh, một chú trung niên đang nhìn cậu. “Không được ra ngoài đâu,” tiếng ông chú vẫn to như cũ, “Đã khóa cổng rồi!” Giang Khoát không nói gì, vẫn cố đi ra trước cổng chính ký túc, sau khi cẩn thận nhìn rõ ổ khóa lớn trên cổng, cậu mới quay lại đi tới trước ô cửa sổ: “Chú, vẫn còn chưa vào học, tụi cháu vừa mới tới, vẫn còn chút việc chưa xong, cần phải ra ngoài.” “12 giờ rồi, nửa đêm nửa hôm thì còn làm được việc gì? Muốn ra thì ngày mai ban ngày ra! Đây cũng là vì sự an toàn của bọn trẻ ranh các cậu! Mới có ba đứa đòi ra, làm tôi phải đuổi vào hết đấy,” Ông chú nói, “Mấy cậu đều là dân nơi khác tới, lạ nước lạ cái, nửa đêm ra ngoài lang thang cái gì!” “Chú,” Giang Khoát không chịu bỏ cuộc, cậu nhìn ông chú đầy vẻ thành thực, “Cháu không mang đủ chăn chiếu, ngủ không được, bố cháu bây giờ đang thu xếp từ khách sạn gửi đến cho cháu…” “Bố cậu?” Ông chú kia thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn cậu, “Cậu nhóc, cậu cũng biết bịa chuyện đấy chứ?” “Thực sự không bịa,” Giang Khoát cảm giác ông chú này có thể đã biết gì đó, nhưng vẫn rất điềm tĩnh, “Cháu…” “Cậu tên Giang Khoát phải không?” Ông chú ngắt lời cậu. “Dạ, chú còn biết tên cháu cơ ạ?” Giang Khoát gật đầu.
“Nói cậu biết bịa chuyện, không phải là tôi chỉ nói cho vui đâu,” Ông chú nói, “Hồi chiều cậu còn dẫn cả đội phục vụ tới, có ai là không thấy đâu hả? Đống đồ cậu xách vào, tôi thấy toàn bộ ký túc các cậu dùng cũng đủ đấy.” Giang Khoát không biết nói gì. Không ngờ mắc cái eo ở đoạn này rồi! “Bố cậu đâu có tới,” Ông chú xua xua tay, “Cậu rất là nổi tiếng đấy, đừng có bịa! Đừng nói đám tân sinh viên này, ngay cả giáo viên cũng biết có năm nhất có một cậu chàng lái xe thể thao đến trường… Lại còn bố cậu nữa, cái cậu mặt mũi tròn xoe trông cũng tầm tuổi cậu, cậu ta là bố cậu hả?” Giang Khoát bị một trận nện chuông của ông chú làm cho hơi hoảng hồn. Thật không ngờ, Đại Pháo còn có thể làm cậu mắc cái eo thêm một lần thế này! Một lúc lâu sau, Giang Khoát mới hít một hơi rồi chắp tay làm lễ trước mặt ông chú: “Xin chú đừng nói nữa, cháu sẽ về ký túc, về ngay bây giờ.” “Về đi!” Ông chú xua tay rồi ngồi lại xuống ghế, khoanh tay trợn mắt với cậu, “Đừng có giở trò với tôi.”
Xem ra hôm nay không có cơ hội ra khỏi ký túc rồi. Giang Khoát có chút ỉu xìu thất vọng chầm chậm quay về, cậu thật sự không phải muốn ra ngoài đi chơi, mà là vì cậu nóng, và lại còn không chịu được nóng, điều đáng sợ hơn là bây giờ cậu không ngủ được, có thể cả đêm nay sẽ không ngủ được. Về đến hàng lang tầng 1, đi chưa được vài bước, hơi lạnh lại phả ra. Lần này không phải là ở dưới cổ chân, mà là phả khắp toàn thân, từ trên tới dưới. Dễ chịu. Giây tiếp theo lại là khó chịu.
Cửa phòng 107 hóa ra đang mở, Đoàn Phi Phàm hóa ra vẫn đứng ở cửa, khuỷu tay dựa vào khung cửa, vui vẻ nhìn cậu. “Về rồi à?” Đoàn Phi Phàm cười tít mắt hỏi. “Kiếm chuyện phải không?” Giang Khoát dừng lại, nhìn cậu ta. “Chúc ngủ ngon.” Đoàn Phi Phàm lùi lại phía sau, vung tay đóng cánh cửa đánh sầm trước mắt cậu. “Mẹ kiếp nhà cậu.” Giang Khoát hầm hầm đạp vào cửa một cái. Cửa rất chắc, chỉ hơi rung rinh một chút. Cánh cửa phòng phía sau lưng bật mở, có người thò đầu ra: “Làm trò gì vậy hả? Có cho người ta ngủ không?” Giang Khoát quay lại. “Ô, đại thiếu gia, nửa đêm nửa hôm cậu giở trò ra uy cái gì thế?” Người kia nói, “Đây là ký túc trường học, muốn phách lối về nhà cậu mà phách lối.”
Giang Khoát nhìn người kia, không nói gì, mấy cảnh này với cậu mà nói chẳng có chút cảm giác gì, cái kiểu khiêu khích kia của Đoàn Phi Phàm mới khiến người ta sôi máu. “Sao hả?” Người kia xem ra có chút hiểu lầm thái độ của cậu, lập tức chấp nhận sự thách đấu, nói xong liền bước ra khỏi phòng. Chất lượng trường này đúng là không ổn, sinh viên người nào cũng có cái đức tính này. Bao gồm cả cậu nữa. Giang Khoát tiến lại gần người kia, nhỏ giọng nói: “Này anh bạn, chuyện là thế này.” Người kia nhìn cậu đầy cảnh giác. “Bình thường ấy, cậu thế này,” Giang Khoát tiếp tục nói khẽ, “Không đủ trình nói chuyện với tôi đâu, chúc ngủ ngon.” “Đậu má!” Người kia hét lên một tiếng.
Đoàn Phi Phàm mặc áo vào rồi mở cửa phòng. Vừa rồi cậu đang chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn khuya, việc này trong giai đoạn còn là tân sinh viên mới tới trường, tốt nhất không nên để người khác thấy, lúc cậu định ra ngó xem hành lang có người không thì lại bị Giang Khoát lúc đó đang lần mò hơi máy lạnh ở cửa làm gián đoạn. Lúc này, người ở phòng đối diện đang đứng ở hành lang coi bộ cực kỳ tức giận, tới mức chỉ một giây nữa thôi là có thể lao tới phi một cú đá vào Giang Khoát. Cậu mở cửa ra, cảm xúc của người kia bị ngắt quãng, còn tranh thủ nhìn cậu một cái. “Không ngủ à?” Đoàn Phi Phàm bước ra khỏi phòng, trở tay đóng cửa lại. Tân sinh viên kia đều biết hai “học trưởng” Đổng Côn với Đinh Triết cả ngày đều dính lấy Đoàn Phi Phàm, xem ra không muốn gây phiền phức, người kia chỉ nói một câu “Ngủ đây”, rồi lui vào phòng, đóng cửa lại.
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát chậm chạp đi vào phòng 119 rồi, sau đó mới quay người đi ra cổng ký túc. “Chú Triệu.” Cậu đi tới bên cửa sổ phòng trực ban, gõ gõ lên cửa kính. “Bây giờ về nhà hả?” Chú Triệu mở cửa sổ. “Đi mua malatang,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mua cho chú một phần, chú muốn ăn gì?” “Tôi không ăn,” Chú Triệu thò đầu ra nhìn về phía hành lang, “Thằng nhỏ này, vừa mới về trường không làm gương cho tốt.” “Cháu thì làm gương cho ai chứ, cũng chẳng có ai thấy cháu,” Đoàn Phi Phàm cười, “Khi nào chú nghỉ, chú cháu đợi chú uống rượu.” “Mau đi đi,” Chú Triệu ném cho cậu một cái chìa khóa, khi cậu đã đi về phía cổng, chú Triệu lại ở sau nói thêm một câu, “Thứ Tư tuần sau.” “Được rồi.” Đoàn Phi Phàm mở ổ khóa mắc trên cổng, đi ra ngoài, sau đó lại thò tay vào trong cánh cổng sắt, dùng chìa khóa lại.
Đêm đầu tiên ở môi trường mới bắt đầu bằng việc Giang Khoát hoàn toàn không ngủ được tí nào, và lại còn không có chỗ nào để đi. Cậu ngồi trước bàn học một lúc, tiếng ngáy khò khò của ba bạn cùng phòng nối tiếp từng hồi, nghe ra ngủ rất say, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cái nóng bức bối này. Giang Khoát nhắn tin cho Đại Pháo, nhưng không nhận được tin trả lời, cậu chàng này xem ra đã ngủ như chết rồi. Giang Khoát đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi ký túc lần nữa. Nhiệt độ ngoài hành lang rõ ràng thấp hơn trong phòng vài độ, cậu đứng ngoài hành lang hai phút, sau đó mang chiếc ghế trong phòng ra, đặt ngoài hành lang. Khúc hành lang duy nhất có thể nhìn thấy lan can bên ngoài nằm ở ngay cửa phòng 118 sát vách với phòng cậu. Cậu gác chân lên lan can, thân mình hơi trượt xuống một chút, ngả đầu ra đằng sau, khe khẽ thở dài. Trong 18 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cậu thấy nhớ nhà. Nhớ cái giường của cậu, nhớ cái ghế sofa của cậu, nhớ…
Phía đằng kia hành lang vọng tới tiếng động, trong đêm khuya nghe cực kỳ rõ rệt. Lúc cậu quay đầu lại thì thấy Đoàn Phi Phàm phòng 107 đang xách một cái túi nylon đi vào. Miệng túi vẫn còn bốc lên hơi nóng. Sét mau đánh đi, phòng 107 ấy。 Giang Khoát nhắm mắt lại, cậu đã không sức để nổi giận nữa. Người này rõ ràng sau khi cậu bị đuổi vào, đã rời khỏi ký túc, suôn sẻ vượt qua vòng phong tỏa của chú quản lý ký túc, đi ra ngoài mua đồ ăn đêm, mà cũng có thể là đặt giao đồ ăn tới… Sau đó thì mang vào phòng có máy lạnh, thoải mái mà ăn. Sét mau đánh đi, phòng 107 ấy。
“Giang Khoát?” Có người lay lay cậu, “Sao cậu lại ở đây?” Giang Khoát vừa mở mắt liền lập tức bị ánh sáng mạnh kích thích, nước mắt chảy dàn dụa. “Hử?” Cậu vội nhắm mắt lại mà dụi. “Sao cậu không vào phòng?” Là giọng của Mặt chính trực. Giang Khoát cuối cùng cũng từ từ tỉnh ra, cậu đã ngủ quên trên ghế ngoài hành lang, đã thế lại còn ngủ đến tận lúc trời sáng. “Nóng quá, nên tôi…” Vừa mới nhớ ra thì cậu chợt nhận thấy mình vẫn đang giữ nguyên tư thế ngày hôm qua, chân gác trên lan can, thắt lưng lơ lửng giữa không trung, cùng với cái cổ ngửa ra sau dựa trên thành ghế, cơn đau lan khắp toàn thân lúc này tựa như bị người ta chém cho hơn tám chục nhát dao, “Á…” “Cứng đơ rồi hả?” Tiếng cậu mập vang lên phía sau. “Giúp tôi chút.” Giang Khoát nghiến răng cố rặn ra ba chữ. Mặt chính trực cùng với cậu mập vội bước tới, một người đỡ eo, một người nhấc chân, từ từ đặt cậu ngồi xuống ghế, sau đó cùng kinh ngạc nhìn cậu. “Nóng đến mức vậy sao?” Cậu mập hỏi. Giang Khoát nhìn cậu mập to gấp đôi mình, mọi người đều không cảm thấy nóng, có lẽ đúng là không nóng lắm chăng? Cậu không biết trả lời thế nào, chầm chậm đứng dậy đi vào phòng.
Mấy người cùng phòng đã đánh răng rửa mặt xong hết, Giang Khoát định đánh răng rửa mặt xong thì tắm một cái. Đang đánh răng thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa phòng có tiếng nhiều người nói chuyện. “Dậy hết rồi chứ?” Ngoài cửa có một giọng nữ lên tiếng, “Tôi vào có tiện không?” “Dậy rồi ạ, là cán bộ hướng dẫn phải không?” Mặt chính trực đáp, “Mời vào.” “Mời vào.” Hai người kia lập tức chào theo. Giang Khoát ngậm bàn chải quay đầu lại, Đổng Côn bước vào phòng cùng với một chị trông có vẻ chưa tới ba mươi, vẻ mặt tươi cười. “Mọi người, chào buổi sáng,” Đổng Côn nhìn quanh phòng một lượt, “Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là chị Ninh, cán bộ hướng dẫn của các bạn.” “Tôi là Lữ Ninh,” Chị Ninh cười gật đầu với mọi người, “Cứ gọi tôi là chị Ninh được rồi.” “Chị Ninh.” Mấy người trong phòng đồng thanh lên tiếng. Giang Khoát đang ngậm bàn chải cũng ư ư theo hai tiếng. “Tất cả đã quen chưa?” Chị Ninh hỏi. “Rất tốt ạ.” Mặt chính trực nói. Không tốt cho lắm, không có máy lạnh. “Đây là số điện thoại của tôi,” Sau khi tán gẫu vài câu, chị Ninh lấy ra một cái card nhỏ để lên bàn bọn họ, “Mọi người gặp khó khăn gì, hay có gì chưa rõ thì cứ kiếm tôi… Những người chưa nhận đồng phục tập quân sự, lát nữa nhớ đi nhận nha, ngày mai bắt đầu tập quân sự rồi. Toàn bộ quá trình tập quân sự, tôi sẽ đi cùng các bạn. Lát nữa buổi chiều, chúng ta sẽ có một buổi lễ đơn giản chào đón tân sinh viên, chủ yếu là để mọi người quen biết nhau, và nói về chương trình sắp xếp cho thời gian sắp tới. Mọi người phải đến tham dự đúng giờ… Giang Khoát phải không? Hay là em cứ đi đánh răng trước đi.” Chị Ninh nói nửa chừng thì đột nhiên nhìn Giang Khoát, cười rồi nói vậy. “Ừm.” Giang Khoát quay người đi vào phòng tắm, nhổ kem đánh răng trong miệng. Chị Ninh mà cứ nói chuyện mãi thì cậu cũng sẽ mãi không có cơ hội đi nhổ kem đánh răng, lâu thêm một chút là cậu muốn rớt nước miếng ra ngoài mất.
Chị Ninh không nán lại lâu, vẫn còn phòng khác cần phải đi chào hỏi. Sau khi chị cùng với Đổng Côn đi rồi, Giang Khoát tắm rửa xong đi ra mới nhận thấy trong phòng không còn ai. Đây mới là ngày đầu tiên, cậu đã bị các bạn trong phòng cô lập rồi. Thảm thật. Giang Khoát cầm chiếc card mà chị Ninh để lại trên bàn, lưu lại số điện thoại của chị ấy. Sau đó, cậu lại gọi điện cho Đại Pháo, hẹn gặp trước cổng trường đi ăn sáng trước đã. Lúc đi ra cổng, cậu đi qua phòng 107, cửa đang đóng, trông căn phòng vẫn rất bình thường, cũng không có dấu vết bị sét đánh.
“Mất ngủ hay là làm sao?” Đại Pháo trợn mắt nhìn cậu một lúc lâu, “Sao mà trông thê thảm hơn cả cái đêm bọn mình ngủ ở trên thị trấn vậy hả?” “Đừng nhắc nữa,” Giang Khoát xua xua tay, “Nhanh lên, tụi mình đi ăn chút, lát nữa tao còn phải đi nhận đồng phục tập quân sự, buổi chiều còn lễ đón sinh viên mới.” “Buổi trưa tao cùng mày đi ăn căng tin nha,” Đại Pháo nói, “Tao cũng trải nghiệm đời sống sinh viên chút.” “Bệnh hả,” Giang Khoát nhìn Đại Pháo, “Sao ngài không đi căng tin ăn sáng luôn bây giờ đi?” “Bữa sáng là phải ăn hoành tráng.” Đại Pháo khoác tay lên vai cậu, “Tao đã tìm được chỗ này ngon lắm, cả đi lẫn về mất nửa giờ chạy xe. Chẳng phải hôm trước mày bảo muốn ăn hồng mễ trường* đấy thôi, chỗ này làm ngon cực kỳ.”
Trong một số chuyện, Đại Pháo cũng đáng tin cậy, quán ăn sáng này mùi vị thực sự rất ngon. Ăn uống no nê một trận xong, Giang Khoát thấy cảm giác khó chịu từ hôm qua tới hôm nay đều nguôi đi khá nhiều, thậm chí cậu còn rất vui vẻ mua mang về cho ba người cùng phòng mỗi người một phần. “Buổi trưa tao lại qua kiếm mày,” Đại Pháo đưa cậu quay trở lại trường, “Chiều tao đi kiếm nhà trọ, xem quanh đây có căn nào được không. Mày có được ra ngoài thuê nhà không thì cũng phải thuê trước, bạn bố tao có công trình ở huyện nào đó bên này, bảo tao nếu không muốn quay về thì cứ qua đó theo chú ấy xem sao.” “Ừm.” Giang Khoát gật gật đầu, “Không được thì máy cứ ở khách sạn đi, bao phòng một tháng, tao sẽ chuyển cho mày ít tiền sau.” “Mày trả tiền?” Đại Pháo hỏi, “Mày bớt tiêu chút đi, tao cứ nghĩ mãi không biết bố mày có cắt tiền của mày không.” “Không đâu,” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Ông ấy cắt thì vẫn còn mẹ tao.” “Tiệt kiệm chút đi, Khoát à, tiết kiệm chút đi,” Đại Pháo nắm lấy tay cậu vỗ vỗ, “Mày bây giờ là nghịch tử, mày xem trong tiểu thuyết với phim truyền hình đó, nghịch tử thì thế nào cũng bị xã hội nện cho thừa sống thiếu chết để quay lại làm người…” “Cút xéo.” Giang Khoát rút tay về. “Bớt tiêu chút đi!” Đại Pháo trừng cậu.
Giang Khoát xách túi đồ ăn quay về phòng, mấy người trong phòng về sau cậu mấy phút. “Giang Khoát,” Mặt chính trực tiến lại hỏi, “Cậu nhận đồng phục tập quân sự chưa?” “Vẫn chưa,” Giang Khoát hơi sững lại, cậu vốn định mang đồ ăn về rồi đi nhận, “Tôi…” “Thấy chưa,” Mặt chính trực nói, “Tôi đã nói cậu ấy chưa đi lấy mà, cậu ấy chắc chắn không tìm ra chỗ.” Giang Khoát thấy không biết phải nói làm sao, cậu hoàn toàn không phải kiểu không tự lo liệu được cho bản thân, chỗ nhận đồng phục tập quân sự, hôm qua cậu với Đại Pháo đã nhìn thấy rồi, chỉ là do phải ra ngoài mua đồ nên mới không đi lấy ngay được. “Cũng không đến mức ấy.” Cậu thở dài. “Đường Lực nhận giúp cậu rồi,” Cậu mập nói đoạn đưa tới một bộ đồ, “Tụi mình còn bảo có khi cậu đã nhận rồi, không ngờ đúng là chưa nhận.” Đúng là không ngờ. Giang Khoát hoàn toàn không ngờ mấy người kia lại giúp mình nhận đồ. Mặt chính trực tên là Đường Lực. Đường Lực Đường Lực Đường Lực… Đừng có quên nữa.
“Cảm ơn nha.” Giang Khoát nhận bộ quần áo, rồi chỉ cái hộp đóng gói để trên bàn, “Tôi mới cùng bạn ra ngoài, có mang về cho mấy cậu ít đồ ăn, vừa đúng mỗi người một phần. Nếm thử xem?” “Sao cậu khách sáo thế.” Cậu mập nói đoạn lập tức đi qua mở túi. Đường Lực nhìn đồ ăn trong hộp: “Đây không phải là cậu ăn không hết nên gói về sao? Là gọi riêng hả?” “Ừm.” Giang Khoát nhìn cậu ta, “Gọi theo số lượng thì làm sao mà ăn không hết được, sao hả?” “Đồ mắc thế này, ăn không hết gói về cũng không sao,” Đường Lực nói, “Mua riêng một phần quá mắc, lãng phí.” “… Tôi thường không để thừa đồ ăn, muốn mang về cho các cậu thì chắc chắn sẽ gọi món mới.” Giang Khoát không hiểu suy nghĩ của Đường Lực cho lắm, “Đi xa vậy mang chút đồ ăn thừa về làm gì.” “Đúng vậy,” Cậu mập nói, “Không thì để tụi mình ăn còn dư lại thì cho cậu đi nha, ông cụ non.” Mấy người cùng cười, Đường Lực cũng không nói gì thêm, mà ra ăn cùng mấy người kia.
Thế này cũng xem như không khí trong phòng đã được xoa dịu được một chút, tuy vậy, Giang Khoát vẫn chưa làm rõ được cậu mập với người ít nói kia tên là gì, mà cũng ngại hỏi. “Buổi trưa cùng đi ăn căng tin không?” Cậu mập hỏi, “Hồi sáng bọn mình đi ăn rồi, cũng khá ngon.” “Ừm, bạn tôi cũng sẽ tới ăn cùng.” Giang Khoát nói, “Cậu ấy muốn trải nghiệm một chút.” “Cậu ấy chưa ăn căng tin bao giờ sao?” Cậu mập sửng sốt, “Có phải cậu cũng chưa ăn cơm căng tin bao giờ không đấy?” Đúng vậy, tôi đúng là chưa ăn bao giờ. “Cậu ấy chưa ăn cơm căng tin trường đại học bao giờ.” Giang Khoát cười. “Ồ… Tôi lại tưởng phú nhị đại các cậu sống ở một thế giới khác.” Cậu mập gật gù. Quả là một thế giới cũng hơi khác thật.
Đồ ăn ở căng tin khá ổn, Đại Pháo ăn rất sung sướng, tranh thủ cơ hội Đại Pháo chào hỏi làm quen với mọi người, Giang Khoát nhớ được tên của cậu mập và cậu ít nói kia. Lý Tử Nhuệ và Mã Tiếu. Ăn cơm xong, Đại Pháo liền đi luôn, cậu ta bảo đã liên hệ được nhà trọ, phải đi xem sao. Giang Khoát với mấy người cùng phòng quay về ký túc, mọi người bảo sẽ ngủ trưa một giấc. Ngủ được cái quần ấy. Mới đi một đoạn đường từ căng tin đi về phòng, Giang Khoát đã đổ mồ hôi rồi, cậu nhìn mấy người kia, mồ hôi còn nhiều hơn cậu. Tất cả không nóng sao? Giang Khoát rất muốn hỏi, nhưng cậu vẫn không nói gì. Tình trạng thế này, nhịn hỏi một chút cũng được.
Phòng 107 đang mở cửa, không bật máy lạnh, cũng không có người. Giang Khoát đi chậm lại, chăm chú nhìn vào trong, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy máy lạnh trên tường. Máy lạnh đâu rồi? Cậu nhìn quanh, không có ai chú ý đến cậu, cậu liền nhanh như chớp thò nửa người vào trong phòng. Không thể nào có máy lạnh tổng được. Mặc dù là không thể, nhưng cậu vẫn nhìn lên trên một lượt. Lúc nhìn thấy một cái miệng gió máy lạnh tổng phía trên cửa sổ, Giang Khoát thấy kinh ngạc. Miệng gió nằm trên cửa sổ, chiêu này lần đầu tiên cậu nhìn thấy, thật sự có máy lạnh tổng sao?
Do dự một lúc, theo nguyên tắc mở mang tầm nhìn, nâng cao tri thức, cậu quay người đi ra khỏi ký túc, vòng ra phía bên ngoài cửa sổ phòng 107. Cậu thấy một cái mông nho nhỏ của một chiếc máy lạnh. Đây hóa ra là một cái máy lạnh nhỏ tích hợp một cục. Giang Khoát chăm chú nhìn món đồ này, hóa ra lại có thứ đồ tiện lợi như vậy! Thật quá sức thần kỳ! Quan sát một lúc xong, cậu thở ra một hơi, lúc đưa mắt nhìn lại khu ký túc mà cậu sắp quay vào, đột nhiên cậu cảm giác trong cửa sổ có một bóng người. Không đợi cho cậu kịp phản ứng, cửa sổ phòng 107 đã bị ai đó đẩy ra. Đoàn Phi Phàm chống tay trên bậu cửa sổ, nhìn cậu với vẻ mặt không biểu cảm. Giang Khoát động đậy cái cổ hai vòng, sau đó quay người bước đi, vẻ mặt cũng không biểu cảm. … Sét mau đánh phòng 107 đi.
Giang Khoát quay về phòng, cứ nhìn thẳng mà đi. Cả một buổi trưa cũng không ổn định lại được, cảm giác trên người dính nhớp nháp mồ hôi, cậu lại bò dậy đi tắm một cái. Nằm trằn trọc chán cũng tới giờ tập trung, có người thổi còi bên ngoài khu ký túc, yêu cầu mọi người đến hội trường nhỏ. Mọi người đến hết rồi, Giang Khoát mới cảm thấy trong ký túc này có thật nhiều người. Các bạn học! Mọi người không nóng sao? Điều khiến Giang Khoát thấy cảm động là hội trường có máy lạnh, mặc dù sau khi nhiều người thế này cùng vào, hơi lạnh chỉ vài phút đã bị tiêu tán hết, nhưng so với phòng ký túc vẫn dễ chịu hơn nhiều.
Giang Khoát cùng mấy người cùng phòng kiếm chỗ ngồi xuống. Cậu ngồi rất gần bục phát biểu, có thể thấy rõ tấm bảng phía trên, cùng tên của đủ kiểu lãnh đạo. Lại còn có mấy đại biểu của tân sinh viên. Đại biểu tân sinh viên Lý gì đó, Tô gì đó, Hà gì đó. Đại biểu tân sinh viên Đoàn Phi Phàm. Giang Khoát sững người, đại biểu tân sinh viên Đoàn Phi Phàm? Chính là cái thứ đó, lại còn là đại biểu tân sinh viên? “Cậu nhìn thấy không,” Giang Khoát đột nhiên quay sang nhìn cậu mập Lý Tử Nhuệ, “Đại biểu tân sinh viên kia, Đoàn Phi Phàm có phải là người ở phòng 107 không?” “Đúng rồi,” Lý Tử Nhuệ gật đầu, “Cậu ấy là sinh viên học lại năm nhất.” “Cậu ta sao lại là đại biểu tân sinh viên?” Giang Khoát cảm thấy mình rõ ràng đã đi loanh quanh trong ký túc khá nhiều, nhưng so với mấy người này ở ký túc thì có vẻ cậu không được thạo tin cho lắm. “Cậu ấy là người hùng bảo vệ trường đấy.” Lý Tử Nhuệ nói. Giang Khoát không tin vào tai mình, cậu bật hỏi: “Cái thứ gì cơ?” --
Tác giả có điều muốn nói: Ngày mốt gặp lại ⊙▽⊙。 Là cậu ấy! Là cậu ấy! Là cậu ấy! Chính là cậu ấy! Anh hùng của chúng ta Tiểu Phi Phàm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT